Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh - Chương 40: Cô có nên ngủ với Cảnh Hành nhiều thêm mấy lần không nhỉ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh


Chương 40: Cô có nên ngủ với Cảnh Hành nhiều thêm mấy lần không nhỉ?


Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng..

Lão gia tử sửng sốt một hồi, trước tiên đem một chút khó chịu kia dứt bỏ đi, giống như là không nghĩ tới cô dứt khoát ngay thẳng như vậy, nhìn thoáng qua Mộ Cảnh Hành, mặt trầm ổn nhẹ gật đầu, “Hạ Nguyên đúng không, đứa bé ngoan, tới đây.”

Nguyên lai cháu trai lòng dạ đều đen như nước mực nhà mình thích loại này. Nhìn một chút liền có thể nhìn ra, cô bé Hạ Nguyên này đơn giản, có một cỗ sức hút sinh cơ bừng bừng.

Thật sự là ngồi ở vị trí cao lâu rồi, liền thích người có tâm tư đơn giản thế này, chỉ là càng thường xuyên đi ở nơi cao, liền càng phải cẩn thận, lựa chọn dạng người tâm tư đơn giản như vậy, sẽ càng khó đi hơn một chút, ngoại trừ lúc đầu khó khăn ở bên ngoài, còn phải hao tâm tổn trí ở trên người con bé nhiều hơn..

Chẳng qua đây cũng chính là con đường mà cháu ông lựa chọn, Lão gia tử là người cơ trí*, không dự định can thiệp gì, về sau đường là cần cháu ông tự mình đi tiếp, ông cũng tin tưởng ánh mắt của cháu trai mình.

(*: Thông minh, khéo ứng phó linh hoạt)

Không có làm bộ nói chuyện này kia gì, ông lấy ra một chiếc vòng tay xanh biếc, trực tiếp đeo lên cho cô, “Đây là của bà nội Cảnh Hành lưu lại, truyền cho một nửa khác của Cảnh Hành. Cảnh Hành đã mang cháu tới đây, đã nói lên quyết tâm của nó.. Vậy ông trước tiên đem vòng giao cho cháu.”

Hạ Nguyên còn có chút mộng. Mắt nhìn Mộ Cảnh Hành.. Đơn giản như vậy liền qua cửa rồi?

Làm khó dễ đâu?

Khảo sát đâu?

Tối thiểu nhất không phải nên tới nói chuyện trao đổi ý kiến với nhau vài lời sao?

Đây chính là hai bên nhận định thân phận và mối quan hệ của nhau.

Hạ Nguyên, thật sự cho rằng mình là người theo đuổi, Mộ Cảnh Hành là cô đuổi theo, vẫn là đem người ta ngủ xong mới có thể ở bên nhau, cảm thấy chính mình như chiếm được tiện nghi lớn, chột dạ*.

(*: Giật mình lo sợ vì cảm thấy điều mình đang giấu giếm có nguy cơ bị phát hiện)

Mộ gia gia lại cảm thấy là cháu trai nhà mình theo đuổi cháu dâu, mà người cháu dâu này lại ngốc bạch ngọt như thế.. Rốt cuộc so sánh ai ăn thiệt thòi hơn vừa nhìn đặc điểm liền biết.

“…”

Mộ Cảnh Hành rất hiểu tâm lý và trạng thái của hai người bọn họ, cũng không có ý giải thích, chỉ ra hiệu Hạ Nguyên đáp lời lại.

Hạ Nguyên nghĩ không ra, cũng không tiếp tục nghĩ, dứt khoát nghe Mộ Cảnh Hành ra hiệu, về sau cùng Lão gia tử ngồi xuống hàn thuyên.

Lão gia tử là người từng trải, nhìn sự tình đều tương đối tường tận, cũng không có hỏi cái gì không nên hỏi, liền thật đơn giản nói chuyện phiếm, hỏi bọn họ tình trạng sinh hoạt hằng ngày. Trong lúc đó còn biết được thì ra Mộ Cảnh Hành ở bên cạnh nhà cô —

Mộ lão gia tử:. Quả nhiên là sớm có mưu kế dự định từ trước.

Ông nhìn cháu dâu ngốc bạch ngọt một chút, cảm thấy tâm tình rất là phức tạp, con bé đơn thuần như vậy, không biết bị cháu trai ông chiếm nhiều ít tiện nghi rồi, đã ăn bao nhiêu thua thiệt nữa đây..

Lão gia tử đã sớm không biết chột dạ là gì cảm khái một chút, chẳng qua theo đuổi nàng dâu mà, mặt dày tâm đen cũng là nên làm.

Một già một trẻ đều có chút cho rằng đối phương ăn phải thiệt thòi, cho nên thái độ bên trên đều rất tốt, hai người đều không phải người thích trách móc nặng nề, vẻn vẹn trải qua một buổi chiều, cũng đã ở chung với nhau thật tốt.

Người ở đây, phức tạp lâu rồi, liền thích loại đơn giản thế này. Đến giữa trưa lúc ăn cơm, Lão gia tử đã thân mật kêu Hạ Nguyên, để bọn họ đừng ngồi chung cùng ông già ông đây làm gì, ông muốn ra ngoài đi dạo.

Thuận tiện để cho cô cùng Cảnh Hành cùng đi dạo chơi, ông nhớ kỹ trước kia Cảnh Hành còn có rất nhiều ảnh chụp, đều là bà nội của nó chụp, không quên dặn anh lấy ra cho cô xem.

Hạ Nguyên thật cảm thấy hứng thú.

“Muốn nhìn?” Mộ Cảnh Hành hỏi.

Hạ Nguyên liên tục gật đầu.

Mộ Cảnh Hành dẫn cô đi vào phòng của anh, để cho cô ngồi xuống, phòng cũng giống như tính cách của anh, có chút phong cách lãnh đạm mà lạnh nhạt, ngoài dự liệu dưới bệ cửa sổ bày biện một bàn cà phê hình tròn nho nhỏ, phía trên có hai ba chậu xương rồng.

Thấy Hạ Nguyên ngó trái ngó phải, bộ dáng giống như là rất có hứng thú đối với phòng của anh, Mộ Cảnh Hành tâm tình rất tốt, từ trên giá sách lấy ra một quyển album ảnh, “Cùng nhau xem nhé?”

Bên trong album ảnh là ảnh anh chụp chung cùng ông bà nội, không có gì phải kiêng kỵ.

Hạ Nguyên phát hiện Mộ Cảnh Hành khi còn bé giá trị nhan sắc rất cao, cậu nhóc mặc quần yếm mặt gợi đòn đứng ở trước một đống cát, xem một đám nhóc đang chơi, không biết học được động tác từ nơi nào, tay đút túi quần nhìn khinh thường.

Mộ Cảnh Hành nhíu mày, “Đây là lúc anh sáu tuổi.”

Anh chỉ chỉ một người bên trong đám nhóc kia, “Đây là Triệu Thanh Vân, không phải người tốt lành gì.”

Khi đó Mộ gia đang phát đạt, Triệu – Mộ hai nhà còn chưa có trở mặt đến loại tình trạng như bây giờ, tối đa cũng chỉ là có chút va chạm nhỏ, nhưng quyền thế động lòng người..

Chẳng qua khi còn bé anh cũng không thích Triệu Thanh Vân, sau đó lại bởi vì sự tình ở đống cát, anh còn cùng Triệu Thanh Vân đánh một trận.

Hình tiếp theo là ở sau một dãy núi nào đó, xem cảnh vật là một điểm du lịch, non xanh nước biết, một lão phu nhân ung dung lôi kéo tay của anh, đứng ở bên trên bè trúc nho nhỏ.

Bên cạnh có một hàng chữ viết xinh đẹp– Cảnh Hành tháng 3 năm 1988 tại nam Thanh Sơn.

“Đây là bà nội,” Mộ Cảnh Hành giới thiệu, “Qua mấy ngày anh dẫn em đi dâng hương cho bà nội.” Sau khi ở đây mấy ngày cái đã.

“Bà nội nhất định sẽ rất thích em..” Bà nội cho tới bây giờ đều đối anh rất tốt, anh thích bà nội nhất định cũng sẽ thích. Ảnh chụp ở đây đều là bà nội chụp, còn có rất nhiều tấm là chụp ảnh chung, đây cũng là nguyên nhân Lão gia tử không có sang đây xem.

Giờ khắc này, Hạ Nguyên hoảng hốt cảm thấy, Mộ Cảnh Hành ánh mắt ôn nhu làm cho cô có chút rung động trong lòng.

Cô kìm lòng không được hôn lông mày của anh một chút, “Được ạ.”

Cậu nhóc trên mỗi một tấm hình nhìn qua đều sạch sẽ, lông mày nhỏ có chút nhíu lấy, đã có chút tật xấu gợi đòn rồi.. Lại lớn một chút, tật xấu liền ẩn nấp đi, trên mặt biểu lộ nhiều một chút hững hờ. Bên trên mỗi một tấm hình, nhìn qua ánh mắt anh lại làm cho lòng người thấy kinh hãi cùng nguy hiểm, bộc lộ sự sắc bén.

Chờ qua thêm mỗi một giai đoạn, loại sắc bén kia mới chậm rãi ẩn nấp, đã thành vẻ ngoài như bây giờ, khóe miệng ý cười ôn hòa tú mỹ, không có một chút tính công kích, chỉ có nhìn kỹ mới có thể phát hiện, giữa lông mày lưu lại từng tia từng tia sắc bén rời rạc.

Cả một quyển album ảnh, tựa như là một bộ lịch sử trưởng thành của anh. Hạ Nguyên cảm thán, “Cảnh Hành, từ nhỏ đến lớn anh đều đẹp như thế à.”

Đều không có một chút lịch sử đen tối.

Hiện tại cô thực sự có thể nhận thấy khí chất đàn ông của Mộ Cảnh Hành — không phải tất cả chỉ nhìn cơ bắp mới bộc lộ đẹp trai sắc bén, giống như anh bề ngoài nhìn không thấy gì nhưng thực tế lại rất có thực lực, đây cũng là một loại đẹp trai.

Mộ Cảnh Hành nghĩ nghĩ, “Có thể là gen tương đối tốt?”

Anh giống như là lơ đãng nói, “Đáng tiếc em không thể nhìn anh từ nhỏ đến lớn, khi còn bé anh rất ngoan.”

Hai ngày nay bên trong lời nói của cô trong lúc vô tình lộ ra, cô đối với thế giới của sinh linh nhỏ kia hẳn là thực sự chú ý đến.. Cho nên Mộ Cảnh Hành thay đổi ý định trước đó.

“Đúng nga.” Hạ Nguyên cũng đồng ý theo suy nghĩ của anh.. Tự hỏi..

Mộ Cảnh Hành độ cong khóe môi lớn hơn một chút, “.. Chúng ta có thể sinh một đứa giống..”

Hạ Nguyên hoàn hồn, không có chú ý tới anh, nghĩ ra kết luận, “.. Nếu em là mẹ anh thì tốt rồi.”

Cô chân thành cảm thán.

Như vậy mới hoàn mỹ chứ.

Đang chờ nói ra nửa câu sau – Mộ Cảnh Hành: “…”

Làm mẹ anh cmg vậy trời. (yue: Là “con moẹ gì” đó a)

Mặt anh không biểu tình, “Em không cảm thấy chúng ta sinh một đứa con trai càng nhanh sao?”

Hạ Nguyên Nguyên tay đang lật một trang album ảnh dừng lại, ánh mắt sáng lên, “Đúng ha.” Cô có nên ngủ với Cảnh Hành nhiều thêm mấy lần không nhỉ?

Hạ Nguyên vận dụng trí tuệ để nghĩ ngợi cân nhắc sau khi trở về phải mua ít đồ bồi bổ cho Cảnh Hành mới được, hổ tiên, thận heo gì đó, bằng không anh không có sức làm sao mà giải quyết đây?

Gần nhất còn không thể làm Cảnh Hành mệt nhọc..

Không không không, không đúng, tốt nhất liền bắt đầu bồi bổ ngay từ bữa ăn này..

Hạ Nguyên mặt vừa nghiêm túc suy nghĩ, vừa không tự giác sờ lấy album ảnh, đột nhiên cảm thấy một trang album ảnh có xúc cảm không đúng lắm, so mấy trang phía trước đều dầy thêm thật nhiều. Cô không để tâm cúi đầu nhìn sang, đem album ảnh dựng lên — bên trong khe hẹp của album ảnh, vẫn còn có hai tấm hình.

Hình gì nhỉ?

Hạ Nguyên đem ảnh chụp lấy ra.

Cùng bộ trang phục ở hố cát kia.

– – cậu nhóc sau khi thấy đám nhóc ngồi nghịch đất cát đều đi, nhìn chung quanh một chút, đi đến trước mặt hố cát, kéo quần xuống lộ ra chim nho nhỏ của bản thân, âm hiểm đi tiểu vào.

Thoạt nhìn còn huýt sáo.

Hạ Nguyên Nguyên: “…”

Hạ Nguyên Nguyên có chút hoài nghi nhìn về phía Mộ Cảnh Hành.

* * *Liền, rất ngoan?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN