Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 79: Kỳ Mẫn Cảm Của Cố Lệ Vũ
Tựa như có hương rượu thơm mùi lá trúc tràn vào trong máu của mình, Cố Lệ Vũ hít sâu một hơi, trời đất như quay cuồng, vô số đóa hồng đỏ thẫm nở rộ trong huyết quản, cố gắng lấy lòng người kia.
An Lan dừng ở đó một lúc lâu, mãi tới khi lại có người đi lên sân thượng.
Nhưng có vẻ đối phương là một beta lên đây để hút thuốc, anh ta đi thẳng về phía lan can bên ngoài, nhưng chỉ cần quay đầu là có thể thấy An Lan và Cố Lệ vũ ở bên này.
An Lan nhả miệng ra, khi răng nanh của cậu chậm rãi dời khỏi da thị Cố Lệ Vũ, cậu ta thậm chí còn cảm thấy vô cùng trống rỗng.
An Lan không nói tiếng nào, nghiêng mặt gác đầu lên bả vai Cố Lệ Vũ.
Một lúc lâu sau, Cố Lệ vũ mới lên tiếng, thanh âm khàn khàn vang lên sát bên tai An Lan.
“Cậu muốn ký hiệu tôi?”
An Lan khựng lại một chút mới thẫn thờ nói: “Muốn.”
“Làm lại đi.”
Cố Lệ vũ vừa nói xong An Lan cũng phải hoài nghi không biết tai cậu có vấn đề gì không.
Người anh em đang hút thuốc kia vừa lúc quay đầu lại, nhìn thấy được bóng lưng của Cố Lệ Vũ, An Lan vội rụt đầu về.
“Không được đâu.” Cậu nhỏ giọng thầm thì, “Đằng sau có người. Chúng ta… Chúng ta trở về đi.”
Cố Lệ Vũ không nhúc nhích chỉ cúi đầu nhìn An Lan.
An Lan thấy cậu ta không thèm động bèn cựa mình, nhưng Cố Lệ Vũ chỉ ôm chặt hơn, không cho cậu giãy dụa.
“Chờ một lát.”
“Tại sao?”
An Lan thầm nghĩ, cái tên này có phải nghiện bị người khác rình coi không vậy?
Cố Lệ vũ ôm An Lan, nâng lên một chút, bay giờ cậu mới để ý thân nhiệt Cố Lệ Vũ cao hơn trước khá nhiều, với cả cậu ta đâu nhất nhiết phải ôm cậu cao như vậy.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu An Lan, cậu xoay người, cúi đầu muốn nhìn xuống bên dưới, CốLệ vũ xoay đầu cậu lại, đè thấp giọng, ghé vào tai cậu cảnh cáo: “Nhìn thấy thì cậu định làm sao?”
An Lan lập tức ngoan như chim cút, dựa trán lên bả vai đối phương, không dám động đậy một tị nào.
Người anh em đang hút thuốc có lẽ cũng cảm thấy hơi lúng túng, bèn rít vội hai hơi rồi nhanh chóng đi khỏi.
An Lan ôm vai Cố Lệ Vũ không dám mở miệng nói thêm câu nào, nhỡ mà nói sai, bị xử tại trận thì sao?
“Chờ về nhà rồi, sẽ dạy cậu cách dùng pheromone trấn áp và dụ dỗ khác nhau ở đâu.”
Cố Lệ Vũ vừa nói, vừa từ từ để An Lan đi xuống khỏi người mình.
Mặt An Lan nháy mắt đỏ phừng phừng, nóng đến độ từng lỗ chân lông đều đang bốc hơi.
“Đi… Đi thôi…”
An Lan vừa đi được hai bước đã bị Cố Lệ Vũ kéo tay, giữ lại: “Cùng đi.”
Chờ họ quay lại trong nhà hàng, người đến người đi phi thường nhộn nhịp, Tiếu thần không biếtđã gọi đến suất thịt thứ mấy rồi.
“Ồ, cuối cùng cũng chịu về rồi hả?” Hứa Tinh Nhiên ngẩng đầu cười với hai người.
“Ừ.” Cố Lệ Vũ thản nhiên đáp một tiếng.
Đại khái là cảm giác được cảm xúc của Cố Lệ Vũ đã khôi phục lại bình thường, An Lan cũng thấy thèm ăn trở lại, vươn đũa vào trong nồi ngoắng một cái, thịt dê Tiếu Thần vừa nhúng đã bị cậu vớt sạch sành sanh.
Tiếu Thần trợn mắt, vừa muốn đưa đũa cướp lại thì Cố Lệ Vũ ở đối diện dã nhấc đũa, cản cậu ta lại.
Hứa Tinh Nhiên lắc đầu bất lực, rồi giơ tay gọi phục vụ lại kêu thêm mấy phần thịt nữa.
An Lan uống một ngụm Coca xong ngẩng đầu nói: “Thêm một phần chả tôm với cá viên đi! Cả nấm tre nữa.”
“Nấm tre là gọi cho Cố Lệ Vũ chứ gì? Cậu đợi đó, tí nữa tôi sẽ gắp hết…” Tiếu Thần mới nói được một nữa thì đột nhiên duỗi cổ nhìn chằm chằm Cố Lệ vũ ở bên kia.
“Làm gì thế? Muốn lấy thịt cổ heo xiên hả?” Hứa Tinh Nhiên trêu chọc nói.
“Không phải… Cố Lệ Vũ, cái tên alpha vô dụng nhà cậu! Vậy mà bị người khác đánh dấu!” Tiếu Thần vừa dứt lời, An Lan đang ăn cá viên liền sặc một cái.
“Cái gì cơ?” Hứa Tinh Nhiên cũng nghiêng người qua xem xét.
Tiếu Thần chỉ chỉ chỗ bên cổ của mình rồi nói: “Cố Lệ Vũ bị cắn chỗ này này! Dấu vết hãy còn mới lắm.”
Cố Lệ Vũ mặt không đổi sắc, thản nhiên gắp măng tây và khoai tây, lặng lẽ ăn. Người bình thường ai mà nghĩ cái tên cao to khỏe mạnh như vậy lại thích ăn chay hơn ăn thịt chứ.
“Ồ… Đúng là bị dánh dấu. Thật là ghen tị.” Hứa Tinh Nhiên liếc mắt nhìn An Lan ở đối diện.
An Lan coi như không biết, cúi đầu tiếp tục ăn thịt dê của mình.
“Ghen tị? Ghen tị cái…” Nói đến đây, Tiếu Thần cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nhìn về phía An Lan, trong mắt có mấy phần kính nể, “Tiểu An Lan, được lắm! Cố Lệ Vũ, nói tôi một chút xem bị đánh dấu cảm giác thế nào? Chúng ta không có tuyến thể, nếu bị một alpha khác cắn, đáng lý nên thấy tức giận mới đúng, cậu nói coi, cậu có muốn tẩn cho An Lan một trận không?”
Tiếu Thần vừa hỏi mấy vấn đề không thể đỡ nổi, vừa nhếch mép cười xấu xa.
Cậu ta nào có phải tò mò cái gì đâu, rõ ràng là muốn gây thêm chuyện để hóng hớt.
Cố Lệ Vũ nhìn thẳng vào mắt Tiếu Thần, hờ hững đáp: “Tôi muốn để pheromone của mình lưu lại chỗ càng sâu hơn của cậu ấy.”
Lúc này không chỉ Tiếu thần bị sặc mà An Lan cũng bị sặc đến chảy cả nước mắt, cậu trừng mắt lườm Cố Lệ Vũ một cái.
Hứa Tinh Nhiên ở đối diện thở dài một tiếng, nói: “Tu dưỡng của tôi thật là tốt.”
Nhân viên đưa thức ăn mà họ đã gọi thêm lên, Hứa Tinh Nhiên hất cằm nói tiếp: “Nhanh nhúng đồ ăn, ăn đi, không tin không chặn được cái miệng hư hỏng của người nào đó.”
Tiếu Thần nhíu mày, bộp lại một câu: “Tôi đâu phải cái người hư hỏng đó đâu.”
“Thì tôi cũng có nói là để chặn miệng cậu đâu.” Hứa Tinh Nhiên trợn trắng mắt nhìn lại TiếuThần.
Ăn xong, Hứa Tinh Nhiên lái xe đưa bọn họ về.
Căng da bụng trùng da mắt, vừa lên xe An Lan đã buồn ngủ díp cả mắt, cậu dựa đầu lên vai Cố Lệ Vũ ngủ một mạch.
Vừa lái xe, Hứa Tinh Nhiên vừa nói: “Mấy ngày này mọi người nhớ cẩn thận một chút, Eden sẽ có hành động bất cứ lúc nào.”
“Biết rồi.” Tiếu Thần nói.
“Gần đây, ông anh trai nhặt được của cậu có làm chuyện điên rồ gì chưa?” Giọng điệu Hứa Tinh Nhiên như đang nói một chuyện đùa nhưng Tiếu Thần biết cậu ta đang hỏi rất nghiêm túc.
“Hắn ta trở về đương nhiên là muốn làm chuyện gì đó rồi.” Ánh mắt Tiếu Thầm trầm xuống, “Trước đây hắn dựa vào nhà họ Hàn và Hàn Lệ. Giờ Hàn Lệ đã xong đời, Hàn gia cũng bị kéo xuống, mà vị phụ thân đại nhân kia của tôi chính là cái tên có lợi mới làm, tất nhiên sẽ không phí tâm tư lên người Tiếu Uẩn nữa. Cho nên… Bây giờ đối tượng Tiếu Uẩn có thể dựa vào, hay nói là hợp tác cũng được, chỉ có duy nhất Eden mà thôi.”
“Có vẻ… Cậu có chứng cứ?” Sắc mặt Hứa Tinh Nhiên cũng trầm xuống.
“Chứng cớ thì không có, nhưng mà chồn hôi thì sớm muộn gì chả đánh rắm.” Tiếu Thần cười gằn một tiếng.
Hứa Tinh Nhiên bất lực thở dài: “Cậu có thể lấy cái ví dụ nào nghe hay hơn được không?”
“Hay làm cái gì? Tiểu An Lan ngủ say như vậy, cậu ta không nghe thấy đâu.” Tiếu Thần nói.
Về đến cổng nhà, Cố Lệ Vũ mới đánh thức An Lan rồi cùng cậu xuống xe.
Hứa Tinh Nhiên nhìn An Lan dụi mắt đi theo sau Cố Lệ Vũ, Cố Lệ Vũ vừa dừng lại, trán An Lan sẽ dựa lên lưng cậu ta, giống như người mộng du đang men theo mùi hương của Cố Lệ Vũ để đi lên bậc cửa.
Chờ cánh cửa hoàn toàn khép lại, Hứa Tinh Nhiên mới khởi động xe rời đi.
“Cậu còn chưa buông tay sao?” Tiếu Thần hỏi.
“Cậu có thể buông xuống nhanh như vậy à?” Hứa Tinh Nhiên đánh vô lăng, như thể mình chả liên quan gì, lái xe ra khỏi khu biệt thự.
“Cậu không phải không thể buông tay, chỉ là đang hưởng thụ cảm giác yêu thích một người thôi. Bởi vì…” Tiếu Thần chống cằm, lười biếng nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên ngáp một cái, “Sau này có thể không còn yêu thích ai được đến như vậy nữa.”
“Cậu thì không vậy sao?” Hứa Tinh Nhiên buồn cười hỏi ngược lại.
“Há, ý cậu là chuyện An Lan đánh dấu Cố Lập Dị à… Thực ra lúc đó tôi muốn nói dấu răng đó trông thật là đáng yêu.” Tiếu Thần cười khì khì nói, “Còn có…”
“Hả?”
“Bỗng nhiên tôi cũng rất muốn bị người khác đánh dấu như vậy.” Tiếu Thần ngửa đầu nói.
Hứa Tinh Nhiên bật cười: “Đại ca trường kính mến, người nào phát điên mà lại muốn đánh dấu cậu chứ?”
“Cẩn thận ngẫm lại, nếu ai dám cắn tôi thật, tôi chắc chắn sẽ bẻ gãy cổ tên đó.”
Hứa Tinh Nhiên đưa Tiếu Thần quay về nhà họ Tiếu, trên đường đi ai người câu được câu không mà tán gẫu với nhau.
Lúc đến nơi, vừa xuống xe, Tiếu Thần lại đột nhiên đi vòng qua phía Hứa Tinh Nhiên, gõ gõ lên cửa kính xe.
Hứa Tinh Nhiên hạ cửa kính xuống, vừa muốn mở miệng hỏi thì Tiếu Thần đã duỗi tay vào, nhấn vai cậu ta lại nói: “Tinh Tinh ~”
“Trưa nay tôi ăn no lắm đấy, cậu muốn tôi nôn hết ra đây hả?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.
Tiếu Thần thò đầu vào trong xe, ghé sát lại bên tai Hứa Tinh Nhiên nói: “Tôi có linh cảm đêm nay vị anh trai thân yêu của tôi sẽ có hành động.”
“Đã biết.” Hứa TinhNhiên gật đầu.
“Về đi!” Tiếu Thần rụt đầu lại, ngáp dài một cái rồi đi vào trong nhà
…
Lúc này An Lan đã đi vào trong biệt thự của Cố gia, cậu uể oải nằm bẹp lên ghế salon tiếp tục ngủ.
Cố Lệ Vũ ngồi xuống bên cạnh cậu, An Lan đang cuộn mình nằm trên ghế, đầu dúi vào khe hở của đệm ghế với chỗ dựa lưng, lộ ra phần gáy trắng nõn phía sau. Cố Lệ vũ giơ tay chạm lên cổ mình, chỗ bị An Lan cắn vừa nãy, ngón tay ấn lên vết răng nanh cậu để lại, ở đó đã không còn đau nữa. Cố Lệ Vũ cúi đầu, khẽ hôn lên gáy của An Lan.
Chỗ đã từng bị cậu ta dừng sức cắn trước kia giờ chỉ còn lưu lại một vệt rất nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra. Cố Lệ vũ dùng lưỡi khẽ liếm lên dấu vết còn lại của mình, có lẽ vì quá nhột, An Lan hơi cựa mình, âm thanh còn mang theo giọng mũi lúc ngái ngủ nói: “Cậu muốn cắn… thì cứ cắn đi… Tôi vốn không bận tâm mình có phân hóa thành alpha hay không đâu.”
Cố Lệ Vũ dừng lại, thay vào đó cậu ta ngậm lấy tai An Lan, “Đồ ngốc, tôi để tâm là nếu dựa vàohormone bên ngoài khiến cậu trở thành omega sẽ tạo thành tổn thương với cơ thể cậu. Hệ thống miễn dịch sẽ bị ảnh hưởng, nội tiết tố rối loạn, sẽ dễ bị bệnh.”
“Ồ, là vậy à.” An Lan xoay người lại ôm Cố Lệ Vũ, “Vậy ôm một cái.”
Cố Lệ Vũ bế An Lan lên, cậu lật người đè Cố Lệ Vũ lại rồi nằm nhoài lên người cậu ta tiếp tục ngủ.
Buổi chiều ngủ nhiều quá khiến cho đến buổi tối An Lan lại tỉnh như sáo, đôi con mắt mở trừng trừng buồn ngủ tí nào.
“Tỉnh táo như vậy, tôi với cậu làm đề cương nhé.” Cố Lệ Vũ nói.
“Không muốn… Mấy đề đó tôi đều biết làm, thật sự hiểu hết rồi.”
“Vậy dạy cậu khốngchế pheromone nhé.” Cố Lệ Vũ lại nói.
“Này thì được, tôi muốn học cái này.” An Lan tỏ ra vô cùng hứng thú.
Vừa dứt lời, Cố Lệ Vũ đột nhiên tiến sát lại An Lan, môi của cậu ta cách hầu kết An Lan rất gần, dường như muốn hôn lên cổ cậu, An Lan lập tức cảm thấy căng thẳng.
“Cậu xem, cậu giống như một đứa trẻ… Chỉ hơi kích động pheromone đã tỏa ra xung quanh.”
Cố Lệ Vũ dừng lại, cách cậu còn chưa tới 1cm.
Sự mong đợi của An Lan rơi hẫng một cái, đang muốn phát rồ rồi đây.
“Cậu học cách khống chế bao nhiêu lâu rồi, tôi lại mới được bao lâu chứ? An Lan cáu kỉnh hỏi lại.
“Trước khi quen biết cậu, tôi cũng không cần cố gắng lắm.” Cố Lệ Vũ đưa tay che kín mắt An Lan, “Khống chế pheromone là muốn để mình không bị ngoại giới quấy nhiễu. Bộ não cậu giống như một cái van, cảm xúc cậu dao động sẽ ảnh hưởng đến cái van này. Khi chúng như nước lũ cuồn cuồn lao ra, cậu phải khống chế được lưu lượng nước, quá ồ ạt sẽ không thể đem lại hiệu quả uy hiếp.”
“Cuồn cuộn như nước lũ?” An Lan nghĩ thầm, cái này dùng để tả số pheromone còm cõi ít ỏi của cậu được sao?
“Cậu bây giờ, so vớithời điểm cùng Tiếu Nam đối đầu lần trước, nồng độ pheromone đã cao hơn ít nhất ba, đến bốn lần.” Cố Lệ Vũ nói.
“Thật sao?” Trong lòng An Lan mừng húm, “Nghĩa là “đạn” của tôi nhiều hơn rồi hả?”
“Ừ.” Cố Lệ Vũ lùi về phía sau một chút, “Cậu thử đi, hướng tôi phóng ra pheromone của mình. Cậu muốn tôi phải thần phục, muốn tôi phải quỳ gối, cúi đầu.”
Trái cổ An Lan hơi nhúc nhích, trong đầu không hiểu sao nghĩ đến chuyện Cố Lệ Vũ làm với cậu trong buồng tắm hôm nọ.
“Trong cơ thể cậu có một luồng sức mạnh đang di động, để chúng thoát ly khỏi thân thể của cậu… Để chúng đi ra công kích tôi, áp bức tôi.” Tay Cố Lệ Vũ đè lên sau đầu An Lan, ngón tay khẽ điểm.
Đó hình như là vị trí của tuyến yên, nơi tiết ra pheromone.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Cố Lệ Vũ khiến An Lan vô thức ngửa về phía sau, muốn dán sát vào tay cậu ta.
Trong không khí, mùi lá trúc thơm ngát càng lúc càng rõ ràng, tựa như có một cỗ lực lượng sẽ bộc phát bất cứ lúc nào, tràn đầy lực xuyên thấu.
Cố Lệ Vũ lui về phía sau nửa bước, tay cậu ta muốn rời khỏi đầu An Lan, nhưng cuối cùng lại biến thành nâng hai má cậu kéo về phía mình.
“An Lan… Tôi bảo cậu trấn áp tôi, không phải bảo cậu…” Giọng nói Cố Lệ Vũ khản đặc đi.
“Cái… Cái gì…” An Lan mở mắt nhìn đối phương.
Cố Lệ Vũ nhắm mắt lại, cúi đầu.
“Không bảo cậu hấp dẫn tôi.”
An Lan ngớ ra, hết nói nổi: “Tôi dụ dỗ cậu lúc nào đâu…”
“Pheromone cậu phóng ra khuyết thiếu sức mạnh.” Cố Lệ Vũ cau mày, suy nghĩ một chút, “Có nhớ lần cậu ở bệnh viện bị pheromone của ba tôi trấn áp không?”
“Nhớ.”
Nhớ đến cảm giác hô hấp bị bóp nghẹt, không còn không khí để thở, thậm chí thân thể cũng không thể khống chế được khi đó, đáy lòng An Lan tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Tưởng tượng cậu bây giờ đang ở đó, muốn chống lại pheromone của Cố Vân Lễ, cậu phải toàn lực phóng thích pheromone của mình, liều chết chống cự, có hiểu không?” Cố Lệ Vũ nói.
An Lan gật cậu, cậu nhớ lại cảnh tượng khi đó, lần thứ hai phóng thích tin tức tố của mình.
Rừng trúc vốn đang khe khẽ lay động trong gió, đột nhiên trở nên cứng rắn, như mũi tên đâm thẳng lên trời, xuyên vào trong não Cố Lễ Vũ.
Mùi Long diên hương từ từ lan tỏa, không ngừng cắn nuốt hương trúc trong phòng, nhấn chìm tất cả.
Bầu không khí trở nên ẩm ướt, dường như tất cả dưỡng khí đã bị tước đoạt, trong vô hình có một luồng sức mạnh phủ lên An Lan, càng lúc càng siết chặt, càng siết càng tàn nhẫn, chèn ép máu thịt, giống như muốn ép nát tất cả xương cốt trong người cậu.
Khát vọng khống chế mãnh liệt khiến An Lan theo bản năng tìm cách phản kháng, thân trúc bị ép cong muốn đánh bật lại, thế nhưng nguồn sức mạnh kia lại càng lớn hơn, cả vùng rừng trúc xanh ngát như sắp bị đè gãy, trên trán An Lan đổ mồ hôi lạnh, cắn răng muốn đâm thủng tầng trời thấp phía trên.
“A…” An Lan nghiêng đầu, siết chặt nắm đấm, luồng sức mạnh kia không hề thương xót, vẫn lạnh lùng hung ác đè nghiến lên cậu.
Trái tim bị bóp nghẹt khiến An Lan cảm thấy vô cùng khủng hoảng — Cố Lệ vũ có phải muốn giết chết cậu không?
Cậu há miệng, nhưng dưỡng khí dường như không còn tồn tại, không cách nào tiến vào lá phổi giúp cậu hô hấp.
“Cố… Cố Lệ Vũ…” An Lan cố mở miệng nói, cậu muốn Cố Lệ Vũ thu lại tin tức tố của mình.
“Những alpha làm việc cho Eden sẽ không vì cậu gọi lên của họ mà hạ thủ lưu tình với cậu.” Giọng nói của Cố Lệ Vũ so với bình thường còn lạnh lẽo hơn.
Hai chân An Lan nặng như chì, mặt đất chao đảo khiến cậu không cách nào đứng vững.
An Lan mất thăng bằng ngã nhào xuống sàn, nếu như bình thường, Cố Lệ Vũ đã đỡ được cậu rồi, thế nhưng khi An Lan chống tay gắng ngồi dậy lại chỉ có thể trông thấy mũi giày của đối phương, cậu ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, không mảy may di động.
“An Lan, pheromone của cậu có thể mạnh hơn.” Thanh âm Cố Lệ vũ rơi xuống.
An Lan siết chặt nắm đấm, bầu trời giống như bị một luồng sức mạnh làm cho đổ sập xuống, ép cong sống lưng cậu.
“Tập trung lại, tôi đã nói rồi đừng để pheromone của cậu quá phân tán, phải tập trung nó thành một nguồn sức mạnh duy nhất, hủy diệt đối thủ của cậu —— cậu có thể làm được.”
Mồ hôi lạnh của An Lan chảy ròng ròng xuống dưới cằm, cánh tay không ngừng run rẩy. An Lan biết mình vẫn chưa thừa nhận đến một phần mười cường độ tin tức tố của Cố Lệ Vũ, nhưng cậu thực sự rất khó chịu, lồng ngực bị ép chặt đến độ xương sườn như sắp đâm vào tim.
“An Lan, nếu cậu không thể chống lại tôi, như vậy nếu tôi cũng giống như những alpha bị mất kiểm soát khác, làm tổn thương đến cậu, mà cậu lại không thể tự bảo vệ bản thân, cậu có biết chuyện đó với tôi có nghĩa là sao không?” Cố Lệ Vũ đứng đó hỏi.
Trong não An Lan như bị cái gì đó đâm trúng, cảm giác đau đớn lan ra khắp toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.
“Ưm…”
An Lan cắn răng, dây thần kinh điều khiển tin tức tố trong não run lên, cánh cửa vốn đóng chặt bị cưỡng chế mở ra, tin tức tố tụ lại rồi đột ngột phóng thích, giống như một ngọn giáo sắc bén đâm chuyên qua rào chắn. rừng trúc được tiếp thêm sức sống, nháy mắt đâm về phía Cố Lệ Vũ, tựa như có thiên quân vạn mã đang cầm súng xông tới, công phá tin tức tố của Cố Lệ Vũ, xuyên qua da thịt, đâm sâu vào tận xương tủy của cậu ta.
Cố Lệ Vũ loạng choạng lui về phía sau một bước.
Luồng sức mạnh đang áp chế An Lan cũng biến mất.
Người cậu ướt đẫm mồ hôi nằm bệt ở chỗ cũ một lúc rồi mới từ từ trở mình.
Tóc mái sũng nước dán lên trên trán cậu, có một vài sợi vắt qua trên mắt, hầu kết An Lan theo hô hấp mà hơi rung động, ngay cả cổ áo t-skirt trên người cũng bị kéo lệch qua một bên.
Cố Lệ Vũ rũ mắt nhìn cậu, An Lan thử chống tay ngồi dậy, nhưng lung lay hai lần vẫn không được bèn nằm bẹp trở lên sàn.
“Tôi xuyên thủng được cậu.” Thanh âm An Lan nhuốm chút mệt mỏi sau khi tiêu hao sức quá độ, còn có chút vui mừng và chút ý tứ như khiêu khích.
Trong lòng cậu có cảm giác vô cùng đắc ý, bởi cậu dám chắc chỉ có tin tức tố cậu từng xuyên qua Cố Lệ Vũ.
Trong phòng khách im phăng phắc, chỉ có tiếng hít thở của An Lan cùng tiếng nuốt nước miếng của Cố Lệ Vũ.
Bây giờ An Lan quả thực không còn một chút pheromone nào trong người nữa.
Cậu giật giật ngón tay, mở miệng nói: “Cậu… Kéo tôi dậy với?”
Bỗng nhiên, trước mắt cậu tối sầm, An Lan mở mắt, phát hiện Cố Lệ vũ đang dang hai chân quỳ bên eo cậu, đối phương rũ mắt nhìn An Lan, cặp mắt đen trở nên u ám, mùi Long diên hương trong không khí cũng không kiêng kị gì mà tràn ra khắp nơi.
Nồng đậm mà ngông cuồng, tựa như có một cơn bão đang hình thành trên mặt biển rộng.
Cố Lệ Vũ khom người xuống, An Lan có thể cảm giác được cậu ta đang hơi run rẩy.
“Cố… Cố Lệ Vũ…”
Mùi Long diên hương kia quấn lên thần kinh An Lan, nếu như lúc trước là vô tình nghiền ép khiếnngười kinh sợ thì bây giờ lại hoàn toàn khác.
“Cố…”
Cố Lệ Vũ tới gần An Lan hơn, đôi mắt cậu ta vốn rất giống mẹ Cố, đường nét rất đẹp, An Lan càng nhìn càng cảm thấy diễm lệ, mùi Long diên hương cũng càng lúc càng đậm, An đột nhiên phát giác… Liệu có phải do tin tức tố của cậu xâm nhập vào cơ thể Cố Lệ Vũ nên làm cậu ta tiến vào giai đoạn nhạy cảm không?
“Tôi đi lấy thuốckhử pheromone cho cậu…”
An Lan chống tay lùi người về phía sau, rời đi phạm vi của Cố Lệ Vũ, nhưng vừa nhìn tới được ánh sáng trong phòng, Cố Lệ Vũ đã tóm lấy cổ chân cậu lôi lại.
Cánh tay An Lan thoát lực, ngã bẹp xuống sàn, Cố Lệ Vũ vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, An Lan thử cử động một chút, lập tức thấy ánh mắt Cố Lệ Vũ trầm xuống, đó là điềm báo alpha đang tức giận.
Mùi Long diên hương càng thêm đậm, Cố Lệ Vũ chỉ ôm lấy An Lan không nhúc nhích, An Lan lại có cảm giác có cái gì đang chuyển động giữa eo và bụng cậu, đầu gối cũng bị khống chế, đè xuống hai bên.
Cố Lệ Vũ ghé sát vào cần cổ của An Lan, tay nắm lên mép quần thể thao của cậu, ngón tay bấu chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo quần cậu xuống.
“Cố Lệ Vũ cậu tỉnh lại đi! Cậu đang tiến vào thời kỳ mẫn cảm…”
An Lan cắng răng dùng sức lùi về phía sau, quần thể thao mặc trên người tuột ra, cổ chân cũng sắp rút được ra rồi thì lại bị Cố Lệ Vũ kéo trở lại.
An Lan không chút do dự rút chân đạp lên bả vai cậu ta, một cước này cơ hồ đã dùng hết sức mạnh của cậu.
Cậu lảo đảo đứng dậy, chạy lên trên lầu.
Trong phòng Cố Lệ Vũ chắc chắn có thuốc ức chế.
Hai chân An Lan nhũn ra, chạy chưa được hai bước đã ngã sấp xuống, Cố Lệ Vũ cũng theo tới, cậu ta tóm lấy eo An Lan, lòng bàn tay rất nóng, khiến trong lòng An Lan cả kinh.
Cậu bất chấp tất cả, thúc cùi chỏ về phía sau đánh đối phương.
Mà Cố Lệ Vũ dường như không có cảm giác đau, dùng sức hôn lên cần cổ An Lan, lực đạo kia như muốn hút cả máu của cậu ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!