Con rể giả heo ăn hổ
Chương 30: Một cốc trà
Bước vào văn phòng của Hạ Mộng, Hàn Đông biết dường như đã hiểu lầm rồi, cô ấy không giống như muốn sa thải mình.
Thậm chí ngay cả khi Hàn Đông cảm nhận thấy một tia phẫn nộ trong mắt cô, Hạ Mộng cũng không hề có biểu hiện gì bất thường. Như thể không có gì xảy ra giữa hai người họ đêm qua.
Cái quái gì thế này?
Hàn Đông nghi ngờ, Hạ Mộng nhìn thấy anh thì phải nên có dáng vẻ không đội trời chung mới phù hợp với tính cách của cô chứ.
“Chủ quản Đường nói thời gian này anh đã làm việc rất tốt, giúp công ty thu hồi rất nhiều tiền.”
Hạ Mộng ngẩng đầu lên, dáng vẻ trông giống như ban lãnh đạo đang khen ngợi nhân viên.
Hàn Đông không biết ý đồ trong câu nói của cô là gì, nhưng cũng phối hợp diễn kịch: “Tôi đã vi phạm quy định của công ty, tổng giám đốc Hạ lại không sa thải tôi đã là khoan dung độ lượng rồi.”
Hạ Mộng hừ lạnh trong lòng, nghĩ đến cuộc điện thoại trên đường sáng sớm nay, cô tạm thời kìm nén ý nghĩ tranh cãi.
Chính Khâu Ngọc Bình đã gọi cho cô nói muốn gặp mặt Hàn Đông, nói là muốn nói về giải tỏa khu phố cũ.
Không vừa ý, cô cũng không đi đường vòng nữa mà thẳng thừng nói: “Anh đừng đi đâu sáng nay, theo tôi đi gặp một vị khách.”
“Tôi vẫn phải làm việc. Nếu tôi lại không báo cáo với Chủ quản Đường, nhất định sẽ lại phải nhận sự chê trách!”
“Tôi đã giúp anh đánh tiếng rồi.”
“Gặp ai?”
“Khâu Ngọc Bình.”
Hàn Đông sững lại: “Não cô bị hỏng rồi à, lại bảo tôi gặp anh ta.”
Hạ Mộng nói: “Sao nào? Không phải anh vẫn luôn nghi ngờ rằng tôi làm gì đó không sạch sẽ với Khâu Ngọc Bình hay sao? Đến cả gặp mặt anh ta mà cũng không dám?”
Hàn Đông biết rõ rằng cô đang khích tướng mình, nhưng vẫn nhịn không nóng nảy: “Cứ bắt tôi phải đi làm gì?”
“Việc giải tỏa thành cổ, anh ta muốn đích thân nói chuyện với anh.”
“Vậy cô giúp tôi chuyển lời tới Khâu Ngọc Bình rằng tôi không thể làm chủ được, vì vậy bảo anh ta ngừng suy nghĩ về nó.”
“Ngoài ra, cô thực sự vẫn quan tâm đến những chuyện của bạn trai cũ nhỉ. Lao vào như thế không biết Khâu Ngọc Bình có tiếp nhận tình cảm của cô hay không.”
Ngực Hạ Mộng nhấp nhô phập phồng lên xuống.
Hàn Đông đáng chết này, nói chuyện luôn có thể dễ dàng kích động cơn giận của cô như vậy, đúng là miệng chó thì không thể nhả ra được ngà voi.
“Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, nếu anh không chịu đi, tôi sẽ đi một mình.”
Hàn Đông nhíu mày: “Đe dọa tôi à, nghĩa là nếu tôi không đi, hai người sẽ quang minh chính đại hẹn hò nhau phải không?”
Hạ Mộng cười khẩy: “Nói hàng nghìn hàng vạn lần, anh vẫn là đồ bỏ đi. Không dám đi thì chính là không dám đi. Cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy.”
“Người giống như anh mà vẫn còn mơ mộng hão huyền muốn tôi thích anh à, tiếp tục mơ giấc mơ của anh đi…”
Hàn Đông lạnh nhạt nói: “Thích một người thì không sai, nhưng xúc phạm người thích mình sẽ khiến mọi người nghi ngờ về tố chất của cô. Cô muốn tôi đi gặp Khâu Ngọc Bình phải không? Không vấn đề gì, tôi cung kính chờ đợi bất cứ lúc nào.”
Anh đồng ý, và rời khỏi văn phòng ngay lập tức.
Hàn Đông không có lý do gì để trốn tránh Khâu Ngọc Bình.
Không quan trọng cảnh tượng gặp mặt như thế nào, không hề quan tâm, Hạ Mộng bảo mình đi gặp vậy thì cứ thành toàn cho cô.
…
Trở về bộ phận pháp vụ, Hàn Đông đi đến bàn của mình, không có việc gì để làm.
Công việc hiện tại của anh tạm thời ngoại trừ việc giục thanh toán, thì chính là gọi điện thoại cho từng người một theo danh sách do Đường Diễm Thu đưa cho.
Khu vực làm việc không lớn, thậm chí còn không có máy tính.
Xung quanh anh là một vài nam nữ nhân viên văn phòng, nào là áo sơ mi quần tây, nào là chân váy chuyên nghiệp.
Tại nơi làm việc, có một sự phân biệt rõ ràng.
Hàn Đông thường lắng nghe những lời phàn nàn của Lưu Minh Viễn, nói rằng ở bộ phận pháp vụ anh ta giống như là cháu trai, mọi người đều thuận tay sai bảo.
Lúc trước cho rằng anh ta nói đùa, dù sao thì Hàn Đông mới vào bộ phận pháp vụ một thời gian ngắn vẫn còn chưa chính thức làm việc.
Hôm nay được coi như là lần đầu tiên, cũng thực sự hiểu được đức hạnh của nhóm pháp vụ này.
Vừa gọi điện thoại xong, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ở hàng ghế đầu với khuôn mặt kiêu ngạo tự nhiên đưa tới một cái cốc: “Hàn, giúp tôi rót một tách trà.”
Hàn Đông thậm chí còn không biết tên anh ta, anh sững người một lát rồi đứng dậy đi đến máy lọc nước rót giúp một cốc.
Mông còn chưa đặt xuống, lại có người chào hỏi anh: “Người mới à, lau dọn sắp xếp ở đây một chút.”
Hàn Đông không biết rằng ở bộ phận pháp vụ, anh và Lưu Minh Viễn chính là những nhân viên đa chức năng.
Không có học vấn, không có bằng cấp, những việc nặng nhọc khổ cực đều là hai người họ làm, còn những con người ưu tú kia thì luôn cao ngất ngưởng ở phía trên.
Trước Hàn Đông, Lưu Minh Viễn cũng có một người cộng tác đã bị bọn họ dồn ép phải bỏ đi.
Thông thường chỉ cần không có nhiệm vụ phải đi ra ngoài, những nhân viên giục thanh toán sẽ làm mọi thứ trong bộ phận pháp vụ.
Như là Đường Diễm Thu, đôi khi thấy những người dọn dẹp quá bận rộn, cũng sẽ thuận tay chào hỏi bảo đi qua dọn dẹp văn phòng một chút.
Sững sờ mất hồn như vậy, nhân viên pháp vụ đó vội vàng hét lên từ xa: “Ơ, nói cậu đó, nhanh lên!”
Giọng điệu vênh váo hống hách, hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, vóng dáng mảnh khảnh giống như sợi gai dầu.
Hàn Đông đã nghe nói về người này.
Hình như là cháu họ bắn đại bác bảy ngày còn chưa tới của Cung Thu Linh tên gọi là cái gì mà Hoàng Chí Viễn thì phải. Nghe nói là du học sinh ở nước ngoài, sinh viên xuất sắc của một trường học danh tiếng nhưng chỉ vì nể mặt Cung Thu Linh nên mới đồng ý hi sinh thân mình đến công ty nhỏ này.
Quá lười quan tâm đến anh ta, Hàn Đông cầm danh sách điện thoại lên và gọi từng người một để nhắc nhở họ thanh toán.
Quá trình thu nợ chính là như thế này. Trước tiên, gọi điện thoại liên hệ với từng người một. Những người không thể liên lạc được hoặc có thái độ không tốt được đánh dấu riêng và loại ra ngoài để theo dõi. Nếu dễ nói chuyện hoặc có ý thức thì sau khi nói chuyện điện thoại, sẽ chuyển thẳng tiền vào tài khoản của công ty.
Thái độ đó của anh đã chọc tức Hoàng Chí Viễn.
“Cậu còn muốn làm nữa không!”
Hoàng Chí Viễn cao giọng lên tiếng. Ánh mắt của mấy nhân viên pháp vụ lác đác liếc nhìn Hàn Đông. Ngay cả Đường Diễm Thu dường như cũng đã nghe thấy vài động tĩnh, ánh mắt quan sát nhìn qua kính.
Hàn Đông vẫn bỏ ngoài tai như cũ, mỉm cười trò chuyện với khách hàng.
“Alo, xin chào. Vài ngày trước hợp tác với Chấn Uy, vô cùng xin lỗi… Ngài xem có thuận tiện không?”
Đang nói chuyện, Hoàng Chí Viễn đã sải bước tới, đập tay mạnh lên trên bàn của Hàn Đông.
Một tay Hàn Đông đang cầm điện thoại di động, tay còn lại dường như vô tình cầm chiếc cốc giấy dùng một lần chứa đầy nước trà trên bàn. Tự nhiên giơ lên rồi buông rơi xuống khiến một cốc nước trà vẫn còn ấm đổ hết lên người Hoàng Chí Viễn.
Trước đây, ngay cả khi anh tức giận đến đâu, vì để phối hợp với quản lý Hạ Mộng anh cũng đều giả làm một người ra vẻ đáng thương.
Nhưng bây giờ, anh đã không muốn nhẫn nhịn nữa.
Đặc biệt với kẻ có thân phận thân thích với Cung Thu Linh càng khiến cho Hàn Đông không buồn nói một lời.
Hoàng Chí Viễn không nghĩ rằng đối phương ra tay lại nhẹ nhàng như thế, tránh cũng không tránh được. Chiếc áo sơ mi quy quy củ củ của anh ta ngay lập tức bị ngâm trong nước trà, thảm hại vô cùng.
Anh ta vừa lùi lại phía sau vừa giận dữ hét lớn: “Thằng nhãi chết tiệt…”
Hàn Đông lạnh lùng ngẩng đầu, Hoàng Chí Viễn bị sốc đến mức ngay lập tức dừng lại không nói tiếp.
Có mấy đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy, có người thì cười, có người thì thì thầm bàn tán. Hoàng Chí Viễn đỏ mặt như gấc, tiến thoái lưỡng nan.
Anh ta bị sốc bởi ánh mắt của Hàn Đông, lại anh ta không đủ can đảm để bước lên làm một người đàn ông uy phong. Một lúc sau, anh ta mới tức giận chỉ Hàn Đông: “Mày, mày đợi đấy, đợi đấy cho ông đây!”
Nói xong, hùng hùng hổ hổ đi đến văn phòng của Đường Diễm Thu, đương nhiên là đi tố cáo.
Hàn Đông có tâm lý vò mẻ không sợ rơi vỡ, nào có kiêng nể gì, lại tự mình cầm điện thoại cố định lên và bắt đầu làm việc.
Tình huống này cũng không khác gì khi anh mới gia nhập quân đội là mấy.
Vài ngày trước khi vào quân đội, các cựu binh cũng bắt nạt các tân binh theo cách tương tự, nhắm vào Hàn Đông và những người khác trong quá trình huấn luyện.
Không thể nhẫn nhịn được nữa, Hàn Đông đã dùng một nắm đấm đánh bật cả ba chiếc răng của đối phương.
Bởi vì ba của anh, Hàn Nhạc Sơn, có mối quan hệ tốt trong quân đội nên anh không bị trục xuất vì đánh nhau, mà sau chuyện này chỉ phải đền riêng cho đối phương mấy chục triệu.
Sau đó, không ai còn dám chỉ tay năm ngón với anh nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!