Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 91: Đậu Hũ
“Nếu không phải mỗi một người từng được nhận trợ giúp của quỹ Vân Sương đều quay sang đầu nhập vào Eden… Con có thể cho là chúng ta vẫn còn người có thể giúp đỡ không? Nói thí dụ như trong danh sách chú Cố để lại, có một cái tên khiến bọn con hết sức kinh ngạc…” Hứa Tinh Nhiên nhìn về phía hứa Trọng Sương.
“Ai mà biết được? Nhân tâm là ở đây…” Hứa Trọng Sương chỉ lên ngực, nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi trước mặt mình, sâu sắc nói, “Khát vọng chân thật trong lòng thường thường sẽ không biểu lộ ra ngoài, bất kể là ý nghĩ xấu xa hay những ham muốn vượt quá giới hạn.”
“Vậy… Chính xác thì mật mã mà chú và chú Cố đang giữ là cái gì?” An Lan hỏi.
Đây mới là nguyên nhân bắt đầu của mọi chuyện.
“Đó chính là thứ mà hiện giờ Eden đang nghiên cứu, cái gọi là phiên bản hoàn chỉnh hơn của golden apple. Khi đó, chúng ta gọi nó bằng một cái tên đơn giản hơn nhiều — Thuốc cường hóa alpha.”
Câu trả lời của Hứa Trọng Sương khiến Hứa Tinh Nhiên và An Lan đều vô cùng sửng sốt.
“Bọn cháu vẫn nghĩ là tác dụng phụ của golden apple không thể giải quyết được. Đây giống như là muốn làm cho con người trường sinh bất lão vậy. Mà các chú… Các chú có thể giải quyết vấn đề đó sao?” An Lan trợn tròn mắt.
Hứa Trọng Sương mỉm cười đầy ẩn ý: “Không phải nó đối với ai cũng có tác dụng. Giống như việc ghép xương, ghép tủy vậy, nếu tùy tiện ai cũng có thể ghép thành công, vậy không phải muốn thiên hạ đại loạn sao?”
Hứa Tinh Nhiên sửng sốt một chút, vẻ mặt bình tĩnh trở lại: “Vậy người của Eden biết hay không biết chuyện này?”
“Ba đoán phần lớn người trong Eden không biết được chân tướng chuyện này. Nếu những alpha ham mê chạy theo quyền lực đó biết loại quyền lực mà họ theo đuổi không phải ai cũng có thể dùng thì sao còn tận tâm tận lực mà làm việc cho Eden nữa. Nhưng người kích động quỹ Vân Sương phản bội lại Cố Vân lễ thì khẳng định rất muốn có loại thuốc tăng cường này, hắn ta chắc chắn biết, nếu không…”
Hứa Trọng Sương không nói hết mà nhìn về phía hai người họ.
Ý là muốn họ tự mình phân tích.
“Hình như cháu hiểu rồi…” An Lan cau mày.
“Cậu hình như hiểu cái gì cơ?” Hứa Tinh Nhiên chọc chọc lên trán An Lan hỏi.
“Chú Hứa nói, cái thuốc tăng cường alpha kia không phải đối với ai cũng có công hiệu, giống như ghép xương ghép tủy… Thuốc cường hóa alpha trong két bảo hiểm có phải dùng pheromone của chú Cố để điều chế đúng không ạ? Cho nên loại thuốc này chỉ có người nhà họ Cố mới có thể sử dụng! Cũng chính vì như vậy mà chú Cố mới không tin người của Cố gia?” An Lan hỏi.
“Đáp án chính xác.” Hứa Trọng Sương mỉm cười đáp.
“Nhưng bản thân nhà họ Cố trong các gia tộc alpha không tính là có nhân số thịnh vượng, hơn nữa phần lớn đều là kiểu Phật hệ*… Có người làm nhạc sĩ, có người lại chạy đến vùng sâu vùng xa làm giáo viên, có tham vọng quyền lực quả thật không có mấy người.” Hứa Tinh Nhiên gãi gãi cằm, “Trong số đó, cũng chỉ có anh Cố Thanh Xuyên là tương đối có tính uy hiếp với Cố Lệ Vũ.”
Hơn nữa, từ trước đến giờ Cố thanh Xuyên vẫn đang làm nghiên cứu về tin tức tố.
Nhưng thời điểm Cố Vân Lễ xảy ra chuyện là mười mấy năm về trước, khi đó Cố Thanh Xuyên vẫn là một nhóc con hỉ mũi chưa sạch. Đương nhiên không thể phủ nhận trong số anh em họ của Cố Vân Lễ cũng có thể có những người không cam tâm, ví dụ như ba của Cố Thanh Xuyên, thậm chí… Còn cả chú nhỏ của Cố Lệ Vũ – Cố Vân Dật nữa.
Nếu dựa theo tuổi tác mà suy đoán, lúc Cố Vân Lễ xảy ra chuyện, Cố Vân Dật lúc đó cũng chỉ là một học sinh trung học mà thôi.
“Sao lại có cảm giác nhà họ Cố càng ít người lại càng khó phán đoán thế này?” Hứa Tinh Nhiên thở dài.
“Hai đứa bây giờ chỉ cần tự bảo vệ mình cho tốt, đừng có cản trở ba và Vân Lễ là được.”
Giọng nói của Hứa Trọng Sương rất nghiêm túc, ông gõ ngón tay lên bàn hai cái, tiếng vang nặng nề mà rơi vào trong đầu An Lan.
“Eden” mà họ biết chỉ là một phần của của cái bóng khổng lồ đã ấp ủ hơn mười năm, mà bóng tối của nó vẫn đang không ngừng lan tràn, bởi vì nó đã không thể kìm hãm được lòng tham của chính mình, người đứng sau nó đã không còn muốn trốn trong bóng tối nhẫn nhịn nữa, mà muốn cướp lấy thứ sức mạnh không thuộc về mình.
“Con biết rồi, ba —— Nhưng với một điều kiện là ba đừng xem bọn con như kẻ ngốc. Nếu không, mắt mù tai diếc, có muốn không trở thành gánh nặng, cũng sẽ biến thành gánh nặng.” Hứa Tinh Nhiên nói.
“Ngày mai, ba sẽ là theo yêu cầu của Eden, giao mật mã ra cho bọn họ. Mật mã sẽ được bỏ vào một phong bì dặt ở nơi bọn họ chỉ định trước. Ba và đội trưởng Hồng đã thương lượng với nhau, lần này chúng ta sẽ không chơi chiêu trò gì hết.”
“Bởi vì chỉ khi nào Eden chiếm được mật mã mới có thể mở ra két bảo hiểm, để người kia lấy được thuốc cường hóa alpha, hắn nhất định sẽ háo hức phô bày sức mạnh của mình, lúc đó muốn biết người này là ai sẽ dễ hơn nhiều. Nếu chúng ta không thể âm thầm tìm ra hắn, không bằng mời hắn tự bước ra thôi.” Hứa Tinh Nhiên nói.
“Đúng. Hơn nữa, làm như vậy cũng sẽ khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, có thể phối hợp với phía đội trưởng Hồng để bọn họ có thể thuận lợi xâm nhập vào bên trong tổ chức này.”
…
Hiệu suất làm việc của ủy ban quản lý alpha rất cao, họ đồng ý ba ngày sau sẽ thả Cố Lệ vũ ra.
Hôm đó, Hứa Tinh Nhiên cùng An Lan lái xe đi đón cậu ta.
Cố Lệ Vũ vẫn mặc một thân áo T-skirt trắng cùng quần mềm, vẻ mặt lạnh nhạt đi ra, tóc mái của cậu ta đã dài ra một chút, quanh thân bao phủ một loại khí thế người sống chớ lại gần. Nhân viên công tác trong ủy ban quản lý alpha đi qua người cậu ta cũng không nhịn được mà nhìn người này nhiều thêm một chút, bởi vì người ở độ tuổi này bị cách ly ở ủy ban cũng không nhiều.
“Cố Lệ Vũ!”
Khi thanh âm của An Lan vang lên, ánh mắt trời dường như cũng rung động theo, trong đôi mắt lạnh lùng của Cố Lệ Vũ nhiễm lên một chút ấm áp khó mà nhận ra.
“Tới rồi?” Cố Lệ Vũ đi đến bên cạnh, mở cửa xe, cậu ta không vội đi lên mà chỉ cúi người nhìn đôi mắt tràn đầy hưng phấn của An Lan, rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu.
“Phí lời, đương nhiên là muốn đến đón cậu rồi. Nhanh — Tới ăn đậu hũ đi!”
An Lan vội tìm cốc tào phớ sữa đậu mà mình đã chuẩn bị trước, vừa muốn đưa cho Cố Lệ Vũ thì không ngờ tên này lại đột nhiên nghiêng đầu dí sát lại, An Lan không hề phòng bị cứ vậy bị cậu ta hôn một cái.
Đã mấy ngày không ở cùng với Cố Lệ Vũ, mùi Long diên hương trên người cậu ta đậm hơn nhiều, rõ ràng đã rất kiềm chế nhưng vẫn có thể cảm giác được ham muốn chiếm hữu nồng nặc đến độ khiến người ta không thở nổi trong mùi hương kia.
An Lan vừa mới khẽ đẩy vai cậu ta một chút, đầu gối bên phải của Cố Lệ Vũ đã áp vào bên hông cậu, cậu ta đè người xuống khiến An Lan thiếu chút nữa ngã ngửa về phía sau, cậu chỉ đành chống cùi chỏ dịch dần vào trong.
Hứa Tinh Nhiên đang ngồi trên ghế lái lạnh lẽo cười “Ha ha” hai tiếng, ” Đây là xe nhà tôi, làm ơn đừng để nó bị ám quá nhiều thứ mùi Long diên hương khó ngửi đó.”
Nhưng Cố Lệ Vũ cứ như chả nghe thấy gì, không thèm bận tâm mà hôn An Lan, đuôi tóc hơi dài của đối phương quẹt qua má An Lan, nháy mắt khiến trong lòng cậu ngứa ngáy, người kia khẽ nghiêng đầu, trái tim An Lan như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phía trước có tiếng sập cửa xe khẽ truyền tới, Hứa Tinh Nhiên đã xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh.
Đồ An Lan cầm trong tay rơi xuống sàn xe, “Ba” một tiếng, cậu duỗi một tay xuống dưới quơ quơ, muốn mò cốc tào phớ sữa đậu kia về, không ngờ Cố Lệ Vũ lại đè vai cậu lại, khiến cậu ngã hẳn xuống ghế sau xe.
“Cậu không tập trung.”
Thanh âm của Cố Lệ vũ rất thấp, giống như trong thanh quản có ngọn lửa đang thiêu đốt, bốn chữ khô khốc mài lên dây thần kinh An Lan.
Không gian ở ghế sau rất hẹp, An Lan có thể cảm nhận được thân nhiệt của Cố Lệ Vũ.
Mùi Long diên hương càng lúc càng nồng nặc, thậm chí khiến chỉ ngửi thôi cũng khiến người cậu nóng bừng lên.
An Lan cảm thấy không thể thở nổi nữa, không tự chủ mà dựa sát lại gần cổ Cố Lệ Vũ, ngửi mùi hương đang từ đó phát ra.
Suy nghĩ của cậu dần trở nên mơ hồ, vốn còn nghĩ đây là đang ở trên xe chứ không phải ở trong nhà mình, nhưng bản năng lại bị đối phương hấp dẫn…
Rồi đột nhiên, mùi Long diên hương đòi mạng kia biến mất không thấy.
Cố Lệ Vũ ngồi thẳng dậy, mở cửa sổ xe ra để không khí trong lành bên ngoài tràn vào, An Lan chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng mới ý thức được là vừa nãy Cố Lệ Vũ phóng tin tức tố ra để… Dụ dỗ cậu.
“Cậu hơi bị quá đáng rồi đấy, có biết chỗ này là cổng ủy ban quản lý alpha không vậy!” An Lan nhìn ra chỗ cửa hàng tiện lợi bên ngoài, phát hiện Hứa Tinh Nhiên đang ngồi ở đó, vừa ăn kem, vừa lướt điện thoại, rất có tư thế “Các người muốn làm gì thì làm”.
“Là cậu bảo tôi ăn đậu hũ.” Cố Lệ vũ trả lời.
“…” An Lan há hốc miệng, từ dưới ghế tìm ra cốc tào phớ sữa đậu hồi nãy, “Tôi nói là ăn cái đậu hũ này này!”
“Sao lại phải ăn cái này?” Cố Lệ vũ hỏi.
“Cậu có phải vừa từ trong đó đi ra không?” An Lan hất cằm chỉ về phía trụ sở ủy ban.
“Tôi chỉ bị cách ly chứ không phải tội phạm bị bắt giam, không cần ăn đậu hũ giải đen.” Cố Lệ Vũ nói.
“Vậy cậu khỏi cần ăn nữa.”
Bị Cố Lệ vũ nói thế, An Lan cũng cảm thấy mình mua tào phớ sữa đậu cho tên này có chút chả ra làm sao.
“Tôi ăn.” Cố Lệ Vũ cầm cốc kia lại, lấy ống hút dứt khoát chọc thủng lớp nilon bọc ở trên, “Đậu hũ của cậu, tôi nhất định ăn.”
Lỗ tai An Lan lập tức đỏ bừng, trong lòng nhủ thầm, sao trước đây cậu không phát hiện tên này giỏi ăn nói vậy chứ?
Đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn kem, không biết Hứa Tinh Nhiên đọc được tin gì trên điện thoại mà chân mày khẽ cau lại.
Cậu ta quay về trong xe, hỏi một câu: “Đậu hũ đã ăn xong chưa?”
“Còn đang ăn.” Cố Lệ Vũ đáp.
An Lan thở dài thườn thượt: “Hai người có thể nói chuyện bình thường được không vậy?”
Đừng có nói đến “Đậu hũ” nữa được không, càng nghe càng cảm thấy sai sai.
“Vậy được, tôi sẽ nói chuyện bình thường.” Hứa Tinh Nhiên cầm điện thoại của mình, giờ về phía sau cho hai người xem, “Người đội trưởng Hồng phái đi lên hòn đảo kia sau đó đều mất liên lạc.”
Vốn An Lan còn đang thấy trong người nóng bừng bừng, vừa nghe thế đã lập tức lạnh xuống.
Ngoài cửa xe không ngừng có người đi ngang qua, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Mà trong xe lại yên tĩnh không có lấy một tiếng động, giống như đang ở một thế giới khác.
“Tôi nghĩ trên đảo đó nhất định có trang bị thiết bị chặn tín hiệu. Cái này giống như trong một số kỳ thi, trong sẽ lắp thiết bị này để tránh gian lận.” An Lan nói.
“Trước mắt phía cảnh sát cũng đưa ra phán đoán y như vậy. Hơn nữa, muốn thông qua chọn lọc trên đảo cũng không phải chuyện dễ dàng. chẳng qua tôi cảm thấy đây càng giống như là…” Hứa Tinh Nhiên muốn nói lại thôi.
“Càng giống như một cái bẫy.” Cố Lệ Vũ nói.
“Ba tôi nói muốn chúng ta ngoan ngoãn một chút, đừng có làm vướng tay vương chân bọn họ.” Hứa Tinh Nhiên cười cười, rất rõ ràng không có ý định làm con ngoan trò giỏi.
Không nghe lời người lớn, có thể sẽ phải chịu thiệt. Nhưng nghe lời người lớn, thường không đạt được thành tựu gì.
“Trong lòng cậu đã biết, người phía cảnh sát phái đi nằm vùng rất có thể đã thất bại. Nếu may mắn bị bắt sẽ trở thành con tin để Eden dễ dàng đàm phán với cảnh sát sau này. Còn nếu không may, thì đã bị xử lý xong rồi.” Cố Lệ Vũ nói.
Thanh âm cậu ta rất lạnh, giống như dao găm phủ đầy băng tuyết.
_____________________
Editor có lời muốn nói:
Đậu hũ hay đậu hũ non đồng âm với sàm sỡ, sỗ sàng trong tiếng trung, các bạn đọc nhiều truyện chắc biết hết rồi. Mà đậu hũ non bên họ là táo phớ bên mình đó. Tự nhiên nói đến, tôi thèm quá đi.
Mà buồn một nỗi tôi cứ tưởng mấy chương cuối chị bí thả cho con dân, mỗi chương độ 2k5, 3k chữ thôi. Ai ngờ chương sau nó vống một phát lên tận 5k5. Tôi đi chết đây, chào các thím.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!