Rể Quý Trời Cho - Chương 27: Ngậm cái mồm thối tha của cô vào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
583


Rể Quý Trời Cho


Chương 27: Ngậm cái mồm thối tha của cô vào


Lâm Thanh Diện cúp máy rồi gọi điện cho Lý Vân, giám đốc phụ trách cửa hàng điện máy này.

“Tìm ai?” Giọng vang lên ở đầu dây bên kia có vẻ thờ ơ.

“Tôi là Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện lên tiếng nói.

Đầu bên kia vang lên tiếng ma sát với ghế dựa, theo sau đó là giọng nói hết sức nhiệt tình của Lý Vân: “Là anh Diện ạ, xin hỏi anh gọi có gì không?”

Lúc nãy Hướng Vấn Thiên vừa gọi cho ông ta, dặn rằng nếu có một người tên Lâm Thanh Diện tìm thì dù là chuyện gì ông ta cũng phải đồng ý.

Cho dù anh muốn chuyển hết đồ trong cửa hàng thì Lý Vân cũng phải chiều theo ý anh.

Lý Vân cũng không ngu, ông ta biết người tên Lâm Thanh Diện này chắc chắn cũng thuộc hàng có máu mặt, nếu không Hướng Vấn Thiên cũng sẽ không đích thân gọi cho ông ta.

“Tôi ở cửa vào số ba của cửa hàng điện máy, ông tới đây một lát đi.” Lâm Thanh Diện nói dứt lời thì liền cúp máy.

Anh quay về khu tivi cao cấp, người nhân viên nọ và Hứa Bích Hoài vẫn đang đứng đó.

Cô nhân viên kia tỏ ra khinh bỉ, còn Hứa Bích Hoài lại có vẻ xấu hổ.

“Sao rồi? Gọi điện vay tiền không được sao? Để tôi nói cho mà nghe nhé, không có khả năng móc hầu bao trả thì đừng có mà thể hiện, loại người như anh khiến tôi thấy thật ghê tởm.”Cô ta vẫn không bỏ qua hai người.

“Tôi vừa gọi giám đốc của các cô, cứ đợi ông ta rồi nói sau.” Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Cô nhân viên kia càng tỏ vẻ không tin lời anh, lên giọng nói: “Dựa vào anh sao? Còn gọi cho giám đốc của chúng tôi á? Nằm mơ, trừ khi là khách hàng lớn, nếu không quản lý của chúng tôi cũng chả có thì giờ tới đây để mà lãng phí với mấy tên bần cùng như mấy người.”

Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ đứng yên ở đó.

Chỉ trong vòng hai phút, một người đàn ông mặc đồ vest với khuôn mặt gầy gò đã chạy tới, có thể thấy rõ ông ta đã chạy nhanh hết mức thế nào.

Cô nhân viên kia không ngờ rằng giám đốc sẽ tới thật, điều này làm cô ta cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Song rồi cô ta lại nhủ thầm, đây có lẽ chính là một cơ hội tốt, chỉ cần cô ta trình bày rõ rằng Lâm Thanh Diện không có tiền mua tivi mà còn ở đây quấy rối, có khi còn được giám đốc khen ngợi ấy chứ.

“Giám đốc, ở đây có người không có tiền mua tivi mà cứ khăng khăng rằng bản thân mua nổi, còn bảo tôi lấy cho anh ta chiếc tivi hơn một trăm triệu, rõ ràng anh ta không có tiền, chỉ là muốn gây sự thôi, đã vậy còn đòi gọi ông tới nữa chứ.”

“Là ai?” Lý Vân lên tiếng hỏi.

Cô ta liền chỉ tay về phía Lâm Thanh Diện rồi nói: “Chính là anh ta, nghèo rớt mồng tơi còn ở đây ra vẻ, đến tôi còn thấy chướng tai gai mắt.”

Lý Vân nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi hỏi: “Anh đây có phải là… là anh Lâm không?”

Lâm Thanh Diện gật đầu.

“Giám đốc, người như vậy còn nhiều lời với anh ta làm gì, không gọi anh ta là ăn mày đã nể mặt rồi.” Cô ta thấy giám đốc tới thì như tìm được chỗ dựa vậy, nói năng càng khó nghe hơn.

Mặt Lý Vân tái mét, người này ngay cả Hướng Vấn Thiên cũng phải tôn trọng, cô nhân viên này lại dám bảo anh là ăn mày, chán sống rồi sao.

“Mẹ nó ngậm cái mồm thối tha của cô vào! Người như anh Lâm đây tới lượt cô nhiều lời sao?” Lý Vân trừng mắt với cô ta.

Cô nhân viên kia thấy Lý Vân đột nhiên nổi nóng thì trong lòng vô cùng thấp thỏm, không thể nào ngờ được là Lý Vân lại lên tiếng bênh vực Lâm Thanh Diện.

“Giám đốc, tôi…”

“Tôi gì? Chỗ này không đến lượt cô lên tiếng.” Lý Vân lớn tiếng giận dữ.

Lúc này cô ta mới nhận ra rằng có lẽ mình đã chọc phải người có máu mặt rồi.

Hứa Bích Hoài đứng cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Lý Vân, cô vốn cho rằng người quản lý ở đây sẽ càng chướng mắt hai người họ hơn, không ngờ ông ta lại đứng về phía họ.

Lý Vân mắng cô nhân viên kia xong liền quay lại nhìn Lâm Thanh Diện rồi kính cẩn nói: “Anh Lâm à, thật ngại quá, cô nhân viên này mới tới nên có nhiều chuyện chưa biết rõ, xin anh thứ lỗi cho.”

“Anh muốn mua cái nào, giờ tôi sẽ cho người đóng gói chuyển thẳng tới nhà anh.”

Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ vào chiếc tivi giá hơn trăm triệu kia: “Cái này đi.”

Lý Vân ngay lập tức gật đầu rồi nói: “Anh Lâm, anh cứ để địa chỉ lại, tôi sẽ cho người đưa tới đó nhanh nhất có thể.”

Lâm Thanh Diện cho Lý Vân địa chỉ.

Sau khi ghi lại địa chỉ, Lý Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Bích Hoài rồi khen cô: “Đây chắc là bà xã nhà anh đúng không, thật đúng là vẻ đẹp trời cho, có khi Tây Thi còn thua vài phần.”

Hứa Bích Hoài nghe vậy dù có hơi ngại ngùng nhưng cũng thấy rất thoải mái, so với cảm giác xấu hổ ban nãy đúng là khác nhau một trời một vực.

Lâm Thanh Diện cũng không nói thêm gì, chung quy dù là Lý Vân thì cũng chỉ là một nhân viên làm công cho anh thôi, không cần gì phải khách sáo cả.

“Đúng rồi, phẩm chất nhân viên chỗ các người cần nâng cao đi, đã không xem khách hàng là thượng đế mà còn ra vẻ khinh khi, loại nhân viên như vậy không có cũng chẳng sao.”

Trước khi đi Lâm Thanh Diện lại nói với Lý Vân một câu.

“Anh Lâm nói phải, để sau này tôi sẽ cố gắng nâng cao phẩm chất của nhân viên, những người phẩm chất kém cỏi sẽ đuổi đi hết.”

Lâm Thanh Diện gật đầu nắm tay Hứa Bích Hoài đi ra khỏi cửa hàng, không cần trả dù chỉ một xu.

Người nhân viên kia mặt cắt không còn giọt máu, lòng vô cùng ân hận vì thái độ lồi lõm của mình lúc nãy, nếu cô ta ăn nói đàng hoàng đúng bổn phận thì chuyện như vậy đã không xảy ra rồi.”

“Đến phòng kế toán nhận lương tháng này rồi biến đi, chỗ này không nhận nuôi nhân viên như cô.”

Giọng điệu Lý Vân lạnh lùng, ông ta nói dứt lời liền quay lưng bỏ đi.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng bước đi trên đường, Hứa Bích Hoài tò mò nhìn anh, cô hỏi anh: “Người giám đốc kia sao không lấy tiền của anh vậy, cái tivi đó tận hơn trăm triệu đó.”

“Anh gọi điện nhờ bạn trả tiền rồi, sau này trả lại là được.” Lâm Thanh Diện cười trả lời cô.

Lúc này Hứa Bích Hoài mới gật gật đầu, lúc đó cô trông thấy thái độ của Lý Vân với Lâm Thanh Diện, còn nghĩ rằng anh chính là chủ của cửa tiệm này cơ, hóa ra là nhờ bạn trả tiền trước.

Hai người về tới nhà không bao lâu thì tivi cũng đã được chuyển tới, hơn nữa họ còn nhiệt tình lắp ráp xong xuôi.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa buổi tối về tới nhà trông thấy tivi mới thay thì đều vô cùng ngạc nhiên.

“Đây không phải loại tivi cao cấp hơn trăm triệu một cái sao? Sao nó lại ở nhà chúng ta chứ?”

“Chắc chắn là Bích Hoài mua rồi, xem ra lần trước chuẩn bị triển lãm, Bích Hoài cũng được không ít lộc.” Hứa Quốc Hoa nói.

Hai người cùng đứng trước tivi mới ngắm nghía hồi lâu.

“Bích Hoài đúng là có triển vọng quá, lại mua cho chúng ta loại tivi xịn như vậy, chốc nữa tôi nhất định phải ra ngoài khoe con gái của chúng ta mới được.” Mặt mày Tống Huyền Khanh tươi rói như hoa.

Không lâu sao Lâm Thanh Diện vì muốn xem xét chất lượng của tivi ra sao nên liền đi tới mở tivi lên.

Ngay lúc anh đang cầm điều khiển tivi chuyển kênh thì Tống Huyền Khanh liền đột nhiên vọt lại, còn nhoài tới giật chiếc điều khiển từ trong tay anh.

Tống Huyền Khanh trợn trừng nhìn chăm chăm vào anh, lớn giọng nói: “Tivi này là của con gái mua cho bọn tôi, hơn nữa nó mắc tiền như vậy, không phải thứ mà cậu muốn xem là xem, sau này cậu muốn dùng tivi thì dùng cái cũ kia đi, đừng động vào cái mới này!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN