Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên
Chương 18: Dung nhan tuyệt sắc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phụ thân, con không biết ca ca con hiện tại ở đâu, người có thể đi tìm không, ta tin huynh ấy còn sống” Phong Vũ cũng không để ý hai người đang hóa đá, dịu dàng nói, nàng lo cho caca.
Nghe giọng của nàng hai người mới cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, họ bị sốc quá nặng đi mà!! Phong Lăng hùng hồn nói
“Con yên tâm, ta nhất định sẽ cho người tìm, tiểu tử đó sẽ không sao đâu”
Lúc này Phong Hạo tò mò hỏi ” Phong Vũ sao muội lại mặc che kín như vậy, đến mặt mũi như thế nào ta cũng không biết” nghe thế Phong Lăng cũng gật đầu ông tin nhan sắc nàng của không kém mẹ mình, cha mẹ đều là tuấn nam,mỹ nữ thì làm sao con không tuyệt sắc được chứ.
Thấy Phong Vũ không trả lời, Phong Lăng lên tiếng ” Vũ nhi con không cần lo, nơi này vô cùng an toàn đều là người của Phong Gia ta, sau này ở đây con cứ bình thường không cần che kín như vậy nữa”
Nghe vậy Phong Vũ gật đầu, không phải nàng lo mà là quên mất bản thân che kín từ trên xuống, rồi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa tay kéo mũ choàng xuống lộ mái tóc màu bạc tựa ánh trăng, đôi ngân mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cánh môi mỏng như hoa hồng kiều diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn như điêu khắc. Nhìn nàng như tinh linh như thiên thần thánh khiết nhưng lại mang theo sự lạnh lùng không thể dùng từ nào để hình dung khiến hai người cha con kia bị kinh ngạc lẫn trầm mê ngây ngẩn một hồi lôi mới bừng tỉnh lại.
Phong Lăng cũng cố trấn tĩnh lại, quả nhiên là con của hai người, nó thừa hưởng hết nhửng nét đẹp của hai người. Cái khí chất lạnh lùng vương giả kia giống hệt đại ca, mới 5 tuổi mà đã như vậy sao này lớn lên sẽ gây bão táp như thế nào, nhan sắc này còn vượt xa cha mẹ nó năm xưa, không phải người nữa rồi. Đại ca, đại tẩu hai người làm sao sinh ra được cái báu vật này vậy, con của hai người không giống người a~, mới có 5 tuổi thôi mà thiên phú- nhan sắc của nha đầu này không một ai có thể so sánh, thiên tài trước mặt nàng chỉ sợ ngóc đầu không nổi, nhan sắc thì không một mỹ nhân nào bằng dù nàng con nhỏ tuổi ngay cả mẹ nàng đệ nhất mỹ nhân toàn đại lục cũng sợ thua một bậc.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng như sa. nội viên Phong gia ban đêm không thể nghi ngờ trong nội viện có một nơi đẹp nhất tồn tại gọi là Nguyệt các chẳng qua hiện tại đã trở thành nơi ở của Phong Vũ nên đổi thành Vũ các. Nơi này là nơi cha nuôi xây dựng chờ cha mẹ nàng trở lại, nên tất nhiên nó thuộc về nàng.
Trong viện có một loại hoa về đêm sẽ phát sáng như đom đóm tên U Quang là thứ mà mẹ nàng rất thích, mỗi khi trời tối loài hoa này sẽ phát sáng rực rỡ như mờ ảo nhìn như tiên cảnh thơ mộng làm say lòng người.
Phong Vũ lẳng lặng ngồi dựa vào góc cây giữa vùng cỏ U Quang, lòng nàng có chút buồn, nàng rất muốn gặp lại người thân, ba mẹ người mà nàng luôn ao ước nhưng chỉ biết tên chưa từng thấy qua, caca ruột nàng cũng vậy, hình dáng ra sao cũng không biết. Nàng sẽ thật nhanh tìm ra họ cùng họ sống trong hạnh phúc vui vẽ, nàng chắc chắn sẽ không lâu nữa đâu. Ngồi đây làm nàng nhớ đến mỗi tối ngủ bên ngoài dưới bầu trời xinh đẹp đầy sao cùng ma thú của nàng nhưng nàng không dám đưa chúng ra ngoài đây vì nàng vẫn chưa tin tưởng những người ở đây lắm, nàng cũng không muốn làm lộ thân phận triệu hồi sư.
Chỉ đành một mình đắm mình trong thiên nhiên sinh đẹp này, Tôn Hỏa, Lôi Chấn, Bạch Cầu trong không gian đều biết tâm trạng của nàng nhưng chúng không lên tiếng, chúng biết nàng hiện tại cần yên tĩnh, nàng lại nhớ đến người thân. Chủ nhân luôn mạnh mẽ cường hãn, lạnh lùng vô tình với người khác, nhưng khi nhắc tới người thân, người lại yếu lòng. Chúng biết người thân chính là cái vảy ngược của nàng, chỉ cần đụng đến dù phải hủy thiên diệt địa nàng cũng sẽ giết cái người đã chạm đến.
Khi Phong Vũ nghĩ đến nàng còn có cha mẹ có ca ca còn có ma thú, làm nàng cảm thấy xoa dịu đi sự cô đơn hiện tại bên môi không nhịn được dâng lên chút ý cười. Giờ phút này cả người nàng lẳng lặng dưới ánh trăng, xung quanh là ánh sáng mờ ảo của U Quang làm nàng giờ phút này như đẹp đến mê hồn, có chút thần bí, mộng ảo.
Phong Sơn không nghĩ tới sau một năm trời trở về, lần đầu tiên nhìn thấy mỹ cảnh như vậy, là tinh linh sao? Phong Sơn tiến lên mấy bước, muốn nhận thấy rõ.
Phong Vũ nghe thấy tiếng động, dù có nhẹ đến mức nào nàng vẫn biết, quay đầu lại, sắc mặt nàng trầm xuống hàn khí tỏa ra ngập trời, tên này là ai? sao vào được đây, còn người kia thì sửng sốt hai chữ “rung động” run lên trong tim.
Dung mạo tuấn mỹ vô cùng, có chút lạnh lùng nhưng lúc này lại sáng rực nhưng cho dù đẹp đến đâu long trời lở đất với Phong Vũ vẫn không hề gì nàng là một người vô tình, lạnh nhạt nên nếu dùng nhan sắc với nàng là vô dụng hoàn toàn miễn dịch.
Ánh mắt Phong Sơn luôn luôn điềm tĩnh không gợn sóng giờ đã nhiễm màn nóng bỏng, hắn chuyên chú nhìn tiểu cô nương xinh đẹp như thần trước mắt cứ như vậy ngây ngẩn nhìn nàng. Nhưng Phong Vũ thì không như vậy, nàng lạnh lùng nhìn người đó hàn khí tỏa ra ngày một dày đặc nhưng chắc do mãi đắm chìm nên người kia không nhận ra không khí xung quanh đã lạnh dần.
Động ý nghĩ lập tức trên tay nàng hiện ra hỏa nguyên tố ngưng tụ thành kiếm khí sức nóng đến cực kỳ, Phong Vũ cầm thanh kiếm lao nhanh như chớp về người đó, người này đồng cấp với nàng, dù sao cũng đang chán giết tên này cũng đỡ buồn. Đây chính là thứ mà Phong Vũ đã sáng chế ra kết hợp ma pháp và chiến sĩ, thanh kiếm do ma pháp của nàng tạo thành mạnh mẽ vô cùng uy lực rất khủng khiếp, kết hợp chiến kĩ của chiến sĩ sắc bén điều này chỉ có một mình Phong Vũ có thể làm được vì không có ai vừa là chiến sĩ vừa là ma pháp sư như nàng cả. Cái này cũng chính là lúc nàng dùng đế đấu với 5 con ma thú bát cấp, nàng biết người trước mắt không đơn giản nên mới dùng đòn này.
Phong Sơn thấy nàng như chớp mắt phóng tới, còn có sức mạnh cường đại kia đồng tử chợt mở to, một tiểu cô nương chưa tới 10 tuổi mà đồng cấp hắn!!. May là hắn là cửu cấp ma pháp sư phong hệ nên mới tránh được đòn đánh của nàng chỉ là bị thương nhẹ một chúng bên cánh tay trái do thanh kiếm xẹt qua. Quá mạnh so với hắn chỉ hơn không kém, nàng là ai vậy?
Phong Sơn dù sao cũng là thiên tài đứng đầu trong gia tộc, thực lực không thể xem thường, truyền tinh thần lực hô: “Phong thuẫn hiện” lập tức phong nguyên tố bọc kín thân thể hắn né tránh rất nhanh, ma pháp sư không ai có thể hóa hình nguyên tố thành binh khí được cùng lắm có thể hóa hình thành ma thú nhưng rất tốn rất nhiều tinh thần lực nên ít ai dùng chứ không như Phong Vũ muốn làm sao tùy thích, mà hóa hình là phải từ Lục cấp trở lên mới làm được nhưng Phong Vũ từ lúc Tam cấp đã bắt đầu làm được nên hiện tại Cửu cấp nàng đã thành thạo đến cực đỉnh sự phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Thấy người đó tránh được đòn của nàng chỉ bị thương một chút, ánh mắt Phong Vũ có chút hưng phấn lớn tiếng kêu ” Hỏa tiễn đi” tiếng nói lạnh lùng đó làm Phong Sơn càng thêm kinh hãi. Thấy hình ảnh nhỏ bé từ xa của nàng xung quanh hiện lên những mũi tên đỏ rực sắc bén bùng cháy lao như tia chớp về phía hắn. Phong Sơn cực lực tránh né, quá nhanh hắn chỉ theo bản năng chứ không thể thấy rõ những mũi tên kia nhưng nếu hắn biết 3/10 tốc độ của nàng hắn sẽ như thế nào?
Nghe thấy động tĩnh cùng lực lượng cường đại rất mạnh ở hướng Vũ các Phong Lăng trong thư phòng đứng dậy nhanh chóng đi đến,” ai dám gây sự với bảo bối vậy”, Phong Hạo cũng cảm nhận được vội vàng chạy đến, hai người không hẹn cùng nhau thấy cảnh Phong Vũ đang thờ ơ dùng hỏa nguyên tố đánh về phía người kia, theo hướng nhìn thì thấy người quen, Phong Lăng hô lớn:
” Vũ nhi ngừng tay, là người nhà không phải kẻ lạ đâu”
Nghe vậy Phong Vũ cũng nghe theo, chớp mắt hỏa kiếm trên tay nàng và hỏa tiễn đang lao về hướng người kia biến mất không dấu vết. Thấy vậy Phong Lăng đi đến bên nàng dịu dàng nói” Vũ nhi, nó là caca con Phong Sơn, nó chọc giận gì con sao ta xử đẹp nó!!”
Nghe vậy Phong Vũ có chút buồn cười, nàng làm con hắn bị thương cư nhiên không thèm quan tâm còn hỏi nàng có giáo huấn tên kia không, người cha nuôi này thật đáng yêu a~, không giống sự lạnh lùng khi nãy nói với Phong Sơn, Phong Vũ bán manh đáng yêu nói ” Cha không có gì, Vũ nhi cứ tưởng người lạ đột nhập nên mới đánh thôi ~”
“Con không sao là được rồi, bảo bối” Phong Lăng nhéo má phúng phín trắng sứ của nàng,cưng chiều sủng nịnh nói, nghe vậy ba con ma thú trong không gian kinh thường “bị thương tên nhân loại đó làm chủ nhân bị thương được sao, hắn không chết mà chỉ bị thương nhẹ là may lắm rồi”
Phong Hạo cười hả hê, giễu cợt nói ” Ca ca không ngờ huynh cũng có ngày này bị tam muội hành đến xém chết”
Phong Sơn thì ngây ngốc, tam muội từ khi nào vậy, còn Phong Vũ thì hiểu rõ là đệ nhất thiên tài của Phong Gia -Phong Sơn 16 tuổi cửu cấp ma pháp sư phong hệ, hơn Phong Hạo một tuổi.
“Ca ca xin lỗi, muội cứ nghĩ là có người lạ nên đã làm huynh bị thương” Phong Vũ có chút áy náy nói, nếu cha nuôi không đến kịp có lẽ nàng đã giết người caca này.
“Ta…ta không sao chỉ là vết thương nhỏ thôi, cha chuyện này là sao?” Phong Sơn có chút kinh diễm, quá đáng yêu a~ rồi quay sang phụ thân hỏi
Sau đó Phong Lăng nói cho Phong Sơn hiểu, khiến hắn có chút giật mình không thôi nhưng cũng vui sướng giờ hắn có một muội muội siêu cấp đáng yêu như tinh linh a~
Nghe vậy nhưng Phong Vũ cũng cảm thấy có lỗi dù sao là người thân cùng họ nên nàng đi đến bên cạnh hắn, cánh tay nhỏ nhắn mủm mĩm đặt lên vết thương vận dụng Quang nguyên tố, thấy hắn giật mình nàng tưởng hắn sợ nên dịu dàng nói ” Ca ca lỗi của muội để ta trị thương cho huynh”
Phong Sơn thật ra là bất ngờ với hành động của nàng, lúc đầu nàng vô cùng lạnh lùng xa cách khi nghe hắn là ca ca nàng thì nàng rất dịu dàng đáng yêu đến kinh người khiến hắn có chút chịu không nổi.
Do vết thương này không nặng như Phong Hạo nên chưa đến 1 phút vết thương đã thu hẹp và từ từ biến mất, khiến hắn có chút kinh ngạc không ngờ Quang nguyên tố có thể trị thương, còn Phong Hạo thì hắn cũng đã từng được nàng chữa trị nên vẫn bình thường, cha thì càng không vì ông là đệ đệ của cha nàng nên biết được Quang nguyên tố như thế nào chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao ánh sáng từ Quang nguyên tố của Phong Vũ rất thánh khiết nhu hòa không giống của đại ca, còn có vết thương lành rất nhanh, đại ca hắn trước đây cũng từng chữa trị cho hắn chỉ là nhanh nhất cũng là một canh giờ, có thể nha đầu này giỏi hơn cha đi dù sao thiên phú như vậy chuyện này cũng không lạ.
Nhưng mọi người không ai biết nàng những nguyên tố của Phong Vũ không giống bất cứ ai, mạnh hơn, nhanh hơn,kỳ diệu hơn những nguyên tố thường rất nhiều, ngay cả Tạp Vân Phi chỉ biết nàng có hai loại cực hiếm là hỏa nguyên tố phượng hoàng và thủy nguyên tố biến dị ngàn năm. Nhưng thật ra là cả 7 cái đều cực hiếm chỉ là nhân loại chỉ biết nhiêu đó thôi, đến Phong Vũ cũng không biết, vì sao nàng thân thuộc với thiên nhiên, vì sao nàng nghe được tiếng nói của gió, và nàng không biết nàng không chỉ có hai loại nguyên tố trong truyền thuyết mà là cả bảy, chúng đều có điểm riêng sau này khi Phong Vũ lên cấp cao sẽ biết.
Thân phận Phong Vũ chỉ thật là người Phong Gia sao? còn Bạch Cầu vì sao xuất hiện bên nàng, sau này nàng sẽ gặp được kỳ ngộ từ đó từ từ giải đáp thắc mắc về thân thế thực sự của nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!