Nhâm gia, Quý gia, Trạm gia, Dịch gia là những gia đình có cảm tình với nhau từ rất lâu, cho nên bốn cậu công tử của các nhà từ lúc bắt đầu có trí nhớ liền gắn chặt với nhau, luôn gần kề như hình với bóng.
Bọn họ phân là Nhâm Duẫn Dực, Dịch Tử Xá ba mươi tuổi, còn Quý Thành Hạo, Trạm Diệc Kì ba mươi mốt tuổi, bởi vì quan hệ thân thiết của bốn người nên được gọi là tứ thiếu.
Bốn người không có cùng huyết thống, nhưng cảm tình so với anh em ruột thịt còn giống hơn.
Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành “tráng niên sớm thệ.” (còn trẻ mà sớm chết vì lao lực quá độ), hơn nữa tất cả đều có thể nói là vô cùng anh tuấn, suất khí mê người không ai thua ai hết.
Nhưng mà cực khổ thế còn chưa chấm dứt, có một ngày bọn họ đột nhiên đồng thời bị bốn bên cha mẹ tập hợp về nhà, báo cho họ biết bọn họ có một đối tượng “chỉ phúc vi hôn.”(*), con của một vị thế bá (bác). Bởi vì mấy người thật sự rất muốn cùng vị này kết làm thông gia, đáng tiếc người ta chỉ có một đứa con gái, cho nên chỉ có thể để cho một trong bốn người con trai của mình trúng tuyển đứng ra làm chú rể, thực hiện hôn ước này.
(*) Chỉ phúc vi hôn: định sẵn để kết hôn. Sao đọc đến đoạn này ta lại nghe như chọn người đi tế thần thế nhỉ - ND.
Cái ước định hoang đường này làm cho bốn người bọn họ cảm thấy thật mạc danh kỳ diệu (không thể tin được), nhưng mà đối diện với người cha ác liệt cùng người mẹ khóc lóc sướt mướt không ngừng, bọn họ cũng chỉ còn cách cố mà đáp ứng, sau đó chơi đoán số quyết định ai sẽ là người đi trước chịu chết. Ách, không phải, là kẻ nào sẽ dẫn đầu hội thân cận đi gặp vị tân nương có quyền lực chọn vi hôn phu kia mới đúng.
Chính bởi thế, chuyện xưa liền cứ vậy mà bắt đầu…