Con rể giả heo ăn hổ
Chương 4: Trương kiến thiết bỉ ổi
Hạ Mộng vốn không biết, Trương Kiến Thiết mà cô đối mặt rốt cuộc là người như thế nào.
Trương Kiến Thiết những năm đầu chính là một tên lưu manh không hơn không kém, cho dù là bây giờ, ông ta vẫn còn một chút dính dáng đến những người trong đạo.
Đặc tính ông ta chính là háo sắc, ở thành phố Lâm An này cho dù có không nói thì ai ai cũng biết, ông ta cũng là khách quen nổi tiếng hay đến các loại hộp đêm, không có gái thì không vui.
Đụng đến mấy người không bình thường này, Hạ Mộng đến bàn chuyện làm ăn, trước tiên phải xác định rõ nếu như không đưa ra chút trả giá nào, thì căn bản không thể bàn thành công được.
Đương nhiên nếu như đổi lại là một nhân viên nghiệp vụ khác, Trương Kiến Thiết sẽ chưa chắc đến, dù sao giá trị thị trường hiện tại của Hằng Viễn là hàng chục ngàn tỷ đồng, đừng nói đến tập đoàn vận chuyển dưới trướng Chấn Uy, mà cho dù là bản thân tập đoàn Chấn Uy ở trước mặt ông ta cũng căn bản là không có tư cách bàn chuyện hợp tác với ông ta.
Ra khỏi cửa, ánh nắng mặt trời vẫn xán lạn, nhưng bước chân cô lại nặng nề giống như là đeo chì vậy.
Cũng có nguyên nhân là do tối qua chưa được nghỉ ngơi, cũng có nguyên nhân là do hoàn toàn không thể nhìn thấy được tương lai của Chấn Uy đang nằm ở đâu.
Cô từ nhỏ đã lớn lên trong sự tán dương khen ngợi, cho dù là tướng nạo, năng lực hay các phương diện khác đều tự cho rằng mình là giỏi nhất.
Kể từ sau khi tốt nghiệp học viện thương nghiệp nổi tiếng nhất ở Mỹ, Hạ Mộng đã hoang tưởng làm sao để phát huy tài năng của mình, phát triển xí nghiệp của gia tộc.
Nhưng đáng tiếc, khi chân chính bước vào xã hội rồi, cô mới phát hiện sự việc hoàn toàng không giống như cô đã nghĩ.
Thế giới này, muốn chân chính làm ăn, thật sự là vô cùng gian nan. Sự nhận thức này đã hoàn toàn phá vỡ đi lòng tin của cô rồi.
Trong xe, Hoàng Lỵ đang nói cho Hàn Đông nghe về chỗ kỳ lạ của Trương Kiến Thiết.
“Hàn Đông, anh không biết chứ, cái ánh mắt mà ông ta nhìn Tổng giám đốc Hạ…chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì rồi.”
Đang nói chuyện, cô đột nhiên ngừng lại, là Hạ Mộng đi tới rồi.
Cửa xe đóng ‘ầm’ một tiếng, Hạ Mộng căn dặn nói: “Về khách sạn.”
Hàn Đông len lén nhìn cô một cái, từ lời của Hoàng Lỵ anh cũng có phán đoán cơ bản, Hạ Mộng muốn dựa vào Trương Kiến Thiết để giải quyết tình cảnh khó khăn của công ty, điều này căn bản là không được hiện thực…trừ phi, cô chịu ngủ với Trương Kiến Thiết một đêm, hoặc là vài đêm.
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Đông quả thực là cạn lời đến cực điểm.
Tình hình của tên bạn trai cũ Khưu Ngọc Bình kia còn chưa làm rõ thì lại tới một tên Trương Kiến Thiết hung ác.
Không được, cái mũ xanh này có làm sao cũng không đội được.
“Hạ Mộng. Vấn đề trước mắt của công ty nằm ở chỗ đám nhân viên bảo vệ để không không có việc làm đó, tôi cho rằng cho dù là có lỗ một chút cũng có thể sắp xếp ở thành phố Đông Dương…”
Sự tức giận trong lồng ngực của Hạ Mộng đang không có chỗ phát tiết, không đợi Hàn Đông nói xong, cô đã ngắt lời anh như ăn phải thuốc súng: “Anh thì hiểu cái gì, đây căn bản không phải là kế sách tạm thời, tôi đến thành phố Lâm An là vì suy nghĩ lâu dài cho công ty.”
Hàn Đông không vui nói: “Quát với tôi làm gì, bực bội sao không phát tiết với Trương Kiến Thiết đi, cái loại tay chân vụng về đó, một cái tát là được rồi!”
Hạ Mộng không muốn tranh cãi nữa, đặc biệt là ở trước mặt Hoàng Lỵ.
Cô lười để ý đến tên Hàn Đông mà hễ nghĩ đến là lại khiến cô điên lên, lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, cô thị ý kêu dừng xe lại.
Hàn Đông suy nghĩ một hồi, thì liên tưởng đến cái gì đó.
Tối hôm qua hai người không có biện pháp an toàn nào, người phụ nữ này chắc là sợ mang thai…
Suy nghĩ của anh không sai, Hạ Mộng quả thực là bởi vì chuyện này.
Đến tiệm thuốc, cô giống như là ăn trộm vậy. Nhìn thấy quá nhiều khách, cô giả vờ như không có chuyện gì mà đi dạo trong tiệm.
Cô căn bản không biết nên hé lời thế nào, cũng không biết nên mua loại thuốc nào nữa.
Nhân viên tiệm thuốc chú ý đến cô nên tiến lên trước cung kính nói: “Thưa cô, cô muốn mua thuốc gì?”
Hạ Mộng nhìn thấy xung quanh không có ai nên thấp giọng nói: “Tôi…” Tôi cả nửa ngày cũng không nói ra được, cuối cùng cô lại đổi giọng: “Để tôi xem đã.”
Lúc này, một thanh âm khác vang lên từ phía sau: “Có thuốc tránh thai không, loại sau khi làm xong đó.”
Cô tức tốc quay đầu lại, sắc mặt lúc trắng bệnh lúc đỏ bừng, tên Hàn Đông đáng chết này sao lại đi theo rồi, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà hỏi thẳng cái này nữa.
Còn nữa, sao anh lại biết cô muốn mua thuốc tránh thai chứ.
Nhưng chuyện mà cô thấy khó xử, thực ra lại đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Nhân viên tiệm thuốc hỏi thăm hai câu nữa thì lấy một hộp thuốc đưa cho Hàn Đông, để anh đến quầy thanh toán.
Trong giây lát, Hàn Đông trả tiền xong thì cũng chả thèm nhìn cô lấy một cái, mà bỏ thuốc vào trong túi rồi ra khỏi tiệm.
“Đưa đây.”
Ra khỏi cửa, Hạ Mộng bước nhanh vài bước đi theo, hoàn toàn không khách sáo.
Hàn Đông cười cười rồi đưa thuốc cho cô.
Hạ Mộng nhanh chóng bỏ vào trong túi xách rồi đi thẳng lên xe trước, chỉ là lúc đi ngang qua Hàn Đông, chiếc giày cao gót trực tiếp giẫm trên chân anh.
Khuôn mặt Hàn Đông khẽ biến sắc, đậu xanh rau má nhà cô, tốt bụng xuống đây mua thuốc giùm cô, vậy mà lại lấy oán báo ân.
Điều này khiến anh sau đó đi đứng cũng có chút khó khăn, người phụ nữ rẻ tiền này mang giày gì mà nhọn quá vậy!!
…
Đến khách sạn, Hàn Đông cà nhắc đi về phòng của mình, lúc cởi giày ra thì phát hiện trên bàn chân đã có chút vết xanh xanh rồi.
Đầu, chân.
Hôm nay đúng là xui xẻo mà.
Do tối hôm qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên lúc này có chút buồn ngủ rồi, anh tắm rửa đơn giản, rồi nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, vừa mới ngủ thì ác mộng lại xuất hiện từng cảnh từng cảnh giống như đang chiếu phim vậy.
Có lúc là cảnh tượng chiến hữu hy sinh, có lúc là cảnh tượng bị người ta dùng súng chỉ vào não khi đang chấp hành nhiệm vụ nằm vùng…
Chết, sống.
Hàn Đông trong giấc mơ coi thường toàn bộ.
Anh đột nhiên ngồi dậy, thần sắc mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối rồi.
Anh thở dài một hơi, tưởng là sau khi giải ngũ có thể giải tỏa tất cả mọi chuyện, bây giờ mới biết, bản thân mình đã quá chủ quan rồi.
Những hình xăm được khắc trong ký ức đó có lẽ sẽ theo anh đi suốt cuộc đời.
Bụng đã có chút đói, lúc ra ngoài tìm đồ ăn và đi ngang qua phòng của Hạ Mộng, anh nghĩ đến cái gì đó rồi tiến lên trước gõ cửa: “Vợ, ăn cơm chưa?”
Không có trả lời, hình như là không có người.
Anh thắc mắc là trễ như thế này thì Hạ Mộng có thể đi đâu làm gì nữa, thế là theo bản năng gọi cho thư ký Hoàng Lỵ.
Được biết hai người Hoàng Lỵ và Hạ Mộng đang ở khách sạn Hoa Đình, anh bất giác nói: “Đi đó làm gì, sao lại không kêu tôi.”
“Tổng giám đốc Hạ không cho…Hàn Đông anh mau đến đây đi, có chút gì đó không đúng lắm, Trương Kiến Thiết căn bản không cho tôi vào, tôi sợ Tổng giám đốc Hạ xảy ra chuyện…”
Thanh âm cô rất thấp, cũng có chút hoảng loạn.
Hàn Đông không kịp nghĩ nhiều, ngay cả giày cũng không thay mà chạy xuống cầu thang, sau đó bắt một chiếc taxi đi đến khách sạn Hoa Đình.
Anh đã hiểu ra rồi, 80% là Trương Kiến Thiết đã hẹn Hạ Mộng qua đó.
Với tính cách không thấy sông Hoàng Hà thì không từ bỏ của người phụ nữ đó, cho dù là đoán được có chuyện kỳ lạ, cô cũng sẽ ôm theo hy vọng may mắn.
Nhưng Hàn Đông là đàn ông, anh sẽ không có bất kỳ tâm lý may mắn nào.
Không nói đến Hàn Đông có phải là tính hiến thân cho Trương Kiến Thiết hay không, nhưng anh thân là chồng của Hạ Mộng, chuyện này đối với anh là tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Khách sạn Hoa Đình cách khách sạn mà anh đang ở không xa, khoảng chừng năm phút là đã đến nơi.
Hàn Đông ngay tức tốc đã nhìn thấy chiếc xe BMW R8 màu đỏ của Hạ Mộng.
Bên trong chỉ có một mình Hoàng Lỵ, Hàn Đông tiến lên trước gõ cửa sổ xe, đợi cửa sổ xe hạ xuống thì vội vàng hỏi: “Chuyện như thế nào?”
“Tôi cũng không biết, đã sắp một tiếng rồi, điện thoại của Tổng giám đốc Hạ cũng gọi không được…”
Vẻ mặt Hoàng Lỵ đầy lo lắng, nhìn thấy Hàn Đông giống như là nhìn thấy tâm phúc vậy.
Hàn Đông lại hỏi thêm vài câu, sau khi biết Hạ Mộng đang ở trong nhà hàng Trung Quốc, anh liền vội vàng đi vào.
Nhưng nhà hàng Trung Quốc lúc này căn bản không có bao nhiêu khách, lại không có bóng ảnh của Hạ Mộng đâu.
Trong lòng thầm nói không hay rồi, rõ ràng, Hạ Mộng bây giờ vẫn còn đang ở trong khách sạn.
Vậy nếu như không phải là ở lầu một, vậy thì ở đâu?
Mẹ nó trên lầu toàn là phòng khách sạn, không lẽ bây giờ cô đã đi thuê phòng với Trương Kiến Thiết rồi.
Nghĩ như vậy, Hàn Đông thầm mắng một câu, sau đó sải bước lớn đi vào thang máy.
Với thân phận của Trương Kiến Thiết, nếu như thuê phòng thì chắc chắn sẽ chọn phòng tổng thống, mấy loại phòng đó trong các khách sạn bình thường đều thuộc về những loại phòng du lịch, hoặc là ở trên tầng cao nhất hoặc là ở dưới một hai tầng đó.
Hàn Đông ấn vào tầng 48, sau đó đi tìm từng phòng một.
Vận khí cũng coi như không tồi, anh vừa đi thang bộ lên tầng 49 thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở hành lang, chính là thư ký đã lái xe cho Trương Kiến Thiết vào buổi chiều.
Ngoại trừ anh ta ra thì còn có hai tên đàn ông áo vest giày da, thân thể cường tráng nữa, giống như là vệ sĩ.
Lúc này, mấy người đó đang tụm lại một cục, thần bí ám muội mà nói gì đó.
Lúc Hàn Đông tiến gần thì nghe được một số từ ngữ nhạy cảm nhưng quan trọng.
Phụ nữ, hạ thuốc, Tổng giám đốc Trương, video…
Không cần động não, Hàn Đông cũng có thể nghe ra được, lúc này Hạ Mộng và Trương Kiến Thiết đang ở trong phòng, hơn nữa người phụ nữ ngu ngốc đó còn bất tri bất giác bị hạ thuốc nữa.
Lửa giận bùng lên, đôi mắt Hàn Đông trở nên u ám.
“Mày là ai vậy!”
Một người vệ sĩ phát hiện Hàn Đông đang đi tới thì liền tiến lên một bước dùng tay đẩy, định ngăn anh lại.
Chỉ là còn chưa đụng trúng người thì cổ tay hắn tay đã bị đối phương kẹp lấy.
Cái loại sức mạnh không thể phản nghịch đó khiến vệ sĩ mắt trợn to lên, nhấc chân đá qua đó: “Mẹ nó mày…”
Một câu nói còn chưa kịp thốt ra thì cả cơ thể giống như là bị xe lửa tông vào vậy, vệ sĩ rên lên một tiếng và ngã ngửa ra, ôm lấy bụng đâm sầm vào tường.
Những vệ sĩ có thể đi theo Trương Kiến Thiết thì không phải loại đơn giản gì, những chuyện xấu như giết người cũng đã làm qua, lúc này mà còn không nhìn ra ý đồ không thân thiện của Hàn Đông nữa thì đúng là ngu ngốc.
Một vệ sĩ khác thấy vậy thì liền rút dao găm ra, hắn ta theo bản năng tưởng rằng người đến là kẻ thù của Trương Kiến Thiết.
Đáng tiếc, con dao găm thậm chí còn chưa kịp nhằm vào Hàn Đông nữa thì vệ sĩ đã ôm lấy cổ họng, ú ú ớ ớ như gặp ma vậy, có kêu cũng không kêu được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!