Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Chương 12-2
Editor: Yue
Tê Diệu mắt trông mong nhìn qua Tê Vọng, Tê Vọng tự nhiên là không có cách nào cự tuyệt. Anh nhìn về phía Sở Giảo Giảo, tốc độ nói bình thản không có phập phồng, lại vô cùng có trọng lượng: “Chiếu cố tốt em gái của tôi.”
Tính tình đơn thuần giống Tê Diệu như vậy cũng sẽ không dung hòa vào vòng xã giao của mấy tiểu cô nương được, lúc đầu sẽ dễ bị khi dễ. Cũng may Tê gia nhà to nghiệp lớn, lại còn có Tê Vọng, là ai cũng phải đến quan tâm Tê Diệu vài phần.
Loại mùi vị này mười phần quái dị.
Bị con trai nhà đối diện căn dặn để chị gái của mình chiếu cố tốt cho mình, khóe môi Tê Diệu run rẩy một chút, quyết định làm như không nghe thấy thì tốt hơn.
Sở Giảo Giảo nói chiếu cố thật sự rất chiếu cố, như là quen tay tiến lên kéo lại cánh tay của cô.
Sống hơn hai mươi năm, hai chị em đều chưa bao giờ có động tác thân mật như thế. Nếu như giờ phút này Tê Diệu là một con mèo, nhất định sẽ ở tại chỗ xù lông, cái đuôi đều dựng đứng lên trời.
Cô thần kinh căng thẳng, phía sau tấm lưng đơn bạc cứng ngắc giống khối đầu gỗ, chỉ muốn giống như hất kẹo mạch nha mà đem Sở Giảo Giảo hất ra.
Nhưng ở trong mắt người khác, công chúa nhỏ Tê gia mặc một bộ váy nhỏ dài đến đầu gối, ưỡn lưng đến mức giống như thiên nga nhỏ ưu nhã, cô nện bước đi nhỏ, gương mặt có chút giống cô bé mập mạp trắng nõn lộ ra ửng đỏ, một đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách chớp chớp, nhìn thấy càng thêm làm người tiếc nuối, thật hận không thể nâng trong ngực dùng sức xoa hai cái.
* * * Trên thực tế mọi người hoàn toàn chính xác làm như vậy.
Một đám con gái chừng hai mươi tuổi tựa như nữ sinh nhìn thấy búp bê tinh xảo thật đẹp, từng người yêu thích không buông tay, sờ một cái, ôm một cái, không biết là ai còn trộm hôn một cái.
Tê Diệu ban đầu còn tưởng rằng tiến vào đại bản doanh của kẻ địch, sẽ bị một đám con gái đấu võ mồm hảo hảo mà ra oai phủ đầu. Cô đã “bổ não” ra mười ngàn loại biện pháp giải quyết, ai có thể nghĩ tới sẽ là cục diện như vậy?
Làn gió mùi nước hoa xông vào mũi, cười nói tự nhiên, Tê Diệu bị sờ tới sờ lui, còn bị bắt cảm thụ qua một phen cái gì gọi là úp mặt vào ngực.
Tê Diệu trên mặt dính đầy vết son môi tức giận đến phát run.
Khinh người quá đáng mà! Khinh người quá đáng màaaaa!
Cô càng nghĩ càng giận, tức giận đến toàn thân cô phát run, thật muốn giơ nắm tay đi đánh lộn. Không đợi Tê Diệu có động tác, thân thể của cô phản ứng trước một bước, mặt đỏ tới mang tai, hốc mắt ẩn ẩn có nước mắt lấp lóe.
Một đám con gái đầu tiên là yên tĩnh một lát, lập tức che lấy môi phát ra tiếng hét hưng phấn.
“Aigu aiguu đáng yêu chết mất!”
Tê Diệu: “…”
Cô hận thấu chính mình.
Đối lập với bên Tê Diệu như chúng tinh phủng nguyệt tràn đầy thân thiện, bên phía Sở Du Du quạnh quẽ hơn nhiều. Sự tình nàng ta đoạn tuyệt với Trình Lịch ở trong giới truyền ra, lại cắt đứt liên lạc cùng không ít bạn bè ngày xưa, từ sự tình trốn khỏi Sở gia cũng dần dần bị truyền ra. Mọi người chỉ cảm thấy mất mặt thay nàng ta, lặng yên không một tiếng động bắt đầu xa lánh nàng ta.
Sở Du Du cũng không để ý cái nhìn của bọn họ. Ít nhất, mặt ngoài nàng ta là biểu hiện như thế.
Bởi vì lần này cha Sở căn dặn, sớm để cho người ta đưa tới lễ phục của tiệc tối cho Sở Du Du. Nàng ta nghĩ thầm mình không cần bỏ tiền ra cũng tốt, liền thay đổi bộ váy có giá trị không nhỏ này.
Đợi cho đêm nay trôi qua một cái, nàng ta liền đem bán, để dành được ít tiền.
Nàng ta khẽ nhấp một ngụm Champagne, đứng ở trong góc nhỏ, như cá thể hoa hồng đen dị biến đơn độc. Ánh mắt Sở Du Du rơi vào bên trên bóng dáng thẳng tắp cách đó không xa, Tê Vọng măc âu phục thẳng thớm, ở giữa một đám đàn ông ăn mặc áo mũ chỉnh tề vẫn đáng chú ý như cũ, ưu tú làm cho người khác khó mà xem nhẹ.
Đang lúc nàng ta nhìn có chút ngây ngốc, Tê Vọng bỗng nhiên hướng vị trí nàng ta nhìn qua, hiếm thấy giơ lên khoé môi. Trái tim Sở Du Du nhảy hụt hai nhịp. Tại sao Tê Vọng hướng về phía nàng ta cười? Là phát giác được ánh mắt của nàng ta hay sao?
(Yue: Ảo tưởng là bệnh. Phải trị! (´ー`))
Cùng lúc đó.
Tê Vọng xác nhận Tê Diệu đang cùng một đám con gái chơi đến vui vẻ, yên lòng thu hồi ánh mắt, lại nghe được đồng bạn bên cạnh giễu cợt: “Tê Vọng tôi thật không có phát hiện cậu là muội khống nha, em gái mới rời khỏi vài giây liền mất hồn mất vía.”
“Con bé nhỏ tuổi, đương nhiên phải có chút che chở.”
“Nếu tôi có em gái như thế tôi cũng đau. Nhưng mà hiện tại tôi chỉ muốn làm em rể của cậu.”
Tê Vọng liếc mắt nhìn hắn: “Cậu còn kém xa lắm.”
* * *
Tê Diệu hoàn toàn không thể ý thức được Tê Vọng thỉnh thoảng giám thị hành động của cô.
Cô tìm được cơ hội, lấy ra cái cớ đi vệ sinh quen dùng, cự tuyệt đề nghị cùng đi chung của Sở Giảo Giảo, mang theo mặt mũi tràn đầy vết son môi, khuất nhục bước nhanh về hướng toilet. Tê Diệu đối tấm gương lau đi vết son môi, tức giận lấy điện thoại di động ra.
Trình Lịch đã gửi cho cô liên tiếp mười mấy cái tin nhắn.
“Miêu Miêu cậu ở đâu rồi.”
“Tớ đã chờ cậu chờ thật lâu.”
“.. Tớ bị con muỗi cắn ba đốt.”
“Năm đốt.”
“Tám đốt rồi!”
“Cầu xin cậu đừng cho tớ leo câyyyyy!”
Hiện tại tuyệt đối không thể để Tê Vọng phát hiện cô ở cùng một chỗ với Trình Lịch. Tê Diệu cùng Trình Lịch ước định cẩn thận, thừa dịp nhiều người lúc đó cô từ cửa chính chuồn đi, đại sư đang ngồi ở trên xe Trình Lịch, sau khi trò chuyện xong cấp tốc chạy trở về, cho dù là trên đường Tê Vọng gọi điện thoại, Tê Diệu cũng có thể bình tĩnh tốn thời gian hai phút đồng hồ về đến đại sảnh.
Tê Diệu lén lén lút lút nhìn qua ngoài cửa toilet, xác định không có người quen, cấp tốc nện bước đi nhỏ từ hành lang chuồn đi.
“Em đi đâu vậy?”
Phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm lành lạnh, dọa Tê Diệu tê cả da đầu, kém chút nữa nhảy cao một mét.
Cô động tác cứng đờ quay mặt qua, phía sau là Hoắc Ngu hồi lâu chưa thấy, đang một tay đút túi, cười như không cười nhìn cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!