Con Hoang - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
575


Con Hoang


Phần 19


Phút ân hận cuối đời.

Nước mắt tôi rơi làm nhòe đi dòng tên anh trên giấy, bao nhiêu oán hận năm xưa nay bỗng hóa thành tiếc nuối. Giá anh nói với tôi một lời thì chúng tôi đã chẳng lạc nhau một đời. Giá tôi biết anh vì tôi mà bỏ cả công việc ngoài này tôi sẽ không oán hận anh, sẽ chờ anh, chúng tôi sẽ là một đôi, à không là một gia đình hạnh phúc mới đúng. Tiếc là những thứ ấy chỉ gói gọn mãi trong 2 từ “giá như”, tôi và anh như 2 đường thẳng cắt nhau tại 1 điểm rồi mãi mãi phải xa nhau.
Tôi bây giờ đã có Bình Minh, cũng qua cái thời mộng mơ để mà chọn tình, bỏ nghĩa. Hơn ai hết tôi hiểu một đứa trẻ thiếu thốn tình thương khổ sở đến mức nào. Thuật có thể thương tôi, hi sinh cho tôi, nhưng còn Bình Minh, chẳng ai dám chắc được điều gì. Tôi sẽ không bao giờ ích kỷ chọn hạnh phúc của bản thân mà để con trai mình khổ đau.
Thuật thấy tôi khóc mãi không ngừng thì nắm tay tôi đau lòng nói:
– Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa… anh đau…
– Vậy tại sao… không tìm em sớm hơn…?
– Anh xin lỗi, xin lỗi đã để em phải khổ, khi anh nghe em nói phải chăm con anh cứ ngỡ em đã có gia đình nên không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Cho tới khi anh biết em đang làm mẹ đơn thân, anh hiểu mình không thể mãi im lặng được nữa nên xuất viện là đi tìm em luôn.
Nghe anh nhắc tới hai từ trốn viện tôi tròn xoe mắt hỏi lại:
– Xuất viện?
Thuật thấy tôi ngạc nhiên như thế cũng khẽ gật đầu xác nhận, không lẽ anh nằm viện từ ngày hôm ấy tới giờ, và đó là lý do tới giờ anh mới có thể tìm tôi. Không đâu, chắc không thể nào nặng đến mức ấy được. Nhưng nếu không phải thì tôi thật sự không giải thích được vì sao Thuật lại không đi tìm tôi suốt nhiều năm qua mà phải chờ tới tận bây giờ.
Như đọc được sự thắc mắc trong mắt tôi Thuật từ từ giải thích:
– Anh chỉ mới tỉnh lại hai tháng nay thôi.
– Tỉnh lại, ý là trước đó anh ngất, à không hôn mê?
Vẫn cái gật đầu ấy Thuật nói tiếp:
– Mọi người ai cũng nghĩ anh sẽ sống cuộc sống thực vật cả đời, cho tới 2 tháng trước, không hiểu sao anh lại nghe thấy tiếng em cầu cứu, anh cảm nhận được em gặp nguy hiểm nên muốn đi giúp em. Nhưng anh không làm được, mở mắt ra anh mới biết mình đã hôn mê suốt 7 năm liền, bố mẹ anh đang muốn xin viện cho anh về nhà thì bất ngờ anh tỉnh lại. Nghe cứ như chuyện cổ tích phải không?
– Hai tháng trước, anh cảm nhận được em gặp nguy hiểm?
– Phải, anh không biết phải giải thích thế nào, nhưng trong tiềm thức anh cảm nhận được như thế. Cũng vì lo cho em nên…
Tôi vội vã ngắt lời Thuật mà hỏi lại:
– Hai tháng trước, là ngày nào?
– Ngày nào hả, ngày 24/3 có chuyện gì sao em?
Đó chẳng phải là ngày sinh của Bình Minh hay sao, chẳng lẽ khi tôi ngất đi anh đã cảm nhận được? Tôi cứ nghĩ mấy thứ kỳ diệu này chỉ có trên phim thôi, không ngờ ngay trong đời mình lại có.
Lau nước mắt tôi nhìn Thuật, nãy giờ anh đứng khá lâu nên có vẻ mệt và phải dựa vào cửa để thở. Lúc này tôi mới sực nhớ ra là anh mới vừa tỉnh lại, cơ thể chắc cũng còn yếu lắm nên vội vàng nói:
– Anh vào đây đi, ngồi xuống ghế cho đỡ mệt.
– Em cho anh vào, không ghét anh sao?
– Có chứ, nhưng đó là trước kia, bây giờ biết rồi… mà thôi anh vào đi, nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt rồi về, sức khỏe là quan trọng nhất, anh đi như thế bố mẹ anh lo lắng lắm đấy.
Thuật mệt nên chẳng đợi tôi nói thêm đã vội đi vào ghế, nhìn vẻ mệt mỏi của anh tôi chợt thấy xót xa. Anh mệt như thế mà một mình đi từ tận trong quê ra Hà Nội tìm tôi, quãng đường hơn 100km không quá xa nhưng với người mới ốm dậy như anh quả thực là một thử thách.
Tôi và Thuật đã xa nhau 7 năm, bản thân cũng từng yêu thêm người nữa, tôi không nghĩ mình còn tình cảm với Thuật, nhưng cảm giác đau lòng và xót xa khi thấy anh mệt trong lòng tôi chẳng thể nào giải thích được.
Tôi nhìn anh, có quá nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại chẳng thể mở lời, tôi sợ nếu biết nhiều quá bản thân sẽ đau lòng, mà tôi và anh cũng rơi vào một vòng luẩn quẩn. Thôi thì chỉ cần biết chừng ấy để không hận anh nữa là đủ, còn lại, duyên đã lỡ thì thôi đành để gió cuốn trôi.
– Cuộc sống của em thế nào, tại sao em lại chọn làm mẹ đơn thân.
– Em vẫn ổn, mẹ đơn thân cũng tốt mà, em cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân là được.
– Nếu khi xưa anh không tai nạn, chắc bây giờ bọn mình đa..
– Thôi anh, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, bây giờ thấy anh vẫn bình an như thế là được rồi.
Thuật ngạc nhiên khi mới mấy phút trước tôi còn khóc lóc đau lòng mà bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế nên ấp úng nói:
– Nhưng mà anh…
– Em hiểu, nhưng em còn có Bình Minh, 7 năm rồi.. giờ mình chỉ có thể là bạn thôi.
Tôi biết Thuật sẽ buồn, anh bỏ qua sức khoẻ của bản thân để tới đây tìm tôi chứng tỏ tình cảm anh dành cho tôi còn rất lớn, chỉ tiếc là hiện tại tôi không thể đón nhận tình cảm ấy.
Thuật muốn nói thêm gì đó để thuyết phục tôi nhưng Bình Minh khóc nên tôi không còn thời gian nói chuyện với anh. Thuật nhìn tôi ngỏ ý muốn xin số điện thoại nhưng tôi viện cớ đang bận bế con để từ chối khéo. Thuật hiểu ý tôi, anh ngồi thêm một lát thì cũng buồn bã ra về. Ra ngoài cửa có gặp bác gái đi chợ về, bác gái thấy Thuật thì ngạc nhiên lắm, nhưng Thuật đang buồn nên chỉ chào qua loa vài câu rồi đi về.
Bác gái chắc sợ tôi gặp Thuật sẽ buồn nên vào phòng xem biểu cảm của tôi, thấy tôi vẫn ổn bác khẽ hỏi:
– Thằng Thuật tới đây làm gì thế?
– Anh ấy tới để nói cho con biết 7 năm trước không phải anh ấy im lặng để bỏ rơi con mà vì muốn đi tìm con, muốn cho con bất ngờ mẹ ạ?
– Thế… thế tại sao sau đó nó không gặp con?
Tôi nhìn Bác gái, khẽ thở dài và kể cho bác nghe toàn bộ câu chuyện giữa tôi và Thuật, nghe xong bác có chút nghi ngờ nhưng khi thấy tôi khẳng định đã nhìn thấy giấy nhập viện và những vết sẹo trên người Thuật bác cũng chịu tin.
Bác gái vốn là người có lòng chắc ẩn, nay lại nghe tôi kể về bệnh tình của Thuật thì xót xa nói:
– khổ thân thằng bé, thế mà bao năm qua bị mọi người hiểu lầm.
Thế nhưng chị Thoa lại phải bác;
– Tin gì mấy cái thằng ấy, nó muốn lừa tình thì nói gì chả được.
– Nhưng anh ấy có giấy nhập viện và ra viện hẳn hoi mà chị.
– Mấy cái giấy ấy làm gì thì mấy hồi?
Tôi không tin Thuật là người như thế, nếu anh thực sự bỏ tôi khi trước thì bây giờ đâu cần mất nhiều công tới tìm lại tôi kia chứ.
Cũng vì chuyện của Thuật mà trong nhà chia thành 3 phe, tôi thì tin Thuật, thương Thuật, bác gái trung lập, còn chị Thoa lại nhất mực nghi ngờ.
Về phía Thuật sau nhiều ngày nói chuyện thông qua máy của bác gái thì tôi cũng đồng ý cho anh số điện thoại của tôi.
Anh luôn hỏi thăm mẹ con tôi, còn lại chưa từng thúc ép tôi điều gì, anh nói muốn tôi được thoải mái, không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều về anh.
Với tôi quãng thời gian xa nhau là 7 năm, là đau thương, là nước mắt, là đổi thay, nhưng với Thuật chỉ như một giấc ngủ say tỉnh dậy. Bởi vậy anh đau lòng khi thấy tôi thay đổi, anh không chấp nhận được việc tôi không còn dành nhiều tình cảm cho anh như năm xưa, anh đau khổ và tự dằn vặt bản thân mình nhiều lắm.
Anh tự cho rằng sự thay đổi của tôi lỗi là do anh, mọi đau khổ tôi phải trải qua trong 7 năm qua cũng từ anh mà ra.
Mỗi lần như thế là mỗi lần lòng tôi lại thương Thuật thêm nột chút, tôi cũng là con người, trái tim tôi cũng biết rung động vì thế mỗi khi nghe Thuật nói muốn che trở cho mẹ con tôi, tôi cảm động vô cùng. Tiếc là tôi không đủ can đảm để mạo hiểm, tôi không muốn cuộc sống của mình bị xáo trộn, càng không muốn đem cuộc đời của con trai ra đánh đổi.
Chuyện của Thuật tôi còn chưa biết nên làm thế nào thì chị Thoa đi làm về lại tiếp tục nói cho tôi một tin động trời khác:
– Nguyên, nhìn xem đây có phải ảnh em ngày bé không?
Bức ảnh chụp khá lâu, nước ảnh không được rõ nhưng tôi làm sao lại không nhận ra bản thân mình được cơ chứ. Bức hình này được chụp nhân dịp sinh nhật tôi tròn 15 tuổi. Căn nhà địa ngục ấy dù có hoá tro tôi vẫn nhận ra.
Gật đầu tôi vội vã hỏi:
– Ai, ai mà lại có ảnh em thế này?
– Chị không biết, nay thấy đứa bạn nó chia sẻ thấy giống mày quá nên lưu lại cho mày xem.
– Chia sẻ, họ chia sẻ ảnh quá khứ của em làm gì?
Chị Thoa lướt tay trên màn hình điện thoại sau đó đưa cho tôi đọc, bài chia sẻ khá dài, nội dung chính là mẹ tôi mắc căn bệnh thế kỷ, bà không còn sống được bao lâu nữa nên muốn tìm tôi, đứa con gái bỏ nhà đi nhiều năm nay.
Mẹ tôi bị bệnh, có phải vì thế nên hôm trước tôi qua quán mới đóng cửa hay không? Bệnh tình của bà thế nào, nặng nhẹ ra sao?
– Mày tính sao? Họ nói bà ta ân hận và muốn nói lời xin lỗi với con gái. Có tha thứ không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN