Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái - Chương 121: Cô cả nhà họ cơ bị phế bỏ hai chân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1


Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái


Chương 121: Cô cả nhà họ cơ bị phế bỏ hai chân


Bên này, Đường Nại nhận được báo cáo của ám vệ mà anh phái đi bảo vệ Mông Chỉ Nghi, gương mặt anh đột nhiên trở nên âm u, giống như muốn giết người.

“Nhà họ Cơ, lại là nhà họ Cơ!”

Gương mặt tuấn tú, góc cạnh giống như đao nhọn mang theo tia tàn ác, đáy mắt khát máu, nham hiểm. Toàn thân toát lên hơi thở lạnh lùng, đáng sợ, khiến người ta nhịn không được phát run.

“Vũ Đàm, bắt người phụ nữ dám bắt nạt Mông Mông đến đây!”

Giọng nói tàn ác, lạnh lùng, vô tình của Đường Nại lộ ra ý giết người, anh đột nhiên nói với Vũ Đàm.

“Rõ!”

Vũ Đàm lạnh lùng đáp một tiếng, vừa nhìn thấy vẻ hung ác nơi đáy mắt cậu chủ, anh ta biết ngay người phụ nữ ngu ngốc tự tìm đường chết Cơ Tích Vy kia lại sắp đau khổ rồi, haz

Nhìn Vũ Đàm rời khỏi phòng làm việc, đáy mắt âm u, thâm thúy của Đường Nại càng ngày càng lạnh lẽo, lộ ra tia nguy hiểm, mơ hồ nổi lên những tia máu.

Cơ Tích Vy và nhà họ Cơ vậy mà lại không biết điều, lại dám đẩy Mông Mông của anh, rõ ràng là đang muốn tìm cái chết

Người đàn ông tóc vàng đó phế đi một bàn tay của Cơ Tích Vy đúng là quá nhẹ nhàng mà, nếu là anh, khi đó anh nhất định sẽ chặt đứt cả hai chân cô ta, cho dù như vậy, cũng không thể sánh được với sự căm hận nơi đáy lòng anh và nỗi đau mà Mông Mông phải chịu đựng.

Ban đêm!

Thành phố Kinh Đô được mệnh danh là ổ của dân tị nạn, có một nơi được gọi là “nhà quỷ”!

Ngôi nhà quỷ này hằng năm không có người ở, người ở gần đó nửa đêm thường xuyên nghe thấy tiếng than khóc rất quái dị, cho nên người dân xung quanh đều lần lượt rời đi.

Lâu ngày, đặc biệt là ban đêm, nơi này đều không có người đến.

Đường Nại lạnh lẽo đứng trước cửa sổ của nơi được mệnh danh là “nhà quỷ”, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn đêm tịch mịch, hơi thở tàn khốc tỏa ra xung quanh, bóng dáng cao ngất, uy nghiêm, lạnh lùng.

Vũ Đàm dẫn theo một đám người mở cửa tiến vào, mấy người phía sau xách một bao tải, bao tải động hai tiếng, còn phát ra tiếng ú ớ.

Sau khi tiến vào trong phòng, mấy người đó vứt bao tải xuống, lần lượt cung kính nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng bên cửa sổ.

“Chủ nhân!”

“Mang đến rồi ạ!”

Đường Nại âm u lên tiếng, bóng dáng cao lớn quay người lại, nhìn bao tải bị ném lên mặt đất, đáy mắt thâm sâu nhuốm màu độc ác và lãnh khốc.

“Mở ra!”

Vũ Đàm liếc qua bao tải bị ném trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng.

Vài thủ hạ lập tức nhanh nhẹn mở bao tải ra, bên trong bao tải lộ ra nửa cái đầu đen.

“U, u, u, u…”

Bao tải vừa mở ra, bên trong căn phòng u ám không có chút tia sáng đèn nào, ánh trăng xuyên qua từ bên ngoài cửa sổ càng khiến cho cả căn phòng trở nên quái dị. Người bên trong bao tải kêu loạn, giãy giụa muốn thoát, lộ ra một cái đầu.

Mái tóc dài lộn xộn, bù rù, gương mặt trắng bệch mang theo tia kinh hãi, miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu loạn không rõ.

Người này không phải ai khác, chính là cô cả nhà họ Cơ, Cơ Tích Vy.

“Để cô ta nói!”

Đường Nại liếc Cơ Tích Vy, đáy mắt dữ tợn, tàn khốc lập tức xẹt qua một tia giết người, u ám, anh lạnh nhạt mở miệng.

Nghe thấy lời của Đường Nại, lập tức có người tiến lên trước, xé bỏ băng dán trên miệng cô ta.

“A, giết người rồi, giết người rồi, cứu mạng, hu… u… u…”

Băng dán trên miệng đã được xé bỏ, Cơ Tích Vy không chút sợ hãi kêu gào, nhưng chưa kêu được mấy tiếng đã bị mấy người áo đen bịt miệng lại.

Cơ Tích Vy sợ hãi trợn tròn mắt, cả gương mặt đều toát lên vẻ hoảng sợ, khắp mặt đều là vệt nước mắt, không ngừng giãy giụa, lắc đầu.

Bóng dáng cao lớn, thon dài của Đường Nại đối diện với cửa sổ, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, không nhìn rõ được gương mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và uy hiếp toát ra từ trên người anh. Lúc này, khí lạnh run người giống như Satan đến từ địa ngục, không khỏi khiến gương mặt Cơ Tích Vy ngập tràn sợ hãi.

“Các người là ai, các người muốn làm gì, tôi nói cho các người biết, tôi là cô cả nhà họ Cơ, nếu các người giết tôi, nhà họ Cơ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Cả người Cơ Tích Vy run rẩy, gương mặt sợ hãi nhìn mấy người trước mặt, đáy mắt không khỏi hoảng loạn.

Nhưng người này đáng sợ không khác gì quỷ thần, rốt cuộc họ là ai, vì sao muốn bắt cóc cô ta từ bệnh viện đến đây?

Gương mặt sợ hãi đến mức trắng bệch của Cơ Tích Vy rơi vào đáy mắt Đường Nại, đáy mắt anh đều là ý muốn giết người và lãnh khốc.

Chính là người phụ nữ này, bốn năm trước câu dẫn Thịêu Vĩnh Khiêm, cùng nhau phản bội Mông Mông, thậm chí, chính người phụ nữ này đã đưa Mông Mông của anh vào bệnh viện tâm thần.

Vừa nghĩ đến Mông Mông ở trong bệnh viện tâm thần nhẫn nhịn, chịu đựng, tra tấn suốt một năm, đáy lòng Đường Nại giống như bị đâm một cái đau đớn đến nỗi không có cách nào thở được.

Cơ Tích Vy, cô thật sự đáng chết!

“Giết cô ư, à, giết cô tôi chỉ sợ bẩn tay mình mà thôi, có một số chuyện còn vui vẻ hơn cả giết cô cơ!”

Giọng nói giống như ác quỷ, lạnh lẽo của Đường Nại âm u truyền tới, lộ ra tia nguy hiểm và hung ác.

Giọng nói đáng sợ như vậy rơi vào trong tai Cơ Tích Vy, đáy lòng cô ta không khỏi phát run, cô ta cảm nhận được sự lạnh lẽo đang không ngừng lan ra bên trong căn phòng, sống lưng không kìm được phát lạnh.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Cơ Tích Vy run rẩy hỏi.

“Làm gì à? Chúng tôi còn muốn làm gì nữa, đương nhiên là muốn khiến cô thoải mái rồi!” Đường Nại cười lạnh, gương mặt lạnh lẽo, tàn khốc, sau đó dặn dò mấy thủ hạ.

“Phế bỏ hai chân của cô ta trước cho tôi, tôi ghét cô ta đứng!”

Giọng nói lạnh lẽo của Đường Nại lộ ra tia tàn bạo và hiểm ác, sợ hãi khiến cho Cơ Tích Vy gần như ngã trên mặt đất.

“Không, các người đừng qua đây!”

Cả người Cơ Tích Vy sợ hãi lùi về sau, đáy lòng không kìm được run rẩy.

Những người này rốt cuộc là ai, vì sao lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ chính là những người được con tiện nhân Mông Chỉ Nghi kia mời đến, để đối phó với cô ta?

Vừa nghĩ đến đây, gương mặt Cơ Tích Vy nhịn không được phát run, không kìm được sợ hãi lên tiếng.

“Có phải là con tiện nhân đó, có phải là con tiện nhân Mông Chỉ Nghi đó bảo các người làm những chuyện này không, tôi cho các người tiền, các người muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu, chỉ cần các người thả tôi ra!”

Cơ Tích Vy sợ hãi kêu gào, gương mặt dữ tợn, trắng bệch.

“Tiện nhân? Ha, ha, cô lại dám mắng cô ấy là tiện nhân, rốt cuộc ai cho cô cái gan ấy!”

Đường Nại nghe thấy lời của Cơ Tích Vy, gần như cắn chặt răng lạnh lùng nhìn gương mặt run sợ của Cơ Tích Vy, gương mặt anh không khỏi toát ra tia lãnh khốc, tàn bạo.

“Quả nhiên là con tiện nhân đó sai các người đến giết tôi, cho dù cô ta cho các người bao nhiêu, tôi cũng sẽ cho gấp đôi để các người đi giết cô ta!”

Biết chuyện này thật sự là do Mông Chỉ Nghi sai người đến bắt cóc mình, Cơ Tích Vy lập tức to gan hơn, tiện nhân đó có thể có bao nhiêu tiên chứ, chắc chắn là không bằng cô ta rồi, đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ sai những người này tra tấn tàn bạo con tiện nhân Mông Chỉ Nghi đó.

Cơ Tích Vy không khỏi tự vẽ ra trong đầu mình viễn cảnh đó, nhưng lại không hề phát hiện không khí xung quanh căn phòng càng ngày càng âm u, đáng sợ, tản ra tia giết người tàn ác.

“Ra tay, phế bỏ cô ta!”

Giọng nói lãnh khốc, vô tình của Đường Nại lại lần nữa vang lên, không chút độ ấm, ngữ khí giết người, lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN