Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 24: Tuyệt sắc khuynh thành: Yêu nghiệt vương gia cầu buông tha
Phó Diệc Sâm tỉnh lại giữa một trận âm thanh mơ hồ, đứt quãng lại có vẻ không chân thật, nhưng cứ vo ve bên tai không tài nào xua đuổi được.
Trong lúc mơ màng, Phó Diệc Sâm còn tưởng trợ lý Tiểu Điền gọi hắn rời giường, nhưng giọng nói này lại vô cùng xa lạ, hơn nữa hình như cũng không phải gọi hắn. Trạng thái này duy trì tầm ba phút, Phó Diệc Sâm rốt cục từ từ tỉnh lại, hơn nữa, hắn còn nghe rõ ràng nội dung câu nói kia.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng? Rời giường Hoàng Thượng… Hoàng Thượng?”
Giọng nói này có chút the thé quái dị, tuy rằng đã cực lực đè thấp, nhưng vẫn khiến người cảm thấy khó chịu như cũ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, chủ nhân của nó vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến mức có chút run run.
Phó Diệc Sâm thông suốt mở hai mắt, đập vào mi mắt là một mảnh vàng kim sáng chói, tầm mắt chuyển một vòng, màn vàng, chăn vàng, giơ tay lên cũng thấy, tay áo màu vàng… Rốt cuộc là kẻ tâm thần nào thích màu vàng thích đến nông nỗi này? Hơi hơi quay đầu nhìn ra ngoài, lại chợt thấy một đống tóc dài trượt trên gối, hắn sợ tới mức bật người dậy.
Tóc? Tóc dài! Phó Diệc Sâm ngồi thẳng trên giường, còn gì kinh ngạc hơn khi một người đàn ông tỉnh dậy phát hiện trên gối của mình mọc ra thật nhiều tóc chứ? Đáng sợ hơn là đám tóc này mọc ra từ trên đầu mình.
Phó Diệc Sâm kinh nghi bất định (1), nhưng rất nhanh hắn đã bị một vấn đề không tưởng khác dời đi lực chú ý, hắn vậy mà… chưa chết? Đây rốt cục là có chuyện gì?
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài rốt cục đã tỉnh.” Đúng lúc này, ngoài trướng cách hai mét truyền đến tiếng nói lanh lảnh, chính là âm tuyến của công công trong truyền thuyết, xen lẫn kinh hỷ cùng sợ hãi nói không nên lời, “Để nô tài hầu người thay y phục?”
Phó Diệc Sâm bị loại thanh âm này kích thích da gà da vịt nổi hết cả lên, mắt thấy xuyên qua mấy tầng màn là một thân ảnh mơ hồ đang khom lưng tiến vào, Phó Diệc Sâm bật thốt, “Lui ra!” Khí thế này từ trong ra ngoài, ngay cả bản thân hắn cũng thấy giật mình.
Có kinh nghiệm lần trước, Phó Diệc Sâm rất nhanh trấn định, hiện tại hắn đang ở trong trạng thái đại não ngừng trệ, cần nhất là một quãng thời gian để xác định rõ tình huống hiện tại.
Hắn có thể khẳng định, “Hoàng Thượng” trong miệng người này là đang gọi mình, hắn cũng từng diễn qua vai hoàng đế, cho nên cơ hồ chỉ trong nháy mắt Phó Diệc Sâm liền dựa trên tình huống lúc này làm ra phán đoán. Vì vậy, hắn rất thuận miệng nói thêm một câu “Lui ra”.
Tiểu thái giám bên ngoài tỏ vẻ vừa khó xử vừa sợ hãi, “Này… chuyện này Hoàng Thượng, nhưng còn lâm triều…” Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ một bộ lưỡng lự muốn nói lại thôi, khom lưng không dám ngẩng đầu lên.
Phó Diệc Sâm sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lãnh liệt đảo qua, “Hử?”
“Bịch” một tiếng, tiểu thái giám quỳ rạp xuống đất, rồi sau đó nơm nớp lo sợ dập đầu bang bang vài cái, “Là là là, Hoàng Thượng bớt giận Hoàng Thượng bớt giận, nô tài lui ra ngay.” Sau đó đứng dậy chạy đi như gặp quỷ.
Phó Diệc Sâm sửng sốt nhìn phản ứng của tiểu thái giám, trên thực tế, hắn căn cứ vào dáng vẻ nơm nớp lo của tiểu thái giám suy đoán, cái tên hoàng đế này tính khí hẳn cũng không tốt lành gì. Còn nữa, cho dù hoàng đế là một con gà còi, nhưng uy nghiêm vẫn phải có, cho nên rất nhanh đã phán đoán được tính cách nhân vật, ít nhất không phải là một hoàng đế nhu nhược mặc người an bài, chỉ là không ngờ tiểu thái giám lại phản ứng mạnh như vậy.
Khiếp sợ qua đi, Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, vừa vặn, hắn có thể kỹ lưỡng suy xét vấn đề, vì tránh cho ẩn vệ ám vệ trong truyền thuyết giám thị gì đó, Phó Diệc Sâm một đường nghiêm túc nằm trở về.
Sau đó chậm rãi đưa lưng ra phía bên ngoài, trong đầu lập tức không thể chờ đợi, [ Hệ thống? Hoa si? Hệ thống Mary Sue? Lăn ra đây, chuyện này ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta! ] Quả nhiên trên mặt vững như núi Thái Sơn, nội tâm cuồn cuộn nổi cuồng phong.
Nhưng mà, âm thanh máy móc huyên náo không như thường lệ vang lên, thậm chí đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh.
[ Hệ thống rác rưởi? ] Phó Diệc Sâm lúc này có thể nói là lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nếu như nói hệ thống đã giải trừ buộc định, như vậy hắn lẽ ra phải trở về hiện thực rồi an ổn làm một diễn viên nhỏ mới đúng, mà không phải xuất hiện tại cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng nếu không phải giải trừ buộc định, tại sao hệ thống không trả lời? Còn nữa, đây rốt cục là nơi quỷ quái nào? Nơi này với thế giới <Ác ma nam thần bá đạo> cách biệt như trời bể, càng không thể là thế giới thực, điều này phải giải thích thế nào?
[ Nói chuyện! ] Phó Diệc Sâm không chỉ tràn đầy nghi hoặc, trong lòng còn nóng như lửa đốt, nếu ngay cả hệ thống cũng biến mất, hắn làm sao có thể phán đoán được phương hướng? Quan trọng hơn là, trở về bằng cách nào?
【 Nha nha nha 】 Ngay lúc Phó Diệc Sâm sốt ruột muốn bốc hỏa, âm thanh quãng tám của hệ thống yếu ớt tuôn ra.
Phó Diệc Sâm mày nhảy dựng, nhưng đồng thời trái tim đang treo trên đỉnh cũng hạ thấp một nửa, [ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đây là nơi nào? Tại sao ta và ngươi đều lông tóc vô thương? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! ]
Phó Diệc Sâm chính vẫn nhớ rõ, nếu nhiệm vụ xoay chuyển kết cục thất bại hoặc là trong cốt truyện xuất hiện sai lầm dẫn đến thế giới Mary Sue sụp đổ, hệ thống cũng hỏng hóc, thân là kí chủ của hệ thống, chính mình cũng sẽ chết đi cùng thế giới đó, cho nên hiện tại tính là chuyện gì? Phó Diệc Sâm có rất nhiều nghi vấn.
【 Nha nha nha, 】 Âm thanh hệ thống vẫn ở quãng tám, phảng phất sự yếu ớt,【 Mary Sue tử vong, thế giới Mary Sue sụp đổ, hệ thống khẩn cấp rút khỏi thế giới Mary Sue.】
Phó Diệc Sâm khóe miệng nhếch lên, bên tai vô thức vang lên tiếng nói máy móc của hệ thống vào thời điểm không gian vặn vẹo, “Mary Sue tử vong, thế giới sắp sụp đổ, cứu mạng a”, trăm triệu không nghĩ tới, hệ thống bản chất là một con gà còi. Nhưng rất nhanh, Phó Diệc Sâm đã bắt được điểm mấu chốt.
[ Ngươi có thể rút khỏi thế giới Mary Sue? Không phải nói thế giới sụp đổ ngươi sẽ hỏng mất sao? Ngươi lừa ta! ] Phó Diệc Sâm nghiến răng nghiến lợi.
【 Nha nha nha, hệ thống không lừa kí chủ, chúng ta vẫn còn đang ở thế giới Mary Sue nha nha nha. 】
Xem nhẹ âm điệu ủy khuất của tên này, Phó Diệc Sâm cả kinh, [ Chúng ta chưa rời đi? ] Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm thụ lúc không gian vặn vẹo, hơn nữa hết thảy trước mắt cùng thế giới kia căn bản không liên quan gì đến nhau, chẳng lẽ hắn đang quay phim à? Hay là đang nằm mơ?
【 Kí chủ bình tĩnh, đây là một thế giới Mary Sue khác. 】 Hệ thống nhân tính hóa nhanh chóng bổ sung.
Quả nhiên. Phó Diệc Sâm cạn lời, sớm nên nghĩ đến mới đúng, [ Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho ta một lời giải thích hợp lý. ] Nếu đã như vậy, việc quan trọng bây giờ là tỉnh táo và đem chuyện này làm rõ ràng.
Sau đó, nhờ hệ thống dong dong dài dài giải thích, Phó Diệc Sâm cuối cùng cũng hiểu đại khái sự việc từ đầu đến chân.
Thế giới Mary Sue bắt nguồn bởi người yêu thích tiểu thuyết Mary Sue quá độ, cùng một dạng với hệ thống xoay chuyển Mary Sue, đều là do niệm lực cường đại mà hình thành, để chống đỡ thế giới Mary Sue, tự nhiên cần có cốt truyện và các nhân vật.
Hệ thống cũng không nói dối, không hoàn thành nhiệm vụ xoay chuyển cốt truyện, thế giới Mary Sue sẽ sụp đổ, mà khi đó thế giới tồn tại bên trong hệ thống cũng tan vỡ, như vậy Phó Diệc Sâm buộc định vào hệ thống tự nhiên sẽ bị hủy diệt cùng với thế giới đó.
Nguyên nhân dẫn đến thế giới trước sụp đổ là do nữ chính tử vong, nhưng ngay khi thế giới tiểu thuyết sụp đổ, hệ thống đã cố hết sức rút ra, mà Phó Diệc Sâm bị cột vào hệ thống cũng đúng lý hợp tình thoát khỏi.
Cái công năng này kỳ thật ngay cả hệ thống cũng không biết, nhưng nó vừa rút khỏi một thế giới Mary Sue lại rơi vào một vùng không gian Mary Sue khác, bản chất vẫn là bị nhốt trong thế giới tiểu thuyết. Điểm này khiến Phó Diệc Sâm vừa cảm thấy may mắn lại vừa bất đắc dĩ, may mắn chính là hắn đại nạn không chết, hy vọng còn đó, bất đắc dĩ là vì hắn vẫn không thể quay về. Hệ thống sao lại không trực tiếp đem mình rơi xuống thế giới thực chứ?
Nhưng có một điểm, khiến Phó Diệc Sâm không thể không sốt ruột, mỗi lần sử dụng năng lực rút ra khỏi một thế giới, cái gì cũng phải có giá của nó. Tuy rằng không rõ hệ thống cụ thể là đánh đổi thứ gì, nhưng nghe nó nha nha nha tự thuật Phó Diệc Sâm cũng hiểu đại khái.
Phó Diệc Sâm dùng khả năng lý giải của mình mà nói, niệm lực từ liên minh chống Mary Sue là một loại năng lượng rất lớn, loại năng lượng này trải qua quá trình không khoa học nào đó hình thành hệ thống, nói cách khác hệ thống kỳ thật là thể năng lượng. Thể năng lượng này dựa trên tiểu thuyết Mary Sue tiến vào thế giới Mary Sue, lấy hình dáng tồn tại là năng lượng, lấy linh hồn Phó Diệc Sâm làm vật dẫn, lấy nhiệm vụ xoay chuyển kết cục Mary Sue làm mục đích.
Cho nên một khi thế giới Mary Sue xảy ra vấn đề, năng lượng thể tồn tại trong thế giới cũng bị uy hiếp, loại năng lượng này có thể trong lúc nguy cấp thoát ra ngoài, ngẫu nhiên tiến vào một thế giới Mary Sue an toàn rồi tiếp tục mục tiêu xoay chuyển kết cục, đây cũng là lý do Phó Diệc Sâm không chết mà lại xuất hiện tại nơi này.
Nhưng, hệ thống muốn thoát ra nhất định phải đánh đổi bằng một phần năng lượng. Cơ bản mà nói, năng lượng của hệ thống có hạn, nếu không cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất rồi thoát khỏi thế giới Mary Sue, đến khi năng lượng hao sạch, hệ thống nhất định xong đời, thân là kí chủ của hệ thống, Phó Diệc Sâm kết cục sẽ thế nào ư? Đáp án đã quá rõ ràng.
Xét đến cùng vẫn là mục đích kia, chỉ khi thành công xoay chuyển kết cục của Mary Sue và nam chính, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi thế giới trong sách. Nói cách khác, không hoàn thành nhiệm vụ, Phó Diệc Sâm vĩnh viễn bị nhốt ở đây, không phải cùng một địa điểm mà có thể từ một cuốn tiểu thuyết này nhảy sang một cuốn tiểu thuyết khác.
Phó Diệc Sâm cảm thấy mình chẳng khác gì bị nguyền rủa, bị nhốt trong tiểu thuyết không cách nào ra được, mà để giải trừ phong ấn chỉ có một cách duy nhất, chính là thay đổi kết cục.
Cuối cùng Phó Diệc Sâm thở dài một tiếng, sau đó chậm rì rì trở mình nằm ngửa, [ Đặt cho ngươi một cái tên. ] Dù sao phải ở chung một đoạn thời gian không ngắn, không thể cứ gọi hoa si rồi lại ngu ngốc, tóm lại dù sao cũng là thân thiết nhất… tạm thời xem như đồng bọn đi.
【 Ồ? Có thật không? 】 Hệ thống lập tức lên tinh thần, 【 Kí chủ thật nam thần! Nam thần! 】
Phó Diệc Sâm khóe miệng giật giật, hệ thống khen một người đàn ông chỉ có một từ thôi sao, vốn từ của nó chỉ giới hạn đến “nam thần”?
[ Hoa si, đần độn, thiểu năng trí tuệ, não tàn, rác rưởi, chọn một cái người thích đi. ]
【!!! Nha nha nha, kí chủ thật quá đáng. 】
[ Vậy chọn rác rưởi đí. ] Lập tức kết luận.
【 Nha nha nha, hệ thống không phải rác rưởi. 】
Phó Diệc Sâm đâu thèm để ý đến nó, sau khi rõ ràng tất cả, tâm mệt. Điều duy nhất khiến hắn vẫn giữ vững vẻ lạc quan, đại khái là một lần nữa chiếm được cơ hội rèn rũa kỹ năng diễn xuất, nói không chừng sau khi ra khỏi đây, tài năng của mình bùng nổ, một bước nổi tiếng chứ chẳng ngoa.
Hơn nữa, hệ thống còn cam đoan với hắn, ngay khi hắn bị trói buộc tiến vào thế giới Mary Sue, thế giới hiện thực đối với hắn mà nói chính là đóng băng, hoàn toàn đóng băng. Nói cách khác, hắn không cần lo lắng tới chuyện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ từ nơi này trở về phát hiện mình trong trạng thái người thực vật đã vài chục năm, mà sẽ đem hắn trở lại đúng thời điểm hắn rời đi.
Đó cũng là nhân tố quan trọng khiến Phó Diệc Sâm có thể duy trì được lạc quan, bất quá hiện tại, hắn chỉ muốn ngủ một giấc, tuy rằng nói là diễn kịch, nhưng cũng không cần liều mạng mà diễn chứ.
【 Kí chủ mời tiếp thu thông tin, kí chủ mời tiếp thu thông tin, kí chủ… 】
[ Chờ ta tỉnh ngủ rồi nói. ] Dù sao đây cũng là sự thật, vậy thì cứ hưởng thụ trước đã.
【 Kí chủ, kí chủ… 】
[ Câm miệng, rác rưởi. ] Phó Diệc Sâm khóe miệng cong lên, cái tên này thật thích hợp với nó.
【 Nha nha nha, kí chủ mắng tôi. 】
Phó Diệc Sâm lười để ý nó, trực tiếp che chắn rác rưởi, nhưng sau khi nhắm mắt lại không tài nào ngủ được, vốn là đại nạn không chết, hắn nhẽ ra nên cao hứng, nhưng chẳng biết vì sao trong ngực luôn đè nặng, nhất là khi nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Thiên Dục.
[ Rác rưởi, chúng ta đi rồi, thế giới kia sẽ như thế nào? ] Phó Diệc Sâm đột nhiên hỏi.
Rác rưởi được thả ra kích động, 【 Mary Sue chết, thế giới đương nhiên sụp đổ, Mary Sue chính là trung tâm của thế giới Mary Sue nha kí chủ. 】
Phó Diệc Sâm lại thở dài, qua một lúc lâu, Phó Diệc Sâm mới khoan thai toát ra một câu, [ Rác rưởi, thân phận của ta ở thế giới này là gì? ] Phó Diệc Sâm đột nhiên cảm thấy cái tên rác rưởi này gọi thật thuận miệng.
【 Hệ thống không phải rác rưởi, 】 Hệ thống lại tức giận, bất quá Phó Diệc Sâm hiển nhiên không thèm để ý đến, hơn nữa giọng nói cũng không lớn, 【 Kí chủ là nam phụ số 2, bạo quân Hiên Viên Tàn Dạ. 】
Phó Diệc Sâm nhướn mày kinh ngạc, bạo quân, nhân vật này… [ Thú vị đấy, ta thích. ] Chỉ là, cái gì mà Hiên Viên Tàn Dạ? Không nói đến việc tác giả Mary Sue yêu tha thiết họ kép, đã vậy còn Tàn Dạ… Người bình thường sẽ dùng loại tên như vậy sao? Hơn nữa còn là hoàng đế? Chậc chậc, lỗ thủng trong đầu đám tác giả Mary Sue, thật sự là một người so với một người càng lớn hơn.
Phó Diệc Sâm khóe miệng co rút, rồi sau đó dứt khoát che chắn rác rưởi nhắm mắt đi ngủ, ít nhất để hắn ngủ ngon một giấc rồi mới tiếp nhận cái cốt truyện Mary Sue cổ đại máu chó bay tứ tung kia.
Chú thích:
(1) Kinh nghi bất định: kinh ngạc, nghi ngờ, không hiểu gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!