Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 39-2: Hồi 2. Ngự Kiếm Phi Thương
Vô Song vừa nghe, đã giật mình sững sốt. Rõ ràng tên hòa thượng này đang trả đũa hắn. Trong câu nói kia, lộ rõ bao nhiêu sự kiêu ngạo cùng mấy phần tự tin, Vô Song là người hiểu rõ nhất. Hắn không do dự nữa, ngón tay ngoắc một cái, liền mang kiếm hạp về lại bên người.
Vô Song vung tay, hô một tiếng.
“Xem chiêu!”
Một bên kiếm hạp mở ra, chuôi phi kiếm Vân Toa và Phong Tiêu lao đến chỗ Vô Tâm. Vô Tâm không hề đả động, trực tiếp đứng yên tại chỗ, móng mắt lăng lăng nhìn hai chuôi kiếm lao vun vút tới. Thế mà hai chuôi phi kiếm lại đi lệch quỹ đạo, Vân Toa và Phong Tiêu cùng lúc bay ngang qua khóe mắt hắn, phóng đi vào khoảng không.
Vô Song lại phất tay, hai chuôi kiếm Nhiễu Chỉ Nhu và Khinh Sương thẳng hướng Vô Tâm bay tới. Phía sau, Vân Toa và Phong Tiêu cũng chuyển hướng, trở lại công kích Vô Tâm.
Kiếm khí cuồn cuộn vây lấy Vô Tâm. Bốn chuôi kiếm hội tụ tại một điểm. Một cơn chấn động liền diễn ra, khói bụi mù mịt che khuất tầm nhìn.
Vô Song ngón trỏ thu lại, đem hai chuôi phi kiếm quay về bên trong hộp kiếm. Thế nhưng, nhân ảnh Vô Tâm chợt lóe, thoắt một cái đã không thấy bóng dáng của hắn ở đâu?
Vô Song hơi sững sờ, đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Lúc này, Vô Song kinh ngạt tột độ khi thấy Vô Tâm đứng ở phía sau hắn một chút. Vô Tâm cười một tiếng, “Ngươi cũng quá xem thường ta rồi!”
“Hòa thượng!” Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên, gãi gãi đầu, hỏi. “Không phải ngươi đã phế một thân tà thuật rồi sao? Đây là… ngươi đang lừa mấy lão hòa thượng kia à?”
“Không! Lần này hắn dùng công phu không giống nhau.” Tiêu Sắt đứng tựa lưng vào cột đình, chợt nói.
Vô Thiện tay lập chưởng, vui mừng cười, “Chúc mừng sư đệ!”
“Thần Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Thiên Túc Thông. Đây không phải là bí thuật La Sát Đường. Mà thực chất đây là chân chân chính chính Phật pháp Lục Thần Thông!” Đường Liên cũng hoan hỉ lên tiếng.
“Hẳn đây chính là cái sư tôn đã nói, do ma vào Phật? Sư đệ phế bỏ một thân bí thuật, ngược lại gián tiếp luyện thành Phật pháp Lục Thần Thông?” Vô Thiện lòng đầy nghi hoặc.
“Như vậy cũng tốt!” Vô Song tuy không hiểu bọn người của Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đang nói gì, nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng có chút công bằng.
Dù sao đánh một kẻ bị phế võ công, cũng không khác gì ỷ mạnh hiếp yếu? Như vậy có chút hèn hạ ah! Hắn cũng có chút áy náy trong lòng!
Còn bây giờ, thì tốt hơn nhiều, có thể đường đường chính chính so cao thấp một trận. “Dù sao cũng nên có chút ý tứ mới có thể đánh tiếp được.”
Vô Tâm nhếch môi, tà mị cười hỏi. “Ngươi muốn có ý tứ thế nào?”
Vô Song bỗng nhiên nhảy lên một cái, kiếm hạp lập tức mở ra, năm chuôi phi kiếm cùng lúc công thẳng vào phía ngực Vô Tâm.
Nghe nói, người luyện thành Thần Túc Thông, có thể đạt tới cảnh giới thân hình như ý, tùy tâm sở dục, phiêu dật khắp chốn.
Luyện thành Thiên Nhãn Thông, trước có thể nhìn thấy trăm dặm hoa nở, gặp gió phiêu diêu ngàn dặm. Sau có thể thấy, thế giới hình hình sắc sắc, nhìn thấu sáu đạo chúng sanh, sinh lão bệnh tử, khổ ải vô biên.
Mà luyện thành Thiên Nhĩ Thông, có thể nghe được trăm dặm nói cười, ngàn dặm vân khởi, thẳng đến sáu đạo chúng sanh, nghe được những chuyện khổ lạc chốn hồng trần.
Vô Tâm chỉ thông ba cửa Phật môn Lục Thần Thông. Vì hắn vừa rồi mới phạm sắc giới. Phật tâm không đủ, trong Tam Thần Thông hắn vừa đạt được, thì hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy trăm dặm hoa nở, nghe thấy trăm dặm nói cười, tùy tâm sở dục. Tuyệt nhiên không thể đạt đến cảnh giới thẳng đến chúng sanh lục đạo, nhìn rõ khổ ải, nghe chuyện buồn vui. Nhưng mà như vậy, luyện thành Tam Thần Thông này, đã đủ cho hắn khuynh đảo cả trời đất.
Năm chuôi phi kiếm, lao tới cực nhanh, uy lực vô thượng. Để vào mắt Vô Tâm mà nói, thì có lẽ vẫn còn quá chậm. Hắn phóng lên, nhẹ nhàng uyển chuyển xoay người một vòng, đã né được một lượt năm chuôi kiếm khí đó.
Vô Song phất tay, năm chuôi phi kiếm liền lui về bên cạnh hắn. Vô Tâm thoắt ẩn thoắt hiện, tức thì đã đến gần Vô Song. Hắn liền phát cho Vô Song một quyền. Vô Tâm bất ngờ xuất hiện, Vô Song không kịp trở tay, chỉ biết ăn trọn một quyền vào mặt.
Vô Tâm chiếm thế thượng phong, lại tung ra một cước. Lần này, Vô Song phản công, dùng một cước đở một cước. Nhưng Vô Tâm đã nhanh hơn hắn một bước, Vô Song vừa đở được một cước, lại bị Vô Tâm đá thêm một đá.
Vô Song trên không bị đá văng xa về vách núi đằng sau. Hắn tức tốc điều khiển hai chuôi phi kiếm phóng tới, Vô Tâm nhẹ nhàng lách người một cái, an toàn né tránh hai chuôi kiếm công kích. Ngược lại, hắn đạp không một cái, lao vụt đến chỗ Vô Song, đánh ra một quyền.
Vô Song cũng tung ra một quyền, dùng một quyền đối một quyền. Vô Tâm tay kia không chịu ngồi yên, đấm thẳng vào ngực Vô Tâm thêm một cái. Vô Song nãy giờ, hết ăn quyền lại ăn cước của Vô Tâm. Chuyện này khiến hắn không khỏi điên tiết, hắn thét rống lên một hơi thật dài, vận lên cả người chân khí, dốc toàn lực vào năm chuôi kiếm, đồng loạt xuất kích.
Thế nhưng tốc độ của năm chuôi kiếm lại không nhanh bằng Vô Tâm. Vô Tâm tức tốc phi người nhảy khỏi hồng tâm, nơi mà năm chuôi kiếm tràn đầy khí tức kia sẽ lao tới trong nháy mắt. Những chuôi kiếm đi đúng hướng, lao vào vách núi, tạo ra một vụ nổ lớn, cát bụi mù mịt bốc lên.
Vô Song ngoắc tay thu chuôi kiếm về. Hắn lại không xác định được vị trí của Vô Tâm. Ngay sau đó, Vô Song cảm nhận được Vô Tâm đang ở phía sau hắn. Tức thì, Vô Song ngự hai chuôi kiếm bay tới. Vô Tâm lại lần nữa thành công nghiêng người tránh được hướng đi của hai chuôi kiếm đang đến.
Ở bên dưới, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên và Vô Thiền kinh hoàng há hốc khi tận mắt chứng kiến một trận chiến võ thuật vô cùng mãn nhãn giữa không gian như thế này.
Chính vì vậy mà Lôi Vô Kiệt cảm thấy tự ti, mặc cảm. Năng lực của hắn thật sự chưa tới đâu, không thể so sánh được với ai! Lôi Vô Kiệt ủ rủ, buồn bã cúi đầu, lòng bàn tay bất giác siết chặt lại hình quả đấm.
Tiêu Sắt thấy vậy, đi đến bên cạnh hắn, hỏi, “Thế nào? Có phải có chút cảm giác thất bại không?”
“Có một chút!” Lôi Vô Kiệt buồn giọng, thật tâm đáp, “Lần này ra ngoài, vốn dĩ cho rằng, dựa vào bản lĩnh của bản thân, hẳn có thể tạo ra chút tên tuổi. Nhưng mà một đường này, gặp phải…” Lôi Vô Kiệt nhớ lại những cao thủ nổi danh mình từng gặp, nhất thời cổ họng nghẹn lại, không thể nói ra được.
Dừng một chút, hắn lại tự trách bản thân bất tài, “Lúc ngăn cản phi kiếm, cũng do ta lộ ra dấu hiện bị thua trước tiên, làm liên lụy mọi người!”
Tiêu Sắt đặt tay lên vai Lôi Vô Kiệt, khẽ hỏi, “Còn nhớ lần đầu giao chiến với Minh Hầu Nguyệt Cơ, ngươi đã nói gì không?”
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút, trả lời. “Ta nói… Một thanh đao thật lớn!”
Tiêu Sắt không nhịn được, thẳng tay đánh mạnh vào đầu Lôi Vô Kiệt, “Không phải câu này!”
Lôi Vô Kiệt nghiêm túc suy nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra điểm mấu chốt, “Thật không ngờ, mới bước chân ra giang hồ, liền có thể gặp được đối thủ như vậy. Đây là may mắn của Lôi Vô Kiệt ta!”
Lôi Vô Kiệt như được thắp lại niềm tin, nhiệt huyết bắt đầu sục sôi, ánh mắt sáng bừng.
“Ngươi xem trọng hai người kia, nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra, đệ nhất giang hồ thế hệ này, chính là bắt đầu từ hai người bọn họ.” Tiêu Sắt ngước nhìn lên cao, nhẹ nói.
Mà ở chiến trường trên không, chỉ thấy Vô Tâm hai chân giẫm lên một chuôi phi kiếm, tay lập chưởng, đứng giữa không gian như đứng trên đất bằng. Còn Vô Song bên kia chiến tuyến, bốn năm chuôi kiếm lơ lửng bên cạnh hắn.
Vô Tâm vừa từng bước đạp không lao tới, vừa né tránh những phi kiếm công kích. Vô Tâm vừa tung quyền cước đấu với Vô Song, vừa phải nhanh nhẹn tránh né hết chuôi kiếm này đến phi kiếm khác tiến công tới.
Hai người bọn họ đánh với nhau hơn mấy chục chiêu vẫn bất phân thắng bại. Sau khi tránh né thành công những chuôi kiếm liên tiếp kéo tới, đột nhiên lại không thấy Vô Song đâu nữa. Vô Tâm liền nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, vẫn không thấy tung tích của Vô Song đâu cả. Vô Tâm chợt nhận ra, Vô Song chỉ có thể ở một nơi, đó chính là phía trên của hắn. Vô Tâm vừa nhìn lên, đã bị Vô Song hai tay cầm kiếm hạp, từ trên cao lao xuống, trực tiếp đập lên đầu hắn.
Vô Tâm lập tức hai tay đan chéo, đỡ trên đầu. Nhưng vẫn ăn trọn một kích kia của Vô Song. Vô Tâm bị đánh ngã xuống cột đình bên dưới, khiến cột đình vỡ nát. Ở trên không, Vô Song đắc thắng, nhếch miệng cười một cái. Song hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Bất giác quay lại phía sau nhìn thử, thì thấy Vô Tâm hiên ngang đứng ở đó từ lúc nào? Vô Song khỏi kinh ngạc!
Vô Tâm lập tức nhân cơ hội, phóng tới, một quyền đi thẳng vào bụng Vô Song. Hai tay bắt lấy cánh tay Vô Song, Vô Tâm dùng lực, quẳng một cái. Vô Song tức thì đâm đầu vào vách tường, lọt vào sâu bên trong ngôi miếu đổ, nằm dài trên sàn.
Vô Song có chút đau đầu choáng váng, hắn lòm còm ngồi dậy. Năm phi kiếm cũng theo khí tức của hắn mà đứng lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Vô Tâm ở trên, nhẹ nhàng phiêu người hạ xuống bên trong miếu.
Vô Song đứng lên phất tay ra lệnh, năm chuôi phi kiếm tức tốc truy sát Vô Tâm thêm lần nữa. Vô Tâm đành phải chạy trốn khỏi những thanh phi kiếm kia. Chúng cứ thi nhau gắt gao đeo bám phía sau Vô Tâm. Nhất kích nhất sát tấn công tới, tựa hồ chỉ cần Vô Tâm chậm một chút, trễ một li, liền không còn mạng sống tiếp.
Vô Tâm để mặc chuôi kiếm phía sau, lao đến tiến công vào Vô Song. Muốn bắt cướp cũng phải bắt tên cầm đầu trước ah! Vô Tâm thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, vừa đánh đấm, tấn công Vô Song lại vừa tránh né những chuôi phi kiếm bám riết không buông.
Vô Tâm tung cước, đá bay Vô Song ra khỏi miếu. Rồi nhanh chóng đuổi theo ra ngoài. Cuộc chiến trên không mấy chục hiệp lại diễn ra. Vô Song hai tay cầm kiếm hạp, dùng nó làm vũ khí, đánh vào Vô Tâm. Vô Tâm nhanh chóng dùng chân cản lại, thuận chân hắn dùng lực hất một cái. Vô Song và kiếm hạp tức thì rơi xuống.
Trước khi còn lơ lửng trên cao chưa chạm đất, Vô Song liền mở kiếm hạp, phóng ra một chuôi phi kiếm lao vụt về phía Vô Tâm bên trên. Chuôi kiếm đi tới trước mặt, Vô Tâm liền ngã người về sau né tránh. Chuôi kiếm đó theo quỹ đạo lướt ngang qua mũi Vô Tâm. Đột nhiên bị Vô Tâm bắt lấy, hắn mang chuôi kiếm, nhẹ nhàng hạ người về lại mặt đất.
“Phong Tiêu!” Vô Song quát một tiếng, chuôi kiếm đang bị Vô Tâm nắm giữ chợt động, tựa hồ muốn trốn thoát khỏi tay Vô Tâm, để quay về bên cạnh chủ nhân đích thực của nó.
Vô Tâm cũng không có ngăn trở, nhẹ mở lòng bàn tay, Phong Tiêu liền trở về bên người Vô Song. Vô Tâm cười nói, “Ngự Kiếm Thuật, đại khai nhãn kiến.”
“Phật pháp Lục Thần Thông, tự có ảo diệu.” Vô Song nhất kích đắc thủ, nhưng cũng không giận, còn khen một tiếng.
Lư Ngọc Địch bên kia vội tằng hắng một cái.
“Sư huynh ta không thể đợi nữa.” Vô Song bước sang ngang vài bước, năm chuôi phi kiếm cũng rời đi theo hắn, “Nếu ngươi không bị thương, muốn đánh thắng ngươi, thật sự phải bỏ ra không ít khí lực.”
Vô Tâm cười mỉm một cái, tuy bề ngoài thần sắc không đổi. Nhưng vừa rồi tại đây, hắn tự phế đi một thân võ công. Mặc dù trong nháy mắt, ngộ ra được Tam Thần Thông. Song cả người khí lực, sớm đã sắp cạn.
Lôi Vô Kiệt khí khái liền tiến lên một bước: “Hòa thượng… Ta đến giúp ngươi!”
Vô Tâm chỉ lắc đầu một cái. Tiêu Sắt bên cạnh vội ngăn cản hắn, “Đừng quên sau lưng hắn còn có tên gia hỏa cầm trường thương. Cùng nhau tiến lên, chúng ta ít người càng thiệt thòi.”
“Hòa thượng, nhìn cho kỹ! Sau đây mấy kiếm này, mới là chân chính kiếm của ta. Nếu ngươi có thể chống đỡ được năm kiếm này, ta liền tránh đường cho ngươi đi! Như thế nào, có dám không?” Vô Song nhẹ nâng người lên, năm phi kiếm quanh người hắn, chuyển động thành một vòng tròn, rồi ngoan ngoãn xếp thành một hàng ngang bên phải hắn.
“Sư đệ!” Lư Ngọc Địch lập tức gọi một tiếng, tên sư đệ này hành sự cũng quá tùy ý rồi, còn chưa hỏi qua ý của hắn đã tự mình quyết định? Hắn bất lực thở dài.
“Không lỗ.” Vô Tâm đứng yên, nhẹ lắc đầu.
Vô Song lập tức phất tay một cái, phi kiếm Nhiễu Chỉ Nhu chợt bay vọt tới. Vô Tâm nhíu mày, chỉ kịp đan hai tay lại, cản trở Nhiễu Chỉ Nhu vụt đến, nhanh hơn cả tên bắn. Nào ngờ, kiếm khí thật sự sung mãn, cường đại, Vô Tâm bị kích văng xa về sau hơn mười thước. Vô Tâm cố trụ lại, song chút ít nội lực còn lại của hắn liền tiêu hao nhanh chóng.
Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên và Vô Thiền đều phải kinh ngạc, bọn họ không khỏi thấp thỏm lo âu, tình thế có lẽ đang bất lợi cho Vô Tâm.
Vân Toa và Khinh Sương tức thì đuổi tới, Vô Tâm vội phóng lên cao. Hai phi kiếm kia đuổi theo sát sao, ở trên không liên tục công kích không ngừng. Hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý, hai phi kiếm liên thủ, kích Vô Tâm một kích, từ trên cao rơi thẳng xuống mặt đất, nằm la liệt trên đất.
Vô Song từng bước tiến về phía trước, mang theo hai chuôi kiếm, lạnh lùng cất lời: “Còn hai kiếm nữa. Ngọc Như Ý, Phong Tiêu!”
Hai chuôi phi kiếm xung quanh hắn khẽ động!
Vô Tâm nằm dài trên đất, cả người khí lực hoàn toàn cạn khô, hắn muốn ngượng dậy cũng không thể. Vô Tâm khẽ liếc mắt về phía cột lớn bên phải, nhìn một chút, Quả Quả vẫn đang bất tỉnh. Rồi ngước mắt nhìn trời, chỉ biết cười khổ trong lòng một lần cuối cùng, “Không nghĩ tới ah! Chặn được Phong Tuyết Kiếm Thẩm Tĩnh Châu, chặn được Bản Tương La Hán Trận của Cửu Long Tự. Nhưng cuối cùng vẫn phải chết ở đây?”
“Đừng giết hắn!” Lư Ngọc Địch vội vàng quát lên.
“Nếu các người có thể ngăn nổi hai kiếm này, ta cũng sẽ tránh đường!” Vô Song khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng động một cái. “Đi!”
Đường Liên, Vô Thiện lập tức xuất thủ. Nhưng bọn họ đã chậm một bước, một mảng hồng y đã phiêu tới trước mặt Vô Tâm.
So với mọi người ở đây, võ công của hắn là thấp nhất, hắn cũng là kẻ ngốc nhất. Nếu có người có thể cản được hai chuôi phi kiếm đó, thì tuyệt đối không phải là hắn. Nhưng chính vì hắn không cản được, cho nên hắn lựa chọn rất đơn giản!
Hai chuôi phi kiếm, một chuôi cắm vào vai trái, một chuôi cắm vào vai phải, máu tươi bắt đầu chảy xuống thành dòng.
“Lôi Vô Kiệt!” Đường Liên kêu lên một tiếng.
“Đau quá ah!” Lôi Vô Kiệt không nhịn được, nhăn nhó mặt mày thét lên một tiếng.
“Lôi Vô Kiệt! Ngốc tử!” Tiêu Sắt nhẹ giọng mắng một tiếng.
Bên kia Lư Ngọc Địch xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vô Tâm nằm dưới đất, buồn giọng nói, “Lấy thân mình ngăn cản. Thật không còn biện pháp nào ngốc hơn nữa!”
“Đúng là rất ngốc. Nhưng cũng rất hữu dụng.” Vô Song cùng lúc thu hết thu hết năm chuôi phi kiếm về, nhìn Lôi Vô Kiệt, hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”
“Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt cố chịu đựng đau nhức vẫn phải oai phong lẫm liệt trả lời lại.
Vô Song nhíu mày một cái, “Giang Nam Phích Lịch đường thì ta biết. Còn Lôi Vô Kiệt thì hình như không có chút danh tiếng gì ah.”
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy trên bả vai vết thương đau hơn. “Đau!”
Vô Song chợt nghiêm túc nói tiếp, “Này, kiếm của ta không đả thương hạng vô danh. Ngươi cần phải nhớ cho kỹ, sau này nhất định phải nổi danh vạn dặm mới được ah.”
“Đó là đương nhiên!” Lôi Vô Kiệt lại giả vờ uy vũ, đáp một tiếng lại đau thêm một chút.
“Đánh xong chưa?” Lư Ngọc Địch bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Vô Song vác kiếm hạp trên lưng, đi về phía Lư Ngọc Địch, cười đáp, “Đại sư huynh, ta đánh xong rồi.”
Nhưng Lư Ngọc Địch tiếp tục đi thẳng, bỏ qua Vô Song. Vô Song ngạc nhiên, hỏi. “Chúng ta không phải nên quay về sao?”
Lư Ngọc Địch không trả lời, chỉ phất tay ra hiệu, “Lên! Mang hòa thượng và tiểu nha đầu kia đi!”
“Lư Ngọc Địch!” Đường Liên gằn giọng gầm một tiếng.
“Sư mệnh khó phạm! Đường Liên, ta khuyên ngươi nhanh chóng tránh ra!” Lư Ngọc Địch vung lên trường thương.
Số ít người của Vô Song Thành cũng đã vây chặt Đường Liên, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt và Vô Thiền. Đường Liên trên tay thủ sẵn phi tiêu, phòng ngự sẵn sàng, chuẩn bị nghênh chiến.
Vô Song đứng một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, thật có chút bất mãn, “Đây cũng quá khó coi rồi ah!”
Đường Liên cùng Lư Ngọc Địch xuất thủ. Mũi thương cùng mũi phi tiêu đối chọi nhau. Bỗng từ đâu xuất hiện thêm một thế lực mới, ngăn cản cuộc chiến của Đường Liên và Lư Ngọc Địch.
Một cái cán ô kim sắc trường thương bay tới, cắm trên một đất. Tiếng nổ phát ra tựa như rồng ngâm hổ gầm, rung chuyển cả đất trời.
Đường Liên cùng Lư Ngọc Địch vội vàng rút lui, một kích kia ẩn chứa nội lực vô cùng thâm hậu khó lường. Cả bọn người của Đường Liên và Lư Ngọc Địch liên kết lại, cũng không phải là đối thủ của người kia.
“Ai?” Lô Ngọc Địch gầm lên.
Một bóng người áo trắng xám, quần vàng, thân định vững vàng trên trường thương, xuất hiện sau làn khói đen tản đi.
Đường Liên ngạc nhiên mừng rỡ, gọi một tiếng. “Tam Sư Tôn!”
Lôi Vô Kiệt trợn mắt hốc mồm, “Người này…. Người này… Chẳng lẽ là…”
Tiêu Sắt bước tới, nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói, “Lôi Vô Kiệt, trước đây ngươi từng gặp qua Phong Tuyết Kiếm Thẩm Tĩnh Châu, Toái Không Đao Vương Nhân Tôn. Những người này đều là nhất đẳng cao thủ, ngươi đều có thể quên. Nhưng người này, ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ.”
“Những người kia cho dù kiếm tốt hơn nữa, đao dùng đến mức thần thông. Nó chẳng qua cũng chỉ là một danh hiệu. Nhưng người này không giống như vậy, hắn không phải một trong, hắn chính là người dùng thương giỏi nhất trên thế gian.”
“Thương Tiên, Tư Không Trường Phong!”
Chương này phần lớn được trích từ chương 25: Thiếu Niên Ngự Kiếm và chương 26: Nhất Thương Tây Lai trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!