Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 38-2: Ngân Hồ Dậy Sóng (2)
Quả Quả đang đỡ Vô Tâm, nàng xót xa nhìn tổng thể hắn một chút, liền liếc mắt sang Đại Giác, hùng hổ cãi lại. “Đại Giác lão ma đầu, ông đừng tưởng ta không biết. Ông lấy việc công trả thù riêng. Sư phụ ông đã chết 12 năm rồi! Ông giết hắn, trả được thù cho sư phụ. Như vậy sư phụ ông có sống lại được không? Oan oan tương báo, đến bao giờ mới dứt. Đạo lý này không lẽ còn cần ta phải dạy ông sao?”
“Yêu nữ! Im miệng! Im miệng đi!!!…” Đại Giác bị đả kích, thần trí trở nên hoảng loạn.
“Không tốt! Trạng thái của Đại Giác có chút bất ổn.” Tiêu Sắt đứng sau lưng Quả Quả bất giác lên tiếng.
Lão Đại Giác vừa gằn giọng mắng vừa vùng dậy tấn công. “Lũ yêu nghiệt các người đều đáng chết! Diệp Đỉnh Chi ngươi hãy trả mạng cho sư tôn ta!”
“Ông ta đang nói cái gì?” Tư Không Thiên Lạc ngớ người không hiểu chuyện.
“Không xong rồi!” Đường Liên nhạy bén nhận ra nhưng đã quá muộn.
“Cửu Long Phục Ma Trận! Lên cho ta!” Đại Giác hai tay chắp lại, vận lên nội lực, khởi động trận pháp.
“Sư huynh, không được!” Sáu lão hòa thượng ở phía sau, sợ hãi vội vàng can ngăn.
Thế mà Đại Giác lão tăng này vẫn ngoan cố làm theo ý mình. Lão một lần hút cạn nội lực của sáu lão hòa thượng kia, kim thể tức thì cao lớn hơn gấp bội, sát khí cũng tăng thêm nhiều phần. Sáu hòa thượng kia, bị hút cạn nội lực, ngã lăn ra đất bất tỉnh.
“Diệp Đỉnh Chi, ngươi chết đi cho ta!” Đại Giác nhắm vào Vô Tâm phóng tới.
Thấy thế tức tốc, Lôi Vô Kiệt, Vô Thiền, Đường Liên cùng Tư Không Thiên Lạc cầm vũ khí lao tới, hiệp lực chống lại Đại Giác. Song họ vẫn không ngăn được nộ sát khí hung hãn của Đại Giác.
Đại Giác trong cơn cuồng nộ một mình chiếm lấy tu vi mấy thập niên của sáu lão hòa thượng, còn Lôi Vô Kiệt bọn họ chỉ có bốn người, không đối kháng được là điều tất yếu. Chỉ trong giây lát, hai bên đọ nội lực, Đại Giác vùng lên một cái, nội lực tăng lên gấp nhiều lần, đánh bật bọn người của Lôi Vô Kiệt văng hết ra ngoài, mỗi người một kiểu nằm lê trên đất.
Lão Đại Giác nhân thời cơ, tức khắc lao vun vút đến, ôm quyền tấn công về phía Vô Tâm.
“Vô Tâm!” Quả Quả hoảng hốt, vội vàng quay sang ôm lấy Vô Tâm, dùng thân làm lá chắn cho hắn.
“Tránh ra!” Vô Tâm đồng tử co rút cực đại. Ngược lại, hắn dốc toàn lực kích một chưởng, đẩy nàng bay thật xa ra khỏi hắn.
“Quả Quả!” Tiêu Sắt hốt hoảng kinh hô một tiếng. Hắn tức tốc tung người nhảy lên, đón lấy nàng, mang nàng hạ cánh an toàn trên mặt đất.
Còn một mình Vô Tâm đối diện với quyền khí uy thượng của Đại Giác. Vô Tâm phỏng đoán hướng đi của đường quyền, liền phóng sang hướng khác né tránh. Một quyền không trúng mục tiêu, đi thẳng xuống đất, khiến mặt đất nứt ra.
Đại Giác cứ liên tục tấn công vào Vô Tâm, hết ra quyền, xuất chưởng, lại tung cước. Vô Tâm phải vất vả nghiêng người, né tránh các đòn đánh mang tính sát thương cực cao đó. Tựa hồ chỉ cần thiếu một chút xíu nhanh nhạy thôi, hắn sẽ chầu Diêm Vương bất cứ lúc nào không hay.
Đại Giác tay lại ra thêm quyền, chân tung cước đánh vào Vô Tâm. Vô Tâm thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy quyền kia, lộn người một vòng, chạy ra sau lưng Đại Giác khóa lại.
Đại Giác một tay còn lại đánh vòng ra sau, Vô Tâm phi người, mang theo cổ tay Đại giác nhảy lên phía trước. Đại Giác lại dùng tay còn lại, tung ra một quyền. Lập tức Vô Tâm dùng chân cản lại, rồi thuận thế ngã người xuống, đá Đại Giác văng vào ngôi miếu đổ. Sau đó, Vô Tâm cũng nhanh chóng đuổi vào trong miếu.
“Vô Tâm!” Quả Quả lo lắng, vội vã lớn giọng nhắc nhở. “Cẩn thận ah!”
Lôi Vô Kiệt khi nãy bị Đại Giác đánh bay vào trong miếu, vừa lúc Đại Giác cùng Vô Tâm nhảy vào trong miếu thì hắn lại cầm Sát Phổ Kiếm nhảy ra ngoài.
Lôi Vô Kiệt ngó đông ngó tây, không thấy bóng ai, liền gãi đầu thắc mắc. “Đại Giác này sao tự nhiên mạnh như rồng hổ vậy! Lúc nãy còn trong bộ dạng trọng thương mà!”
“Chấp niệm của ông ta quá sâu! E là tẩu hỏa nhập ma rồi!” Tiêu Sắt ôm lấy eo nhỏ của Quả Quả, giữ chặt nàng lại, miệng rảnh rỗi trả lời Lôi Vô Kiệt.
“Ngươi buông ta ra, Tiêu Sắt! Vô Tâm đang gặp nguy hiểm!” Quả Quả hai tay hai chân vùng vẫy kịch liệt, nàng bị Tiêu Sắt ôm từ phía sau, nhấc bổng cả người, hai chân không thể chạm đất nên dù có vùng vẫy cỡ nào cũng chẳng được gì.
“Cô đừng kích động! Tên hòa thượng đó sẽ không có chuyện gì đâu!” Quả Quả thật sự cố chấp khó bảo, Tiêu Sắt bất đắc dĩ phải lên tiếng khuyên ngăn.
“Thật sao?” Quả Quả nghe xong, không còn quậy nữa. Nàng thả lỏng cả người, ngoảnh mặt lại, nhỏ giọng não nuột, non nở hỏi lại thêm lần nữa.
Tiêu Sắt thở dài một cái, nhẹ gật đầu cho nàng an tâm.
“Đại Hoài sư phụ! Các vị không sao chứ?” Vô Thiền ở bên kia khẽ lay từng lão hòa thượng đang bất tỉnh, hỏi han.
“Vừa nãy Đại Giác miễn cưỡng khởi động trận pháp Cửu Long Phục Ma, khiến cho sáu người bọn họ đều bị hút cạn nội lực rồi. Tổn thương kinh mạch, nhưng không nguy hiểm tính mạng.” Tiêu Sắt đưa mắt nhìn sang, trầm giọng nói đoạn.
Dừng một chút, hắn lại tiếp lời, “Trái lại Đại Giác kia… tẩu hỏa nhập ma, không thể chữa theo cách bình thường được. Bây giờ công lực ông ta tăng mạnh, nếu cứ duy trì lâu thêm một lúc nữa, e là thần tiên cũng khó cứu.”
Bên trong miếu, Vô Tâm và Đại Giác hai bên vẫn còn giao chiến với nhau hơn mấy chục chiêu. Đại Giác hùng hổ tấn công Vô Tâm tựa như thú dữ cuồng dã, mất hết lý trí, trong mắt chỉ lấy nộ sát làm tâm điểm.
Một tiếng nổ lớn phát ra, ngay khi Tiêu Sắt vừa nói dứt câu. Vô Tâm bị công kích, lao ra khỏi miếu. Hắn liền dừng chân trên một mái gỗ. Đại Giác điên cuồng đập phá ván gỗ, từng bước tiến tới chỗ Vô Tâm. Vô Tâm đành phải phi người nhảy lên không trung.
Đại Giác kiên quyết muốn tuyệt đường sống của Vô Tâm, lão cũng giậm chân nhảy lên theo. Lão giang chân, tung một cú đá vào Vô Tâm. Vô Tâm không kịp trở tay, ăn trọn một cước. Kết quả, hắn bị đá văng vào một đống đổ nát. Thương càng thêm thương.
“Vô Tâm!” Quả Quả cuống cuồng, hoảng loạn trước tình huống bất lợi cho Vô Tâm, nàng vô thức vừa ra sức vùng vẫy vừa hét lên một tiếng đầy thê lương.
Đại Giác một tay bắt lấy hông Vô Tâm nhấc lên cao. Tay còn lại ra quyền đánh tới. Thế nhưng, Vô Tâm đã kịp dùng chân cản phá. Hai người, mỗi người một tay một chân, cùng nhau đọ sức.
“Vô Tâm!”
Quả Quả trông thấy cảnh tượng nguy nan, cả người nộ khí cuồn cuộn tràn dâng. Nàng quay đầu, dùng ánh mắt rực lửa mà lườm Tiêu Sắt. “Tiêu Sắt ngươi mau buông ta ra! Nếu không đến cả ngươi ta cũng đánh!”
Tiêu Sắt nghe như tim thoáng lạc mấy mấy nhịp. Trước kia, nàng từng nói cho dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không đánh mỹ nam cơ mà? Bây giờ nàng lại vì Vô Tâm mà lại muốn ra tay với hắn sao?
Song, ngay thời khắc này, Vô Tâm lập tức lên tiếng can ngăn. “Không được qua đây! Bất kỳ ai cũng đừng đến gần!”
Vô Tâm dùng chân làm điểm tựa, xoay người thoát thân khỏi sự khống chế của Đại Giác, cùng lúc hắn bắt lấy cổ tay Đại Giác kéo ngược ra sau lưng. Vô Tâm dùng sức ấn vào cổ tay Đại Giác. Chỉ thấy lão đau đớn khôn cùng, ngã khụy một chân xuống đất.
Tất cả mọi người xung quanh đều hết sức kinh ngạc.
Vô Tâm thở dài một hơi, trầm giọng cất lời. “Năm xưa phụ thân ta thống lĩnh Thiên Ngoại Thiên xâm lấn Trung Nguyên, gây ra sát nghiệp nặng nề. Nợ cha con trả không phải không có đạo lý.”
“Vô Tâm ngươi định làm gì? Ngươi điên rồi sao?” Quả Quả trong lòng dâng lên bao sợ hãi, uất ức nhìn Vô Tâm mắng một tiếng. Nàng chính là sự hắn sẽ làm ra chuyện dại dột gì đó tổn hại đến bản thân. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn quyết định như vậy.
“Diệp An Thế ta thân là Thiếu tông chủ Thiên Ngoại Thiên, nhưng lại học bí thuật La Sát Đường của Phật môn Trung Nguyên. Chuyện này cũng cần có phải một lời giải thích.” Vô Tâm lại nói tiếp. “Đại Giác thiền sư, ông vì ta mà tẩu hỏa nhập ma. Hôm nay, ta sẽ cùng ông chấm dứt đoạn nhân quả này.”
Dứt lời, Vô Tâm dùng lực ấn thêm một lần vào cổ tay Đại Giác lão hòa thượng. Lúc đầu chỉ thấy Đại Giác đau đớn rên la. Ngược lại, Vô Tâm chỉ nhẹ nhếch môi cười.
“Hắn định làm gì?” Lôi Vô Kiệt ngơ ngác, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Công lực của Đại Giác đang tiêu tan!”
“Đây là tà thuật gì? Có thể làm tiêu tan công lực của đối thủ?” Đường Liên cũng chẳng hơn kém Lôi Vô Kiệt là bao. Hắn cũng vô cùng cả kinh khi ngó thấy cảnh tượng đang bày ra trước mắt.
“Nhìn cho rõ, công lực của Vô Tâm tiêu tan còn nhanh hơn.” Tiêu Sắt vầng trán có chút u ám, mở lời.
“Vô Tâm, ngươi…” Đại Giác kinh hãi, nói không tròn câu.
“Đừng có lườm ta nữa! Ta cũng không biết công phu này tên là gì, lớp da bị hủy rồi!” Vô Tâm sắc mặt ảm đạm, liền bảo. “Ta tự đặt một cái tên mới, gọi là Bi Thiên Mẫn Nhân!”
“Vô Tâm!” Quả Quả bi ai, trong miệng lẩm bẩm gọi tên hắn đầy tan thương. Nhìn hắn tự hủy hoại đi toàn bộ nội lực của bản thân, nàng cảm thấy như chính nàng đang bị ai đó lột da rút gân, lốc đi từng thớ thịt.
Nàng tận mắt chứng kiến hắn bị Đại Giác truy sát, nhưng nàng lại không thể giúp được gì cho hắn. Cứ trơ mắt đứng nhìn hắn bị đả thương hết lần này đến lần khác. Nàng đúng là vô dụng mà!
Nàng đã tự hứa với lòng sẽ bảo vệ hắn cả đời bình an. Vậy mà nàng lại để hắn một mình đương đầu với nguy hiểm, tự phế võ công khổ luyện bấy lâu? Khác nào nàng chỉ đang bốc phét?
Bao dằn vặt tự trách, bao bi thương uất hận cùng phẫn nộ, giày xéo thâm tâm nàng. Ẩn sâu trong tim nàng, ngân hồ vốn êm ả ban đầu, bây giờ càng lúc càng bị khuấy động, dậy lên từng con sóng. Những con sóng nhỏ đó góp lại, tích thành những con sóng lớn, đang âm thầm cuộn trào bên dưới mặt hồ.
Vô Tâm thu tay về, Đại Giác cả người kim cương thể trong nháy mắt tan biến, thân hình cũng trở về nguyên trạng ban đầu. Lão đuối sức, gục trên đất thở hồn hộc. Sáu lão hòa thượng ngất xỉu trên đất cũng đã dần tỉnh lại.
“Đại Giác thiền sư, tu vi mấy thập niên của ông đều bị ta hủy đi. Nhưng ba mươi hai tuyệt kỹ La Sát Đường, ta cũng không mang đi nửa phần!” Nói xong, Vô Tâm trụ không vững, loạng choạng đổ người ngã xuống.
“Vô Tâm!” Quả Quả lo lắng hét lên thành tiếng.
Tiêu Sắt đến lúc này cũng thả Quả Quả xuống. Hết thảy mọi người đều vận hết tốc lực chạy tới chỗ Vô Tâm, mong là sẽ đỡ kịp hắn.
Quả Quả giậm chân một cái, đã phóng ngay tới bên cạnh Vô Tâm, đỡ lấy hắn, trước khi hắn ngã xuống đất.
Nàng một tay ôm chặt hắn, một tay dịu dàng sờ lên má hắn, mặt đã mếu máo tựa như sắp khóc, thanh âm cũng cũng nhòe dần, lạc giọng. Cánh môi mấp máy từng chữ, từng chữ một. “Vô Tâm, ngươi… ngươi… thế… nào… rồi???”
Vô Tâm nhẹ nhàng mở mắt lên, trông thấy gương mặt méo mó của nàng vì lo lắng cho hắn, hắn liền nhẹ nâng cánh môi, cười một cái, khe khẽ lắc đầu.
“Hóa đi cả người công lực? Ngươi hà tất gì phải khổ như vậy? Rõ ràng vẫn còn cách khác.” Tiêu Sắt đứng bên cạnh Quả Quả, nhìn xuống Vô Tâm, cất tiếng.
Vô Tâm cười đáp, “Không hóa hết ma công này, e là mấy lão hòa thượng đó có liều cả mạng cũng không cho ta đi!”
“Xem ra hòa thượng của Cửu Long Tự cũng thất bại rồi!”
Đột nhiên vào lúc này, từ đâu phát ra một giọng nói đầy ngạo nghễ.
Mọi người ai cũng hướng mắt về nơi phát ra giọng nói đó, chỉ có Quả Quả không thèm mảy may để ý tới. Nàng chỉ để mỗi Vô Tâm vào trong tầm mắt.
Trước mắt những người còn lại, hiện ra mười mấy nhân ảnh, tay cầm vũ khí, một mặt không thiện ý, đang đứng trên mái đình, nhìn xuống chiến trường vừa tàn của bọn họ.
“Vô Song Thành cũng đến day vào vũng nước đục này sao?” Đường Liên nhíu mày hỏi.
“Nước của Tuyết Nguyệt Thành thì sạch được đến đâu chứ?” Tên thủ lĩnh đứng trên mái đình, hạ mắt hỏi vặn lại.
“Ngươi định cản đường bọn ta?” Đường Liên dù biết rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn chậm rãi hỏi tiếp.
“Bọn ta chỉ cần tên hòa thượng này thôi!” Tên thủ lĩnh xoay trường thương trong tay, chĩa mũi thương vào Vô Tâm mà quát.
“Nếu không trao thì sao? Ngươi định thế nào? Giết bọn ta sao?” Đường Liên không có ý nhân nhượng, hắn gằn giọng, trong tay vung ra một phi tiêu, cất giọng hỏi tới.
Tức khắc, Lôi Vô Kiệt, Vô Thiền và Tư Không Thiên Lạc đứng về hai bên, chắn trước Vô Tâm và Quả Quả, trong tay cầm chắc vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến.
“Đả thương không giết ta vẫn làm được đấy!” Tên thủ lĩnh ngông cuồng đáp.
“Chỉ dựa vào Lư Ngọc Địch ngươi và tên tiểu tử Vô Song đó sao?” Đường Liên cười khẩy, trong giọng nghe ra mấy phần khinh khi.
“Tất nhiên không phải!” Vô Song hai chân xếp tròn, tay chống lên má, ngồi một mình trên mái đình cạnh bên, cao ngạo mở lời.
“Chỉ dựa vào một mình Vô Song ta, cũng không hề khó giải quyết!” Vô Song sau lưng vác kiếm hạp nhảy xuống, đứng đối diện với bọn họ. Lư Ngọc Địch cùng đám người còn lại cũng nhảy xuống cùng.
“Chính đạo là gì? Tà đạo là gì?”
“Là chính hay tà? Do hắn tự mình định đoạt. Không đến lượt các người phán xét!”
Cánh khẽ động, bàn tay siết chặt hình quả đấm, chống xuống mặt đất. Quả Quả chợt chuyển tầm mắt đăm đăm trừng vào bọn người của Cửu Long Tự cùng Vô Song Thành đứng xa xa trước mặt.
Sự xuất hiện của người Vô Song Thành, chính là “một giọt nước làm tràn ly”. Bao nhiêu dồn nén, nhẫn nhịn, bao nhiêu phẫn uất, cuồng nộ trong một lúc đều được Quả Quả bộc phát hết thảy ra ngoài. Ngân hồ lúc này nổi lên một trận cuồng phong bão táp. Từng con sóng dữ tha hồ vùng vẫy nơi mặt hồ đêm lấp lánh. Những ngọn sóng cuồn cuộn kéo nhau chạy thẳng lên trời.
“Các người ai cũng đều đối với hắn như vậy!”
Quả Quả nổi trận lôi đình, từ trong mống mắt nộ khí bùng lên mạnh mẽ, khiến cả đất trời nghiêng ngả chao đảo.
“Ai dám tổn thương hắn đều phải chết!”
“Đi chết hết đi!”
Sau tiếng gầm của nàng, mây đen từ đâu kéo đến, che kín cả bầu trời quang. Cả không gian bỗng chốc trở nên tối sầm lại. Mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội. Từng cơn gió lớn, ùng ùng kéo đến, cát bụi bốc lên mù mịt. Trên nền mây đen, sấm sét liên tục rền vang. Năm bảy vòi rồng cuồn cuộn từ trong những đám mây đen đột nhiên xuất hiện, cuốn theo hết thảy những đồ vật xông lên trời cao.
Tức khí của Quả Quả càng dâng trào mạnh mẽ, sự nổi giận của thiên nhiên càng thêm dữ dội muôn phần. Chuyện này khiến cho mọi người có mặt ở đây vô cùng khiếp đảm kinh hồn. Đặc biệt là bảy lão hòa thượng của Cửu Long Tự và nhóm người của Vô Song Thành lâm vào nguy khốn.
Mặt đất rung chuyển cộng thêm sức gió cường đại, làm cho họ lung lay khó lòng đứng vững. Đã vậy, cát bụi trắng xóa, che khuất tầm nhìn, những hạt cát nhỏ lợi dụng sức gió, gây ra không ít vết xước dài ngắn khác nhau trên tay, trên chân, trên người họ. Máu đỏ từ từ thấm ra bên ngoài lớp y phục. Họ chỉ biết dùng hai tay che chắn, dưới chân ra sức bám trụ trên đất, chống đỡ lại gió cát cuồng vũ.
Một cái vòi rồng cuồn cuộn đột ngột di chuyển đến, bao quanh lấy bọn họ. Sức gió lốc cường đại, cuốn bay năm sáu lão hòa thượng, cùng mười mấy người của Vô Song Thành lên tận trời cao. Chỉ còn Đại Giác, Vô Song và Lư Ngọc Địch dốc toàn lực cố trụ lại. Bên trong kiếm hạp, một số thanh kiếm bỗng nhiên nhúc nhít dữ dội, tựa như chúng muốn xuất ra khỏi hạp ngay thời điểm này. Mà chuyện đó chỉ có mình Vô Song phát hiện được.
Tình hình trước mắt cho thấy, Đại Giác, Vô Song và Lư Ngọc Địch dù có dốc cạn nội lực cũng không thể trụ vững quá hai phân thì nữa (30 giây). Vô Tâm lập tức, giang hai tay, ôm lấy đôi gò má đào phúng phính, kéo về phía hắn. Dịu dàng hạ cánh môi căng mọng của nàng xuống bờ môi mềm mại của hắn.
Chương này phần lớn được trích từ chương 22: Đại Giác Thiền Sư và chương 24: Bi Thiên Mẫn Nhân trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!