Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu


Chương 44


Trên đường đi Phiên Vân nhận thấy ở Thừa Viên Chức người dân sinh sống không có vẻ phồn hoa như ở hoàng thành, thế nhưng nơi này cũng lại không
thiếu bất cứ thứ gì. Mọi người lại sinh sống hòa thuận, trên gương mặt
của mỗi một người đều mang nụ cười ấm áp, thật không giống với những gì
mà y từng tưởng tượng. Bọn họ cho dù những năm này đều bị hoàng đế dùng
vương gia không chế, chèn ép, nhưng lại chẳng hề có biểu hiện gì như lo
sợ cả.

Phiên Vân cảm thấy có chút tò mò về cuộc sống bình dị tại đây, nghĩ
đợi vài ngày sẽ ra ngoài tìm hiểu khắp nơi một lượt, y cũng rất hứng thú muốn biết mọi thứ khi thời gian sau mình sẽ ở lại Thừa Viên Chức.

Từ lúc về đến thủ phủ nằm ở vị trí trung tâm, Ngôn Phong cũng vì bận chuyện mà cùng với mấy vị tướng quân đi mất.

Phiên Vân được hai a hoàn phía trước dẫn đường đến phòng của Ngôn Phong, đôi khi một trong hai lại tò mò liếc nhìn y kỳ lạ.

Đi qua một dãy hành lang dài với hai bên là hồ nước rộng, bọn họ đi
đến một dinh điện bên cạnh hồ, phía sau còn có vườn cây cối rậm cùng một tòa lầu các gỗ hai tầng khá cao, hình như nơi đó được dùng để ngắm
cảnh. Nhìn như vậy khá đơn sơ nhưng lại khiến y cảm thấy ở đây rất bình
yên cùng dễ chịu.

Thúy Ngân lên tiếng nói: “ Đây là Cẩm Phong Vi, nơi ở của vương gia, công tử mời vào trong.”

Phiên Vân chỉ gật đầu không nói, y đi vào trong điện, từ ngoài cửa
lớn hai bên được trưng bày vài chậu cây kiểng cùng nhiều ô cửa sổ. Theo
hai a hoàn vào đến chính phòng của Cẩm Phong Vi, Phiên Vân lúc này khá
ngạc nhiên vì trưng bày ở đây không quá khác so với phòng của Ngôn Phong ở Tư Duyệt Thâm viện.

Cũng chỉ có hai chiếc tủ gỗ lớn, bàn ghế và giường rộng cùng với một
tấm bình phong che đi một gian nhỏ. Nếu nói có gì khác thì nơi này còn
có một chiếc cửa sổ rất lớn đối diện với giường ngủ, và thêm một kệ đầy
sách có bốn ngăn trên tường.

Trong phòng không có mùi ẩm mốc mà còn có chút hương thơm của mực
cùng không khí cây cỏ bên ngoài cửa sổ rất dễ chịu, Phiên Vân làm lạ
hỏi: “ Vương gia không phải đã không ở nơi này rất lâu rồi?”

Hiểu ý của Phiên Vân, a hoàn Thúy Ngân nói: “ Vương gia cho dù không
ở, thế nhưng Ngọc Trúc đại nhân vẫn căn dặn chúng ta mỗi ngày đều phải
lau dọn cẩn thận, còn có những vật dụng với lúc trước khi vương gia đi
đều phải giữ y như cũ không được phép thay đổi.”

“ Chính là vị đại nhân đã bảo các ngươi đưa ta đến đây?” Phiên Vân
suy nghĩ, y cũng không phải ngu ngốc không rõ vì sao Nhã Thanh đối với
Ngọc Trúc kia xa cách như vậy. Y thở dài: “ Thật là…”

“ Đại nhân đã nói phải hầu hạ công tử thật tốt, ta vừa rồi cũng đã
bảo mấy a hoan khác ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho người, nếu công tử
còn cần gì có thể sai bảo.”

“ Ta không cần phải có người hầu hạ.” Phiên Vân nhìn hai a hoàn trước mặt, chỉ có Thúy Ngân là có vẻ lanh lợi, người còn lại dường như không
có thiện cảm với y. Phiên Vân mỉm cười: “ Hơn nữa không cần cái gì công
tử, cứ gọi ta Phiên Vân là được rồi.”

“ Như vậy…”

“ À phải.” Phiên Vân sợ họ dài dòng lôi thôi, y lại nhanh miệng nói: “ Ngươi tên Thúy Ngân đúng không.”

“ Đúng vậy.”

Phiên Vân tự nhiên ngồi xuống giường, y mệt mỏi nói: “ Có thể giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta mấy ngày nay đi đường vẫn chưa được tắm qua, sau đó chỉ muốn ngủ một chút nên cũng không cần dùng cơm.”

“ Vậy công tử chờ một lát, ta lập tức đi chuẩn bị.” Thúy Ngân nói rồi cùng với a hoàn kia trở ra ngoài, cô đột nhiên lại y kéo ngược tay mới
ngạc nhiên nói: “ Ngươi làm gì vậy?”

Thoa Ngân lén nhìn về chính phòng ở phía sau, đợi khi chắc chắn đã đi xa đến người bên trong không nghe thấy mời nói: “ Ngươi xem người đó
tại sao lại được Ngọc Trúc đại nhân sắp xếp ở Cẩm Phong Vi của vương
gia, truyện này có phải kỳ lạ lắm hay không?”

“ Ta cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên khi đại nhân lại ra lệnh chúng
ta làm vậy, nhưng ta cũng nghe nói đây là ý của vương gia, thế nên ngay
cả đại nhân cũng phải nghe theo thôi.”

“ Ngươi không biết đó thôi.” Thoa Ngân nói nhỏ: “ Ta lúc nãy cũng ra
bên ngoài chờ đón vương gia trở về, chính mắt ta nhìn thấy Đàn Phiên Vân này ngồi cùng ngựa với vương gia. Lúc đó trước mặt rất nhiều người, y
còn ôm lấy vương gia để người đỡ mình xuống ngựa vô cùng thân cận nữa.”

“ Còn có chuyện như vậy sao?” Thúy Ngân cũng không nghĩ bản thân sẽ
quan tâm đến chuyện mà Thoa Ngân kể, chỉ là thấy cô còn làm ra vẻ như đó là chuyện lớn mới tùy ý hỏi lại.

“ Ta tự mình nhìn làm sao có thể sai.” Thoa Ngân lại nói: “ Nhưng mà
ta vừa rồi cũng xem qua mấy lần, vị công tử này có khi nào là một vị cô
nương cải trang thành nam nhân hay không, còn níu kéo vương gia ở chỗ
đông người như vậy đúng là không biết xấu hổ.”

Thúy Ngân vừa nghe đã vội vả vào miệng Thoa Ngân nhẹ một cái, cô nhìn trước sau an tâm không có ai nghe thấy mới quở trách: “ Ngươi chỉ là
một cái a hoàn nho nhỏ, còn có gan dám nhận xét đến chủ tử sao, có biết
quý cái mạng của mình không?”

“ Gì chứ, ta chỉ nói sự thật thôi.” Thoa Ngân bị mắng vẫn không khôn
ra, cô lại nói: “ Ta thấy Đàn Phiên Vân này cũng rất có thể là vương phi ở hoàng thành, người mà bốn năm trước bị hoàng đế ép vương gia phải lấy đi. Đã như vậy mà còn không biết thân phận, mặt dày nhất định bám theo
vương gia đến tận đây.”

“ Ngươi…”

“ Câm miệng cho ta.”

Chợt nghe tiếng người nóng giận, Thoa Ngân giật mình nhìn thấy Ngọc
Trúc đang đi đến mới hoảng sợ quỳ xuống không dám nói thêm một lời.

Ở Thừa Viên Chức này có ai không biết không thể khiến Ngọc quân sư
nổi giận chứ, ngay đến cả các vị tướng quân dẫn đầu mỗi doanh đứng trước y còn không dám nói năng lộn xộn.

“ Thoa Ngân ngươi gan cũng thật lớn.” Bởi vì vẫn còn ở chính sảnh của Cẩm Phong Vi, cho dù khá xa phòng trong nhưng cũng sợ sẽ khiến Phiên
Vân nghe thấy, Ngọc Trúc muốn lớn tiếng cũng phải hạ giọng xuống nói: “
Ra ngoài cho ta, tự mình đến Dương Vu báo tội nhận phạt. Nơi này từ nay
cũng không còn cần đến ngươi hầu hạ nữa.”

“ Đại nhân.” Nghe phải đến Dương Vu nhận phạt Thoa Ngân đã tái mặt,
cho dù chỉ là một tội nhỏ như bàn tán ra vào chuyện của chủ tử cũng phải chịu hết ba mươi đại côn: “ Đại nhân tha tội, Thoa Ngân đã biết lỗi
rồi… từ nay không dám nói bậy nữa.”

“ Ngươi đã làm sai thì phải nhận phạt, dù đã biết sai cũng không thể bỏ qua như vậy, lập tức đến Dương Vu cho ta.”

“ Đại nhân tha tội, ta…”

“ Thoa Ngân.” Thúy Ngân vội kéo tay Thoa Ngân nói: “ Ngươi còn không mau đi, muốn khiến đại nhân tức giận hơn sao?”

“ Ta…”

“ Đại nhân, là ta không nhắc nhở Thoa Ngân để cô ấy nói bậy. Ta có
thể nhận thay Thoa Ngân một nửa hình phạt hay không?” Ngọc Trúc không
nói gì, xem như y đã đồng ý. Thúy Ngân liền kéo người đứng dậy nói: “ Đi thôi.”

Ngọc Trúc nhìn hai a hoàn đi rồi mới lại tiếp tục đi vào trong, đột
nhiên lại xuất hiện hai nhân vật cùng với vương gia trở về như vậy cũng
không tránh khỏi có nhiều lời đồn không hay, y mới cần phải nghiêm phạt
để tránh sau này lại có người miệng tùy ý nói bậy.

Về việc Phiên Vân bị hiểu lầm là vương phi cũng là do những tin tức
của Duật Ngôn Phong tại vương phủ ngoài Ngọc Trúc và chủ tướng các doanh thì sẽ không có ai biết, Phiên Vân lại có bề ngoài như vậy chỉ sợ rằng
hôm nay những ai nhìn thấy cũng đều có suy nghĩ giống với Thoa Ngân mà
thôi.

“ Phiên Vân công tử, ta vào trong được chứ?”

“ A!” Phiên Vân chỉ mới ngã lưng lên giường một lát, nghe thấy tiếng người bên ngoài y liền giật mình ngồi bật dậy: “ Vào đi.”

Ngọc Trúc chờ được đồng ý rồi mới vào trong phòng, nhìn thấy Phiên
Vân ngồi trên giường, chăn đệm cũng nhăn một góc. Y mang mấy bộ y phục
đặt trên bàn mới nói: “ Có phải ta đã làm phiền công tử nghỉ ngơi?”

“ Không có.” Phiên Vân tự nhiên nói: “ Ta định sau khi tắm rửa mới
ngủ một lúc, không biết Ngọc Trúc đại nhân đến tìm có việc gì hay
không?”

“ Vương gia bảo ta chuẩn bị vài bộ đồ mới thích hợp với ngươi, vì khí hậu tại nam địa thay đổi bất chợt sẽ khó thích nghi cho những người từ
xa đến. Ở đây ta chỉ có thể tạm tìm được mấy bộ này, vài hôm nữa ta sẽ
cho người may riêng y phục vừa với công tử.”

“ Gọi ta Phiên Vân được rồi.”

“ Được.”

Phiên Vân thật không đoán ra được con người này thế nào, y nhìn mấy
bộ y phục được đặt trên bàn lại nói: “ Ngọc Trúc quân sư, ta nghe vương
gia nói ngươi là một người rất tài giỏi, có thể thay người quản lý toàn
bộ khi vương gia không có mặt tại nam địa. Một người như vậy, có thể tự
mình đi làm những việc nhỏ này cho ta sao?”

“ Phiên Vân, ngươi hình như đối với ta không được tự nhiên như Vong
Âm bọn họ phải chứ.” Ngọc Trúc lại tự nhiên nói: “ Có phải ngươi nhìn ra ta đối với chuyện của vương gia cẩn thận quá mức, khiến ngươi không cảm thấy dễ chịu?”

Không nghĩ tới người này lại có thể thẳng thắn đến vậy, Phiên Vấn vốn không muốn nói rõ nhưng khi thấy Ngọc Trúc như vậy thì bản thân y cũng
nhận thấy mình không cần gì phải khách khí.

Phiên Vân tươi cười nói: “ Ta chính là người như thế, nếu đã nhận
định thì không có lý nào lại cần phải né tránh. Hy vọng không khiến
ngươi cảm thấy phiền.”

“ Không đâu, về mặt này ta lại cảm thấy chúng ta khá giống nhau.”
Ngọc Trúc lại nói: “ Thế nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng, vương
gia từ trước đến nay chưa từng có bất cứ hành động thân mật nào với ta
giống như với ngươi vậy, đây chỉ là một phía từ ta mà thôi.”

“ Ta chưa từng lo lắng.” Đôi mắt linh động nhìn Ngọc Trúc không hề có vẻ gì tỏ ra chán ghét, Phiên Vân nói: “ Bất quá ta không hề cảm thấy
đại nhân là người xấu, trái lại cũng rất muốn được trở thành bằng hữu
với ngươi.”

Ngọc Trúc ngạc nhiên một hồi, y mới đầu còn cho rằng Phiên Vân chỉ là một thiếu niên mới lớn tính tình sẽ có chút trẻ con, không ngờ lại sẽ
còn nghe nói đến những lời này: “ Ta cũng thật vinh hạnh rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN