Nếu Không Có Gặp Anh
Chương 37
Dù có gió thổi, nhưng khi về đến nhà thì mặt mày của Tần Thanh Thủy vẫn đỏ ửng, tim vẫn đập nhanh như cũ.
Cô vào nhà tắm rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, cánh môi có chút sưng đỏ, rất quyến rũ, nhìn qua là có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Thanh Thủy đột nhiên nhớ đến trước đó Cố Thành Danh muốn hôn cô, cô mặc dù không có từ chối nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc. Có lẽ là bởi vì trong lòng của cô không có tình cảm với anh ấy, cho nên mới vô thức bài xích.
Thế nhưng, tối này nụ hôn của Lục Ngôn, cô mặc dù đang từ chối, nhưng trong lòng hình như không hề có bài xích bao nhiêu…
Lẽ nào nói, trong lòng của cô vẫn không buông bỏ được anh sao?
Tần Thanh Thủy cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tây, nở nụ cười tự giễu.
Cô bây giờ đang muốn làm cái gì vậy?
Tháo chiếc nhẫn ra. Tần Thanh Thủy lập tức gọi điện cho một đồng nghiệp, hỏi thuê căn phòng đó của anh ta.
Đồng nghiệp đối với ý nghiệp muốn thuê của cô cảm thấy rất vui mừng: “Chỗ của tôi dụng cụ đầy đủ, cái gì cũng có, cô muốn khi nào chuyển tới đều được.”
Tần Thanh Thủy suy nghĩ một lát, quả quyết nói: “Bây giờ có được không?”
Đồng nghiệp có chút bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý: “Có thể. Tôi lát nữa ở đó đợi cô, thuận tiện đưa cô chìa khóa.”
“Được.”
Tần Thanh Thủy lập tức thu dọn những hành lý cần thiết, dẫn hai đứa trẻ xuất phát.
Nhưng cô không phát hiện, ở một góc, một chiếc ô tô luôn đỗ ở đó. Lục Ngôn dựa vào thân xe, trong tay cầm một điếu thuốc, từ lúc cô dẫn đứa trẻ ra ngoài, ánh mắt không di chuyển sang chỗ khác mà cứ nhìn chằm chằm họ.
Thấy chiếc xe rời khỏi, ánh mắt của Lục Ngôn trở nên thâm trầm, dập tắt điếu thuốc, vứt đuối thuốc vào thùng rác, sau đó lên xe, bám theo xe chở Tần Thanh Thủy.
Chú ý phương hướng của chiếc xe đó, Lục Ngôn mặt mày căng thẳng, trong mắt xuất hiện ý lạnh.
Còn tưởng sự uy hiếp của mình có tác dụng, xem ra, quả thực có tác dụng thật, chỉ có điều nảy ra ý phòng bị anh.
Vừa trở về nhà thì đã vội vàng dẫn con chuyển chỗ ở.
Nếu như không phải anh vẫn không muốn đi, muốn xem thử hai năm nay cô và các con ở nơi này như thế nào, anh có lẽ vẫn không thể phát hiện việc xảy ra tối nay.
Thế nhưng, Tần Thanh Thủy muốn trốn khỏi anh như vậy, tuyệt đối không thể được!
Đến nơi cụ thể, Lục Ngôn không có tiếp tục đợi Tần Thanh Thủy bước ra, một lúc sau, anh mới lái xe rời khỏi.
Tần Thanh Thủy chỉ cùng các con đợi một buổi tối, sau đó bèn gọi bảo mẫu đến đây chăm sóc cho bọn trẻ, bản thân trở về phòng vốn dĩ đang ở.
Cô luôn nghĩ rằng Lục Ngôn sẽ ở tiểu khi hoặc công ty chặn cô, nhưng cô không ngờ, liên tiếp ba ngày cô đều không có gặp anh nữa.
Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay cô đều không dám kêu Cố Thành Danh đến đón cô.
Tần Thanh Thủy không muốn để Cố Thành Danh và Lục Ngôn chạm mặt nhau. Cô sợ, Lục Ngôn sẽ làm chuyện gì không hay đối với Cố Thành Danh.
Nhưng Cố Thành Danh không thể không tiếp xúc với cô.
Buổi trưa ngày hôm nay, Cố Thành Danh đến dưới lầu mới gọi điện cho Tần Thanh Thủy: “Tan ca rồi sao?”
Tần Thanh Thủy nhìn thời gian, đã đến giờ nghỉ trưa: “Vừa rồi.”
“Anh đang ở dưới lầu của công ty em, xuống dưới một chuyến, anh dẫn em đi ăn cơm.”
Đổi lại là lúc bình thường, Tần Thanh Thủy biết đây chỉ là một bữa ăn bình thường, nhưng bây giờ cô lại không nhịn được mà cảnh giác.
Nhìn sơ qua lầu dưới, thấy Cố Thành Danh quả thực đã ở dưới lầu chờ cô, trong lòng của Tần Thanh Thủy tự nhiên có chút hoảng hốt, vội vàng đi xuống.
Đợi đến khi cô xuống lầu, lúc định đến chỗ của Cố Thành Danh, một bóng hình lại xuất hiện, đang đi về phía cô.
Dư quang của khóe mắt Tần Thanh Thủy nhìn thấy, quay đầu nhìn ra thì thấy là Lục Ngôn.
Ánh mắt của Lục Ngôn lạnh lẽo, nhìn cô nhìn lại, chỉ liếc nhìn Cố Thành Danh một cái, sau đó dùng thần sắc tự nhiên đi đến bên cạnh Tần Thanh Thủy, đưa tay ôm lấy eo của cô, dịu dàng hỏi: “Sao không có đeo nhẫn tôi tặng?”
Tần Thanh Thủy hơi giật thót trong lòng, vô thức nhìn về Cố Thành Danh.
Cố Thành Danh mặt mày trầm lạnh nhìn Lục Ngôn, lạnh giọng nói: “Buông cô ấy ra!”
Lục Ngôn nở nụ cười lạnh lẽo: “Vợ của tôi, tôi muốn ôm thế nào thì ôm thế đó, tổng giám đốc Cố đây không quản được!”
“Tổng giám đốc Lục sợ là quên rồi. Vợ của anh hai năm trước sớm đã bị anh hại chết rồi, đều đã mang đi thiêu rồi. Người anh ôm bây giờ chính là vợ chưa cưới của Cố Thành Danh tôi.”
“Có phải vợ của tôi hay không, điểm này trong lòng tôi anh đều biết rõ.” Thần sắc của Lục Ngôn rất bình thản.
Tần Thanh Thủy cố hết sức gỡ tay của Lục Ngôn ra: “Anh buông tôi ra! Tôi không có quan hệ gì với anh cả.”
Ánh mắt lăng lệ của Lục Ngôn liếc sang cô: “Buông em ra, em muốn tôi nên đối phó với anh ta như thế nào?”
Câu này của anh nói rất bé, nhưng lại khiến động tác giãy giụa của Tần Thanh Thủy bỗng dừng lại.
Cố Thành Danh liếc qua thì nhìn ra Tần Thanh Thủy nhất định lại bị Lục Ngôn uy hiếp rồi, sau đó vội vàng nói: “Thủy, em đừng nghe anh ta! Anh sẽ không có xảy ra chuyện gì đâu. Lại đây, đến chỗ của anh.”
Nói xong, anh ta từng bước từng bước đi đến chỗ hai người.
Tần Thanh Thủy có chút dao động.
Lục Ngôn lại cười khẩy: “Em có thể thử xem.”
Tần Thanh Thủy nhớ đến Cố Thành Danh đã từng vì cô bị Lục Ngôn đánh cho một trận nên trong lòng rất khó chịu.
Cô không thể để Cố Thành Danh lại chịu tổn thương vì cô như trước đây được.
“Thành Danh, anh về trước đi, em muốn nói chuyện với anh ta.” Tần Thanh Thủy nghiêm túc nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!