Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 90: Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao
Tiếu Nam quả thật là một tên không giữ được bình tĩnh.
Hơn nữa tin đồn trên mạng xã hội, cùng đủ các thể loại phiên bản được thêu dệt nên, đều cho là sự kiện tài liệu trọng án bị đánh cắp ở trụ sở ủy ban quản lý alpha chính là tác phẩm của “Eden”.
Xe cảnh sát vẫn luôn đỗ ngoài cổng trụ sở ủy ban, hiện trường xảy ra vụ án bên trong vẫn đang được cách ly để tiến hành điều tra.
Trước giờ cơm tối, điện thoại của Hứa Tinh Nhiên một lần nữa vang lên, trên màn hình vẫn là dãy số lạ kia, Hứa Tinh Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho An Lan.
Lần này, cậu ta không lập tức nhận điện thoại mà để đổ chuống khá lâu mới chịu bắt máy.
“Alo.”
“Trong usb là cái gì?”
Thanh âm chất vấn mang theo sự giận dữ vang lên ở đầu bên kia.
Hứa Tinh Nhiên cười lạnh một tiếng: “Nó không phải đang nằm trong tay cậu rồi sao? Là máy tính của cậu không xài được hay là cậu không biết dùng máy tính?”
“Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, trong usb là cái gì?”
Hứa Tinh Nhiên không trả lời câu hỏi của đối phương mà trực tiếp cúp điện thoại.
An Lan bị cậu ta làm cho hết hồn.
“Cậu cứ vậy mà cúp điện thoại hả, không sợ cậu ta giết con tin sao?”
Hứa Tinh Nhiên mím môi cười, “Cậu ta sẽ gọi lại ngay thôi.”
Quả nhiên, chưa đến một phút sau, đối phương đã lại gọi điện tới.
“Cậu dám dập điện thoại của tôi, cậu không sợ tôi…”
An Lan dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem đối phương muốn nói cái gì, ai ngờ Hứa Tinh Nhiên lại tiếp tục dập điện thoại.
“Cậu…” an Lan biết đây là kế sách của Hứa Tinh Nhiên, muốn từng chút một nắm lại quyền chủ động trong đối thoại, nhưng mà lỡ chọc giận tên kia thật, hậu quả sẽ không biết thế nào.
“Cậu yên tâm, Tiếu Thần tuyệt đối không nằm trong tay Tiếu Nam.” Ngón tay Hứa Tinh Nhiên khẽ gõ gõ lên màn hình điện thoại.
An Lan lập tức hiểu ra. Hiện tại, Tiếu Thần là quân bài quan trọng nhất mà Eden có trong tay để trao đổi mật mã với Hứa Trọng Sương và Cố Vân Lễ. Cho nên chuyện sống chết của Tiếu Thần tuyệt đối không phải một chân chạy việc vặt cho Eden giống như Tiếu Nam có thể quyết định.
Điện thoại lại đổ chuông.
Hứa Tinh Nhiên thong thả tiếp cuộc gọi, nghe được đối phương gào rống ở bên kia.
“Cậu còn dám dập điện thoại của tôi, tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh đầu của Tiếu Thần qua cho cậu!”
Hứa Tinh Nhiên nghe thế xong khẽ bật cười: “Cậu cùng Tiếu Thần ai mất đầu trước còn chưa nói chắc đâu. Cậu lấy được usb của chúng tôi lại chậm chạp không chịu giao nộp cho Eden, là muốn độc chiếm thông tin bên trong sao? Hay là muốn dùng nó để uy hiếp ngược lại Eden? Dù là lý do gì, chúng ta cũng có thể hợp tác với nhau.”
Hứa Tinh Nhiên đang không ngừng buộc đối phương đi vào cạm bẫy của mình.
“Cậu đang tính kế tôi.”
Đối phương cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Chúng ta đều đang không ngừng tính kế rồi lại trả đũa đối phương, không đúng sao? Hơn nữa, cậu cũng không được tính là thành viên quan trọng của Eden đâu, cậu cảm thấy mình đáng giá để tôi phải tính kế hả? Tôi khuyên cậu một câu, nên suy nghĩ lại cho cẩn thận đi, giờ cậu muốn đứng về phía nào? Càng về sau, Eden sẽ càng mất tín nhiệm với cậu. Có biết lúc đó kết cục của mình sẽ là không?”
Ngữ điệu của Hứa Tinh Nhiên vô cùng bình tĩnh, giống như đang thảo luận một chuyện không có can hệ gì đến mình.
Nhưng người ở đầu dây bên kia lại trầm mặc.
“Cậu muốn như thế nào?”
Nghe đến đó, hai mắt An Lan sáng rực lên, vui mừng nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.
Hứa Tinh Nhiên nhắm mặt lại, lắc đầu với cậu, ý là đối phương đã buông lỏng nhưng vẫn chưa phải lúc để bọn họ lạc quan.
“Tôi muốn biết các người làm thế nào lựa chọn thành viên ở tổ tham chiếu.”
“Cậu muốn sắp xếp người của mình tiến vào tổ tham chiếu?” Đối phương hỏi lại.
“Không thì sao? Chả nhẽ cậu có thể thả Tiếu Thần ra sao? Cậu ta vốn dĩ đâu có nằm trong tay cậu.” Hứa Tinh Nhiên trực tiếp đâm thủng lời nói dối của đối phương, “Tôi chỉ đưa ra yêu cầu nằm trong phạm vi năng lực của cậu thôi.”
Nhất định phải cắt đứt con đường tuyển chọn thành viên tổ tham chiếu của Eden, những người này nếu biểu hiện tốt thì sẽ được thu nhận vào Eden, trở thành trợ lực cho tổ chức này.
Hơn nữa nếu có thể cài người của mình vào trong tổ tham chiếu, họ có thể biết được thêm nhiều thông tin hơn của Eden.
“Cậu đang chơi với lửa.” Thanh âm của đối phương trở nên lạnh băng.
“Tôi có thể cam kết để cậu được bảo vệ trong chương trình bảo vệ nhân chứng. Một khi lực lượng cảnh sát xâm nhập thành công, cậu sẽ được bọn họ đưa tới nơi an toàn. Dù sao cậu cũng không thể tiếp tục ở lại Tiếu gia được nữa, còn phía Eden… Đã đến nước này rồi, việc bọn chúng lấy mạng cậu cũng chỉ là chuyện sớm hay muốn mà thôi.”
Hứa Tinh Nhiên đang ám chỉ với đối phương: Người anh em, bọn tôi đã biết cậu là ai rồi, khỏi phải giả vờ giả vịt nữa.
Ngay cả khi Eden không giết đối phương, coi cậu ta như đồ bỏ, thì phía cảnh sát cũng sẽ phát lệnh truy nã cậu ta, đời này của cậu ta sẽ phải sống trốn chui trốn lủi như chuột dưới cống ngầm.
Đối phương trầm mặc một lúc lâu, thực ra không cần Hứa Tinh Nhiên nói thêm gì, nên lựa chọn thế nào cũng đã rõ ràng rồi.
“Được rồi, tuy là tôi thấy… Cách của các người chả khác nào dê vào miệng cọp. Chờ tin tức của tôi, đảm bảo sẽ khiến các người phải kinh ngạc.”
Không chờ lâu lắm, phía đối phương đã gửi cho Hứa Tinh Nhiên một địa chỉ trang web đen, bên trong là thông tin một cuộc thi chiến đấu dã ngoại sinh tồn, địa điểm là ở trên một hòn đào nhỏ, yêu cầu tất cả những người tham gia đều phải là alpha.
Quan trọng hơn, cái gọi là “thi đấu” này không chỉ đơn giản là để phân định thắng thua, mà là sống chết. Số lượng đội ngũ tham gia mỗi trận đấu không phải là cố định. Trước khi bắt đầu tranh tài, mỗi đội sẽ đổ bộ lên phía nam hòn đảo, đội nào có thể đến được địa điểm chỉ định trước ở phía bắc hòn đảo sẽ được tính là thông qua vòng tuyển chọn, họ không chỉ nhận được một số tiền thưởng kếch sù mà còn có thể được Eden thuê làm việc.
Trên trang web còn đăng tải một đoạn video, ghi lại quá trình một đội nhỏ sau khi lên đảo đã bị tiêu diệt toàn bộ như thế nào.
Cả quá trình còn chưa tới nửa giờ.
Xem đoạn video này khiến sống lưng An Lan lạnh toát. Cậu sinh sống trong hoàn cảnh an toàn, thoải mái, được tiếp nhận tri thức giáo dục, xây dựng giá trị đạo đức và thế giới quan cho bản thân.
Nhưng cậu không thể ngờ rằng, ở một góc khác, thậm chí ngay giữa ban ngày, họ lại có thể tiến hành một “Trò chơi sinh tồn” kinh khủng như vậy.
Ngoại trừ địa chỉ trang web nằm ở nước ngoài, còn có một mã mời. Chỉ cần điền mã mời này vào ô đăng ký, sẽ có tư cách tham gia chuyến du lịch địa ngục kia.
Hứa Tinh Nhiên gửi hết những tài liệu này sang cho đội trưởng Hồng, đội trưởng Hồng sẽ đề xuất với cấp trên cử một đột đặc nhiệm tới hòn đảo này để “Dự thi”.
Tối hôm đó, khi Hứa Trọng Sương trở về, Hứa Tinh Nhiên và An Lan đi đến phòng làm việc của ông.
Hứa Trọng Sương nhìn thấy hai người họ, chỉ day day khóe mắt rồi mỉm cười bất đắc dĩ.
“Hai đứa các con sao lại tới nữa rồi? Đội trưởng Hồng đã nói với ba, các con đã dụ Tiếu Nam nói ra được phương pháp Eden tuyển người vào tổ tham chiếu. Việc còn lại thì cứ chờ phía cảnh sát cài người vào là được — đừng nói với ba là các con định tự mình chạy tới đó đó?” Sắc mặt Hứa Trọng Sương lập tức lạnh xuống, “Đây không phải là thi đấu bắn súng thể thao, cũng không phải là trò chơi bắn súng trong trung tâm thương mại, đó không phải là thế giới của các con.”
“Chú, chú đừng hiểu lầm, chúng cháu vẫn tự biết khả năng của mình được đến đâu. Chúng cháu tới là muốn biết… Mật mã trên tay chú và chú Cố rốt cuộc là cái gì? Tại sao Eden lại muốn có được nó đến vậy?”
“Với cả, tại sao Quỹ Vân Sương lúc trước đang tốt đẹp như vậy tại sao lại biến thành Eden như bây giờ?” Hứa Tinh Nhiên kéo ghế, ngồi xuống đối diện với ba mình.
“Xem ra hôm nay không trả lời đủ mười vạn câu hỏi vì sao cho hai đứa, hai đứa sẽ không chịu đi có phải không?” Hứa Trọng Sương hỏi.
“Chỉ có hai cái này thôi, không đủ để tính là mười vạn câu hỏi vì sao.” Hứa Tinh Nhiên trả lời.
“Được rồi. Vân Lễ cùng ba thành lập quỹ Vân Sương có một phần nguyên nhân là để chống lại chế độ alpha cũ. Tuy là cái chế độ này không được viết lại trong bất cứ một quyển sách giáo khoa nào, cũng sẽ không có bất cứ giáo viên nào đề cập đến vấn đề này với con, nhưng cho tới bây giờ nó vẫn đang tồn tại. Tỷ như chế độ gia tộc alpha, càng là những gia tộc có thực lực như nhà họ Hứa chúng ta, nhà họ Cố, nhà họ Diệp thì cái chế độ này càng nghiêm ngặt hơn. Tiếu Thần là con trai Tiếu Hồng Văn, hơn nữa lại là một alpha cấp cao, cho dù cậu ta chỉ là con ngoài giá thú Tiếu Hồng Văn có với nữ minh tinh, nhưng so với Tiếu Nam, cậu ta càng có quyền thừa kế và quản lý Tiếu gia hơn.” Hứa Trọng Sương nói.
“Còn đối với ba mà nói, bởi vì người mình thích không phải omega, cho nên cuối cùng hai người cũng không được ở bên nhau?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.
“Đó cũng là một mặt thôi. Còn Diệp Vân, là omega cao cấp, nếu may mắn cậu ta có thể chọn con hoặc Tiếu Thần, còn nếu vận may không tốt…” Hứa Trọng Sương miễn cưỡng nở nụ cười, “Mẹ của Cố Lệ Vũ không phải xuất thân trong gia đình danh giá, Cố Vân Lễ vì muốn cưới bà ấy mà đắc tội với hầu hết mọi người trong nhà họ Cố.”
Nghe tới đó, An Lan xem như đã hiểu tại sao Cố Vân Lễ tín nhiệm Hứa Trọng Sương, mà Cố Lệ Vũ cũng tin tưởng Hứa Tinh Nhiên hơn.
“Khi đó, Cố Vân Lễ đã nghĩ đến việc phá vỡ trật tự sắp xếp thứ bậc trong giới alpha? Phương thức đơn giản nhất, chính là tối ưu hóa năng lực của alpha, đánh vỡ hệ thống di truyền ban đầu. Chuyện này có phải nghe qua vừa ngây thơ vừa ngu ngốc không? Mà ba… Ba muốn cứu một người.” Hứa Trọng Sương nói.
“Ai?” Hứa Tinh Nhiên đột nhiên nghĩ ra cái gì, lại hỏi: “Người đó… Người đó là nữ sinh ba từng thích à?”
Hứa Trọng Sương lắc đầu: “Ba muốn cứu mẹ con. Khi đó mẹ con bị chẩn đoán là mắc ung thư tuyến thể omega, cho dù có làm giải phẫu cắt tuyến thể, tế bào ung thư vẫn sẽ lan ra. Ba đưa bà ấy đi gặp rát nhiều chuyên gia nhưng bọn họ đều không thể giúp gì được, mà khi đó ba nhớ tối một chuyên gia trong đó đã đưa ra giả thiết — ung thư tuyến thể omega chỉ ảnh hưởng tới omega mà thôi, một beta cho dù trong cơ thể có tế bào ung thư tuyến thể thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì tới sức khỏe.”
“Cho nên… Ba muốn…” Hứa Tinh Nhiên ngây dại.
“Đúng vậy, ba muốn biến mẹ con thành beta.” Hứa Trọng Sương ngẩng đầu lên, đại khái là nhớ tới bản thân khi còn trẻ, cảm thấy mình vừa ngây thơ vừa nực cười, “Con xem, nói về bản chất, chuyện mà ba và Cố Vân Lễ muốn làm cũng không khác gì Eden cả.”
“Không giống nhau… Chú Cố làm vì muốn cho các giai tầng alpha bình đẳng với nhau, mà chú thì là vì muốn cứu vợ của mình. Chỉ là…” An Lan nói.
“Chỉ là khẩu súng nằm trong tay những người khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau. Nhưng ai có thể đảm bảo mỗi người cầm súng đều không phải người xấu?” Hứa Trọng Sương nói.
“Mà hai người bị phản bội.” Hứa Tinh Nhiên nhíu mày. ” Cái giá phải trả còn rất lớn.”
“Đúng. Bản thân việc nghiên cứu khoa học đều rất đơn giản, nhưng người tham dự nghiên cứu khoa học mà tâm tư không trong sáng thì tất cả chỉ là vô nghĩa. Khi còn trẻ, chúng ta nghĩ rằng mình có thể thay đổi thế giới này, lại quên mất con người ai cũng có lòng tham. Nhà họ Cố không cho phép thay đổi này xảy ra, không cho phép Vân Lễ khiêu chiến quyền uy của gia tộc, bọn họ mua chuộc… Hay nói cách khác là đầu độc rất nhiều người trong quỹ Vân Sương, để họ nghĩ rằng thành quả nghiên cứu của mình không nên dùng để thay đổi thế giới, mà nên dùng để khống chế thế giới này trong tay. Sau đó… thì có Eden của hiện tại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!