Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn


Chương 60


Lại dừng một lần nữa, sắc mặt của đạo diễn đã bắt đầu xám xịt, từ phía sau máy theo dõi đứng lên.

Không một ai trong đoàn làm phim dám mở miệng nói chuyện, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Yên vô cùng ảo não chán nản, cúi đầu xoắn ngón tay.

Ý cười trên khuôn mặt Lục Lâm Thành cũng lạnh cứng lại: “Lương Yên.’’

“Ừ?’’ Lương Yên cúi đầu trả lời.

Giọng nói Lục Lâm Thành lộ rõ sự không vui: “Trong lúc quay phim em có thể chuyên nghiệp lên một chút được không?’’

Lương Yên dường như không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hình như Lục Lâm Thành đang rất tức giận: “Là một người diễn viên đích thực chỉ cần mở máy ra thì phải lập tức toàn tâm toàn ý nhập vai vào nhân vật của mình, trong lúc diễn em còn mang tình cảm riêng tư vào là sao?’’

“Bây giờ không phải chỉ một mình em thôi đâu mà là cả đoàn làm phim đều đang cùng em NG liên tục đấy hiểu không?’’

Lương Yên cắn chặt hàm răng, vành tai đỏ bừng tựa như một hòn đá mã não đỏ*.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

(*Đá mã não hay còn gọi là đá Agat, là một dạng biến thể vi kết tinh của Thạch anh. Loại đá này có cấu tạo hóa học tương tự đá Thạch anh nhưng đặc trưng của đá mã não là được tạo thành từ những vi hạt mịn và màu sáng.)

Toàn bộ người trong đoàn  phim nghe được những lời của Lục Lâm Thành, vẻ mặt người nào người nấy vô cùng vi diệu.

Cảnh quay đầu tiên, tại, tại sao đạo diễn còn chưa lên tiếng mắng người mà Lục Lâm Thành đã bắt đầu mắng rồi?

Chẳng trách là ảnh đế,  người ta không chỉ nghiêm khắc với bản thân mà còn có yêu cầu nghiêm khắc với cả bạn diễn của mình nữa.

Nhưng không phải vì muốn theo đuổi Lương Yên nên Lục Lâm Thành mới tham gia vào bộ phim này của bọn họ sao? Đang trong quá trình theo đuổi mà còn dám mở miệng mắng người ta? Còn có người như thế nữa sao?

Hay thực sự giống như những gì đã nói trong bài phỏng vấn kia, anh chỉ vì cảm thấy khá hứng thú với kịch bản bộ phim này thôi?

Nhất định là mấy người bọn họ vẫn chưa nghiên cứu và tìm hiểu kỹ càng nội dung kịch bản của bộ phim này rồi, nói không chừng trong đó còn chứa đựng những ý nghĩa giá trị nội hàm được ảnh đế đánh giá cao cũng nên.

Đạo diễn nhìn hai người bọn họ, Lục Lâm Thành đã thay hắn mắng xong rồi, mặc dù những gì muốn mắng không khác nhau là mấy nhưng cách dùng từ văn minh hơn rất nhiều so với những gì hắn dự định nói ra. Đạo diễn không nói gì nữa, lại ngồi xuống trước máy theo dõi: “Lại một lần nữa.”

Đây là lần đầu tiên từ sau khi mất trí nhớ đến nay Lương Yên bị Lục Lâm Thành dạy dỗ như vậy, còn nói đến mức khiến cô không có cách nào phản bác, bàn tay âm thầm siết chặt thành nắm đấm.

Âm thanh trong trẻo của tấm bảng Clapper Board quay phim* vang lên, đạo diễn hô “action”, chiếc đèn nhỏ màu đỏ bên trên camera đang quay phim sáng lên.

(*Tấm bảng Clapper Board quay phim.)

Lương Yên âm thầm cắn răng, vươn  tay dùng sức đẩy, nếu như n lần trước đều là Lục Lâm Thành chủ động lui về phía sau thì lần này lại thực sự bị Lương Yên đẩy mạnh đến mức lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngã nằm trên giường. Lương Yên không nói một lời, thuận thế leo lên trên, vô cùng mãnh liệt dữ dội tựa như đang xả giận ngồi trên bụng người đàn ông.

“Yêu nữ to gan! Ngươi muốn làm gì?’’ Vẻ mặt Lục Lâm Thành tràn đầy sợ hãi.

Lương Yên bắt lấy cánh tay đang lộn xộn của Lục Lâm Thành đè chặt lên gối: “Ta rất thích ngươi, muốn được làm phu thê với ngươi.’’

Vừa dứt lời đã hung hăng cúi người xuống.

Lục Lâm Thành trong vai Tiên Quan hạ phàm độ kiếp bây giờ không thể nào đánh lại Yêu nữ, chỉ biết nghiêng đầu giãy giụa: “Yêu nữ, thả ta ra!’’

Toàn thân Lương Yên toát ra hơi thở hùng hổ, nhìn rất giống một nữ ma đầu bá đạo bị chọc giận, dáng vẻ như hận không thể hung hăng chà đạp chàng thư sinh đến chết.

Đạo diễn vô cùng hài lòng nhìn chằm chằm vào máy theo dõi trước mặt.

Tất cả mọi người đang có mặt tại trường quay đều chăm chú nhìn vào cảnh tượng trên giường không chớp mắt, Yêu nữ nổi giận mạnh mẽ chà đạp vị Tiên Quân đại nhân dẫu có chết cũng không chịu khuất nhục.

Con mẹ nó, thực sự quá kích thích.

** ** ** ** ** ** ** **

Chạng vạng tối, trong một khu phố cũ của thành phố Cổ Đông, dọc theo hai bên đường mở ra rất nhiều quầy thịt nướng ngoài trời, cách đó không xa chính là mấy quán KTV và quán bar lớn nhất thành phố.

Trước quầy thịt nướng thắp một ngọn đèn điện tử chân không* thu hút không ít những con bướm đêm lao đầu về phía này, Lương Yên đội một chiếc mũ lưỡi trai đang ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ ở ven đường, dưới ánh sáng mờ tối, cũng không có người nào nhận ra cô.

(*Đèn điện tử chân không (vacuum tube, còn được gọi tắt là tube hay valve) còn thường được gọi là đèn điện tử hoặc bóng điện tử là loại linh kiện điện tử sử dụng sự phát xạ điện tử do nung nóng điện cực đặt trong môi trường chân không cao, để thực hiện điều khiển dòng điện tích trong các khuếch đại.)

Những vị khách đang ngồi ở các bàn xung quanh hầu hết đều là những người trẻ tuổi, trên bàn đặt đầy những lon bia và các loại đồ nướng, nội dung của cuộc nói chuyện còn có thể láng máng nghe được cái gì mà “Đạo diễn X” “X tỷ” “Cùng tổ” “Lời thoại”, rõ ràng cho thấy bọn họ đều là những người trẻ tuổi đến thành phố Cổ Đông này theo đuổi giấc mơ nghệ thuật của riêng mình.

Khương Mộc chọn một xâu cánh gà nướng đưa cho Lương Yên: “Đây.”

Trước đây khi còn là một diễn viên tuyến mười tám chuyên đi đóng vai phụ Lương Yên thích nhất là mỗi đêm được đi ăn xiên nướng cùng với Khương Mộc như thế này, khoảng thời gian này có dịp quay lại thành phố Cổ Đông quay phim, buổi tối sau khi kết thúc công việc hai người bọn họ đã lập tức đến đây.

Cô trợ lý nhỏ mới được tuyển vào Lý Bành Bành đang có mặt ở đây cũng chạy đến trước quầy hàng của ông chủ gọi thật nhiều đồ ăn.

Lương Yên cầm lấy cánh gà cắn một miếng, bàn ăn sau lưng cô là mấy nữ sinh trẻ tuổi đang cười hi hi ha ha trò chuyện không ngừng, Lương Yên hơi tò mò chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của các cô gái kia đến mức quên mất cả việc ăn xiên cánh gà nướng chỉ mới được cắn một miếng trong tay.

Nhưng dáng vẻ này của cô rơi vào trong mắt Khương Mộc lại trở thành đang ngây người mất hồn lạc phách cơm nước ăn không vô, hắn còn tưởng rằng cô đang buồn bực không vui chuyện ban ngày bị Lục Lâm Thành mắng cho một trận.

Khương Mộc lấy cùi chỏ đụng đụng vào cánh tay Lương Yên: “Chẳng phải ở trong cảnh quay kia cô đã giày vò anh ta rất thê thảm sao? Đừng nghĩ nhiều nữa.’’

Bành Bành cắn xâu thịt dê: “Thật ra thì khi đó nếu như Lục Lâm Thành không mở miệng mắng chị trước thì đạo diễn cũng sẽ lên tiếng thôi, em nghe nói lúc đạo diễn Tưởng tức giận rất đáng sợ, cũng may Yên tỷ không bị hắn…’’

“Ngậm miệng lại đi.” Khương Mộc cầm một xâu cánh gà khác nhét vào trong miệng Bành Bành, “Ăn đi.”

Bành Bành bị cấp trên trực tiếp cũng là duy nhất của mình – Khương Mộc dùng thức ăn chặn miệng lại, phồng má nhai lấy nhai để, im lặng ăn.

Lương Yên đưa mắt nhìn hai người đang ồn ào trước mặt, sau đó lại cúi đầu tiếp tục nghe lén mấy cô gái trong đại nghiệp bát quái sau lưng mình.

Cô phát hiện một nhóm thiếu nữ trò chuyện với nhau sau khi đã uống một chút rượu vào người cũng là chuyện rất thú vị.

Một nữ sinh trong số đó cất giọng oang oang nói: “Tớ mới được nhận một vai diễn là cung nữ của nữ chính, mặc dù suốt cả bộ phim không nói được mấy câu thoại nhưng mà lúc camera quay về phía nữ chính thì tớ đang đứng ở phía sau cô ấy chắc chắn cũng được lọt vào, tần suất xuất hiện rất nhiều.’’

“Wow, thật hâm mộ cậu nha.’’ Mấy cô gái còn lại đồng thời phát ra âm thanh hâm mộ.

“Tớ thì vẫn còn đóng vai quần chúng qua  đường, ngay cả cơ hội được lọt vào ống kính một lần cũng không có, chẳng biết lúc nào mới có thể hết khổ xuất đạo đây.’’

“Có mấy nữ phụ trong tổ chúng tớ phẫu thuật thẩm mỹ mặt toàn là silicon, thậm chí còn không xinh đẹp bằng mấy người qua đường, chẳng hiểu tại sao lại được chọn nữa.’’

“Ha ha,” Có người cười lạnh “Thì có người chống lưng phía sau chứ sao, nghe nói được phó đạo diễn yêu thích lắm đấy!’’

Nhắc đến chuyện được phó đạo diễn yêu thích này, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu nhưng không nói ra mà thôi.

Dĩ nhiên Lương Yên cũng biết bọn họ đang nói đến chuyện gì, ngoại trừ nhân vật chính ra thì việc tuyển chọn diễn viên cho các vai diễn tuyến phụ đến quần chúng bình thường đều do phó đạo diễn quyết định cả. Đừng nhìn vào số lời thoại chỉ được mấy câu của các diễn viên nhỏ trong phim truyền hình mà xem thường,  mấy câu thoại ngắn ngủi kia cũng là mục tiêu tranh đoạt của nhóm diễn viên tuyến mười tám đông đảo ở trong thành phố Cổ Đông này đấy. Nếu muốn nhận được vai diễn, tất nhiên không thể thiếu được việc đưa cho phó đạo diễn một ít lợi lộc, có người thích đưa tiền, cũng có người, đặc biệt là các cô gái ngoại hình xinh đẹp còn gặp đúng một phó đạo diễn là hạng người chẳng phải chính trực ngay thẳng chắc chắn sẽ phải dâng lên một chút gì gì đó rồi.

Nhưng mà đây cũng là chuyện hai bên đều tình nguyện, nếu cô không muốn cũng chẳng có ai ép cả, những người sẵn lòng còn xếp hàng dài ở phía sau. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, có mấy cô gái thực sự rất xinh đẹp, tuy nhiên vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí hỗn loạn này, sau lưng  không có nhân mạch hay chỗ dựa vững chắc, sắc đẹp lại trở thành một thứ nguy hiểm nhất đối với bản thân, cho dù là không muốn đi chăng nữa nhưng cũng thu hút những tên mặt người dạ thú thèm thuồng, hao tốn không ít tâm cơ thủ đoạn để có được mỹ nhân vào tay.

Lương Yên nghĩ đến việc lần trước mình chạy đế thành phố Cổ Đông thử vai thì gặp phải Chu Chí Ba, lại cảm thấy một trận buồn nôn trào dâng trong lòng.

Một người khác lại nói: “Thực ra thì tớ cảm thấy mình cũng không đến nỗi đen đủi lắm, phó đạo diễn trong đoàn làm phim chúng tớ là người rất tốt, lần này còn cho nhân vật của tớ thêm mấy lời thoại mà cũng đâu có chuyện đó đâu.’’

“Thôi đi,” Một người khinh bỉ nói: “Đám đàn ông trong giới giải trí này chẳng có người nào giữ mình sạch sẽ đâu.’’

“Có người ngoài mặt thì áo mũ chỉnh tề, luôn tạo cho mình một hình tượng đại thúc nho nhã lịch sự, nhưng sau lưng lại tiểu tam tiểu tứ nhiều vô số kể.’’

“Đúng đúng đúng, cậu cho rằng  đạo diễn nhà sản xuất hay nhà đầu tư gì đó đều là chính nhân quân tử cả sao, thôi đi, chỉ là người ta không thèm để mắt đến cậu mà thôi.’’

“Ha ha ha ha ha đúng thế, còn có cả động nữ minh tinh tuyến cao hơn đang xếp hàng chờ đợi, sao có thể để ý đến một diễn viên chuyên đóng vai phụ cơ chứ ha ha ha ha.’’

Lương Yên nghe thấy câu chuyện của các cô gái sau lưng mình, khẽ thở dài một tiếng, cầm một xấu nấm kim châm đặt ở trên bàn lên ăn. Để duy trì được vóc dáng như bây giờ, cô đã tự quy định một lượng thịt nhất định hấp thu vào cơ thể mỗi ngày, hôm nay chạy đến ăn xiên nướng đã buông thả lắm rồi, chỉ có thể ăn nhiều thêm rau quả một chút để lừa gạt chính mình rằng lượng calo nạp vào không vượt quá mức cho phép.

Các cô gái vẫn đang nói chuyện vô cùng hăng hái, bây giờ đã bàn tán đến từng người cụ thể, giống như vị đạo diễn nào đó nhìn vào thì có vẻ rất đứng đắn nghiêm túc nhưng thực ra ai tự dâng mình đến cửa cũng không từ chối, nam tài tử nào đó và vợ của mình ở trước mặt công chúng thì chuyên đi rắc cẩu lương nhưng thật ra lại là khách VIP của mấy hộp đêm, nữ minh tinh nào đó xây dựng hình tượng thanh khiết thanh xuân vườn trường nhưng sau lưng đã đổi không biết bao nhiêu kim chủ rồi…

Lương Yên chăm chú nghe ngóng, cảm thấy không có gì thú vị, tiếp tục cúi đầu ăn xiên, sau đó khi nghe được ba chữ “Lục Lâm Thành” thốt ra từ trong miệng mấy người bọn họ thì hơi sửng sốt trong chốc lát.

Khương Mộc và Bành Bành đang chăm chú ăn uống chẳng màng đến mọi chuyện xung quanh, Lương Yên không thể kiềm chế được vểnh tai lắng nghe.

“Lục Lâm Thành là người vô cùng lạnh lùng, lúc trước anh ta có quay một bộ phim điện ảnh nhưng không phải là ở phim trường Cổ Đông này đâu, nghe nói trong lúc quay phim ngay cả một ánh mắt anh ta cũng không thèm cho đám nữ nhân si mê mình.’’

“Đúng đúng đúng, mặc dù Lục Lâm Thành đã lăn lộn nhiều năm trong làng giải trí như vậy rồi nhưng ngoại trừ người vợ trước kia của mình ra thì một scandal nhỏ nhoi cũng không có.’’

“Các cậu không cảm thấy điều này rất không bình thường sao, nghe cói còn có người cũng đang nghi ngờ có phải anh ta bị “cong” hay không đấy??’’

“Mẹ kiếp, nếu như là cong thật, vậy chẳng phải cuộc hôn nhân của anh ta và Lương Yên trước đó chỉ là hữu danh vô thực thôi sao?? Chẳng trách tự nhiên lại bất ngờ  đưa ra thông báo kết hôn rồi bây giờ lại bỗng nhiên ly hôn trong khi không hề có bất cứ dấu hiệu trục trặc báo trước nào cả. Có phải Lương Yên phát hiện Lục Lâm Thành là gay, cảm thấy mình đã bị lừa gạt vào một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, sau đó kiên quyết muốn ly hôn với anh ta không?’’

“Cậu phân tích nghe rất có lý!’’

Lúc Lương Yên nghe được chữ “Cong”, khóe miệng vô thức giật giật một cái.

Căn cứ vào hai lần hai người xảy ra quan hệ với nhau, dựa vào những biểu hiện trên giường của anh ta, nếu như Lục Lâm Thành không phải là trai thẳng thì hai chữ Lương Yên trong tên của cô sẽ được viết ngược lại.

Lúc này có một nữ sinh đột nhiên mở miệng nói: “Đừng hão huyền nữa, Lục Lâm Thành ư? Thực ra anh ta chẳng phải cao lãnh chi hoa* như những gì đã thể hiện ra ngoài đâu!’’

(Cao lãnh chi hoa: Đóa hoa lạnh lùng.)

“Cậu nói vậy là có ý gì?’’ Những người còn lại đánh hơi được mùi của bát quái, nhao nhao dò hỏi.        

Nữ sinh kia hắng giọng một cái, vô cùng cảnh giác đè nén âm thanh đến mức thấp nhất, khó khăn lắm Lương Yên mới có thể nghe được đại khái những gì cô ấy nói.

“Khoảng thời gian trước lúc vừa mới đến phim trường Cổ Đông này cátxê đóng phim rất thấp không thể tự nuôi nổi mình nên tớ đã đến khách sạn làm thêm, tớ đã tận mắt  nhìn thấy Lục Lâm Thành mang theo một cô gái khác về phòng của hắn đấy.’’

“Có thể người đó bạn gái của anh ta thì sao?’’

“Sao có thể là bạn gái của anh ta được, người phụ nữ kia ăn mặc rất bình thường, không có gì nổi bật cả, cũng không giống như đã đi làm, rõ ràng Lục Lâm Thành đang thảo phấn*”

(*Thảo phấn: 艹粉 Một ngôn ngữ mạng chỉ những minh tinh lợi dụng sự hâm mộ nhiệt tình của fans để làm chuyện đen tối, thường là quan hệ tình dục. 艹  ở đây phát âm na ná với với từ 操 [cāo]trong chết tiệt, một câu chửi bậy. Phấn là người hâm mộ.)

“Mẹ kiếp.’’ Mấy cô gái còn lại đều ngạc nhiên đồng thanh lên tiếng, “Không thể nào.’’

“Sao lại không thể, chỉ là mấy ngày đó tớ không được sắp xếp làm việc trong phòng VIP tổng thống ở tầng cao nhất nên không biết nhưng nghe người khác nói trong khoảng thời gian đó áo mưa trong phòng Lục Lâm Thành thường xuyên hết sạch.’’

“Đáng tiếc có nói ra thì cũng chẳng ai tin cả, chẳng có chứng cứ gì có thể chứng minh nó là sự thật, tớ nói cho các cậu nghe ở đây thế thôi, các cậu không được nói cho người khác biết đâu đấy.’’

“Được được được.” Những người khác không ngừng đảm bảo.

Lương Yên nhìn đống đồ nướng thơm lừng mê người ở trên bàn, đột nhiên không có hứng thú ăn uống nữa.

Khương Mộc và Bành Bành không có tâm trí nghe mấy chuyện bát quái, sau khi ăn no căng bụng, ba người lại cùng nhau quay về khách sạn, khách sạn mà mọi người đang ở cũng là do đoàn làm phim bao trọn, nhưng nhân viên đi theo diễn viên như Khương Mộc và Bành Bành đều phải ở trong phòng đôi với một người khác trong đoàn làm phim, nhưng Lương Yên và Lục Lâm Thành là diễn viên chính, đãi hộ cao nhất nên mỗi người được chia cho một căn phòng tốt nhất trong khách sạn.

Lương Yên bước ra khỏi thang máy chuẩn bị về phía phòng mình thì chạm mặt Lục Lâm Thành, anh ta mặc một bộ đồ thể thao, trên cổ còn đắp một chiếc khăn lông màu trắng, rõ ràng là vừa mới đi đến phòng tập gym về.

Lục Lâm Thành cũng ở trong phòng đơn giống như Lương Yên, phòng của hai người ở cùng một tầng.

Lương Yên không muốn để ý đến anh ta nhưng lại bị Lục Lâm Thành gọi lại.

Lục Lâm Thành: “Chúng ta tranh thủ thời gian rảnh rỗi tập thoại đi.’’

Lương Yên hít một hơi thật sâu, tự nhủ với chính mình nhất định phải bình tĩnh lại, không thể tin những tin đồn vô căn cứ kia được, không được tin, không được tin, nhưng chẳng hiểu tại sao vừa nhìn thấy Lục Lâm Thành, cô lại không thể nhịn được nữa, tức giận liếc anh ta một cái: “Anh tìm trợ lý của mình mà tập đi.’’

Bây giờ cô cảm thấy trong người rất rất không thoải mái.

Người đàn ông này thế mà lại thảo phấn!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN