Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ
Chương 6: Trần Bình ra tay
Trần Bình khoan thai gọi điện cho Kiều Phú Quý: “Ông Kiều, giúp tôi tra xem dự án gần nhất mà Giang Uyển ở xí nghiệp dược Tất Khang đang hợp tác, có phải là dự án 100 vạn không, điều tra xem đối tác là công ty nào, do ai phụ trách.”
Bên kia điện thoại, Kiều Phú Quý cung kính trả lời: “Cậu chủ, xí nghiệp dược Tất Khang là xí nghiệp do gia tộc đầu tư, để tôi bảo giám đốc Hoàng của Tất Khang tự tới chào cậu.”
Hở?
Không ngờ xí nghiệp dược Tất Khang lại là xí nghiệp do nhà anh đầu tư.
Ba à, ba thật lợi hại nha.
Đột nhiên, Trần Bình hơi hối hận không kế thừa sản nghiệp của gia tộc sớm hơn.
“Không cần, ông mau tra xem, làm bên kia mau chóng bật đèn xanh thông qua, đừng làm khó Giang Uyển.” Trần Bình nói đạm mạc.
“Cậu chủ, thật ra, tôi kiến nghị cậu mua luôn công ty đối phương đi, cậu cũng không thiếu tiền mà.” Kiều Phú Quý đề nghị.
Đù!
Mua luôn?
Đúng là quản gia trong gia tộc giàu có.
Ông Kiều nha, bây giờ ông lớn lối như vậy sao?
“Ông có hiểu không hả? Nếu tôi muốn mua thì còn chờ tới bây giờ sao?” Trần Bình tức giận trả lời.
“Vâng, thiếu gia chờ tôi mười phút.” Kiều Phú Quý xấu hổ nói.
Kiều Phú Quý vừa cúp điện thoại lập tức yêu cầu thư ký đi liên lạc với chủ tịch Hoàng Hạc của xí nghiệp dược Tất Khang.
Lúc nhận được điện thoại của thư ký Kiều Phú Quý, cả người Hoàng Hạc đều kích động lên: “Chủ tịch Kiều, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”
Đây là người giàu nhất thành phố Thượng Giang đấy!
Chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh!
Biết bao nhiêu người mong muốn được ăn một bữa cơm với ông ta mà thôi.
“Giám đốc Hoàng, không phải tôi, mà là cậu chủ nhà tôi có việc tìm ông.” Kiều Phú Quý nói qua điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Không có cách nào cả, dù sao thì Kiều Phú Quý cũng là người giàu nhất Thượng Giang!
Trước mặt cậu chủ đương nhiên phải cung kính, nhưng trước mặt người ngoài thì chính là người trên.
Đương nhiên phải có giá của người trên.
“Cậu… cậu chủ?”
Giờ phút này, Hoàng Hạc ngồi trong văn phòng chủ tịch trên cao ốc Tất Khang, cả người ngây ngẩn, túa mồ hôi lạnh.
Cậu chủ của chủ tịch Kiều!
Trên người giàu nhất Thượng Giang còn có cậu chủ!
Khủng bố vậy sao.
“Thế, không biết quý ngài ấy, tìm tôi có việc gì?” Hoàng Hạc hỏi thật cẩn thận, sợ mình bất cẩn chọc Kiều Phú Quý giận.
“Công ty ông có người tên Giang Uyển, gần đây phải tiếp đón khách hàng nào?” Kiều Phú Quý hỏi.
Hoàng Hạc biết Giang Uyển, phó tổng giám đốc thị trường, là một người phụ nữ mạnh mẽ, chính ông ta cũng mơ ước cô lâu rồi.
Nhưng cô đã kết hôn rồi.
Mà chẳng sao, chơi vợ người ta mới sướng.
Hoàng Hạc lập tức đầy đầu mồ hôi, chạy chậm thẳng tới bộ phận thị trường.
Lúc nhìn thấy Hoàng Hạc, toàn bộ nhân viên trong bộ thị trường đều im như ve sầu vào đông.
Hoàng Hạc hỏi: “Phó tổng giám đốc Giang đâu?”
Một công nhân trả lời: “Phó tổng giám đốc Giang ra ngoài bàn chuyện dự án rồi ạ.”
Hoàng Hạc hỏi lại: “Dự án nhà ai?”
Công nhân kia trả lời: “Giám đốc Vương Đại Hải của xí nghiệp dược Lực Thắng ạ.”
Hoàng Hạc lập tức cầm điện thoại, trả lời cung kính: “Chủ tịch Kiều, là Vương Đại Hải của xí nghiệp dược Lực Thắng.”
“Được, tôi biết rồi.” Kiều Phú Quý nõi xong thì cúp máy luôn.
Sau đó, Kiều Phú Quý vận dụng mạng lưới quan hệ của mình, giáng thẳng cho Lực Thắng một đòn cảnh cáo.
Kiều Phú Quý làm quản gia đã nhiều năm, đương nhiên sẽ ngẫm nghĩ tâm tư của cậu chủ.
E là Vương Đại Hải của xí nghiệp dược Lực Thắng này đã đắc tội với cậu chủ.
Sáu phút sau, Trần Bình về tới bệnh viện, nhận được điện thoại của Kiều Phú Quý: “Cậu chủ, chuyện đã làm xong rồi.”
Trần Bình nói: “Ừ, đừng nói chuyện này với Giang Uyển, còn nữa, làm những người khác cũng ngậm miệng vào, tôi không muốn nghe thấy bất cứ tiếng bóng gió nào cả.”
Kiều Phú Quý cười nói: “Tôi hiểu mà cậu chủ, phải khiêm tốn.”
Trần Bình cúp máy, nhìn tòa nhà lớn bệnh viện, cười khổ.
Giang Uyển ơi Giang Uyển, cô vẫn luôn nói tôi không thể giúp cô.
Bây giờ, tôi chỉ cần một câu nói là có thể giúp cô.
Nếu một ngày nào đó cô biết được là tôi giúp, không biết sẽ có biểu tình thế nào đây?
Quay lại nhà hàng cơm Tây ở tầng sáu khách sạn Hilton.
Lúc này Vương Đại Hải đã uống tới hưng phấn, bắt đầu táy máy chân tay.
“Phó giám đốc Giang, cả bữa cơm cô không uống chút rượu nào, cô khinh tôi phải không?” Vương Đại Hải xụ mặt, giọng điệu lành lạnh.
Giang Uyển vội cười bồi giải thích: “Giám đốc Vương, ngài hiểu lầm rồi, mấy hôm nay tôi không được khỏe cho lắm, không thể uống rượu.”
Gã béo chết tiệt này vẫn cứ táy máy tay chân với cô, thật là phiền toái.
“Hừ! Phó tổng giám đốc Giang đã nói vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói tiếp cả.”
Vương Đại Hải hừ lạnh một tiếng, uy hiếp: “Phó tổng giám đốc Giang, cô phải biết là không chỉ một mình Tất Khang của cô muốn hợp tác với chúng tôi đâu, rất nhiều người muốn gặp tôi đấy.”
Lời vừa nói ra, Giang Uyển cau mày, do dự nhìn rượu vang đỏ trên bàn.
“Vậy được rồi, tôi kính giám đốc Vương một ly.”
Giang Uyển nói xong, cầm lấy chai vang đỏ trên bàn, tự rót cho mình một ly.
Vương Đại Hải cười tủm tỉm nhìn Giang Uyển, dưới ánh đèn, người phụ nữ này thật mê người, thành thục, tươi mới, ướt át.
Sôi trào dục vọng.
Giang Uyển nhấp một ngụm lấy lệ: “Vậy được chưa, giám đốc Vương? Ngài xem, chuyện hợp tác của chúng ta…”
“Phó tổng giám đốc Giang à, chuyện này không nên gấp gáp, hay là chúng ta lên trên tầng rồi từ từ bàn bạc tiếp?” Vương Đại Hải lộ ra mục đích tối hôm nay.
Vương Đại Hải nói xong, bàn tay còn không thành thật sờ lên đùi Giang Uyển, còn muốn tiến thêm chút nữa!
Chát!
Giang Uyển đứng bật dậy, tức giận tát lão ta một cái: “Giám đốc Vương, ông vừa vừa phải phải thôi!”
“Con điếm này, mày dám đánh tao?” Vương Đại Hải tức giận trợn mắt lên, đứng dậy, vung tay muốn đánh tới.
Đinh linh linh!
Tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt ngang, lão ta cầm điện thoại trên bàn, nhìn Giang Uyển bỏ đi, rít gào: “Con mẹ nó đứa nào?”
“Vương Đại Hải! Ông dám nói chuyện với tôi như vậy hả!” Bên kia điện thoại cũng truyền tới tiếng gào đầy phẫn nộ.
“Xin lỗi, chủ tịch Lý, lúc nãy có mấy người tiêu thụ sản phẩm gọi cho tôi liên tục, ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Vương Đại Hải lập tức rụt lại như rùa.
Chủ tịch Lý này là chủ tịch xí nghiệp dược Lực Thắng, là lãnh đạo trực tiếp của lão ta!
Sao ông ta lại gọi cho mình là vào lúc này?
Tuy bị phá hỏng chuyện tốt nhưng Vương Đại Hải cũng chẳng dám ho he.
“Ông còn hỏi tôi chuyện gì? Có phải ông cố ý chèn ép phó tổng giám đốc Giang ở xí nghiệp dược Tất Khang trong chuyện hợp tác không hả?” Chủ tịch Lý tức muốn hộc máu.
Vừa nãy thôi, ông ta nhận được được điện thoại của chủ tịch Kiều giàu có nhất Thượng Giang.
Trong câu nói tràn đầy cảnh cáo.
Vương Đại Hải đáng chết, thế mà dám đắc tội một nhân vật lớn như vậy!
Chán sống rồi hả?!
“Chủ tịch Lý, sao ông lại biết chuyện này?” Vương Đại Hải ngây người, chẳng lẽ Giang Uyển mách lẻo?
Không phải chứ, cô chỉ là một phó tổng giám đốc thị trường nho nhỏ, không có tư cách nói chuyện với chủ tịch Lý.
“Con mẹ nó ông còn hỏi tôi sao lại biết? Có phải là ông không muốn làm tiếp nữa phải không!” Bên kia, chủ tịch Lý nổi trận lôi đình, quát: “Thông qua toàn bộ dự án hợp tác của chúng ta với Tất Khang! Còn nữa, ông mau chóng đi xin lỗi phó tổng giám đốc Giang, tự mình xin lỗi, nếu cô ấy không tha thứ thì ông cũng không cần về công ty mà cút luôn đi!”
Rầm!
Điện thoại bị ngắt, Vương Đại Hải trợn tròn mắt!
Lão ta nghe ra, chủ tịch Lý thực sự tức giận.
Vương Đại Hải không nói thêm, vội chạy ra ngoài, đuổi theo Giang Uyển ở đằng trước: “Phó tổng giám đốc Giang, xin cô dừng bước!”
Giang Uyển quay lại, nhìn Vương Đại Hải hơi sợ hãi: “Giám đốc Vương, ông muốn làm gì?”
Bây giờ Vương Đại Hải như cháu gặp bà, khom lưng cúi đầu, hai tay chắp trước ngực xin lỗi: “Rất xin lỗi phó tổng giám đốc Giang, ban nãy là tôi hồ đồ, bây giờ chúng ta lập tức ký hợp đồng luôn, tôi nhất thời bị quỷ ám, mong phó tổng giám đốc Giang tha thứ cho tôi.”
Giang Uyển ngạc nhiên, nhìn Vương Đại Hải khó hiểu, nói đầy kinh ngạc: “Giám đốc Vương nói thật sao?”
Đây là dự án cô đã cố gắng suốt một tháng, 100 vạn đấy!
Trích phần trăm ra cô cũng được mấy vạn!
Mễ Lạp có tiền chữa bệnh rồi.
Trong mười phút ngắn ngủi, Vương Đại Hải đã ký xong hợp đồng với Giang Uyển.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Gianh Uyển còn chưa thôi khiếp sợ.
“Giám đốc Vương, ông bảo, đây là chủ tịch mà các ông tự nói sao?” Giáng Uyển khó hiểu hỏi lại.
Lúc này, Vương Đại Hải vẫn luôn cười nịnh bợ, nói: “Đúng vậy, phó giám đốc Giang à, ngài nên sớm nói mình quen chủ tịch Lý của chúng tôi chứ, suýt nữa thì lật thuyền trong mương rồi.”
Giang Uyển nghi ngờ gật đầu, sao cô quen biết chủ tịch Lý của xí nghiệp dược Lực Thắng được chứ.
Thế thì, rốt cuộc là ai giúp cô vậy?
Chẳng lẽ là Tào Quân?
Lúc sáng cô mới nói qua chuyện này với anh ta.
Không được, phải hỏi lại anh ta một chút.
Giang Uyển nghĩ vậy, trong lòng vô thức so sánh Tào Quân với Trần Bình, tự nhiên càng chán ghét Trần Bình.
Chồng mình cũng quá vô dụng mà!
Mà lúc này, Trần Bình còn chưa biết mình giải quyết phiền toái giúp Giang Uyển xong, vậy mà cô lại hiểu lầm là tình địch Tào Quân của anh giúp đỡ.
Nếu anh biết vậy, có khi hộc máu té xỉu cũng nên.
Giữa trưa hôm sau.
Trần Bình lên một chiếc xe Bentley bên ngoài bệnh viện.
Hôm nay đã hẹn trước, đi gặp người với Kiều Phú Quý.
Trần Bình mới lên xe rời đi, ở sau đó không xa có một cô gái nghi ngờ nhìn bên đấy, nói thầm: “Hình như bóng lưng kia hơi giống Trần Bình…”
Hôm nay Giang Linh tới bệnh viện thăm con gái của chị họ.
Cô ta vốn không tình nguyện tới, nhưng ba mẹ cô ta nói, đó là con cháu của nhà họ Giang, không đi là không biết lễ nghĩa.
Mà vừa tới cổng viện, Giang Linh liền nhìn thấy cảnh Trần Bình lên xe.
Nhưng cô ta cũng không cho là loại vô dụng như anh rể họ của mình có thể được ngồi loại siêu xe này.
Đấy là Bentley đấy!
Vì vậy, Giang Linh cũng không để trong lòng, đi vào khu nội trú bệnh viện.
Trên xe Bentley đang chạy, Trần Bình lười biếng nói: “Ông Kiều, hôm nay đi gặp ai thế, có phiền phức không vậy?”
Kiều Phú Quý trả lời cung kính: “Không phiền toái gì đâu cậu chủ, chỉ là một đại gia thích sưu tầm trong nước thôi, coi như là một người bạn của tôi.”
Trần Bình chất vấn: “Tôi gặp bạn ông làm gì?”
Ông Kiều giỏi lắn nha, Brokeback Mountain à?
Ông đã nhiều tuổi như vậy rồi mà còn chơi trò này sao?
Kiều Phú Quý cười tươi nói: “Cậu chủ, đây chỉ là một vụ làm ăn nhỏ 1 tỷ, ngài nên đi cùng để học một chút mới có thể nhanh chóng thừa kế tài sản gia tộc.”
Trần Bình nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Kiều Phú Quý.
1 tỷ, là làm ăn nhỏ à?
Anh cố nén mong muốn phỉ nhổ của mình, nói: “Ông Kiều, ông có biết trâu chết thế nào không?”
Không được, bảy năm không gặp, lão già này ngày càng làm màu.
Đường đường là người thừa kế nhà giàu, thế mà lại như bị dọa tới sinh ảo giác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!