Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên
Chương 7: Mê Vụ Lâm Sâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Lôi Trấn dù không phải ở nguyên hình nhưng hình dáng hiện tại của nó dù nhỏ nhìn cũng rất uy phong nhưng lại tỏ vẻ đáng yêu lấy lòng nàng khiến nàng không khỏi buồn cười, đột nhiên nàng nhớ ra chiếc nhẫn trên tay, đây có thể nói là vật chứng minh nàng là triệu hồi sư. Nàng không thích đeo nhẫn vì nó rất khó chịu với lại thêm tình cảnh hiện giờ thì càng không nên đeo, nàng không muốn lộ thân phận sớm sẽ rất phiền và hiện tại nàng vẫn còn yếu. Thế là tháo chiếc nhẫn ra tùy tiện quăng vào trong không gian, thấy nó không thích vào không gian ma thú nàng đành quăng luôn vào không gian chỉ giới.
“Nha đầu ngươi không đeo nhẫn sao để mọi người biết ngươi là triệu hồi sư, vậy ngươi sẽ được kính trọng tôn vinh” Tạp Vân Phi thắc mắc hỏi, nha đầu này đừng nói là giống mẹ của nó a ~.
“Phiền, đeo khó chịu” Phong Vũ nhàn nhạt nói
“Cái gì? Ngươi có biết có bao nhiêu người mơ ước trở thành triệu hồi sư hay không”Tạp Vân Phi nổi giận, quả nhiên y như nha đầu Thiên Tuyết kia, đeo nhẫn khó chịu nên không đeo sao cái đạo lý gì vậy.
“thứ nhất ta không thích đeo, thứ hai hiện giờ ta không đủ mạnh lão gia gia hiểu không” Phong Vũ lạnh lùng ánh mắt xem thường Tạp Vân Phi
“À ừ” giọng củaTạp Vân Phi nhỏ lại, đúng rồi lúc trước Thiên Tuyết cũng nói vậy cư nhiên ông lại quên, cảm thấy xấu hổ khi mình suy nghĩ không bằng một đứa trẻ.
Sáng hôm sau Phong Vũ lại tiếp tục vào bên trong, nhưng lần này nàng không đi chậm như hôm qua, Phong Vũ đưa tinh thần lực bao quanh cảm nhận được rất nhiều nguyên tố khác nhau, chủ yếu là màu đỏ, vàng,xanh không có màu trắng, tím hay đen mà những nguyên tố nàng cảm nhận rất nhạt.Tạp Vân Phi có nói khi gặp những ma thú thấp hơn mình thì nguyên tố trên người ma thú rất nhạt, nàng tìm cả nữa ngày nhưng không thể thấy một con ưng ý toàn là những cấp yếu không khỏi thất vọng.
“Không thấy được con nào mạnh cả, thật chán”
Nghe nói Tạp Vân Phi càng hài lòng, không vì có năng lực cường đại mà tham lam, suy nghĩ chính chắn, biết chọn lọc nếu là người khác có được năng lực này chắc chắn sẽ kiêu ngạo tự mãn nhưng nha đầu này bình tĩnh và nhận thức được rất cao. Chất lượng quan trọng hơn số lượng,
“Triệu hồi sư phân rõ cấp bậc ma thú là dựa vào cấp bậc của bản thân, nếu ma thú ngang cấp thì màu nguyên tố lực sẽ rực rỡ nồng đậm, thấp hơn thì màu sẽ nhạt ảm đạm, còn cao hơn thì sẽ không cảm nhận được, chính ra là chỉ khế ước với ma thú cùng hoặc thấp cấp hơn”
“Nếu nảy giờ ngươi chưa thấy thì tiếp tục đi vào bên trong, ma thú bên trong cấp bậc cao hơn rất nhiều”
Ánh mắt Phong Vũ nhìn xuyên qua hướng đến sâu trong khu rừng, Mê Vụ Lâm Sâm này thông với sườn núi kia, bên ngoài đã là phạm vi hoạt động lớn nhất của nhân loại, vào trong cũng phải người thất cấp mới dám xông vào, sâu bên trong rất nguy hiểm nhưng với nàng càng nguy hiểm càng khiến nàng hưng phấn, khóe môi cong lên hiện ý cười tươi khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người càng diễm lệ động lòng người.
“Vũ nha đầu ngươi dám đi không?” Tạp Vân Phi khẽ dò hỏi thái độ của Phong Vũ
“Đi chứ, ma thú càng mạnh ta càng hưng phấn, nguy hiểm là việc mà khi ta sống phải trải qua như vậy mới thú vị, nếu không thì sống làm gì? Phong Vũ cười tươi ngọt ngào nói nhưng lời nói khiến người khác lạnh sóng lưng.
“haha quả không hổ danh người Phong gia, các ngươi giống nhau thật, đúng là người nhà đều có chung ý nghĩ”
Phong Vũ cười nhạt, cước bộ ngày một nhanh sâu bên trong rất nguy hiểm không như bên ngoài, nếu màn đêm buông xuống cho dù nàng có thiên phú cao tới đâu, mạnh mẽ như nào cũng không ra được nếu là ban đêm.
Nếu đã hạ quyết tâm thì phải đi dù có trải qua bao nhiêu đau đớn, chông gai nàng cũng không sợ, nàng vẫn còn ba mẹ còn caca nên nàng càng phải thật mạnh mới gặp lại họ.
Mê Vụ Lâm Sâm này số lượng ma thú rất nhiều, nên chia thành ba bộ phận. Bên ngoài là tầng thấp nhất cao nhất là tứ cấp, ma thú này cũng thường xuyên bị con người bắt giết vì thực lực của chúng có chút kém, rất ít ma thú có thực lực ngũ cấp. Trung bộ khu rừng là ma thú ngũ cấp tới thất cấp, thực lực này với nhân loại mà nói trừ phi là có thực lực cường đại nếu không chỉ có thể trở thành đồ ăn cho chúng.
Ma thú tuy tính tình hung tàn nhưng lại có quy tắc không xâm chiếm nhân loại, không ai biết nguyên nhân, lúc trước có ma thú lục cấp tự tiện tập kích nhân loại đã bị nghiêm trị nên từ đó không có ma thú nào dám hành động.
Ma thú dù vậy nhưng không có nghĩa chúng chịu sống hòa bình với con ngươi, mà khát vọng của con người với sức mạnh của ma thú chưa bao giờ biến mất.
Chỗ sâu nhất đều là ma thú cường đại, chưa ai đi qua đó cũng không ai dám vào, đa số nhân loại đều hoạt động bên ngoài, tiến vào trong chỉ có nhân tài có thực lực mới dám tiến vào. Mà chổ sâu nhất rừng ngay cả nghĩ cũng không dám, nhân loại ngay cả ma thú cũng không, mà trong chổ sâu nhất một bóng nhỏ nhắn đang lao ra với tốc độ kinh người khiến ma thú đều bị kinh động.
Mà bên ngoài cũng có một thân ảnh xuyên qua hướng trung bộ mà tiến đến, tốc độ rất nhanh khiến ma thú cấp bậc thấp cũng không thấy rõ bóng đen này là gì, “Vút!!”
Bóng đen này là Phong Vũ, tinh thần lực tràn ra như thủy triều, theo bản năng kết nối với nguyên tố trong không khí, bất tri bất giác nàng lại lĩnh ngộ thêm cách điều khiễn nguyên tố. Nàng đã thử vận dụng không ngờ phong nguyên tố bị dung hợp làm thân hình của Phong Vũ dưới sự giúp đỡ của gió lại nhanh hơn đến mức kinh ngạc.
“Tiểu quái vật, cuối cùng ngươi cũng lĩnh ngộ được phong nguyên tố”Tạp Vân Phi giải thích, Phong Vũ mới hiểu hóa ra vừa rồi nàng đã lợi dụng được phong nguyên tố, nói cách khác phong nguyên tố đã tồn tại trong tinh thần lực của Phong Vũ.
Tốc độ của Phong Vũ lại tăng thêm, như đã vượt qua ma thú ngũ cấp Điện Báo, tốc độ như vậy tất nhiên sẽ làm ma thú cấp thấp sợ hãi còn thu hút chú ý của ma thú ngũ cấp ngoài khu rừng.
Ngoài khu rừng là địa bàn của ma thú ngũ cấp, tuy không ngừng có nhân loại xâm nhập nhưng chúng không thèm để ý vì loài người chỉ lướt qua bên ngoài thôi. Nhưng khi Phong Vũ xuất hiện chúng đột nhiên cảnh giác, nơi nàng đi đến chính là trung bộ.
Khu rừng này tuy không chia thành 3 phần rõ rệt nhưng đã hình thành một cơ chế vô hình, bên ngoài khu rừng có thể coi là bình phong có tác dụng phòng nhân loại xâm nhập. Mấy năm nay không biết không biết có bao nhiêu người xưng là cao thủ bị chết ở đây, mấy ma thú ngũ cấp đã liên hệ với nhau, khu rừng đột nhiên xuất hiện vài bóng đen mang theo uy áp và tức giận khiến các ma thú cấp thấp đều sợ hãi trốn đi.
Mấy bóng đen xuyên qua phía ngoài, tất cả đều nhắm về Phong Vũ. Còn nàng thì không ngừng chạy về trước, nguyên tố nàng cảm nhận được ngày càng ít trong lòng Phong Vũ dần hưng phấn, xem ra nàng sắp đến trung bộ rồi.
Nghĩ đến đây tốc độ của Phong Vũ lại càng nhanh, một lúc sâu nghe tiếng của Tạp Vân Phi nghiêm túc
“Vũ nha đầu, có chuyện rồi cẩn thận”
Nghe vậy Phong Vũ phóng ra tinh thần lực bao trùm không khí đột nhiên xuất hiện vài nguyên tố lực khiến nàng không khỏi trầm mặt, ngũ cấp!!lại có bốn con.!!
Tốc độ dưới chân lại càng nhanh nhưng Phong Vũ phát hiện dù nàng có nhanh cỡ nào thì mấy nguyên tố kia vẫn vượt qua mình, lại đang càng kéo giảm khoảng cách!!
Phong Vũ khẽ nhíu mày, ma thú ngũ cấp lại tới bốn con đối với nàng ở hiện tại rất nguy hiểm, nhưng đằng nào cũng không thoát vậy thì đấu một trận thôi. Phải biết rằng ma pháp sư cấp 6 đối kháng với một ma thú cấp 5 cũng tương đối khó, sức con người không thể so với ma thú được nhưng Phong Vũ giống người không?
Tất nhiên là không, nàng còn là chiến sĩ nhưng thân thể hiện tại đã sớm vượt qua còn mạnh mẽ hơn cả chiến sĩ a ~ dù nàng không biết vì sao.
Đột nhiên Phong Vũ dừng lại làm mấy ma thú ngũ cấp đang chạy như bay cảm nhận được không khỏi kinh ngạc, nhưng chúng không thể để con người này sống được nếu không người chết là bọn chúng!
Bốn ma thú bộc phát, quanh thân tràn ngập nguyên tố lực trong phút chốc đã chạy gần đến chỗ Phong Vũ.
Phong Vũ lẳng lặng chờ không đến 1 phút bốn ma thú kia đã đến, nàng nở nụ cười tươi rói có chút quỷ dị như ác ma đội lốt thiên sứ.
” Xem ra hôm nay gặp khó khăn rồi, thú vị!!” Phong Vũ giơ tay tụ tinh thần lực sẵn sàng chiến đấu, tâm trạng nàng cực kỳ hưng phấn đã lâu chưa gặp đối thủ mạnh đương nhiên làm nàng phấn kích. Tạp Vân Phi bên trong không khỏi thở dài xem ra có vài kẻ gặp xui xẻo rồi, dù tới 4 con ma thú,với người khác chính là con đường chết nhưng với tiểu quái vật này chính là kịch tính càng làm nó thích thú.
Phong Lang, Điện Báo, Hỏa Vân Sói, Tử Phong Sói, bốn ma thú thì ba là ngũ cấp sơ kỳ, một là ngũ cấp cao nhất. Phong Vũ dù hưng phấn nhưng cũng cảnh giác, tới bốn con nên có chút khó đối phó may mà chỉ có một ngũ cấp cao nhất nếu không sợ là nàng phải bỏ mạng rồi.
Bốn ma thú nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm Phong Vũ, kỳ lạ là bốn con không có hành động, nàng cũng bất động.
Ma thú đến giai đoạn cao cấp mới có thể nói tiếng người, nhưng ma thú dưới cao cấp trí tuệ cũng rất thông minh, không ngốc. Phong Vũ một mình có thể xâm nhập đến đây chứng minh nàng có thực lực, khi chúng thấy Phong Vũ không khỏi kinh ngạc, chúng không thể ngờ người có thể xông vào đây chỉ là một đứa trẻ!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!