Bàn Lại Cách Xuyên Về Thời Nguyên Thuỷ Bị Tên Mọi Rợ Xiên
Chương 4: Một món hai trứng gồm lạp xưởng
Bỗng nhiên tấm cửa gỗ hay chỉ đơn giản có thể xem là tấm ván gỗ đang chặn cửa bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo ra. Ánh sáng bất ngờ rọi tới làm hắn còn chưa thích nghi kịp với ánh sáng mà bị choáng.
“Có người vào?”
Diêu Bân che hai mắt lại nhưng hai tay đã bị trói gắt gao nên chỉ có thể nhắm mắt thật chặt. Dù thế nhưng vẫn không giảm được mức độ quá chói chang của ánh sáng mang lại.
Mắt nhắm tịt không thể quan sát mọi thứ nên khiến Diêu Bân rất khẩn trương, con người mà thiếu đi đôi mắt sẽ trở nên sợ sệt với mọi tác động từ bên ngoài, giác quan sẽ trở nên nhạy cảm hơn với thế giới xung quanh.
Hắn cảm thấy có người tiến vào, người đó phát ra thứ tiếng mà Diêu Bân không tài nào hiểu nổi. Nó không thuộc về phạm trù hiểu biết của thứ ngôn ngữ mà hắn hiểu, nghe được từ khi mới lọt lòng ra tới bây giờ.
Người nọ tuôn một lèo ngôn ngữ xa lạ khiến cho tâm trí hắn lọt vào một vùng sương mù, hắn biết cái cảm giác này. Đã từ rất lâu rồi, hắn đã quên bén đi cái cảm giác mà chỉ khi hồi còn đi học mới có thể đem lại được cho hắn, cái cảm giác bất an lo sợ mỗi khi có giáo viên người ngoại quốc nói chuyện hoặc hỏi han hắn, nỗi lo âu vì sự bất đồng ngôn ngữ mang lại, sợ người khác nói ngôn ngữ xa lạ với mình, sợ người kia chờ hắn đáp lại nhưng căn bản là hắn không biết nói gì.
Thật không ngờ lại có thể gặp lại trong hoàn cảnh tại nơi này, dù người ta nói gì không hiểu nhưng dù sao đây cũng là tiếng người. Nó khiến hắn mừng gần chết, mừng vì ít ra tại một nơi như thế này lại thật sự có người sống, Hắn đã không thấy một con người nào trong vòng ba hôm nay, những gì hắn thấy là côn trùng và dã thú đáng sợ. Đây thực sự là một con người thực thụ, đây là đồng loại của hắn!
Không một loài động vật có trí tuệ nào lại có thể sống đơn độc một mình mà tự sinh tự diệt được, không một ai!
Diêu Bân thấy người đó nói cái gì đó rất nhiều, nhưng khi hắn cố gắng lắng nghe lại nghe không ra là cách phát âm gì.
Người nọ nói một hồi thật lâu nhưng phát hiện ra Diêu Bân không đáp trả hắn ta một lời nào liền nghi hoặc nhìn Diêu Bân.
“Tên này không phải là bị ngu luôn rồi chứ?”Người nọ nghĩ
Diêu Bân không hiểu gì cả, trong đầu hắn bấy giờ là một giọng nói êm tai. Giọng nói này hắn biết, nó là giọng nói đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
“Ta sẽ truyền vào đầu ngươi ngôn ngữ của thế giới này, hãy dùng nó thật thích đáng để đem lại sự tốt đẹp cho thế giới, đừng dùng nó để truyền bá sự đen tối mà hãy truyền tải điểu tốt đẹp. Nào, mau thả lỏng!
Cảnh cáo và nhắc nhở! Nếu ngươi dám truyền bá sự độc ác tàn phá thế giới, trừng trị nghiêm không tha”
Giọng nói chấm dứt rồi mang theo một luồng ánh sáng chạy ùa vào đầu Diêu Bân, Đầu hắn như sắp nổ tung, nó ong ong đau nhức. Cảm giác như bị nhồi nhét mọi thứ vào trong đầu thật không dễ chịu chút nào. Hắn bắt đầu hiểu được thứ ngôn ngữ đó, mới đầu hơi mơ màng nhưng càng về sao não hắn càng thông hơn.
“Sao vậy Lạc Tu? Thằng nô lệ mày lụm về được có vấn đề gì à?”
“Không biết, hình như là bị ngu. Mày không nhân lúc tao không ở đây mà đụng tay đụng chân chơi hỏng nó chứ?”
“Mày đừng có mà nói bậy, ai thèm đụng vô tên sắp chết làm gì. Nhìn nó dơ bẩn thế này không biết chừng còn bị bệnh gì đó!”
“Tao lụm được gần bãi cứt, ngay chỗ bụi cây mà tao mới đi xong. Cũng không biết là từ tộc nào bỏ lại, chắc do bị thương nặng mà năm nay lại khó khăn thêm nên bị người cùng tộc vứt bỏ!”
“Uổng phí, nếu gặp tao cắt thịt nó ra ăn sẽ tiết kiệm được công sức đi săn, lũ thú yếu không biết trốn đâu hết cả! Các sĩ ra ngoài săn bắt bị dã thú hung dữ diệt gần hết…”
“…”
Diêu Bân nghe thấy hai giọng nói, một gười trầm thấp một người ồm ồm, hai giọng nói đang đối đáp với nhau, nhưng kì lạ là hắn nghe hiểu hai người đó nói gì, không thể tin được! Nó xảy ra trong vài giây nhưng hắn biết bản thân không phải là bị hoang tưởng mà ra, nó quá không logic!
Cuối cùng đôi mắt cũng có thể lấy lại được tầm nhìn, Diêu Bân lia mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt. Là hai người đàn ông, cả hai đều to lớn khác người, cơ thể săn chắc đầy cơ bắp, một trong số đó cao như cái trụ cột dáng người thon dài gương mặt thì dữ tợn còn người còn lại thì có hơi chìm hơn nguời kia chút ít nhưng tổng thể thì hai người đàn ông đã vượt quá mức chỉ tiêu cao to mà Diêu Bân từng thấy qua.
Cái tên cao lớn nhất tiến lại gần hơn, từ trên cao nhìn xuống Diêu Bân. Diêu Bân muốn đui mù mắt chó luôn rồi!
Không phải là vì tư thế oai phong vô hạn của người đó mà vì trước mắt hắn là một hình ảnh hơi hoang dã.
Đung đưa, đung đưa..
Thứ mà người đàn ông luôn đem ra làm tự hào là cái gì?
Cái gì mà được ví như một món hai trứng gồm lạp xưởng?
Bạn nghĩ là cái gì? Bạn đang nghĩ cái gì trong đầu thì chính là cái đó!
Không sai, người đứng trước mặt hắn thân trên trần truồng bóng loáng, bên dưới có đúng một mảnh vải quấn quanh sơ sài để che đi bộ vị quan trọng. Đây không phải là hoang dã thì chứ là gì?
Người kia thấy ánh mắt tên nhìn ngu ngu kia đang hướng nhìn chỗ nào đó của mình mà ngây ngốc, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêu hãnh mười phần.
Xem ra tên nô lệ này rất biết nhìn, có tên đực nào lại không muốn phô trương sự hùng mạnh của mình cho bề yếu thế bên dưới xem chứ?
Hắn ta ngồi xuống, tay nắm lấy chân trái Diêu Bân mạnh bạo kéo lên nhìn nhìn. Diêu Bân không biết hắn ta muốn làm gì nên chân theo bản năng giật lại giấu đi. Tên dữ tợn kia hung tợn cười nói.
“Mày phải tốt số cỡ nào mới gặp được Lạc Tu tao, bị thương ngay chân rồi còn bị rắn cắn nặng như vậy mà chỉ bị ngu, không tồi”
Diêu bân tròn mắt nhìn hắn ta, chả biết nên làm sao đây.
Diêu Bân đang định mở miệng nói cái gì đó để chứng tỏ bản thân không bị thiểu năng thì da đầu hắn chợt đau nhói. Tên điên kia nắm lấy tóc hắn kéo ra bên ngoài.
Lực kéo mạnh đến nổi hắn nghe thấy tiếng đứt rụng của tóc.
Ba ngày không tắm nơi hoang dã khiến tóc hắn bết lại từng mảng, chí bò ngổn ngang mà đẻ trứng. Khiến tóc hắn càng thêm trông ghê.
Hắn bị lôi tới một cái vũng nước nhỏ, cái tên tự xưng là Lạc Tu kia nhúng thẳng đầu Diêu Bân xuống đó. Diêu Bân bị ngọp thở nên dãy dụa phản kháng.
Tên này là một tên điên! Diêu Bân nghĩ
Không chính hắn cũng là một người điên! Hắn điên mất!
Nãy giờ những gì hắn quan sát được, chính là hàng trăm con người bộ dạng thật tối cổ, đàn ông quấn vải bên dưới, đàn bà mặc váy thậm chí còn có mấy người để trần bầu ngực phía trên nhưng không ai lấy làm lạ. Họ sống trong một túp lều mong manh, trẻ con trần truồng chạy nhong nhong đôi lúc dừng lại lụm cái gì đó bỏ vô miệng, người già nằm lê lết ra đất không ma nào để ý. Dăm ba tiếng khóc thét rồi tiếng đánh đập rồi mùi hôi mùi thối từ những bãi chất thải ra.
Nguyên thuỷ.
Trong đầu Diêu Bân nảy ra hai từ nhưng hắn không dám tin. Cũng không muốn tin. Nếu nó là sự thật…
Hắn không biết vì sao lại như vậy, một nơi như thế này sẽ còn tồn tại và nên xuất hiện trên cái đất nước phát triển mà hắn đã từng ở sao?
Dù Diêu Bân chỉ là một người nông dân nhưng không có nghĩa là một người nông dân không biết đến cái gọi là hiện đại! Hắn ngưng dãy dụa,
“Không nên…”
Thấy Diêu Bân ngừng dãy dụa Lạc Tu cũng ngừng hành động nhúng nước lại mà nắm đầu kéo hắn lên.
“Không nên…”
“Nếu là như thế thì tôi…”
Đầu Diêu Bân gục xuống không còn sức sống, nước bao trùm làm ướt tóc hắn càng khiến hắn thêm rũ rượi hơn. Lạc Tu nhíu mày vươn tay bóp lấy má bắt buộc Diêu Bân ngước đầu lên nhìn mình.
Trong một khoảnh khắc tầm nhìn hai người đối nhau, một người từ trên cao nhìn xuống còn một người từ bên dưới thấp bé ngước đầu nhìn lên.
Diêu bân cắn môi, khoé mắt ửng đỏ tuyệt vọng nhíu lại.
“Tôi không nên xuất hiện ở đây, thế giới này không nên là như thế, tôi không nên bị đối xử như vậy!”
Hết chương bốn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!