Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên
Chương 14: Phiền phức trong cửa tiệm y phục
Vừa đi Phong Vũ vừa cảm thán, giờ nàng cũng là người có tiền a~ tuy không thuộc loại giàu như các gia tộc lớn nhưng số tiền này nàng có thể coi là một tiểu phú bà rồi. Hai con thú Lôi Chấn và Tôn cũng vui mừng không kém, chủ nhân có tiền rồi thì sẽ nướng thịt ngon hơn cho chúng nó ăn.
Nàng đã mua xong gia vị dùng trong một năm trời, giờ chỉ còn y phục nữa thôi. Đi một lúc nàng dừng trước một cửa tiệm lớn,đây là lâu quán bán y phục lớn nhất trong kinh thành này. Phong Vũ vừa đến cửa, bà chủ đã vui mừng niềm nở nhào ra giới thiệu này nọ về loại vải cho nàng, tuy bà thấy nàng ăn mặc kín từ trên xuống có chút cổ quái nhưng thấy chất liệu vải trên người nàng ngay cả loại vải cao cấp nhất của tiệm bà cũng không bằng thì càng nhiệt tình hơn, phải biết mặc loại vải càng cao cấp thì có thể là những người của hoàng tộc hay gia tộc lớn mà loại vải của nàng bà chưa thấy bao giờ, có thể là người có quyền lực địa vị rất cao nên bà càng cẩn trọng cung kính với nàng.
Phong Vũ thì cũng chả quan tâm đến ăn mặc lắm, nàng chỉ cần biết có y phục thay mỗi ngày là được vì Phong Vũ là một người bị bệch sạch sẽ nên nếu không có y phục thay sẽ rất khó chịu.
“Chọn giúp ta khoảng 10 bộ, màu trắng, đen, tím,lam đơn giản thôi nhưng lấy chất liệu tốt nhất” Phong Vũ quay sang lạnh lùng nói với bà chủ quán, nàng không rảnh mà lựa đồ.
“Dạ được, xin ngài đợi một chút” Bà chủ cung kính nói, trong lòng không khỏi vui mừng lần này bán được món hời rồi, một lần mua cả 10 bộ mà loại tốt nhất, hôm nay vận khí của bà thật tốt, gấp rút đi tìm những bộ y phục theo yêu cầu của nàng.
Đưa từng bộ lên trước mặt cho nàng xem, rồi giới thiệu
“Thưa ngài loại vải tốt nhất của cửa tiệm, làm từ tơ cùng lụa kim y cực kỳ trân quý có thể sánh với cống phẩm trong cung, những bộ này đúng theo yêu cầu của ngài, đơn giản nhưng tinh tế, có 4 bộ bạch y, 3 bộ tử y còn lại là màu tím và lam.”
Phong Vũ cũng khá hài lòng, rất tinh tế thanh lịch, kích cỡ cũng vừa với dáng người nàng.
“Tốt, lấy cho ta thêm vài bộ nam trang giống vậy?”
Bà chủ nghe thì cũng gật đầu nhanh chóng đi không dám suy nghĩ hay nghi ngờ gì, một lúc sau bà đưa cho nàng hai bộ trường bào màu đen và hai bộ màu trắng rất đẹp, tinh sảo không rườm rà nhưng cao quý khí chất.
“Ta lấy hết bao nhiêu”Phong Vũ hài lòng gật đầu
“Dạ thưa ngài 10 bộ y phục nữ nhân và 4 bộ nam nhân là 60kim tệ ạ” Bà chủ cười tươi nhìn nàng
Phong Vũ đưa tiền cho bà chủ rồi thu hết y phục vào không gian trước ánh mắt kinh ngạc của bà chủ, bà càng khẳng định Phong Vũ là người có địa vị không tầm thường không gian chỉ giới rất mắc tiền, Thanh Long quốc này cũng chỉ có vài người có thôi. Nếu Phong Vũ biết vòng lưu ly của nàng bị so sánh với mấy cái không gian chỉ giới tầm thường kia chỉ sẽ tức chết, không gian chỉ giới của nàng không giống mấy cái bình thường kia đâu nha, tuy bình thường nàng hay gọi là không gian chỉ giới nhưng thật ra nó không giống, bên trong như một thế giới khác vậy, rộng đến không biết tới đâu, nàng cũng có thể vào trong chứ không giống vòng bình thường dùng ý niệm để lấy đồ ra. Phong Vũ có thể đi vào ăn, ngủ, nghỉ cũng được nên gọi là không gian chỉ giới có hơi coi thường nó nhưng nàng không biết gọi tên nào khác.
Xong xuôi nàng tính bước ra khỏi cửa tiệm thì va vào một người khiến người đó té xuống đất, giọng nữ nhân chua ngoa vang lên
“Nè tên kia, ngươi dám va vào ta?”
“Xin lỗi” Phong Vũ lạnh nhạt nói rồi chuẩn bị bước ra cửa tiệm thì
“Cái tên kia, ngươi cho rằng xin lỗi thì ta cho qua sao, ngươi có biết ta là ai không” Nữ nhân kiêu ngạo, đưa mắt kinh thường nhìn nàng.
“Ngươi là ai liên quan gì đến ta” Phong Vũ đã bắt đầu hết kiên nhẫn, nàng đã xin lỗi rồi còn không biết điều sao.
“Ngươi..ngươi, ta là đại tiểu thư của của Mộ Dung gia-Mộ Dung Nhan, ngươi dám đắc tội với ta, quỳ xuống dập đầu 3 cái trước mặt ta, ta sẽ tha cho ngươi con đường sống” Mộ Dung Nhan kinh thường nhìn Phong Vũ, mọi người xung quanh nhìn thấy khẽ lắc đầu, đại tiểu thư này lại ức hiếp người nữa rồi. Mộ Dung gia là một trong 3 đại gia tộc đứng đầu tại kinh thành, Mộ Dung Nhan cũng được coi là người có thiên phú trong gia tộc, 13 tuổi là ma pháp sư hỏa hệ cấp 3 nên được các trưởng lão yêu quý cưng chiều, do sống trong quyền quý nên Mộ Dung Nhan tính cách kiêu căng ngang bướng, ngoại hình xinh đẹp nên càng khiến nàng coi thường mọi người xung quanh.
Mọi người xung quanh đều nhìn Phong Vũ với ánh mắt tội nghiệp chỉ duy có bà chủ quán là sợ hãi lo lắng nhìn Mộ Dung Nhan, một người có thể mua một lần cả chục bộ y phục loại tốt nhất đưa tiền chẳng thèm quan tâm là một người bình thường sao, còn có cả không gian chỉ giới. Ngay cả gia tộc như Mộ Dung gia cũng chỉ có một cái thôi, lần này sợ vị Mộ Dung tiểu thư này chết chắc rồi.
Lúc này Phong Vũ xoay người lại nhìn người nãy giờ hống hách lớn tiếng thì thấy một thiếu nữ khoảng 12 tuổi, mặc một bộ y phục đỏ chói trông vô cùng diêm dúa -lẳng lơ. Dù mang khuôn mặt xinh đẹp nhưng điệu bộ cách ăn mặc nhìn không khác gì gái kỹ viện không giống một tiểu thư cao quý chút nào, Phong Vũ cười lạnh nhìn nàng ta, Tôn Hỏa và Lôi Chấn bên trong cầu nguyện cho Mộ Dung Nhan. Bạch Cầu trong mũ chùm chui ra ngơ ngác nhìn nàng, nó đang ngủ thì nghe ồn ào ra.
Mộ Dung Nhan nhìn thấy Bạch Cầu thì hai mắt sáng lên, nàng muốn nó thật đáng yêu, phách lối nói “Ngươi đưa ta con ma sủng của ngươi ta sẽ tha chết cho ngươi”
Bạch Cầu nghe nữ nhân kia nói vậy, khuôn mặt mang vẻ chán ghét kinh thường nhìn nàng ta, Phong Vũ cũng chả quan tâm nàng ta cũng chỉ là một hài tử, nàng không rảnh đi so đo { tỷ tỷ a tỷ còn nhỏ hơn người ta tận 7 tuổi a~} Phong Vũ hiện giờ đã là ma pháp sư cấp 9 sơ kỳ, chiến sĩ đã cấp 9 hậu kỳ nàng còn là triệu hồi sư, căn bản Phong Vũ và Mộ Dung Nhan không cùng một thế giới, một người là cường giả chân chính còn một người chỉ là tiểu thư sống trong nhung lụa chưa từng thực chiến bao giờ. Còn Phong Vũ là một thân dày dặn kinh nghiệm, đầu óc thông minh nhạy bén, thiên phú yêu nghiệt trong yêu nghiệt, nhan sắc thì không giống người đem so với Mộ Dung Nhan giống như thiên nga diễm sắc và con cóc ghẻ vậy ^^.
Phong Vũ đánh giá nàng ta xong, lạnh nhạt quay đầu tiêu sái bước đi làm người ta nhìn vào thấy Mộ Dung Nhan giống tên hề tự nói một mình. Thấy thái độ của Phong Vũ, Mộ Dung Nhan tức giận đến đỏ mặt trước giờ ai gặp nàng cũng cung kính ngưỡng mộ, tên đó là ai mà dám xem thường nàng, bực bội nàng ta quát lớn
“Các ngươi lên bắt con ma sủng lại cho ta, còn tên đó giết đi” lập tức những người theo sau nàng ta xông lên trong đó có 4 chiến sĩ cấp 2 sơ kỳ, 1 tên chiến sĩ cấp 3 hậu kỳ tiến lên hướng về nàng.
Phong Vũ cười nhẹ, nàng chả buồn thèm động dùng cách khi nàng còn là ở sát thủ ở kiếp trước cũng dư sức a. Ngu ngốc!! Phong Vũ nhẹ xoay người trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ, chính là con dao nàng hay dùng để giết đám ma thú cấp thấp nay dùng để giết mấy con kiến này tuy hơi sỉ nhục nó nhưng nàng không còn vũ khí nào yếu hơn nữa.
Nhẹ nhàng lướt qua 5 người, mọi người xung quanh không hề nhìn rõ chỉ thấy tàn ảnh xẹt qua thì thấy 5 người đó đã nằm trên đất bất động, đúng dậy họ đã chết với một nhát dao ngang cổ duy nhất. Mọi người không khỏi kinh sợ, quá nhanh, nhìn Phong Vũ thân hình nhỏ nhắn, thấp bé cùng lắm là hài tử khoảng 7, 8 tuổi có khi nào là cường giả cải trang không.
“Là cường giả dùng cải lão hoàng đồng sao?” nghe một người nào đó nói, mọi người xung quanh cũng tin tưởng, một hài tử làm sao lại mạnh, nhanh,ra tay dứt khoát như vậy không thể nào. Thuốc cải lão hoàn đồng này có tác dụng khiến mình trẻ ra nhưng chỉ trong nhất định khoảng 4-5 canh giờ sẽ hết tác dụng, chi phí rất đắc đỏ chỉ có một số cường giả mới có tiền mua được.
Khóe miệng của Phong Vũ có chút co giật, đùa gì vậy nàng trẻ trung như vậy, Lôi Chấn và Tôn Hỏa cùng nhau cười trộm, ngay cả Tạp Vân Phi cũng hả hê, nha đầu này còn chưa làm gì, không dùng ma pháp, không dùng chiến khí chỉ đơn giản chiến đấu bình thường mà mọi người đã như vậy, nếu Vũ nha đầu bộc lộ thực lực chỉ sợ họ sẽ xem nha đầu này không phải người, Bạch Cầu cũng có nhịn cười, chỉ do chủ nhân quá cường hãn a~.
Để chứng thực sự suy đoán, trong đám người có một người sinh ra trong một gia tộc lớn đã lấy ra ma thạch kiểm tra độ tuổi, ma thạch này là loại có thể kiểm tra chính xác độ tuổi của bạn dù bạn có uống thuốc gì đi chăng nữa nó vẫn hiên ra độ tuổi chính xác của ngươi bị kiểm tra. Nâng ma thạch chiếu vào Phong Vũ, ma thạch phát sáng hiện ra số tuổi của nàng khiến người đó thốt lên
“Mẹ nó, tên này mới có 5 tuổi a, không có dùng thuốc”
“5 tuổi, đùa chắc, có phải ma thạch của ngươi bị gì không” một người khác không tin nói
“ngươi mù sao, đồ của ta mua toàn là đồ tốt đó” người đó phản bác lại
Xung quanh bắt đầu có những trận ồn ào, bàn luận không dứt, Mộ Dung Nhan đang hối hận sợ hãi đến cực điểm, sao nàng lại đụng phải tên này cơ chứ. Nhưng nãy giờ thấy tên đó không sử dụng ma pháp hay chiến khí, có khi là phế vật dùng một số mẹo vặt thì sao. Nàng là ma pháp sư hỏa hệ cấp 3 dù tên đó có là chiến sĩ thì mới 5 tuổi thì cấp bao nhiêu chứ -v-
Nghĩ vậy Mộ Dung Nhan càng thêm tự tin, hai tay bắt đầu tụ hỏa nguyên tố. Hỏa nguyên tố to dần lên tụ thành quả cầu, sức nóng rất lớn nếu không thoát được có lẽ sẽ chết, Mộ Dung Nhan quát
“Hỏa cầu đi”
Quả cầu trực tiếp bay về hướng Phong Vũ, Phong Vũ lạnh nhạt kinh thường nhẹ nhàng tránh thoát, thân ảnh xẹt qua tốc độ nhanh đến kinh ngạc thì Phong Vũ đã đứng phía sau kề dao vào cổ của Mộ Dung Nhan, giọng nói đáng yêu non nớt có chút ngây thơ vang lên bên tay nàng ta” tỷ tỷ a~ ngươi thật xấu nha ngươi nên vui mừng khi hôm nay tâm trạng ta tốt nếu không thì tỷ đã…”
Phong Vũ không nhanh không chậm nói, rồi con dao nhỏ nhẹ nhàng cứa qua chiếc cổ trắng mịn của Mộ Dung Nhan như cảnh cáo rồi xoay người biến mất như chưa từng xuất hiện. Mọi người xung quanh kinh hoảng nhìn, giọng nói ngọt ngào là nữ tử, còn rất đáng yêu như rót mật vào tai họ chỉ có lời nói thật khiến người khác lạnh sống lưng, tốc độ quá nhanh căn bản không thấy được nhưng mọi người không ai biết Phong Vũ là ma pháp sư hay chiến sĩ chỉ thấy thân ảnh nàng nhẹ nhàng di chuyển thôi, “quá cường đại không dùng sức lực chỉ nhẹ nhàng mà đã giải quyết hết 5 người chiến sĩ” đây là suy nghĩ của mọi người, xem kịch xong thì ai cũng tản đi, chỉ để lại Mộ Dung Nhan sợ hãi ngồi trên đất xung quanh là 5 người chiến sĩ theo nàng đã chết. Từ hôm nay kinh thành đã đồn thổi về người có dáng dấp nhỏ bé còn là nữ hài tử che kín từ trên xuống đã ra tay dạy dỗ đại tiểu thư của Mộ Dung gia.
Mộ Dung Nhan kinh hoảng, trên cổ nàng có một chút ấm nhìn xuống thì thấy máu, khiến nàng ta càng sợ sệt hơn khuôn mặt trắng bệt, nếu lúc nảy tên kia mà đưa dao đó sâu hơn sợ là nàng đã giống những tên đã theo nàng nằm bất động trên đất.
Nàng ta chật vật đứng dậy từ hôm đó Mộ Dung Nhan không còn dám ương ạnh lộng hành nữa chỉ ở trong nhà, nàng ta còn hoảng về vụ đó. Mà Mộ Dung gia cũng không dám tìm Phong Vũ trả thù cho con cháu mình chỉ lẳng lặng cho qua, họ sợ nếu đụng đến gia tộc họ gặp họa lớn thì sao nên đành làm như không biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!