Dục Vọng Đen Tối
Chương 55: Tự chuốc phiền phức
———
Dung Ân toàn thân lạnh buốt, nhưng hơi thở người bên cạnh vẫn bình ổn, vững chãi, hề giống như tức giận, “Tôi, tôi khát nên thức dậy uống”.
“Ừ”
Người đàn ông giọng trầm ổn. Khuôn trần áp sát lấy tấm lưng Dung Ân khiến càng lo lắng vặn vẹo vài cái, Nam Dạ Tước tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ, vừa rồi chỉ vì cảm giác bên cạnh trống trải, nên anh vô thức hỏi qua loa.
Một hồi lâu sau gian lại rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối, Dung Ân toàn thân trước đó cứng ngắc như tượng gỗ lúc này cũng đã dần thả lỏng, gối đầu ở trước người đàn ông, thân nhiệt ấm áp lan truyền, nhưng sao ngủ được yên giấc.
Cô thao thức đến tận bình minh, người đàn ông phía sau vẫn ngủ rất say, rón rén rời khỏi giường, đắp chăn lại cho Nam Dạ Tước.
Nấu bát cháo chay và luộc đĩa rau cải bẹ, Dung Ân gọi ện đến bệnh viện, sau khi xác nhận mẹ có vấn đề gì bất thường mới ngồi vào bàn ăn. Cô vừa ăn được vài a liền trông Nam Dạ Tước vừa cài khuy áo vừa bước xuống cầu thang.
“Ăn gì vậy?”
“Điểm t”.
Người đàn ông bước lại gần bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh Dung Ân, xắn tay áo sơ mi lên vài tấc, “Cho tôi bát”.
Dung Ân nghe lời anh, múc bát cháo đưa tới trước mặt Nam Dạ Tước, “Anh ăn ngoài sao?”
“Tôi thường xuyên ăn ở nhà”, người đàn ông quét về phía Dung Ân nhận tin, múc muỗng cháo đưa vào trong miệng, vừa nuốt xuống, liền chau mày, “Này, đây là cái gì, chút mùi vị cũng có”.
“Đây là cháo chay”. Không hề nêm thêm muối hay hương liệu gì, hiển nhiên sẽ nhạt hoẹt.
Nam Dạ Tước đẩy bát cháo sang bên, dường như rất bài xích loại khẩu vị như vậy, anh cau chặt mày rồi đứng dậy, “Buổi tối chờ tôi về, chúng ta ăn ngoài”.
“Bộ dạng tôi lúc này ra ngoài, chẳng khác nào dọa chết người”.
Nam Dạ Tước mặc âu phục may thủ ng cao cấp màu đen tuyền, ngón tay út là chiếc nhẫn xa xỉ chói đắt tiền, “Vậy dọa chết bọn họ là được, khuôn mặt này ít nhất còn nửa có thể nhìn được”.
Người đàn ông xong, vừa cười sảng khoái vừa bước, chính mình đã đánh, khi ở đây, anh đã sai thư ký đến tiệm trang sức, tìm chiếc dây chuyền rất vừa, hẳn sẽ rất hợp với Dung Ân.
Lời xin lỗi, anh thể, hơn nữa đấm đó là hướng về phía Diêm Việt, anh đã hạ thủ tất sẽ rất tay, nhưng ngay lúc đó, là Dung Ân lại tự mình ngăn cản.
Ăn xong bữa sáng, Dung Ân dọn dẹp qua loa, sau đó ngồi ở ghế sô pha xem tivi, tới tận buổi chiều, vì chịu đựng được buồn chán, mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Ngồi xe bus rất lâu mới đến được nghĩa trang.
Nơi này, Dung Ân vốn dĩ biết, ngoài nghĩa trang, còn có cánh rừng, khom lưng vào, theo lối mòn quen thuộc, tới gốc cây long não.
Dưới tán cây, có mô đất nhô lên, Dung Ân ngồi xuống, nhổ cỏ dại xung quanh, ngay khi biết tin Diêm Việt qua khỏi, đã chu bị mộ cho anh ở nơi đây, bên dưới bóng cây xanh mát, an tịnh.
Ngày hôm nay, phần mộ này đã còn cần nữa.
Sau khi nhổ sạch cỏ dại xung quang, Dung Ân ngồi xuống đất, trong lòng rõ ràng rất bình tĩnh, sợ hãi cũng hề gợn sóng, nhưng khi sờ lên khuôn mặt của chính mình, đã tuôn từng dòng theo hai gò má rơi xuống ngừng.
“Việt, em muốn được chuyện cùng anh…..”
Bầu trời ngoài vìa rừng đột nhiên trở nên sáng rực bất thường, những bông tuyết xuyên qua tán cây xanh rì lưa thưa rơi xuống rồi yên vị vai, sau hồi lâu, chậm rãi tan biến, đọng lại như những giọt rõ hình thù lấm tấm.
“Tuyết rơi….”
Dung Ân ngg đầu, những hạt tuyết, tựa như bông mềm mại tễnh, khi rơi xuống, tựa lông hồng, trợn tròn hai khi trông bóng người ở đỉnh đầu.
Cô cả kinh, ngay khi thu hồi động tác, Diêm Việt đã ngồi xuống ngay bên cạnh.
“Ân Ân”, bàn tay to lớn của người đàn ông khóa trụ cổ tay Dung Ân, “Cùng anh ngồi lại đây lát, được?”
“Em có việc, em phải về trước”. Nơi này Diêm Việt thể biết, anh ở đây lúc này chắc c là vì theo dõi.
“Lẽ nào anh hơn nổi phần mộ?” Diêm Việt còn sống, muốn đoạn tuyệt, để thà rằng quay về đây trò chuyện cùng phần mộ sơ sài.
Dung Ân nhất thời cảm trống rỗng, anh rõ ràng còn sống, nhưng thân thiết rốt cuộc vẫn thể tìm lại. Cô buông tay, đem túi xách che nửa khuôn mặt, rốt cuộc vẫn quyết định ngồi lại.
“Em quả nhiên rất xem trọng lời hứa hẹn giữa hai chúng ta”. Diêm Việt nhìn vào khoảng vô định, chậm rãi ra từng chữ.
Dung Ân nhìn theo biểu cảm từ góc cạnh khuôn mặt anh, lời hứa hẹn, chỉ có hai người biết được, “Anh còn nhớ sao?”
“Tất nhiên”, Diêm Việt tay chống sang hai bên mạn sườn, nửa người nghiêng về phía sau, ánh thả vào xa xăm, giữa màn tuyết trắng xóa, đôi anh lại càng rực rỡ sáng lạn, “Hai người chúng ta, bất luận ai là người trước, người còn lại sẽ chôn cất vợ hay chồng mình ở nơi thanh tịnh nhất, nơi đó có hương thơm mát của cây long nhãn xanh rì bảo hộ….”
Dung Ân vội vàng quay mặt về hướng khác, trực chào khóe mi, vợ chồng, cách xưng hô đong đầy biết bao thân mật, nỗi nghi ngờ trước đó, lần nữa lại bị dao động, nếu như anh phải Diêm Việt, tại sao ngay cả những lời thề non hẹ biển của hai người cũng nắm rõ từng câu từng chữ tới như vậy?
Trên tầng cao nhất của Nghiêm Tước, Nam Dạ Tước đã gọi ện vài ba lần cho Dung Ân, nhưng ện thoại để chế độ rung và được đặt trong túi xách, nên hề biết, gọi ện về nhà, chỉ có tiếng trả lời ện thoại máy móc vang lên, cũng nghe được giọng ôn nhu của.
Vứt ện thoại lên bàn làm việc, t tình trở nên bực bội, người đàn ông cau chặt mi t, tựa người vào phía sau.
“Mẹ em, đã đỡ hơn chưa?”
Dung Ân khẽ thở dài, khóe miệng chua xót, hơi thở trượt dài mệt mỏi, “Việt, là em có lỗi với anh trước, dù phải chịu trừng phạt cỡ nào em cũng cam t, nhưng ngờ, anh lại chuốc hết thù hận lên mẹ em”.
Kết quả như vậy, quả vượt quá dự liệu của Diêm Việt, Dung Ân đứng dậy, phủi cỏ bụi bám người, “Sự tình đã như vậy, những kỉ niệm trước đây, chúng ta hãy chôn chặt tận sâu thẳm trái tim, mỗi khi nghĩ lại đều vẫn tốt đẹp vẹn nguyên, bất kể cuộc sống có nhiều trắc trở va vấp, hãy cứ hi vọng đối phương sống rất tốt, nếu đã thể quay lại, hãy thích ứng với guồng quay cuộc sống của chính mình”.
Giọng ệu người con lãnh đạm, Diêm Việt nghe xong, trong lòng chợt nảy sinh phiền muộn, Dung Ân cầm lấy túi xách ra khỏi rừng, anh cũng gì thêm, có số chuyện, lúc này, cầu kh cũng được, gấp rút cũng xong.
Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, mặt đất đã chất thành tầng, Diêm Việt cầm áo mình khoác lên vai Dung Ân, “Để anh đưa em về”.
“Không cần” Cô đem áo khoác trả lại cho Diêm Việt, “Em tự mình bắt xe về được”.
Một chút lòng tốt của anh, cũng muốn nhận.
Người đàn ông nhất quyết đem áo, khoác lại lên vai, “Anh giúp em bắt xe, em đứng lại đây được rồi”. Nói xong liền hướng ra ngoài đường cái, nơi này cách xa trung t thành phố nên rất khó gọi xe, Dung Ân nhìn Diêm Việt đứng giao lộ, những bông tuyết vai anh ngày chồng chất, thậm chí cả mái tóc anh. Cô chỉ đứng yên lặng tại chỗ, nửa chữ cũng muốn cùng anh xe về.
Sự kiên trì của, dường như luôn luôn rất khắc nghiệt, tự chính mình làm khổ chính mình.
Rất lâu sau mới bắt được xe, khi Dung Ân ngồi vào trong xe, Diêm Việt cũng hề đóng cửa, “Ân Ân, mặt em bị thương như vậy đã khám chưa?”
Cô vô thức lấy tóc dài che khuất khuôn mặt, “Đi khám rồi, em sao”.
Hai người gì thêm, cứ như vậy trầm lặng, người tài xế ngồi phía trước hồi lâu còn kiên nhẫn được cất giọng thúc giục, “Đi được chưa? Tôi có nhiều thời gian”.
Diêm Việt lúc này mới đóng cửa xe, “Hai người trước, tôi theo sau”.
Dọc đường, xe của anh theo sau giữ khoảng cách quá gần cũng quá xa, Dung Ân tựa đầu cửa sổ xe, ngắm nhìn cự li của hai chiếc xe, cứ như vậy, giống như giữa và Diêm Việt có quan hệ bất chính?
Hệ thống sưởi ấm trong xe khiến cảm ngột ngạt, Dung Ân ấn nút mở cửa kính, gió lạnh thốc vào, táp lên mặt, tựa như lưỡi dao sắc bén, từng nhát nhát cứa vào da thịt, những hạt tuyết cũng thừa dịp bám vào những sợi tóc đen óng, Dung Ân nhịn được nhắm nghiền hưởng thụ, hít thở giữa màn tuyết dày đặc, luôn luôn khiến tỉnh táo.
Xe đến Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân cất tiếng dừng xe, muốn Diêm Việt theo vào.
Xuống xe, quả nhiên trông cách đó xa, Diêm Việt hạ cửa kính xe, ánh hai người đột nhiên giao nhau giữa khoảng mịt mù, Dung Ân chậm chạp di chuyển tầm né tránh, hai người đều hề chú ý, màn này, đã sớm thu toàn bộ vào trong người đàn ông đứng tầng hai, anh nghiêng người, lấy tay kéo rèm cửa sổ.
Sự xung đột gay gắt đỉnh ểm khiến người khác tránh khỏi rùng mình ghê sợ!
Dung Ân lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng vẫn tối đen như mực, xem ra Nam Dạ Tước vẫn chưa về. Cô khom lưng cởi giày, khứu giác nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá, vào trong phòng khách, ghế sô pha có đóm lửa, mở đèn, quả nhiên liền trông Nam Dạ Tước hai tay mở rộng thoải mái, nghênh ngang ngồi đối diện.
Người đàn ông ngồi bắt chéo chân, chân trái đung đưa khe khẽ, “Vừa đâu?”
Dung Ân giả bộ thản nhiên tới, “Đi dạo chút”.
“Thật?” Nam Dạ Tước khóe miệng cong lên, biểu cảm nhìn ra khác thường, anh nghiêng nửa người, đem chén nóng đưa đến trước mặt, “Bên ngoài tuyết rơi, uống chút nóng”.
Bàn tay Dung Ân vốn dĩ buốt lạnh đông cứng, cầm lấy cốc, ngửa mặt uống vài ngụm, Nam Dạ Tước nghiêng người nhìn, theo yết hầu Dung Ân phập phồng nuốt xuống, nụ cười khóe miệng người đàn ông cũng ngày quỉ dị, còn ôn hòa, sâu thẳm trong đôi đã bắt đầu dậy sóng, mang theo nguy hiểm rợn ngợp, mỗi lúc biểu rõ ràng, anh khoác tay lên bả vai Dung Ân, cố gắng siết chặt, “Cũng đem trả ta áo khoác, Ân Ân, càng ngày càng xem tôi ra gì rồi”.
Một ngụm của Dung Ân ngưng đọng ở cổ họng, lúc này mới ý thức được, chưa đem trả lại áo cho Diêm Việt.
Vội vã ngg đầu, đã trông Nam Dạ Tước đứng dậy, ngón tay ung dung cởi cà vạt, cởi khuy áo sơ mi, sau khi cởi áo xong xuôi ném xuống sàn nhà, ngón tay di chuyển xuống thắt lưng, Dung Ân khuôn mặt bắt đầu nóng bừng, hô hấp gấp gáp, “Anh….định làm gì?”
Nam Dạ Tước khom hạ thắt lưng, mẽ tóm lấy cánh tay, “Phản ứng của bao giờ cũng gượng gạo, Ân Ân, đêm nay, tôi sẽ dạy dỗ, như thế nào mới là nhiệt tình”.
“Anh….” Dung Ân lập tức đứng dậy, đẩy Nam Dạ Tước, “Anh đã cho tôi uống cái gì?”
Toàn thân trở nên vô lực, động tác vừa rồi với Nam Dạ Tước chẳng hề hấn gì, Nam Dạ Tước cười cợt nhả, nhưng trong đôi, lại chất chứa tà ý sâu xa, “Tôi muốn tốt với, muốn, là thích bị giày vò, phải?”
“Cô là phụ nữ sao?”
——–
Vancleek Angles là thương hiệu trang sức đá quí xa xỉ nổi tiếng, người có tiền cũng khó có thể mua nổi, Dung Ân lúc này hề có t trạng thưởng thức, nhận Nam Dạ Tước ngày tiến lại gần hơn, hoảng sợ tìm đường trốn tránh.
Lòng bàn chân, đột nhiên cảm giác như giẫm lên gì đó, thanh răng rắc phát ra.
Chín mươi chín viên kim cương tinh xảo được gắn tỉ mỉ vào chiếc tr cài rơi vung vãi sàn nhà, tấm thảm màu đen tuyền, trải đầy kim cương đắt tiền.
Anh cho thứ gì, đều quan t, thậm chí còn tùy tiện giẫm đạp, khiến anh hao tổn t sức chu bị.
“Nam Dạ Tước, anh là đồ đê tiện, bỉ ổi!”. Giọng chửi mắng, đã truyền đến tai anh.
Người đàn ông nhận tìm đường trốn chạy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ loanh quanh trong tầm của anh, anh tay rút thắt lưng, chậm rãi tiến đến, “Tôi vốn dĩ phải người tốt, đê tiện cũng được, bỉ ổi cũng sao, thoát cũng nổi”.
Dung Ân kiên trì lùi về phía sau, quả nhiên lần được đến tay vịn, vội vã lên cầu thang, Nam Dạ Tước trái lại hề kh trương, bước chậm rãi theo sau.
Toàn thân vô lực rã rời, ngay cả bước cũng có sức, Dung Ân hai tay vịn tay vịn, cơ hồ như bò lên tầng hai, quay đầu nhìn lại, Nam Dạ Tước vẫn chậm rãi đến, Dung Ân cắn răng, sau khỉ mở cửa phòng ngủ, vội vã dồn toàn bộ sức bình sinh khóa trái.
Thật may, người đàn ông đã nhanh hơn bước, đá văng cửa phòng ngủ khiến Dung Ân ngã phịch xuống sàn nhà.
Cô nằm thụp động đậy mặt đất, mái tóc dài che khuất toàn bộ biểu cảm gương mặt, chỉ trông hai vai ngừng run rẩy.
Nam Dạ Tước tiến đến chỗ Dung Ân, ngồi xổm xuống, tay vén tóc sang hai bên.
Lọt vào trong là khuôn mặt ửng hồng mà rực rỡ, đôi mê ly cuốn hút, chắc c thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hơi lạnh từ bàn tay truyền đến nửa bên khuôn mặt sưng phù, Dung Ân nằm sàn nhà, hai nhìn về phía Nam Dạ Tước, tuy rằng chịu khống chế, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại mong manh, “Vì sao làm vậy?”
“Tôi hành động chưa từng có lý do”, Nam Dạ Tước vòng tay qua thắt lưng, ôm lấy vòng eo n, rồi đặt giường lớn màu đen, “Như vậy tôi mới có thể thỏa mãn”.
Chỉ vì thỏa mãn của anh mà tùy tiện xem như đồ đạc rồi chơi đùa thỏa thích, Dung Ân tay phải nắm lấy cổ tay Nam Dạ Tước, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp, “Anh khỏi cần như vậy, tôi thể phản ứng…..”
Người đàn ông buông hạ thân thể, khuôn kề sát, “Nhưng, uống thứ đó, thân thể mới ngoan ngoãn nghe lời, có như vậy mới chân ”.
Dung Ân há miệng, định cắn anh, nhưng vừa chạm được đến cổ, toàn thân đã mềm nhũn rã rời, trong cơ thể sôi trào từng cơn nóng hổi, cảm giác xa lạ này khiến bắt đầu lo sợ, e rằng, sẽ biến thành người khác, làm trái lại với trái tim, ngay cả thân thể của chính mình cũng thể khống chế được.
Không gian bên trong đã bắt đầu lan tràn ám muội.
Nam Dạ Tước bắt đầu kiểm soát được hơi thở ngày kh trương và gấp gáp.
Dung Ân mặc chiếc áo len màu tím nhạt, vạt áo trước, là hàng khuy cỡ. Tay người đàn ông lúc này, vô cùng “kiên nhẫn”, khuôn mặt biểu cảm gắng gượng.
Kiên trì được bao lâu, rốt cuộc từ bỏ, hai tay lần tới chỗ cúc áo đã được cởi ra.
Nam Dạ Tước kéo lại gần, cởi nốt những khuy áo còn sót lại, rồi nhàng cởi áo, theo động tác, người chỉ còn lại đồ lót.
Một tay xoa xoa bụng dưới của, Dung Ân theo lực từ tay anh ngã về phía sau, ngồi trong lòng người đàn ông.
Tấm lưng trần trụi áp sát tấm thân trần trụi của người đàn ông, va chạm da thịt khiến lực tay anh càng thêm mẽ, thân thể hai người ngày quyện hòa.
Áo lót lúc này là duy nhất cản trở, Nam Dạ Tước cúi đầu, Dung Ân chỉ cảm lồng căng thẳng, sau hồi, toàn thân buông lỏng hoàn toàn. Người đàn ông dùng răng cắn lên của. Một tay thả áo lót xuống đất, tay kia, thuần thục nắn bóp khuôn đẫy đà.
Dung Ân cắn chặt môi dưới, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông lại di chuyển chậm chạp tấm lưng trơn nhẵn của, lúc liếm láp, lúc cắn, theo sống lưng, di chuyển dần lên. Đầu lưỡi chạm đến cổ, để lại cơ thể dấu hôn đỏ ửng, tay, lần xuống bụng rồi di chuyển xuống dưới, chạm đến vùng nhạy cảm nhất.
“Thật chịu được”, thanh Nam Dạ Tước mang theo khiêu khích, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm cổ, dùng miệng ngậm lấy vành tai, mút vào hết sức mê hoặc.
“Ưm…..” Một tiếng rên khẽ, tựa như tiếng mèo con, bật ra từ miệng Dung Ân.
Nam Dạ Tước thu hồi thân thể, cười ra tiếng. Một tay sờ đến bên hông, hai tay dùng sức, Dung Ân liền chuyển tư thế thành đối diện anh.
Dưới thân người đàn ông, ham muốn cháy bỏng đã còn kiềm nén được, chỉ trực chờ muốn phá ra.
Vì ngồi ở mép giường, Dung Ân buộc lòng phải ôm lấy cổ người đàn ông, trán mồ hôi theo xương quai xanh chảy xuống, nếu như bên trong phòng lúc này có ánh sáng, hẳn hình ảnh lúc này sẽ đẹp đến mê m.
Lửa dục vọng trực chờ bung tỏa lần nữa được ch ngòi, ngày mãnh liệt cuồn cuộn khi va chạm mỗi lúc gần gũi hơn.
“Đừng….”, chịu nổi khi bị dục vọng giày vò chi phối, Dung Ân rên lên thành tiếng, tay quấn lấy cổ người đàn ông, tự chủ mỗi lúc chặt chẽ hơn, thân thể căng cứng, kh trương.
“Nhanh như vậy chịu được?” Nam Dạ Tước vẫn tiếp tục khiêu khích thân thể, mang theo mãnh liệt, nhưng hề nóng vội.
Một tay xoa cá chân của, từ làn da trắng ngần mềm mại của ngừng câu dẫn trêu trọc, quả nhiên thể phủ nhận, anh là cao thủ ve vãn.
Dung Ân khuôn mặt đã nóng bừng đỏ ửng, mái tóc dài buông xõa mê hoặc.
Nam Dạ Tước nới rộng quần lót của, tiếng than trầm trầm mà dụ tình gợi cảm vang lên, Dung Ân rối loạn rên lên tiếng, thân thể ở nơi sâu thẳm nhất ngày ham muốn, đầu óc cũng bắt đầu mông lung, lý trí cũng lạc đường mờ nhạt.
Dung Ân dưới thân người đàn ông mỗi lúc ma mị, hai tay bất giác buông lỏng, đầu óc mỗi lúc trống rỗng mờ mịt, giữa lúc rối loạn mơ màng, cảm giác được bàn tay lạnh lẽo cởi ra quần lót của chính mình.
Thân thể đã bán đứng chính, từng bước cuốn theo dục vọng, Dung Ân cảm giác chính mình lâng lâng như nằm mây, phía sau lưng là chăn mềm mại, chốc đã còn, sô pha, sàn nhà, tường, thậm chí ngày cả ban ng, khắp nơi đều là dấu tích, rõ ràng cơ thể vốn yếu ớt, nhưng lại kh khoản thỏa mãn, rất lâu sau, chính mình cũng rõ đã bất tỉnh trong hoan lạc và trống rỗng hư như thế nào.
“Kết quả cho cậu đã cho ấy uống thứ thuốc chết tiệt gì vậy….”
Giữa lúc mơ màng, nghe được câu vang lên.
“Cậu còn, thuốc này ai nấy đều có thể dùng? Túc tắc bằng tôi xem cậu, cả thể lực và tinh thần tốt như vậy, nên cho uống liền mười viên cũng thành vấn đề?”
“Ít nhảm, ấy sao còn chưa tỉnh?”
“Tỉnh được mới là lạ, giày vò người ta thành ra như vậy….” Từ Khiêm ánh xẹt qua cánh tay của Dung Ân lộ ra từ giường, nhưng vết th tím còn chưa kịp tán, tất cả đều là dấu tích mà Nam Dạ Tước để lại trong cơn hoan lạc. Những nơi nhìn, ắt hẳn lại càng nhiều vết thương.
“Không đưa ấy vào viện sao?”. Nam Dạ Tước ngữ ệu lộ rõ thiếu kiên nhẫn.
“Như vậy đưa vào bệnh viện, cậu muốn cho tất cả mọi người thiên hạ đều biết cậu chơi đùa phụ nữ thành ra như vậy?” Từ Khiêm lấy từ trong hộp thuốc kim tiêm, tiêm mũi cho Dung Ân, “Kiên nhẫn đợi, ấy sẽ tỉnh lại, thuốc này chính cậu xử lý, nguười khác còn chịu nổi huống chi là ấy…”
“Cậu làm sao biết ấy chịu được?” Nam Dạ Tước lướt qua chỗ Từ Khiêm, đến giường ngủ ngồi xuống, “Cô ấy và tôi hoàn toàn tương hợp nhau”.
Từ Khiêm thu dọn dụng cụ, “Đừng nên quá giới hạn, c thận ngày chính mình sẽ hối hận”.
Nam Dạ Tước trước nay thay phụ nữ như thay quần áo, anh đồng tình, đặt tay lên giường để Dung Ân gối đầu lên, “Tôi hành động chưa bao giờ biết hối hận”. Anh buông hạ mi, ngắm nhìn Dung Ân vẫn như ngủ say, nếu như phải chọc giận anh, anh cũng đối xử thô bạo như vậy.
Sau khi tiêm liều thuốc, Dung Ân ngủ ngày sâu hơn.
Cô đã có giấc mơ dài, ở đó, có Diêm Việt của năm về trước, gương mặt là sáng ngời tư chất cùng sức sống của tuổi trẻ, anh cõng lưng, qua những con đường thân thuộc xa tắp, đã từng, là những nỗi nhớ đến khắc cốt ghi t. Trong giấc mơ, mẹ hề bị bệnh, hình ảnh bà hiền hậu, qua lại hết phòng bếp lại phòng khách, nghe tiếng thái đồ ăn cùng thưởng thức mùi vị lan tỏa, cứ như vậy mới là niềm hạnh phúc ấm áp …Khi Dung Ân tỉnh giấc, khuôn mặt lạnh ngắt, biết chính mình đã khóc.
Ánh quét vòng quanh phòng, hơi thở độc tài vẫn còn lưu lại, loại khí lực này đâu chỉ lưu lại ở căn phòng bốn mươi mét vuông. Dung Ân trở mình, cảm giác toàn thân khó chịu, ngoài trời tuyết rơi rất nặng hạt, ban ng, Nam Dạ Tước ngồi tựa ghế sô pha, trong tay là ếu thuốc cháy.
Anh ta hề hút hơi nào, chỉ để thuốc cứ như vậy tàn rồi rơi xuống mặt đất.
Máu tóc màu đỏ rượu lộn xộn để lộ phong trần quyến rũ, người đàn ông vứt ếu thuốc trong tay, nghiêng mặt, đôi đồng tử đen láy sáng ngời vừa lúc đối diện Dung Ân, “Tỉnh rồi?”
Cô vốn định né tránh, giả vờ ngủ cũng được nữa, nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Mái tóc đen dài của vì trở mình mà buông xuống cạnh giường, Dung Ân ngg đầu nhìn về phía cửa sổ, “Trời còn chưa sáng sao?”
“Ngủ mơ sao, đã ngày đêm trôi qua”, Nam Dạ Tước đến nằm xuống bên cạnh Dung Ân, tay đặt lên thắt lưng, kéo vào trong lồng mình, “Quả nhiệt tình như lửa, lửa còn cháy rất mãnh liệt”.
“Vì anh tức giận?” Dung Ân nhúc nhích chỉ nằm yên, bên tai là nhịp đập mẽ của trái tim anh, “Tôi trong anh cũng chẳng đáng giá, tại sao anh phải nổi cáu?”
Nam Dạ Tước ngồi dậy, ôm lấy, về phía ban ng.
“Anh định làm gì? Cô được quấn trong chăn, “Thả tôi xuống”.
Nam Dạ Tước ngồi xuống ghế sô pha ban nãy, đem ôm vào lòng, gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến thân thể trần trụi trong chăn của co quắp lại, người đàn ông cầm lấy ly rượu, ưu nhã nhấp ngụm, “Tôi dựa vào cái gì để tha thứ cho? Cô cũng quá coi trong bản thân rồi….”, Hai người đối diện nhau, xúc phạm này, giống như loại độc dược phản ứng chậm, mới nếm thử lần đầu tiên, sẽ hề cảm đau đớn khổ sở, chỉ khi thời gian trôi lâu sau, mới từng chút phát tác.
Dung Ân cười cười, quai hàm hơi nhếch lên cao, chỉ là đề cao bản thân, và Nam Dạ Tước vốn dĩ là hai đường thẳng song song, nếu vì những việc bất ngờ xảy đến, sau này hai người sẽ như ý nguyện mà tách rời nhau.
Nam Dạ Tước cúi đầu hôn lên cổ, Dung Ân cũng đẩy anh ra, “Sau này đừng cho tôi dùng thuốc được?”
Cảm giác xa lạ khiến hoảng loạn sợ hãi, hơn nữa, còn là sỉ nhục, Nam Dạ Tước hiểu, anh chỉ đơn thuần tìm kiếm phương thức thỏa mãn nhưng với mà, hoàn toàn phải.
Người đàn ông bàn tay đặt ở cổ đem khuôn mặt giương lên, tay kia đỡ lấy sau đầu, khiến chịu đè nén, anh đối diện đôi thất thần của, “Thuốc này, lần đầu tiên tôi dùng cho phụ nữ, Ân Ân, là em chịu nghe lời, đã ngủ cùng tôi, em còn hy vọng ều gì? Còn muốn trong sạch trở lại bên cạnh anh ta? Tôi khuyên em nên sớm từ bỏ suy nghĩ nực cười này.”
Hy vọng như vậy, chưa từng nuôi dưỡng, khi đã mất, muốn gượng ép.
“Nếu như tôi muốn trở lại bên cạnh anh ấy, tôi sẽ chấp nhận an bài của anh”. Đó là lý do, Tư Mạn cho tiền nhưng hề nhận.
“Ân Ân, em còn có thể nữa?”
Ngữ khí người đàn ông rất bình thản, anh lại ch ếu thuốc, ngón tay thon dài khẽ gảy vài cái, ánh chăm chú hề muốn bỏ xót biểu cảm nào từ khuôn mặt Dung Ân.
Yêu?
Ánh đột nhiên trở nên sầu muộn, nhưng lại làm bộ thoải mái mà mở miệng, “Còn người sẽ tôi?”
Nam Dạ Tước tay đặt ở lưng Dung Ân, đôi môi ẩm ướt mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt tươi mát phủ lên môi Dung Ân, bá đạo mà tùy tiện, sau hồi triền miên, anh cắn khẽ khóe miệng Dung Ân, “Chúng ta, đều cần tình ”.
Dung Ân ở lại Ngự Cảnh Uyển thêm mười ngày nữa, cho tới khi vết thương mặt đã đỡ nhiều, mới tiếp tục làm trở lại.
Hôm nay là ngày tiết trời ấm áp, thức dậy sớm, vừa thay quần áo, người đàn ông giường đã trở mình, lim dim lộ buồn ngủ, “Sớm như vậy, đâu?”
“Tôi muốn đến bệnh viện trước”. Dung Ân lo lắng đến tình trạng sức khỏe của mẹ, mấy ngày qua vì vết thương mặt nên dám qua thăm nom, mẹ chắc c rất nóng lòng.
“Không cần lo lắng” Nam Dạ Tước kéo chăn chỉ để lộ đầu, “Tôi đã dặn nhân viên y tá lại với mẹ, ng tác cho bà an t”.
Dung Ân chải tóc rồi cột lại đơn giản, “Cám ơn”.
Ưu ểm của Nam Dạ Tước, có đôi khi cho phép người khác lơ là, miễn là ngoan ngoãn nghe lời anh ta, toàn bộ những chuyện phiền phức nhặt nhất, anh ta cũng sẽ tự mình thu xếp ổn thỏa.
“Sau khi tan ca, hãy lái xe tôi về, lại như vậy cũng thuận tiện hơn”.
“Không cần”, Dung Ân chút nghĩ ngợi cự tuyệt, thẳng về phía phòng tắm toan rửa mặt, “Tôi bắt xe lại cũng rất thuận tiện”.
Người đàn ông nhìn chăm chú bóng lưng, tính cách của so với sỏi đá còn ngang ngạnh hơn, đã, vĩnh viễn sẽ là.
Dung Ân xuống tầng, khi qua phòng khách, liên trông chiếc tr cài đã gẫy đôi sàn nhà, chần chừ giây lát, cuối cùng tiến đến nhặt lên, nhặt cả những viên kim cương rơi bừa bãi thảm bỏ vào túi xách. Quà tặng đầu tiên của anh, đã bị phá hư thành ra như vậy.
Đi tới bệnh viện, y tá xoa bóp ẹ Dung, Dung Ân bỏ xuống đồ trong tay, đến bên giường, ‘Mẹ”.
Mẹ Dung chuyển động đôi, cổ bà vẫn bất động, Dung Ân ngồi ở cạnh giường, cầm lấy khăn ướt lau tay cho bà, “Con xin lỗi, mẹ, con ng tác, thể qua chăm nom”.
Mẹ Dung biểu cảm méo mó, sau khi bị trúng gió, Dung Ân đã còn được trông biểu đôn hậu của mẹ, khom lưng, ngón tay khẽ chạm lên trán mẹ, “Mẹ, cần vội vã, con nhất định sẽ giúp mẹ bình phục, đến lúc đó, chúng ta lại có thể tiếp tục chung sống như trước đây”.
Ngón tay bà run rẩy dường như gắng sức nắm lấy bàn tay Dung Ân, cười yếu ớt, bất lực dâng tràn, miễn là có thể trông dáng tươi cười của mẹ, tất cả mọi thứ đều đáng giá.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dung Ân vội vàng đến Nghiêm Tước, hơn mười ngày làm, ng việc hẳn đã chất đống.
Vội vàng ăn qua loa bữa sáng, cơm trưa Lý Hủy mang đến giúp, khi ăn vốn dĩ nên làm việc, Lý Hủy nhiều ngày gặp, lại chỉ vùi đầu vào ng việc, “Trời ơi, khi ăn nên dùng máy tính”.
“Hủy, ng việc của mình còn nhiều lắm, nếu làm ngay e rằng kịp mất”.
“Cũng tới mức như vậy à”, Lý Hủy cầm cốc ấm đến trước mặt Dung Ân, “Cậu muốn tự đày đọa bản thân sao?”
Công việc rất nhiều nghiệp vụ chồng chéo, Dung Ân có cả thời gian nuốt xuôi cơm, Lý Hủy hai tay chống cằm, vừa uống trà sữa, vừa do dự mở miệng, “Ân Ân”.
“Ừ?”
“Mẹ cậu bệnh viện phục hồi, tình hình giờ sao rồi?”
Dung Ân khó khăn nuốt xuống miếng cơm trong miệng, đôi đồng tử đen láy trùng xuống, “Bác sỹ có hy vọng phục hồi”.
“Này
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!