Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma - Chương 42: Anh lại có thể đối xử như thế với tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma


Chương 42: Anh lại có thể đối xử như thế với tôi


Lăng Lâm đi đến trước mặt Nghiêm Dịch Trạch, giơ tay muốn sờ mặt anh thì người đang nhắm mắt lúc này bỗng nhiên mở mắt, ngồi dậy cười như không cười nhìn cô.

“Dịch Trạch, anh…anh…” Tay Lăng Lâm dừng tại giữ không trung vẻ mặt không thể tin được.

Sau khi bỏ thuốc vào vang đỏ, Nghiêm Dịch Trạch đáng ra sẽ ngủ đến ngày hôm sau nhưng giờ không hiểu sao bỗng nhiên tỉnh dậy, đây rốt cuộc chuyện gì? “Tôi làm sao?“

“Không…không có gì!” Mặt Lăng Lâm cứng ngắc cố nặn ra một nụ cười giả vờ quan tâm nói, “Em thấy anh uống say nên đang muốn đưa anh về!”

“Thế thì cám ơn nhé!” Nghiêm Dịch Trạch híp mắt nhìn khoé miệng đang giương lên của cô, “Nhưng mà thế này chắc không cần, tôi vẫn chưa say! Không còn việc gì thì tôi về trước đây!”

Nghiêm Dịch Trạch nói xong đứng dậy muốn quay người ra ngoài thì Lăng Lâm không cam tâm đưa tay túm lấy anh, “Dịch Trạch, đừng… đừng đi!”

“Còn gì nữa không?” Nghiêm Dịch Trạch tránh tay của cô nhàn nhạt lườm cô, “Vợ tôi còn ở nhà đợi tôi! Có chuyện gì hôm khác lại nói “Dịch Trạch, em yêu…” Lăng Lâm còn chưa nói xong mắt tối sầm, chậm rãi ngã trên mặt đất.

Nghiêm Dịch Trạch lằng lặng nhìn cô ngã xuống khóe miệng kéo lên ý cười lạnh quay người sải bước ra ngoài.

Ngoài cửa, La Kỳ thấy anh đi ra gật đầu, “Cậu chủ!” “Làm rất tốt!”

Nghiêm Dịch Trạch hài lòng nhìn anh gật đầu rồi khen một câu.

“Là chuyện tôi lên làm! Có cần tôi thông báo cho Âu Nhược Lan đưa cô Lăng Lâm…”

“Cậu rất rảnh à?” Nghiêm Dịch Trạch híp mắt, dọa La Kỳ ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.

Nghiêm Dịch Trạch quay người nhìn cửa phòng bao cười lạnh một tiếng sải bước ra ngoài.

Lúc về đến nhà, Tần Di còn chưa ngủ, thấy anh người toàn mùi rượu lập tức đem canh giải rượu lên cho anh, anh một hơi uống cạn cười đưa bát cho cô nói cám ơn.

“Về rồi à? Em đi xả nước cho anh!”

Tần Di cười với anh rồi quay người định đi vào nhà tắm nhưng bị anh kéo tay lại lắc đầu, “Không cần, anh tự làm!

Em mau ngủ đi!”

“Vậy… được thôi!” Thấy anh kiên trì, Tần Di đành phải gật gật đầu thấy dưới ánh nhìn chăm chú của anh chui vào chăn.

Nghiêm Dịch Trạch lúc này mới cười cười hài lòng, xoay người đi phòng vệ sinh, đợi đến khi anh tắm xong đi ra Tần Di đã tựa ở đầu giường ngủ thiếp di.

Nghiêm Dịch Trạch thận trọng vén chăn lên, rón rén ôm cô vào lòng nhắm mắt lại nặng nề thiếp di.

Trong phỏng thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nhẹ của hai người.

Hơn một giờ sau, Âu Nhược Lan gõ nhẹ cửa phòng bao nửa ngày không có người đáp lại. “Chị Lâm, chị Lâm!”

Vẫn không có ai trả lời. Âu Nhược Lan lo lắng bên trong đã xảy ra chuyện gì nên cố gắng mở cửa.

Cánh cửa đáng lẽ đã bị khóa lại dễ dàng được mở ra khiến Âu Nhược Lam kinh ngạc trong lòng tự nhủ: Sao chị Lâm lại bất cẩn như vậy? Ở bên trong làm chuyện đó cũng không khóa cửa.

Âu Nhược Lan tim đập thình thịch đẩy cửa ra, sắc mặt ửng đỏ nhưng giây tiếp theo cô hoàn toàn chết lặng.

Nghiêm Dịch Trạch người đáng ra cũng ở trong phòng bao lúc này không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một mình Lăng Lâm, quần áo của cô gọn gàng, không giống như vừa trải qua chuyện mây mưa.

Âu Nhược Lan sợ Lăng Lâm cảm lạnh, mau chóng tới đỡ cô dậy, liên tục gọi cô mấy tiếng nhưng Lăng Lâm vẫn không tỉnh, cô rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi thêm người đưa Lăng Lâm về khách sạn, cho đến trời sáng rõ, hai mắt Lăng Lâm lúc này mới gian nan mở ra.

Nhìn thấy mình đang ở khách sạn, Lăng Lâm theo bản năng quay đầu nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy Nghiêm Dịch Trạch như mong đợi.

Cô nhớ mang máng tối hôm qua đã cho Nghiêm Dịch Trạch uống đến ngất đi rồi, lẽ ra nên thành công rồi, sao lại không thấy anh ở đây?

Có phải anh thức dậy sớm hơn mình nên đã chuồn mất?

“Chị Lâm, chị tỉnh rồi! Tôi bảo người đưa bữa sáng đến cho chị!” Âu Nhược Lan đẩy cửa tiến vào, thấy Lăng Lâm ngồi ở trên giường nhíu mày, nói xong liền muốn quay người ra ngoài.

Lăng Lâm gọi cô lại nhíu mày hỏi, “Dịch Trạch đâu? Tôi không phải bảo cô không thể tuỳ tiện thả anh ấy đi à!”

“Cậu Nghiêm…” Âu Nhược Lan nhìn Lăng Lâm muốn nói lại thôi.

“Anh ấy làm sao? Có phải anh ấy không muốn chịu trách nhiệm không? Chuyện này tôi đã sớm đoán được!” Lăng Lâm tức giận vung nắm đấm nhưng giây tiếp theo lại bỗng nhiên cười nói, “Không sao, anh ấy không phụ trách cũng không cần vội, dù sao thứ tôi muốn cũng đã nhận được! Nhược Lan, đưa ảnh chụp cho tôi xem

Thấy Lăng Lâm đưa tay muốn ảnh chụp, Âu Nhược Lan mặt càng khó coi, nhất thời đứng tại chỗ ngần người.

“Nhược Lan, cô sao thế? Không phải chuyện quan trọng thế này cô cũng quên chứ? Bỏ đi, quên cũng không sao! Cô đưa báo mới đây, tôi muốn xem tin tức viết thế nào về chuyện đêm qua của tôi và Nghiêm Dịch Trạch! Tần Di mà nhìn thấy cái này nhất định sẽ điên lên! Đến lúc đó… haha”

Nghĩ đến cái này, biểu cảm trên mặt Lăng Lâm vô cùng đắc ý, cô dường như đã tưởng tượng ra cảnh Tần Di trở mặt với Nghiêm Dịch Trạch, đau lòng muốn chết rời khỏi nhà họ Nghiêm.

Nhưng Âu Nhược Lan vẫn không nhúc nhích, trên mặt càng khó xử.

Điều này làm Lăng Lâm có chút bối rối. Âu Nhược Lan rốt cuộc là làm sao?

Chẳng lẽ đến cánh nhà báo mà Âu Nhược Lan cũng quên sắp xếp, Âu Nhược Lan luôn luôn làm việc cẩn thận, mà chuyện này cô đã dặn đi dặn lại, cô ấy chắc chắn sẽ không quên. “Chị Lâm, cái này…tối qua…”

“Đừng có dông dài, mau nói đến cùng là xảy ra chuyện gì

Lăng Lâm bỗng nhiên có dự cảm không tốt, chuyện tối qua sợ là không quá thuận lợi, nhưng lúc này cô không quá lo lắng.

Kế hoạch của cô rất hoàn hảo, cô không tin Nghiêm Dịch Trạch có thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Âu Nhược Lan cắn răng lớn gan đem chuyện cô biết nói hết một lượt, Lăng Lâm lúc đầu nghe còn không hiểu, nhưng vài giây lại nổi giận lôi đình.

Cô chộp lấy tất cả những thứ trong tầm tay hung hăng đập một trận lúc này mới dần tiêu tan tức giận.

Lăng Lâm cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Nghiêm Dịch Trạch, anh thế mà lại đối xử như thế với tôi! Khốn nạn!

Khốn nạn!”

Âu Nhược Lan bị dọa không dám lên tiếng qua rất lâu lúc này mới thận trọng hỏi, “Chị Lâm, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có cần làm lại lần nữa không?”

“Không!” Lăng Lâm gắt gao nhíu mày lắc đầu, “Về sau anh ấy nhất định sẽ phòng bị với tôi! Trong thời gian ngắn không thể thực hiện nữa, muốn ra tay phải từ phương diện khác

“Chị nói là..Vân Hạ?” Âu Nhược Lan không chắc chắn nhìn Lăng Lâm, “Chị Lâm, giờ Vân Hạ đang làm người giúp việc ở nhà họ Tiêu, sợ là tạm thời không dùng được!”

“Tạm thời vô dụng, không có nghĩa là về sau cũng vô dụng, hơn nửa tháng nữa con của Vân Hạ và Tiêu Hạng sẽ đầy tháng, cô cho người liên lạc với cô ta, ném cho cô ta một mồi lửa, tôi không tin người đàn bà kia có thể nhẫn nhịn!”

Ánh mắt Lăng Lâm lạnh lẽo phân phó Âu Nhược Lan lập tức gật đầu đáp ứng, Lăng Lâm vẫn không quá yên tâm, lại dặn dò, “Nhớ kỹ, chuyện này phải làm cẩn thận. Đừng để ai phát hiện ra chúng ta có liên lạc với Vân Hạ!”

“Chị Lâm, chị yên tâm! Tôi biết nên làm như thế nào

“Đi đi!” Lăng Lâm phất tay để cô ra ngoài rồi đứng dậy tới tắm rửa một cái, thay quần áo khác, rầu rĩ không vui đi xuống lầu khách sạn ăn sáng.

Vừa ngồi xuống không lâu, Lăng Mục Dương đi đến ngồi xuống đối diện cô cười nói, “Người đẹp Lăng Lâm, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại

nhau sớm như vậy! Khéo thật đấy!”

Lăng Lâm mặt không thay đổi nhìn anh một cái, không nói chuyện.

Lăng Mục Dương hiếu kì nhìn cô chằm chằm mắt hỏi, “Người đẹp Lăng

Lâm tâm trạng không tốt sao? Ai làm cô tức giận, tôi giúp cô xả giận

“Để anh Lăng chê cười rồi, tôi không phải tâm tình không tốt, chỉ là vừa rời giường nên có hơi khó chịu!” Lăng Lâm có nặn ra một nụ cười giải thích.

“Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng người đẹp Lăng Lâm không muốn nhìn thấy tôi!”

“Sao có thể?” Lăng Lâm lập tức nở nụ cười, thuận miệng hỏi, “Anh Lăng tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Ngon, rất ngon là đằng khác! Chưa bao giờ ngủ ngon như vậy! Ngủ một mạch đến sáng hôm sau!” Lăng Mục Dương nói xong, đột nhiên lại gần híp mắt cười hỏi, “Người đẹp Lăng Lâm, có thể cho tôi biết nhãn hiệu rượu vang đỏ tối qua không, tôi chưa bao giờ được uống rượu mạnh như thế đâu! Làm danh hiệu ngàn chén không say của tôi sụp đổ rồi! Tôi phải có mấy chai, về sau mà không ngủ được thì có thể uống một ly!”

Lăng Lâm sắc mặt cứng đờ, chột dạ cười cười nói, “Anh Lăng cứ nói đùa, làm gì có rượu nào vừa uống đã say? Chắc là đêm qua anh đã uống nhiều loại khác nhau, vừa uống rượu trắng lại uống bia, cuối cùng lại uống rượu đỏ, tự nhiên là rất dễ say! Dù sao cũng không thể uống lẫn lộn như thế! Chuyện này anh Lăng chắc cũng biết, đừng đùa tôi thế chứ!”

“Người đẹp Lăng Lâm đúng là kiến thức rộng rãi!” Lăng Mục Dương híp mắt nhìn cô cười như không cười nói, “Nói như thế tức là do tôi uống quá nhiều loại rượu đúng không?” “Chắc chắn là thế!”

Lăng Lâm mặt không đỏ tim không đập trả lời, sợ anh tiếp tục dây dưa vấn đề này nên cười nói sang chuyện khác, “Anh Lăng không phải muốn đi thăm quan Nhuận Thành à? Tôi hôm nay đúng lúc có thời gian, chúng ta cùng đi chứ?” “Thật sao? Tốt quá rồi!”

Thấy anh cười vui vẻ trong lòng Lăng Lâm có chút bài xích, nhưng vẫn cười hẹn giờ xuất phát sau một giờ, hai người lái xe của Lăng Mục Dương rời khỏi khách sạn.

Tần Di ở nhà họ Nghiêm đương nhiên không biết chuyện này, Nghiêm Dịch Trạch tất nhiên cũng sẽ không nói với cô tối qua suýt chút nữa bị Lăng Lâm tính kế, mà cuối cùng mình mới là người chơi cô một vố.

Lúc ăn sáng Tần Di không thấy bà Nghiêm nên có chút tò mò hỏi Nghiêm Dịch Trạch mới biết thân thể bà không tốt lắm nên sáng sớm đã đi bệnh viện.

Tần Di có chút lo lắng cùng anh đến bệnh viện thăm bà.

Lúc đến bệnh viện thì bà Nghiêm đang truyền dịch, nhìn thấy hai người hỏi đã ăn cơm sao đột nhiên chạy tới.

Nghiêm Dịch Trạch cầm lấy Tần Di tay cười giải thích nói, “Tần Di nghe nói bà không khoẻ không yên tâm nên bảo con đưa cô ấy đến thăm bài! Bà nội, bà có sao không?”

“Bà không sao! Hai đứa thật có lòng!” Bà Nghiêm cười nhìn Tần Dị, khoát tay nói, “Trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, không có chuyện gì các con về đi!”

“Sao thế được? Bà nội, bà để con ở đây đi! Con về nhà cũng không có việc gì!” Tần Di nói xong quay đầu mắt nhìn Nghiêm Dịch Trạch nói, “Dịch Trạch, anh có chuyện mau ởi đi! Em ở đây chăm sóc bà nội!”

Nghiêm Dịch Trạch muốn ở lại nhưng bà Nghiêm chợt nhớ tới cái gì mở miệng nói, “Dịch Trạch, không phải hôm nay con phải đến nhà chú Lăng sao? Con thử xem có thể giúp đỡ mối quan hệ của chú Lăng và Lâm nha đầu trở nên tốt hơn không, dù sao cũng là cha con, cứ như thế mãi cũng không tốt!”

“Nhưng…” Nghiêm Dịch Trạch nhìn Tần Di có chút không nỡ, bà Nghiêm thấy thế cười nói, “Nha đầu, con đi với Dịch Trạch đi! Thuận tiện cũng chào hỏi, nhà họ Lăng với nhà họ Nghiêm chúng ta quan hệ rất thân thiết, vợ chú Lăng thân thể không tốt, không thể ra ngoài, con không có việc gì có thể đến đó nói chuyện với cô ấy!”

“Nhưng bà ở đây…” Tần Di chần chừ một lúc.

“Nha đầu ngốc, bà nội không phải trẻ con, không cần các con ở đây! Có chuyện gì còn có quản gia!” Bà

Nghiêm cười nhìn quản gia.

“Đúng thế! Cậu chủ, cô chủ, hai người yên tâm đi! Có tôi chiếu cố lão phu nhân!”

Quản gia cũng khuyên hai người hai câu Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di lúc này mới gật đầu đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng của hai người, quản gia cười nói, “Lão phu nhân, cô chủ thật là hiếu thuận!”

“Ừm, nha đầu này không tệ!” Bà Nghiêm hài lòng nhẹ gật đầu.

Bố của Lăng Lâm Lăng Quốc Cường là chủ tịch tập đoàn Lăng thị, là bạn tốt của bố Nghiêm Dịch Trạch, từ trước đến nay ông luôn ủng hộ anh.

Ông thấy Nghiêm Dịch Trạch đến chơi vô cùng vui mừng mời hai người uống trà trò chuyện.

Nghiêm Dịch Trạch cũng rất tôn trọng ông ấy, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, nói thêm vài câu liền nói đến chuyện Nghiêm Dịch Trạch dự định thế nào với Nghiêm thị.

Chuyện này Tần Di không biết gì cả, hoàn toàn không thể chen lời vào, chỉ có thể ngốc ngốc ngồi ở một bên nghe.

Lăng Quốc Cường thấy cô nhàm chán, cười nói, “Cháu dâu, cháu không hứng thú với mấy chuyện của chú đúng không? Không thì cháu dì cháu ở trên lầu, bà ấy cả ngày cũng không ai nói chuyện, cũng buồn lắm.”

Tần Di thấy Nghiêm Dịch Trạch gật đầu mới đứng dậy đi theo người làm lên lầu.

Nhìn bóng lưng của hai người biến mất ở lầu hai, Lăng Quốc Cường lúc này mới thu hồi tầm mắt, “Dịch Trạch, ánh mắt của con không tệ! Cô ấy hợp với con hơn là Lăng Lâm!”

“Chú Lăng…” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt có chút không được tự nhiên.

Lăng Quốc Phong lại cười nói,

“Thôi có sao đâu! Chú chỉ là thuận miệng nhắc đến, không có ý gì khác! Hôm nay có thời gian, chú sẽ giới thiệu ngắn gọn về tình hình của công ty trong năm qua, để con chuẩn bị tâm lý, không đến lúc đó lại không hiểu bị mấy người kia lừa!” “Con cám ơn chú!”

Không nhắc đến hai người đang ngồi nói chuyện chính sự, chỉ nói Tần Di theo người làm lên lầu đến một căn phòng, người làm gõ cửa nói, “Bà chủ, cô chủ nhà họ Nghiêm đến thăm người!”

Bên trong truyền đến tiếng ho khan của một người phụ nữ, sau đó vang lên một âm thanh yếu ớt, “Mời cô ấy vào đi!”

Đẩy cửa ra, Tần Di nhìn thấy một người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt dựa lưng vào gối đầu ngồi ở trên giường truyền nước biển, cách đó không xa còn một người giúp việc trung niên, không cần nghĩ cũng biết người đang nằm trên giường chính là vợ của Lăng Quốc Phong, mẹ của Lăng Lâm. “Lăng phu nhân!”

Tần Di cung kính chào bà một tiếng, bà Lăng mới cười ra hiệu không cần gọi thế, “Con gọi dì là dì được rồi, đừng Lăng phu nhân Lăng phu nhân khách sáo thế làm gì! Con ngồi đi Tần Di “Dạ” một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế người giúp việc vừa đưa đến.

“Bộ dáng không tệ, tính cách cũng không có gì để chê, Dịch Trạch quả nhiên tinh mắt!”

Tần Di vừa ngồi xuống được bà khen nên rất ngại, “Dì đừng đùa thế!”

“Dì đùa con làm gì? Dì chỉ nói thật thôi, đáng tiếc hai đứa kết hôn dì không đến được, nhưng không sao!” Bà Lăng mỉm cười ra hiệu cho người giúp việc lấy một chiếc hộp từ ngăn kéo bên giường đưa nó cho Tần Dị, “Đây coi như là quà ra mắt dì tặng con xem có thích không!”

Tần Di lắc đầu không nhận, “Dì ơi không cần đâu ạ!”

“Đừng khách khí như thế, dì bảo con cầm thì con cứ cầm đi! Sao, không thích?

“Sao thế được ạ?” Tần Di không muốn làm bà không vui, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy mở ra nhìn, trong hộp là vòng tay bằng ngọc, màu xanh ngọc lục bảo, nhìn là biết có giá trị không nhỏ.

“Thích không? Đây là Quốc Cường tặng cho dì khi còn trẻ, người ta nói rằng màu xanh hoàng đế rất quý giá! Trước kia dì ra ngoài đều đeo nó, nhưng bây giờ thân thể không tốt hơn nữa già rồi, đeo vào trông như khoe của”

Bà Lăng rất xúc động, Tần Di nhanh chóng an ủi nói, “Sao có thể? Dì vẫn còn trẻ lắm!”

“Thân thể của dì dì biết, sợ sẽ không sống được lâu! Chỉ là tiếc trước khi chết không được gặp lại đứa nhỏ Lăng Lâm kia, không biết mấy năm nay nó thế nào, có gầy không.”

Thấy bà nhắc đến Lăng Lâm, Tần Di nhíu mày, hiếu kì hỏi, “Dì ơi, dì không biết Lăng Lâm về rồi sao? Cô ấy

không về thăm dì sao?”

“Con nói gì? Lăng Lâm về rồi? Nó ở đâu, mau đưa dÌ đi gặp nó!”

Bà Lăng kích động nắm lấy tay Tần Di, thấy cô hít thở không thông mới ý thức được mình quá dùng sức,

nhanh chóng buông tay ra nói, “Xin lỗi con, là dì quá kích động, làm đau con rồi sao!”

“Không ạ!” Tần Di thu tay lại lắc đầu liên tục.

“Nhiều năm dì không nghe được tin tức của Lăng Lâm nên có chút xúc động con đừng để ý

“Không sao ạ! Nhưng thân thể của dì thế này mà Lăng Lâm không quay về thăm dì sao?” Tần Di hiếu kì hỏi một câu.

“Nói đến chuyện này thì dài lắm!”

Bà Lăng chìm vào hồi ức.

Lăng phu nhân là mẹ kế của Lăng Lâm, Lăng Lâm mười ba tuổi mới gả cho Lăng Quốc Cường. Mặc dù bà luôn coi Lăng Lâm như con mình nhưng Lăng Lâm luôn có khoảng cách với bà và chưa bao giờ gọi bà là mẹ.

Mặc dù vậy, bà Lăng luôn đối xử với Lăng Lâm như con nhưng Lăng Lâm không hề cảm kích, động một chút sẽ tức giận to tiếng.

“Cứ cho là như thế sự việc cũng sẽ không đi đến nước này?”

Nghe thấy câu hỏi của Tần Di, bà Lăng bất đắc dĩ cười khổ, “Chuyện làm dì và Lăng Lâm hoàn toàn xa nhau thật ra là chuyện từ năm năm trước. Hồi đó nó với Dịch Trạch còn là một đôi, chú dì còn nghĩ hai đứa sẽ kết hôn sinh con thì nó đột nhiên không biết tại sao nhất định phải gả cho một người Mỹ chỉ mới quen nhau được vài ngày, chú dì sống chết không đồng ý, nó cãi nhau to với chú dì một trận rồi bỏ nhà đi Mỹ, từ đó đến nay không trở lại! Lúc đó dì đuổi theo nó không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, liệt nửa người dưới, Quốc Cường lúc đó rất tức giận, đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con! Nói cho cùng thì tất cả cũng là tại dì!

Tần Di căn bản không nghĩ tới việc này lại như thế, bảo sao lúc Lăng Lâm đến tìm Nghiêm Dịch Trạch thái độ thù địch với cô rất rõ ràng, hoá ra trước đó hai người từng là một cặp.

Nhưng Lăng Lâm đã đi Mỹ nhiều năm như thế cũng không về, chắc là ở bên đó sống cũng tốt, sao tự dưng lại quay về?

Mấy năm nay rốt cuộc Lăng Lâm đã xảy ra chuyện gì? “Dì ơi chuyện này không thể trách dì”.

“Sao lại không trách dì, nếu không phải tại dì…” Lăng phu nhân cười khổ, “Con ơi, con có thể đưa dì đi thăm nó không, dì muốn nói chuyện với nó”.

Tần Di thấy bà liệt nửa người trong lòng có chút không đành lòng, “Dì ơi, thân thể của dì không tiện, để cháu đi tìm cô ấy, thử xem có thể khuyên cô ấy về thăm dì không!”

“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi! Dì không biết nên cảm ơn con thế nào mới được!” Lăng phu nhân nắm lấy Tần Di tay, kích động nói.

“Không cần đâu ạ! Đây đều là việc con nên làm!”

Tần Di là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, chuyện không muốn nhìn thấy nhất chính là chuyện con cái tách khỏi cha mẹ nên tự nhiên muốn hết sức giúp đỡ, cho dù chỉ là tình cảm của bà Lăng với Lăng Lâm chỉ từ một phía! Cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Chưa kể rằng mối quan hệ giữa hai người đã rất tốt, hơn nữa thân thể của bà còn xấu như thế.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng Lâm luôn thù địch với cô, còn còn trăm phương ngàn kế tính toán cô, cô muốn đi tìm Lăng Lâm chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN