Con rể giả heo ăn hổ
Chương 1: Con rể
“Cút ra, đừng chạm vào tôi.”
Tay của Hàn Đông bị hất ra, anh bất giác cau mày nhìn về người phụ nữ lảo lảo đảo đảo ở trước mặt.
Đây là vợ mới cưới của anh Hạ Mộng, trong bữa tiệc đã uống rất nhiều rượu giống như là phát điên vậy, lúc này đi đứng cũng trở nên khó khăn rồi.
Thấy cô sau khi say xỉn, cũng là cái đức hạnh cao cao tại thượng đó, trong lòng Hàn Đông nhịn không được mà mắng một câu.
Mắng thì mắng, nhưng nhìn thấy cô ngã xuống đất, Hàn Đông vẫn nhanh tay lẹ mắt bước tới đỡ cô dậy.
Hạ Mộng lúc này vẫn còn một chút thần trí cơ bản, cô giãy dụa ra, cất giọng mắng một cách mơ hồ không rõ ràng: “Hàn, Hàn Đông. Anh cách xa tôi một chút, tôi khinh rẻ nhất là loại người vì tiền mà bất chấp cả nguyên tắc như anh…có bao nhiều tiền a, mà đồng ý ở rể vậy? Nếu, nếu như không phải ba tôi ép tôi, tôi còn không thèm nhìn anh lấy một cái nữa…”
Mẹ nó, đã uống say đến như vậy rồi mà còn không quên gièm pha ông đây vài câu nữa.
Hạ Mộng không nặng, chắc là còn chưa đến 50kg nữa, bế trong vòng tay mềm mại như không xương, khiến cho hô hấp của Hàn Đông nặng nề hơn một chút.
Anh đồng ý ở rể nhà họ Hạ, ngoại trừ trả nợ nhân tình ra, thì còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là anh bị Hạ Mộng mê hoặc rồi.
Nói ra thì người vợ này của mình, chính là đại mỹ nữ cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Đông Dương, người theo đuổi cô đếm không kể siết.
Ba từ bạch phú mỹ dùng trên người Hạ Mộng trông rất đỗi bình thường, cô ấy có một đôi chân thon dài xinh đẹp, ngũ quan lung linh như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, đặc biệt là làn da trắng như tuyết, không cần dùng bất kỳ mỹ phẩm trang điểm nào cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.
Quan trọng là còn có tiền nữa, mỗi ngày đều lái một chiếc xe BMW R8 màu đỏ đi làm tan làm, chói mắt cực kỳ.
Có thể lấy được loại phụ nữ như thế này, dường như là rất vinh hạnh.
Thực ra thì không phải như vậy, sau khi lĩnh giấy kết hôn với cô, ngay cả ngón tay của cô Hàn Đông cũng chưa đụng qua. Không phải không muốn, là mà mỗi lần anh không kìm chế được mà muốn có ý đồ xấu, Hạ Mộng đều biểu hiện giống như là một con hổ cái đang xù lông vậy, nhẹ thì vũ nhục anh cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nặng thì trực tiếp ra tay đánh người. Lại cộng thêm thân phận ở rể của Hàn Đông, cho nên ở trước mặt cô anh thấp hơn không chỉ một cái đầu, chỉ đành nhẫn rồi lại nhịn, trong lòng thầm nghĩ sẽ có một ngày mong muốn được đền bù thôi.
“Hàn Đông, anh nói tại sao anh lại đồng ý kết hôn với tôi chứ, anh rõ ràng biết tôi thích người khác mà.” Lúc này, Hạ Mộng lại nói chuyện say xỉn một cách mơ mơ hồ hồ.
Trong lòng Hàn Đông không vui, ai biết là cô thích người khác chứ. Nếu nói biết cũng chính là hôm nay mới biết thôi. Trong bữa tiệc Hạ Mộng hình như đã nhìn thấy một người đàn ông áo vest giày da, nhìn trông như một tên mặt người dạ thú, sau đó thì bắt đầu uống rượu như phát điên vậy.
Buồn bực trong lòng, tiếp đó một làn hô hấp nhẹ nhàng trong vòng tay vang lên, Hạ Mộng ngủ rồi.
Hàn Đông thở dài, vụng về mở cửa xe nhét người vào trong hàng ghế sau rồi đi về khách sạn.
Về đến phòng, sau khi anh đặt Hạ Mộng xuống giường thì cả người đã ra cả một thân mồ hôi rồi.
Hàn Đông cũng chả phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không thích nhân người ta lúc nguy cấp mà được lợi.
Anh âm thầm nhéo một cái vào đùi mình, sự đau nhói như xuyên tâm khiến cả người anh khẽ tỉnh táo lại một chút. Đang chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi thì tay của Hạ Mộng đột nhiên kéo lấy Hàn Đông đang định rời khỏi: “Đừng đi.”
Hàn Đông còn tưởng là lương tâm của cô xuất hiện rồi, nhưng đáng tiếc sự ấm áp trong lòng còn chưa kịp dấy lên thì đã nghe Hạ Mộng nói mê sảng: “Ngọc Bình, đừng rời xa em…”
Ngọc Bình?
Khưu Ngọc Bình, một doanh nhân trẻ vừa được kênh tài chính của truyền hình vệ tinh Đông Dương phỏng vấn gần đây, cũng là người đàn ông mà Hạ Mộng nhìn thấy ở bữa tiệc.
Một người rất ưu tú, cho dù là đứng từ góc nhìn của một người đàn ông đi nữa. Đối phương phong độ lẫm liệt, sự nghiệp có đủ, là một loại người mà có rất ít phụ nữ có thể kháng cự mê lực.
Nhưng mà Hạ Mộng bây giờ là bà xã của mình.
Hàn Đông cảm thấy như trên đỉnh đầu mình đang lú ra một thảo nguyên xanh lá tươi tắn vậy.
Anh kìm nén cơn giận dồn dập trong lòng mình, thanh âm có chút hơi bất thường: “Tôi không đi, tôi không đi đâu.”
Hạ Mộng cũng không biết lấy sức từ đâu ra, nước mắt lã chã rơi xuống, cô ngồi dậy ôm lấy Hàn Đông, hay là nói đang ôm lấy Khưu Ngọc Bình trong hoang tưởng của cô.
“Ba em thương em, em đi cầu xin ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau…em kết hôn với người đó căn bản là bị ép buộc, anh yên tâm, trong lòng em từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh thôi. Anh không muốn em sao, em đồng ý, cái gì em cũng đồng ý hết…”
Hàn Đông vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đột nhiên một ý niệm tà ác sinh ra trong lòng mình, không thích cũng không sao, nhưng anh dựa vào đâu mà với thân phận của chồng của Hạ Mộng lại phải nghe cô kể lể sự nhớ nhung của mình với bạn trai cũ khi say rượu chứ, đúng là có nhịn cũng không thể nhịn được nữa.
Hạ Mộng em nếu đã không coi tôi ra gì, vậy cớ chi tôi phải ủy khuất bản thân mình chứ.
Hậu quả ư, vào thời khắc như vậy ai còn tâm tư suy nghĩ đến nữa, càng huống hồ người trước mặt đây chính là vợ hợp pháp của mình.
Tâm tư vừa nảy ra thì con người liền điên cuồng lên.
Những cảm xúc mà Hàn Đông đã tích tụ lâu nay đều xông lên như thủy triều, phá vỡ bờ đê.
Không biết qua bao lâu, tất cả đã yên tĩnh trở lại.
Hạ Mộng trong lúc đó đã khôi phục lại một tia thần trí, nhưng không thể nào kháng cự lại một Hàn Đông mới có 25 tuổi. Sau đó, cũng chấp nhận rồi…
Hàn Đông nhìn thấy những vệt nước mắt vô thức rơi ra từ trong khóe mắt của Hạ Mộng đã ngủ thiếp đi, anh ngây ngốc bàng hoàng.
Cướp đoạt đi một gương mặt hoàn mỹ của tạo hóa, một đôi mắt trong veo thấy đáy.
Đau lòng, áy náy, các loại cảm xúc dấy lên, nhưng chỉ duy nhất không có hối hận, Hàn Đông anh làm chuyện gì cũng đều chưa từng hối hận…
Hạ Mộng bị tiếng chuông báo thức trên đầu giường làm bực bội mở mắt ra.
Trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm quen thuộc, căn phòng cũng là phòng khách sạn đã ở vài ngày.
Lần này cô từ thành phố Đông Dương đến thành phố Lâm An là để công tác, vốn không muốn đưa ông chồng Hàn Đông này đi, nhưng mà ba cô nhiều lần yêu cầu, nên cũng đành thỏa hiệp.
Nhớ tối hôm qua đã thuận tiện tham gia hôn lễ của người em trai họ ở thành phố Lâm An này, tình cờ gặp phải người bạn trai cũ Khưu Ngọc Bình đã rất lâu không gặp, rồi sau đó…
Cô không phải là đang nằm mơ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hàn Đông vẫn đang ngủ say kia.
Giống như là bị điện giật, cô ôm lấy cánh tay né anh ra, bàn tay cô run rẩy, sắc mặt đang biến đổi.
Cô yêu Khưu Ngọc Bình như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bảo vệ giới hạn. Bây giờ…cho dù người đàn ông này có là chồng của cô đi nữa.
Những suy nghĩ lộn xộn xộc vào cô, Hạ Mộng cũng không thèm suy nghĩ gì mà dùng toàn lực đá vào người của người đàn ông đang ngủ say.
Vốn đã dự định xong rồi, đợi sau này viện được cớ ly hôn xong sẽ tìm Khưu Ngọc Bình nối lại tiền duyên, nếu anh ấy biết mình và Hàn Đông chưa làm gì thì chắc chắn sẽ chọn tha thứ cho cô. Nhưng mà bây giờ…
Mà Hàn Đông đang ngủ say sưa đột nhiên bị Hạ Mộng tung một cước, trực tiếp đá xuống giường khách sạn.
Bị té không nhẹ, cánh tay đụng phải sàn nhà làm bằng gỗ.
Hàn Đông bị cú đá này làm tỉnh ngủ hoàn toàn, anh ý thức được mình đã làm gì rồi.
Điều khiến anh chột dạ chính là, anh quá hiểu người vợ này rồi, cô đã học qua kỹ thuật đánh nhau dành cho phái nữ, bình thường tính cách lạnh băng, bá đạo, cường thế. Xảy ra chuyện này rồi, cô sẽ đối phó với anh như thế nào đây.
Không màng đến đau đớn, Hàn Đông bò dậy từ dưới đất, nhìn trộm Hạ Mộng một cái.
Cô kéo chăn và trốn dưới chân giường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt dày đặc những sự thù hận khiến người ta khiếp sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!