Dục Vọng Đen Tối
Chương 155
Dung Ái khoác tay người đàn ông đi vào phòng khách, lúc đi ngang hất nhẹ vai Dung Ân, cô có thể nhìn thấy trên mặt ông ta lộ ra cưng chiều, ông ta cười đổi giày ở trước cửa, tầm mắt liếc về phía Dung Ân, không cẩn thận ngừng lại, con ngươi thâm thúy của ông tựa hồ lại càng sâu sắc, khóe miệng giật giật, cũng đã có chút cứng ngắc.
Sắc mặt Nam Dạ Tước càng khó nhìn hơn, tâm tình tốt lúc trước đã hoàn toàn bị phá hư, Dung Ân giật mình đứng đó không nhúc nhích, anh cho là cô lại giận dỗi, liền tiến lên cầm bả vai cô, “Chúng ta đi vào thôi”.
Trước mắt người nhà cứ như vậy tay nắm tay nhau đi về phía phòng khách, Dung Ân đột nhiên nhớ tới, mẹ còn đang ở đằng kia, nếu là người bà thật lòng đợi 20 mấy năm đột nhiên xuất hiện với dáng vẻ này…
Dung Ân tránh tay Nam Dạ Tước, bước vội vã đi vào, miệng cô mở ra, nhưng không biết làm thế nào để ngăn cản, cô nhìn thấy mẹ mình đã cùng Sở Mộ chào hỏi, nhưng đối phương mặt lạnh ngồi xuống, sau đó nghe được tiếng bước chân bên này, mẹ Dung nghiêng đầu lại.
Nam Dạ Tước không biết cô làm sao đột nhiên sẽ có phản ứng như thế, đi tới bên cạnh Dung Ân, mẹ Dung từ trên ghế salon đứng lên, chén trà trong tay bà rớt ở trên mặt thảm, khinh thường trong mắt Sở Mộ càng phát ra rõ ràng, hai tay khoanh ở trước ngực, sắc mặt tối tăm đáng sợ.
“Mẹ —— ” Dung Ân cuống quít đi tới bên cạnh mẹ, Nam Dạ Tước như muốn vươn tay ra lại rơi xuống vô ích.
Cô hai tay căng thẳng kéo tay mẹ, mà tầm mắt mẹ Dung, thì rơi vào cái tay người đàn bà kia đang khoác ở khuỷu tay người đàn ông, ngay cả Dung Ân cũng có thể một cái nhận ra, chứ nói chi là bà.
Người đàn ông hiển nhiên cũng chú ý tới, trong mắt giật mình cùng kinh ngạc nhanh chóng bao phủ toàn bộ, môi ông run run, ánh mắt mở to, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
“Trác Nham! ” tiếng nói mẹ Dung run rẩy, trong lời nói tràn đầy khẳng định, không có mảy may nghi ngờ cùng với do dự.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen, Lâm Thanh Nguyệt bên cạnh ánh mắt thoáng nheo lại, đã nhận thấy được ở đây có cái gì không đúng, ngón tay năm, móng sơn màu đỏ rượu ôm giữ chặt cánh tay người đàn ông, “Ông biết bà ấy sao?”
Tầm mắt Dung Ân từ cái kia vẻ kiêu ngạo trên mặt người phụ nữ cao quý kia thu hồi lại, cô rõ ràng nhìn thấy, kiên trì ban đầu trong mắt mẹ trong nháy mắt sụp đổ, tan thành mảnh nước mắt nhỏ tụ ở trong hốc mắt, nếu không phải cô dìu đỡ bà, có lẽ mẹ Dung đã ngã xuống rồi.
“Trác Nham.”
Ánh mắt người đàn ông định trên người hai mẹ con họ cách đó không xa, từ trong mắt của ông, Dung Ân kết luận được họ không có nhận lầm người, chẳng qua là người đàn ông này thủy chung trầm mặc, không có ý thừa nhận.
“Trác Nham? ” Lâm Thanh Nguyệt nghe thoáng vậy, không khỏi cười ra tiếng, “Bà nhận lầm người, chồng tôi không phải là Trác Nham.”
Cái này, mẹ Dung hoàn toàn giật mình, hai mắt cứng ngắc cũng nhịn không được nữa, thân thể liền run rẩy ngã ở trên ghế sa lon.
“Mẹ —— ” Dung Ân vội vàng đỡ bà…, “Mẹ, người không sao chứ?”
“Thanh Nguyệt, mọi người ngồi đi, cứ xem như đây là nhà mình”. Sở Mộ cuối cùng là đã mở miệng, nghiêng đầu đi, trên mặt lạnh như băng toả ra, cũng ý bảo Dung Ái ngồi vào bên cạnh mình.
“Tôi làm sao có thể nhận lầm? ” mẹ Dung nhìn về phía người đàn ông đã ngồi vào chỗ đối diện chính mình, “Dung Trác Nham, anh nói cho tôi biết, có phải tôi thật sự nhận lầm người rồi không?”
“Bà này, chuyện gì xảy ra thế này? Đã nói tất cả cha ta không phải Trác Nham rồi, sao lại còn dây dưa như vậy …”
Nam Dạ Tước ý thức được có cái gì không đúng, ở bên cạnh Dung Ân ngồi xuống, “Sao vậy?”
Dung Ân kéo cánh tay mẹ, ánh mắt tùy theo cũng nhìn đến đối diện, trong mắt cô ai cũng không nhìn thấy, chẳng qua là khóe miệng khẽ hất lên, châm chọc cực kỳ, “Em cũng không biết thế nào, mẹ, có lẽ chúng ta thật nhận lầm rồi, mẹ đã nói, cha đối với mẹ đã có hứa hẹn, ông ấy sẽ trở về tìm mẹ, chúng ta vẫn nên chờ một chút đi, mẹ xem, người này giống cha sao?”
Hai chữ cuối cùng, rơi vào rất nặng. Cô nhìn thấy người đàn ông đối diện cúi thấp đầu xuống.
Vào giờ khắc này, Dung Ân cùng mẹ mong mỏi đợi hạnh phúc hai mươi mấy năm, cũng không có xuất hiện, có đôi khi, hi vọng còn không bằng không có tốt hơn, ít nhất nó sẽ không có một ngày tan biến, không cần thừa nhận cái loại đau đớn thê thảm này.
Lâm Thanh Nguyệt cũng là nữ cường nhân ở trên thương trường, sức quan sát tất nhiên không phải bình thường, lúc này, sắc mặt bà cũng thay đổi, “Tử Nham, người đàn bà này này đến tột cùng là người nào? Hay là… ông lại có người đàn bà khác bên ngoài?”
“Tử Nham?” mẹ Dung trong miệng lặp đi lặp lại nhiều lần hai chữ này, “Chẳng lẽ, ngay cả cái tên, ông cũng lừa gạt tôi sao?”
Người đan ông thần sắc giãy dụa, tựa hồ đang cân nhắc cái gì, người nào cũng không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt này lại biến thành như vậy, Sở Mộ vốn dĩ đối Dung Ân không có hảo cảm, bây giờ, càng thêm là tràn đầy xem thường, “Không có nuôi dạy chính là như vậy, ở trong nhà của người khác cãi lộn, lại còn làm ra cái trò nhận tìm cha khôi hài như vậy, cười chết người rồi!”
“Mẹ”, tiếng nói Nam Dạ Tước cũng không phải là rất lớn, nhưng lực uy hiếp mười phần, “Mẹ nói là cùng cha đến, tại sao phải mang theo nhà bác Dung? Mẹ tính làm cái gì?”
“Thằng tiểu tử thúi này”, Sở Mộ gần như rất tức giận, “Có phải gần mực thì đen rồi không? Lại biến thành không có quy củ như vậy”.
“Dì à, người đừng nóng giận”, Dung Ái bên cạnh cầm tay Sở Mộ, “Hôm nay là giao thừa, không phải nên vui vẻ sao”.
“Mẹ, con cũng không phải là có ý trưng cầu ý kiến của mẹ, con chính là muốn ẹ gặp qua Dung Ân, gặp qua rồi, thì coi như là con đã báo cáo với mẹ một tiếng, cũng đã ăn xong bữa cơm chiều, mọi người cũng nên đi thôi”. Ý tứ trong lời nói Nam Dạ Tước rất rõ ràng, trực tiếp mở lời đuổi khách.
Dung Ân cũng không nghĩ tới anh sẽ nói ra lời như thế, muốn ngăn cản, đã không còn kịp rồi, “Tước —— “
“Con… ” khuôn mặt Sở Mộ bắt đầu vặn vẹo, nhưng nghĩ đến Nam Dạ Tước từ nhỏ đến giờ cùng bà không thân thiết, cái tính tình thối này bà cũng nhìn quen lắm rồi, “Tước, con còn muốn tại đây chết trong tay người phụ nữ này một lần nữa, phải không?”
Nam Dạ Tước cầm tay Dung Ân không khỏi nắm chặt, ánh mắt anh nâng lên, “Mẹ, người có ý gì?”
“Con còn muốn giả bộ hồ đồ cho rằng ta suy đoán vô ích sao?” sắc mặt Sở Mộ lạnh thấu xương, “Ban đầu, CD của con không phải là bị nó lấy đi sao? Con điên rồi phải không, lại còn đem nó giữ ở bên người, nếu như vậy, cũng đừng đem cái bộ dạng sắp chết thảm hạikia cho ta xem.”
Sắc mặt Nam Dạ Tước trong nháy mắt thâm trầm, chuyện này, không có mấy người biết, anh vẫn tưởng rằng đã che dấu rất tốt, Sở Mộ không biết, tay anh đặt ở trên đầu gối nắm chặt, “Chuyện của con không cần mẹ phảiquản.”
“Tước, đừng như vậy…”
“Ở đây không tới lượt cô nói chuyện”, Sở Mộ cắt đứt lời nói của Dung Ân…, “Ta chọn vợ cho con cũng chỉ có Dung Ái, cũng chỉ có con bé mới có thể sống được với con, đem một viên bom hẹn giờ yên tĩnh ở bên cạnh mình, con biết nó lúc nào sẽ nổ tung sao?”
“Bác gái”, Dung Ân trở về cầm tay Nam Dạ Tước, ngẩng đầu, “Chuyện trước kia, thật xin lỗi…”
“Chuyện này không liên quan tới em”, Nam Dạ Tước ý bảo cô không cần xuống nước nói, “Chuyện này vốn chính là một phần kế hoạch của con, chỉ con chính mình không có kiểm soát tốt.”
“Con cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Con bênh vực nó như vậy cũng vô dụng, loại con gái này, con đừng mơ tưởng ta sẽ đồng ý cho nó vào cửa”. Thái độ Sở Mộ rất kiên quyết, Nam Dạ Tước cũng không muốn cùng bà nói nhảm thêm nữa, nhìn sắc mặt mẹ Dung càng tái nhợt, anh nhẹ giọng ở bên tai Dung Ân bên nói, “Ân Ân, chúng ta đưa bác gái về nhà trước đã”.
“Vâng”. Dung Ân không đành lòng để mẹ ở lại nơi này nữa, Dạ Dạ nghe lời mà cắn tay áo mẹ Dung, mặt ý vị hướng trong ngực bà chui vào.
“Mẹ, chúng ta đi về trước.”
Mẹ Dung đứng lên, đôi chân cũng đã cứng ngắc lại, Lâm Thanh Nguyệt cũng là nữ nhân cường thế, có chuyện như vậy, làm sao có thể để cho nó trôi qua dễ dàng như vậy được, “Đợi chút, nói cho rõ ràng đi đã.”
“Bác gái, có một số việc người vẫn nên hỏi bác trai cho thỏa đáng trước.”. Nam Dạ Tước cúi đầu nhìn về phía người đàn ông, hai tay ông đan chéo nhau ở trên đầu gối, tại lúc Lâm Thanh Nguyệt không ngừng hỏi tới, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Lan, tôi thật xin lỗi bà”.
Một tiếng này dường như đã có mấy đời khẽ gọi, đã cắt đứt tất cả mọi ràng buộc của mẹ Dung, người đàn ông này, bà không có nhận lầm, đáy mắt bà bắt đầu mơ hồ, bà tình nguyện nhận sai người, nói như vậy, bà còn khí lực có thể tiếp tục chờ đợi cùng với mong nhớ, “Ông đã lập gia đình, tôi đây cùng Ân Ân, lại coi là cái gì?”
“Cái gì? Dung Tử Nham, ông có ý gì, nói rõ ràng cho tôi!”
“Cha, đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi cùng Dung Lan, quen biết trước khi cùng bà kết hôn, bà ấy nói không sai, Ân Ân là con gái của chúng tôi…”
Me Dung lần nữa ngã ngồi trở về bên trong ghế sa lon, “Kết hôn? Trác Nham, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi mà”.
“Ông —— ” khuỷu tay Lâm Thanh Nguyệt nặng nề hất vào trên bả vai ông, “Ông cũng nói rõ ràng cho tôi, tôi là được Dung gia cho cưới hỏi đàng hoàng mời vào cửa, người đàn bà này nói như vậy là có ý gì? Các người đã từng đăng kí kết hôn? Thật là buồn cười, bà ngay cả tên thật của ông ấy cũng còn không có rõ ràng, làm sao lại kết hôn? Tên trên giấy chứng nhận kết hôn là gì?”
“Trác Nham”. Mẹ Dung cứng rắn nói ra tên của ông.
Nam Dạ Tước đã mơ hồ cảm giác được kế tiếp đối với mẹ con Dung Ân mà nói, đến cỡ nào tàn nhẫn, bởi vì giao tình giữa Nam gia cùng Dung gia đã nhiều năm như vậy, hơn nữa ở thành phố K, ai cũng biết có một Dung Tử Nham, chưa từng có người nào nghe nói qua Dung Trác Nham.
Người đàn ông chậm chạp không có mở miệng, Lâm Thanh Nguyệt bắt đầu thiếu kiên nhẫn, “Cô chẳng lẽ không biết, giấy đăng ký kết hôn cũng có thể làm giả sao? Nhưng nếu các người thật sự đã kết hôn, tại sao Dung gia cho đến nay không biết có tồn tại của hai người như vậy?”
“Không —— “
“Không thể nào”. Dung Ân che ở trước mặt mẹ Dung, cô so với ai khác cũng đều rõ ràng, mẹ đợi nhiều năm như vậy, duy nhất có thể chống đỡ bà thật sự chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn, bởi vì chỉ có như vậy, bà mới có thân phận, mặc dù cái chỗ cha ngồi vẫn trống, nhưng đối với mẹ con hai người mà nói, đợi chờ, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
“Lan”, người đàn ông thật lâu không nói gì lúc này mới mở miệng, “Thật xin lỗi, nhà của tôi quả thật không biết chuyện giữa chúng ta, ban đầu, tôi thật muốn cùng bà kết hôn, lúc này mới…”
Dung Tử Nham không có nói thêm gì nữa, Dung Ân chỉ cảm thấy đầu giống như là nổ tung, ong ong lên, mẹ Dung đã sớm dựa vào ghế sa lon một câu nói không ra lời.
Sở Mộ cười như không cười xem trò khôi hài, khi nghe xong được lời nói của ông ta về sau giơ giơ lên khoé môi, “Ta đang nghĩ xuất than như thế nào, thì ra là, chính là con riêng!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!