Rể Quý Trời Cho - Chương 36: Mọi người là khách quý của tiệm chúng tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
361


Rể Quý Trời Cho


Chương 36: Mọi người là khách quý của tiệm chúng tôi


Lục Thiên Điệp ngay lập tức phẫn nộ, Hứa Bích Hoài tính cách trầm lặng, sẽ không tính toán với loại người này, nhưng cô bạn thì không.

Lục Thiên Điệp trợn mắt lên với người đàn bà kia, rồi nói: “Cái cô này nói chuyện kiểu gì đấy, cô dựa vào cái gì mà bảo bọn tôi tránh ra? Khu mua sắm này là của nhà cô chắc?”

Người phụ nữ kia cười ha hả đáp lại: “Dựa vào cái gì á? Dựa vào việc tôi có thể mua được mỹ phẩm ở đây, còn các cô thì không!”

Lục Thiên Điệp bị lời nói của cô ta chặn họng ngay lập tức, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.

Người phụ nữ kia thấy Lục Thiên Điệp không nói gì thì lại càng kiêu ngạo, giọng đầy đắc ý: “Mấy kẻ nghèo rách như các cô, thì không nên đến mấy chỗ như này đâu, các cô ra khu mỹ phẩm giảm giá ở đằng kia mà xem đi, đỡ phải ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người.”

“Cô!” Lục Thiên Điệp tức giận tới mức lồng ngực phập phồng mạnh mẽ theo từng nhịp thở.

Người phụ nữ ấy chẳng thấy thái độ của mình có gì sai cả, với những người không có tiền bằng cô ta thì nên đối xử như thế.

“Trông hai người các cô cũng xinh xắn đấy, nếu tìm cho mình một người đàn ông có tiền thì không chừng còn có thể mua được mỹ phẩm ở đây, nhưng nhìn dáng vẻ này thì chắc các cô chưa tìm được đàn ông như thế rồi.”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn sang phía Lâm Thanh Diện ở bên cạnh, nét khinh bỉ trong ánh mắt càng thêm phần mãnh liệt.

“Người đàn ông này nhìn qua đã thấy là không có bản lĩnh gì rồi, các cô ai mà gả cho anh ta, thì cả đời cũng đừng mong mua được mỹ phẩm của chỗ này.” Người đàn bà đó lại cằn nhằn thêm một câu.

Mặc dù Lục Thiên Điệp rất khó chịu với người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, nhưng nghe câu nói vừa rồi, Lục Thiên Điệp lại cảm thấy thực sự cô ta nói không sai.

Cô quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Người ta nói không sai đâu, nếu anh có chút bản lĩnh thì Bích Hoài cũng không phải ở đây chịu bị người ta làm cho tức chết như thế.”

Lâm Thanh Diện không biết làm thế nào, cho dù anh đi đến đâu, thì vẫn là nằm không cũng dính đạn.

Hứa Bích Hoài kéo kéo cánh tay cô rồi bảo: “Được rồi Điệp, chúng ta không cần hạ thấp mình nói chuyện với cô ta, bây giờ không muốn mua thì để sau quay lại mua đi.”

“Xì, có quay lại thì mấy cô vẫn không mua được thôi, xinh đẹp thì đã sao, vẫn chẳng có người đàn ông nào chịu mua đồ trang điểm cho mình.” Người phụ nữ cứ lảm nhảm không ngừng.

Lúc này cửa hàng trưởng của Chanel đi về phía các cô, người phụ nữ kia thấy thế liền đi ngay qua, cô ta nói: “Mấy người mau đuổi ba kẻ nghèo rách kia đi cho tôi, đừng để làm ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của tôi.”

Cửa hàng trưởng nhìn cô ta một cái, biểu hiện không quá nhiệt tình, mà chỉ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, nếu cô còn vô lễ với khách quý của cửa hàng chúng tôi nữa, thì người chúng tôi phải đuổi ra là cô đấy.”

Người phụ nữ kia nghe chủ tiệm nói vậy liền sững sờ, Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài cũng lặng cả người.

Khách quý?

Đây là chuyện gì vậy?

“Anh có ý gì thế, ba kẻ nghèo nàn rách rới kia căn bản không thể mua được mỹ phẩm ở đây, làm sao lại là khách quý của các anh được, tôi đang muốn mua mỹ phẩm của các người đấy, nhưng thái độ của mấy người như thế, tôi không thèm mua nữa đâu.” Người phụ nữ kia lập tức nổi giận đùng đùng.

Nhưng cửa hàng trưởng không thèm dỗ dành cô ta, người phụ nữ đó mà so với ba người Lâm Thanh Diện, thì cũng chẳng coi là khách hàng quan trọng gì.

Còn về ba người Lâm Thanh Diện, có người đã đặc biệt dặn dò anh ta rằng, chỉ có làm ba người họ vui vẻ thì mới có thể làm ăn lớn được.

“Ba vị khách quý, thực sự ngại quá, khiến ba vị gặp phiền phức rồi, cửa hàng chúng tôi trước giờ không từ chối khách hàng vào xem, để thể hiện thành ý của chúng tôi, xin tặng hai bộ sản phẩm này cho các vị.”

Cửa hàng trưởng vừa nói vừa quay lại gọi người mang hai bộ mỹ phẩm đóng gói vô cùng tinh xảo đến, đưa cho Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp.

Hai người đều lặng người nhận lấy bộ đồ kia, sau đó cả hai người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Đây là… túi quà trang điểm cao cấp mới nhất của Chanel?” Lục Thiên Điệp nuốt nước bọt.

“Đúng vậy, mẫu mỹ phẩm này cực kỳ phù hợp với khí chất của hai cô, tôi tin rằng sau khi các cô dùng bộ mỹ phẩm này, sức hút sẽ tăng lên một đẳng cấp mới.” Cửa hàng trưởng cười nói.

“Nhưng, bộ mỹ phẩm này tận mấy chục triệu, các anh cứ thế tặng cho chúng tôi sao?” Lục Thiên Điệp ngạc nhiên.

“Đúng vậy, hai bộ mỹ phẩm này chính là để dành tặng cho hai cô, mong hai cô hãy nhận cho.” Cửa hàng trưởng cung kính trả lời.

Người phụ nữ đứng bên cạnh liền tức đỏ cả mắt, cô ta trực tiếp đi đến trước mặt cửa hàng trưởng, nói: “Anh cũng tặng tôi một bộ đi.”

Người phụ nữ này tuy không thiếu tiền, nhưng với bộ mỹ phẩm đẳng cấp thế này, cô ta cũng không nỡ bỏ tiền ra mua, cô ta đến đây cũng chỉ định mua ít đồ bình thường thôi.

Bây giờ lại thấy vị cửa hàng trưởng kia tặng hai bộ cho Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài, đương nhiên cô ta vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.

“Xin lỗi, không có của cô.” Thái độ của cửa hàng trưởng trở nên lạnh lùng trong nháy mắt.

“Dựa vào đâu mà bọn họ có, tôi thì không? Tôi là khách quen của cửa hàng các anh đấy, các anh làm như thế không sợ mất một vị khách như tôi à? Hai người bọn họ không thể trở thành khách quen của cửa hàng này đâu.” Người phụ nữ kia tự cho rằng bản thân mình rất quan trọng.

“Xin lỗi, nhưng cũng không có của cô đâu, bộ mỹ phẩm của hai người này đã có người trả tiền rồi, nếu cô muốn thì tự bỏ tiền ra mà mua.” Cửa hàng trưởng nói.

“Có người trả tiền rồi? Là ai trả thế?” Lục Thiên Điệp vội vã hỏi.

“Xin thứ lỗi, chuyện này chúng tôi không thể nói được.” Cửa hàng trưởng trả lời, len lén liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài cũng vô thức nhìn sang phía Lâm Thanh Diện, trong ấn tượng của cô, tiền riêng của Lâm Thanh Diện cũng không phải nhiều một cách bình thường đâu.

Người phụ nữ kia vừa nãy còn nói Lục Thiên Điệp không tìm được người đàn ông chịu trả tiền mua mỹ phẩm cho mình, quay đầu liền có người tặng cho cô và Hứa Bích Hoài bộ mỹ phẩm cao cấp nhất, có thể nói đây chính là một cú đánh trực tiếp vào mặt cô ta.

Cô ta nhìn bộ mỹ phẩm trong tay Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài mà vừa ngưỡng mộ, vừa nghiến răng nghiến lợi vì đố kỵ.

“Hôm nay mấy người nhất định phải tặng tôi một bộ mỹ phẩm giống như bọn họ, nếu không… nếu không tôi sẽ không mua của mấy người nữa đâu.” Người phụ nữ kia đấm ngực giậm chân, bắt đầu giở trò vô lại.

Cửa hàng trưởng thấy thế, liền gọi bảo vệ trong cửa hàng qua bảo: “Đuổi người phụ nữ thích gây chuyện này ra ngoài cho tôi, thông báo đến các chi nhánh khác của Chanel, sau này sẽ không bán một sản phẩm nào của chúng ta cho cô ta nữa.”

Bảo vệ lập tức đuổi người phụ nữ kia ra ngoài, không chút nể nang.

Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài nhìn dáng vẻ uất ức của cô ta, trong lòng cười thầm, nghĩ cô ta đúng là đáng đời.

“Hừ, vừa nãy còn ra oai lắm mà, bây giờ sao lại không nói được gì nữa rồi. Kẻ không coi người khác ra gì, bây giờ tất cả cửa hàng của Chanel đều không bán cho cô nữa rồi, để xem sau này cô còn dám đi đâu lên mặt ra oai nữa.” Lục Thiên Điệp cười vui vẻ trên nỗi đau của cô ta.

Sau khi nhìn người phụ nữ kia bị đuổi ra ngoài, Lục Thiên Điệp nhìn chăm chăm vào bộ sản phẩm trên tay mình, lại nghĩ đến chuyện hôm nay được thưởng trên phòng livestream, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ khiến cô vô cùng phấn khởi.

Chẳng nhẽ, vận đào hoa của cô đã đến thật rồi sao?

Cô nhìn Hứa Bích Hoài, kích động hỏi: “Cậu nói xem, cái người trả tiền cho chúng ta, liệu có phải là bạch mã hoàng tử của tớ không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN