Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu


Chương 24


Đi qua bồn tắm mát-xa lớn, mở vòi sen, bọt nước ấm áp trút xuống, mang theo sương khói lượn lờ, đảo mắt liền bao phủ Tần Tiểu Ý, trong hơi nước mê muội, chỉ thấy cô vươn đầu lưỡi tự liếm đôi môi đỏ mọng của mình, mỉm cười ngoắc ngón tay với Vu Hạo Viễn.

Người phụ nữ phô bày tư thái tối mị trước mắt hắn, nếu hắn còn thơ ơ, khẳng định là hắn có vấn đề, Vu Hạo Viễn hít sâu một cái, đem chút quần áo che đậy thân thể ném khỏi phòng tắm, nhanh chóng vọt vào làn nước bên trong, cực kỳ chuẩn xác bắt được cái lưỡi đinh hương khiêu khích thần kinh thị giác hắn, chuyển sang thế chủ động.

Bọt nước lướt qua khuôn mặt hai người, chảy vào kẽ hở lúc hai người giao triền, dung hợp với nước bọt trong khoang miệng, thoảng ra hương vị ngọt lành nhè nhẹ, thân thể được dòng nước ấm áp cọ rửa, dần dần nóng lên, khó nhịn được ma sát lẫn nhau, càng ma sát càng như đốt lửa.

Đã xong màn hôn đến hít thở không thông, Tần Tiểu Ý cười nhẹ lướt qua môi người đàn ông, sau đó xuống cằm, xuống chút nữa là yết hầu…

Đôi tay vuốt ve ngực đàn ông, nhẹ nhàng nắm lấy hai viên đậu đỏ, tầm mắt mang theo ý cười giằng co với ánh mắt người đàn ông.

Vu Hạo Viễn hai tay ôm lấy eo cô dí lên tường, đang muốn tiến thêm một bước, bị Tần Tiểu Ý ngăn lại.

“Đừng nóng vội.” Thanh âm lười nhác lại đầy khiêu khích ngăn cản động tác của người đàn ông, hắn lau bọt nước trên mặt, chờ hành động tiếp theo của cô.

Tần Tiểu Ý nhẹ nhàng vuốt ve hạt đậu nhỏ trước ngực người đàn ông, có được phản ứng run rẩy của hắn, liền chuyển sang muốn nghịch, cúi đầu, vừa liêm vừa cắn hạt đậu nhỏ.

Nữ nhân nhiệt tình chủ động, cũng là tình thú, Vu Hạo Viễn không ngăn cản cô đùa bỡn thân thể mình, dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn cô, ôn nhu như nước.

Tần Tiểu Ý ngậm đủ, cúi đầu nhìn thấy phía dưới đứng thẳng nóng rực, không nhịn được liếm liếm môi, chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Vu Hạo Viễn, cười mị hoặc, chậm rãi lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên vật nóng, lập tức khiến người đàn ông thở dốc dày đặc.

Dùng miệng hầu hạ hắn không phải lần đầu, có thể nói là trước lạ sau quen, Tần Tiểu Ý cảm thấy trong lúc sống chúng với hắn, kỹ thuật miệng của mình đã rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh, bây giờ muốn đùa, nam nhân lập tức quân lính tan rã.

Vu Hạo Viễn cảm thấy năm đó bị bắt cóc, cảm giác ở trong căn phòng tối đó không khác gì tra tấn lúc này, nhất cử nhất động của người phụ nữ đều có thể khiến đầu dây thần kinh của hắn rung lên, tim đập theo động tác của cô, thình thịch lúc nhanh lúc chậm, cái cảm giác bị người khác đặt trong tay thưởng thức, hít thở không thông này, xưa nay chưa từng có, nếu người làm ra chuyện này với hắn, không phải là người con gái hắn yêu hơn mười năm, khẳng định đối phương sẽ bị hắn bóp chết.

Đương nhiên, nhẫn nại đàn ông là có hạn, Tần Tiểu Ý trêu đùa hắn xong, kết quả là bị làm đến bất tỉnh nhân sự, từ phòng tắm đến phòng ngủ, vừa đi vừa làm, đến khi nằm xuống giường, cô đã thần trí mơ hồ.

Ngủ đến gần trưa ngày hôm sau, eo mới đỡ đau nhức, rì rì xuống lầu tìm đồ ăn.

Còn chưa tới giờ cơm, mẹ Vu đang tỉa lá, trên bàn bày đủ loại hoa tươi, bà kiên nhẫn cẩn thận tỉa đi mấy cái lá già và xấu, thấy Tần Tiểu Ý chầm chậm xuống lầu, không nhịn được cười cô: “Đói bụng rồi sao, dì Lan làm cháo cho con ăn trước lót dạ, nghe Hạo Viễn nói tối qua con uống không ít.”

“Cám ơn mẹ.” Tần Tiểu Ý đến bên cạnh bà, giúp bà sửa sang lại bó hoa.

Mẹ Vu dặn dò dì Lan lấy cháo cho Tần Tiểu Ý, rồi tiếp tục làm việc, tay tỉa lá, nhưng mắt thường hay nhìn Tần Tiểu Ý.

Tần Tiểu Ý ngồi trên ghế, bất giác đưa tay vuốt vuốt eo, muốn giảm bớt cảm giác bủn rủn, ý thức được ánh mắt nghiên cứu của mẹ Vu, cô ngượng ngùng thu tay lại.

Mẹ Vu thể hiện tư thái từng trải, nhỏ giọng với Tần Tiểu Ý: “Tuổi trẻ chuyện ân ái mạnh mẽ, nhưng phải biết tiết chế.”

Tần Tiểu Ý sắc mặt hồng lên, mẹ nên đi nói với con trai mẹ mới đúng, tối qua con mới là người ngất đi mà, con trai mẹ không biết làm bao lâu mới tận hứng.

Mẹ Vu vươn tay bày đi bày lại bó hoa, nhưng cảm thấy không hài lòng, trở lại hỏi ý Tần Tiểu Ý, Tần Tiểu Ý căn bản không biết gì, tùy tiện chỉ đại một nơi. Mẹ Vu mang hoa đến đặt, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hài lòng, nói Tần Tiểu Ý thật tinh mắt.

Tần Tiểu Ý cười thầm trong lòng, nghĩ: con chính là rất tinh mắt mới có thể nhìn trúng con trai mẹ đó.

Dì Lan bưng cháo cá ngon lành đến, đưa cho Tần Tiểu Ý, sau đó quay lại nói với mẹ Vu: “Bài ngư vừa đưa đến tôi đã làm xong rồi ạ.”

“Tiểu Ý, ăn trưa xong, con lấy một ít mang về nhà đi.” Mẹ Vu dặn dò.

Tần Tiểu Ý ăn mấy muỗng cháo, nghe mẹ Vu nói, cả buổi mới phản ứng được “nhà” đây là nhà ai, không nhịn được cười cười: “Vâng, con cũng lâu rồi không về nhà.”

Bình thường bận việc, dù có về nhà, cũng chỉ là ngồi nói chuyện hoặc ăn bữa cơm rồi đi, lần này thừa dịp bàn giao công việc xong xuôi, trở về nhà thăm ba mẹ cũng tốt, dù sao Vu Hạo Viễn cũng không thúc giục cô lên tổng công ty ngay.

Chiều đó không đến công ty, Tần Tiểu Ý mang theo bào ngư dì Lan đã chuẩn bị, lái xe hơn nửa thành phố mới về nhà mình, Vu gia và Tần gia quả thật cách nhau khá xa, một nhà ở phía Nam một nhà ở phía bắc, tộc trưởng hai bên dù có làm thân gia, chuyện lui tới cũng rất nhạt, khúc mắc của ba mẹ Tần cũng là nhân tố, càng khiến khoảng cách trở thành vấn đề lớn.

Tần Tiểu Ý lúc đang chờ đèn xanh đèn đỏ, tiện tay cầm di động nhắn tin cho Vu Hạo Viễn, nói cô về nhà mẹ đẻ, khó có lúc rảnh rỗi, sẽ ở nhà mẹ đẻ hai ngày.

Vu Hạo Viễn trả lời tin nhắn rất nhanh, mở ra, tin nhắn trống không chỉ có một chữ “Ừ”, tên này cũng quá keo kiệt, đến dấu chấm cũng không thèm ghi.

Tần Tiểu Ý tự vận động não, người đàn ông hay bày ra cái mặt y như Trương Vạn Niên (*) kia, chỉ hừ một tiếng hồi đáp, biểu tình như kiểu giận dỗi với cô vậy. Chỉ nghĩ đến đó, Tần Tiểu Ý liền nhịn không được cười trộm trong lòng, ở chung lâu như vậy, cô có thể rất trách nhiệm nói, Vu Hạo Viễn mặt lạnh đến chết người kia, đời sống tuyệt đối có thể dọa người, người bình thường làm sao biết, chuyện riêng tư của hắn, người bình thường càng không thể nhìn thấy.

(*) Trương Vạn Niên (08/1928 – 14/01/2015) là một Thượng tướng Trung Quốc.

Bản thân cô may mắn dữ dội lắm, mới thích hắn, còn hiểu hắn, còn hưởng thụ nhiều bí mật không thể để người khác biết của hắn.

Thật muốn nắm lấy vạt áo hắn la lên: Vu Hạo Viễn, Tần Tiểu Ý em thích anh, em muốn ở với anh thật dài thật lâu, là vợ chồng cả đời, anh cũng nhanh nhanh yêu em đi.

Vì có Tần Tiểu Ý, Tần gian náo nhiệt hẳn lên, mẹ Tần kéo tay con gái hỏi han ân cần một đỗi, không cho ba Tần chút cơ hội nào xen mồm vào, ba Tần quan tâm con gái, cũng rất quan tâm chuyện công ty sát nhập, sốt ruột đợi đến khi mẹ Tần đi làm điểm tâm, mới có cơ hội tâm sự với con gái.

“Công ty rất bình thường, trên danh nghĩa là bị mua lại và sát nhập, nhưng không giống với chi nhánh công ty anh ấy, Vu Hạo Viễn cho con đứng tên, để con tự điều hành.”

“Vu Hạo Viễn này, Tiểu Ý con thấy thế nào?”

“Năng lực tốt, thủ đoạn cao, tâm tư trầm ổn có thể đảm đương, là người tốt.” Nhắc đén người trong lòng, liền cảm thấy mấy từ ngữ ca ngợi không đủ dùng.

Ba Tần nghe xong, lộ ra vẻ mặt tự hỏi.

“Đến bây giờ, ba vẫn nghi vấn. Sự nghiệp Vu gia lớn mạnh, tài lực càng không phải người bình thường có thể so được, Vu Hạo Viễn lại là người nối nghiệp, Vu gia trong tay hắn phát triển không ngừng, là người đàn ông thành công như vậy, nó đâu cần phải mua lại công ty nhỏ nhà chúng ta, không từ thủ đoạn nào cưới con chứ?”

Tần Tiểu Ý ngây ra một lúc, đáp: “Ý ba là anh ấy cưới con động cơ không phải vì công ty chúng ta?”

“Bề ngoài, đây quả thật là một cuộc hôn nhân kinh tế, nhưng cẩn thận suy xét, sau lưng cuộc hôn nhân này, kỳ thật là Tần gia chúng ta lời to, Vu Hạo Viễn nó trừ việc có một người vợ chính thức, nó chẳng được gì cả, công ty chúng ta vốn không lại, Tần gia lại không có bối cảnh khó lường gì, nó theo Tần gia chúng ta thì được cái gì? Ba nghĩ lâu như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ, có thể nó muốn có được con?”

“Có được con thì được gì chứ?” Tần Tiểu Ý nhếch mày, “Trừ năng lực làm việc ra, con có gì mà anh ấy cần chứ?”

Thấy ba mình vẫn lo lắng, Tần Tiểu Ý đứng dậy ngồi sát ông, “Đừng lo lắng, con ở Vu gia rất tốt, cả nhà họ đối xử với con rất tốt, Vu Hạo Viễn đối đãi không tệ, nói thật, con đã thích Vu Hạo Viễn, muốn anh ấy cả đời là chồng của con, cuộc hôn nhân này mặc dù bắt đầu không vui vẻ, nhưng hiện tại con thấy rất may mắn vì nó đã xảy ra, nên ba mẹ đừng lo cho con quá, chỉ cần chúc phúc con là được rồi.”

Ba Tần thấy thần thái con gái như muốn bay lên trời, không tin hỏi lại: “Con thích nó? Thật à?”

“Thật mà. Nên ba cũng giúp con khai đạo cho mẹ đi, nói mẹ đừng quá lo lắng.”

Ba Tần vỗ vỗ vai cô, thở dài: “Con lớn rồi, ba mẹ già rồi, không thể giúp được gì nữa, chỉ muốn con ở bên đó nếu bị ủy khuất, thì về nhà, ba có liều cái mạng già, cũng nhất định bảo vệ con.”

Tần Tiểu Ý mũi đau xót, không nhịn được nâng tay ôm lấy ba mình, cọ cọ trên vai ông làm nũng như trước đây, đáp: “Con biết rồi.”

Cô tưởng rằng người bận rộn như Vu Hạo Viễn, ngày thường khẳng định sẽ không thích gửi tin nhắn, nhưng lúc chạng vạng, Tần Tiểu Ý bất ngờ nhận được tin nhắn của hắn.

“Đang làm gì vậy?”

Mấy chữ ít ỏi, khiến Tần Tiểu Ý cảm thấy uất ức. Cầm di động lên nhanh chóng hồi âm, “Đang đợi cơm chiều, mẹ làm món ca chiên chua ngọt em thích nhất, anh ở đâu?”

Đợi một hồi, đối phương mới đáp lại, “Ở ngoài, lão già kia nói dài dòng quá, ngán.”

Thấy lời nói hắn có vẻ oán giận, Tần Tiểu Ý xì một tiếng cười, “Hay tới nhà em ăn cơm, mẹ em xuống bếp, cam đoan hợp khẩu vị anh.”

Lần này tin nhắn đi, đợi hồi lâu không thấy hắn trả lời, chắc là bận xã giao, không rảnh trả lời cô, Tần Tiểu Ý bĩu môi ném điện thoại lên bàn, trong tâm có chút mất mát không nói nên lời.

Tuy đầu bếp Vu gia tay nghề rất cao, món ăn làm ra sắc hương đầy đủ, nhưng Tần Tiểu Ý vẫn ích kỷ cảm thấy mẹ cô nấu ăn mới ngon nhất.

Giúp mang các món lên bàn xong, Tần Tiểu Ý liền muốn trực tiếp cầm lên ăn, vừa ăn ngon vừa ồn ào, làm mẹ Tần mừng rỡ cười toe toét.

Một nhà ba người ăn cơm, trên bàn đầy đủ các món, giống như ăn lễ mừng năm mới.

Đang lúc ba người chuẩn bị ăn, chuông cửa vang lên, người hầu ra mở cửa, sau đó chầm chậm chạy vào, khẩn trương nói: “Là… là cậu đến.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN