Cô Độc Chiến Thần - Quyển 5 - Chương 35: Quân đội áo đặc mạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Cô Độc Chiến Thần


Quyển 5 - Chương 35: Quân đội áo đặc mạn


Khang Tư thay bộ quân phục màu đen, trên cánh tay cũng có một huy hiệu kim loại cong cong, đó là quân hàm binh nhì, cũng chính là dấu hiệu tân binh.

Lá cờ hình tam giác có nền màu đen, ba mặt có viền vàng, ở giữa là một ngân ưng đang giương cánh được bao quanh bởi những chiếc lá màu đỏ, mà nơi ngay sát cột cờ chính là ký hiệu của phiên hiệu binh đoàn.

Đó là cờ quân đội (quân kỳ) của Áo Đặc Mạn đế quốc.

Lúc nhận vũ khí chính thức, đồng thời Khang Tư cũng nhận được một con chiến mã.

Khi lên ngựa, động tác gọn gàng của Khang Tư, khiến cho các thân vệ của Nguyên soái lại càng xác nhận thân phận trưởng quan trước kia của Khang Tư.

Trừ binh lính ở trong binh đoàn kỵ binh hoặc thân binh ra, các binh lính bình thường khác căn bản không có cơ hội tiếp xúc với ngựa, càng không cần phải nói tới luyện tập cưỡi ngựa.

Tại sao khẳng định hắn là trưởng quan ư? Đó là bởi vì khí chất hiện tại của Khang Tư, cũng không giống như binh lính, nếu như đổi quân hàm thành một cái có lá màu bạc bao quanh con ngân ưng, sợ rằng bọn họ sẽ nghĩ Khang Tư chính là một thiếu tướng.

Sau khi đội thân vệ của Nguyên soái nghỉ ngơi và hồi phục một chút, liền bắt đầu xuất phát truy kích Mạn Đà La đạo tặc đoàn.

Trong khi hành quân, Khang Tư mới phát hiện, đội thân vệ đi theo Nguyên soái có tới hơn ba nghìn người, căn bản không phải vài trăm người như lúc nãy.

Trên đường đi, Khang Tư từ trong miệng những thân vệ đi bên cạnh, biết được không ít tin tức.

Nguyên soái tên là Tả Đặc Lạp Lai Nhân Cáp Đặc.

Khi nghe đến dòng họ này, Khang Tư liền cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì dòng họ của hoàng tộc Áo Đặc Mạn đế quốc chính là Lại Nhĩ Cáp Đặc, cẩn thận hỏi lại, mới biết được Nguyên soái có huyết thống hoàng tộc của Áo Đặc Mạn đế quốc, đấy là một dòng họ tách ra từ hoàng gia mấy trăm năm trước.

Mặc dù trên danh nghĩa không có quan hệ nào cùng hoàng gia, nhưng huyết mạch là giống nhau, điều này phải chăng chính là lý do vì sao Nguyên soái có thể ngồi trên vị trí Áo Đặc Mạn đế quốc Nguyên soái an ổn như thế? Khang Tư liền nghĩ.

Lần này, Nguyên soái lại tự mình thống lĩnh quân đội tiêu diệt Mạn Đà La đạo tặc đoàn, chủ yếu là do hai tháng trước, Mạn Đà La đạo tặc đoàn ăn phải tim hùng (gấu) gan báo, cướp giết một thôn ở biên giới Áo Đặc Mạn, mà đúng lúc đó Nguyên soái đang dẫn theo thân vệ đi kiểm tra biên giới, kết quả khiến Nguyên soái tức giận liền đích thân xuất động.

Chuyện này có thể khiến cho Nguyên soái đi vào chỗ nguy hiểm hay không?

Chưa nói tới luôn theo sát bên người Nguyên soái, vượt qua một Liên đội thân vệ, mà hơn một dặm phía sau, còn có một lữ đoàn thân vệ rồng rắn đi theo,nhân số lên tới hơn một vạn người.

Như vậy làm sao có thể xảy ra vấn đề gì?

Khang Tư nghe được có chút ngơ ngẩn hỏi một câu:

– Nguyên soái đại nhân có thể chỉ huy bao nhiêu thân vệ?

– Tối đa một sư đoàn.

Thân vệ có chút đắc ý nói, hơn nữa tò mò hỏi thăm:

– Khi Hồng Quốc không có Nguyên soái, vậy Đại tướng quân Quân đoàn trưởng có thể mang theo bao nhiêu thân vệ?

– Hai trăm người.

Nghe được lời này của Khang Tư khiến cho đám thân vệ choáng váng.

– Nhân vật lớn thứ hai trong quân đội, lại mới chỉ có hai trăm thân vệ? Nhân số đó, ngay cả một Thượng tá cũng không bằng!

Dưới tiếng cười của các thân vệ, Khang Tư cũng hiểu rõ chế độ quân hàm của Áo Đặc Mạn đế quốc.

– Nói cho ngươi nha, Áo Đặc Mạn đế quốc chúng ta quân hàm và quân chức (chức vụ trong quân đội) tách biệt nhau, không giống như Khi Hồng Quốc các ngươi, đi giới hạn số lượng thân binh của Trưởng quan.

Áo Đặc Mạn đế quốc chúng ta thì quân hàm áp dụng với toàn bộ quân chế (quy định trong quân đội), vô luận ngươi là mã phu hay là binh sĩ hậu cần, đều có quân hàm, chỉ là khác binh chủng mà thôi.

Quân hàm thấp nhất là binh nhì, cũng được gọi là tân binh, giống như ngươi bây giờ vậy. Không có cờ thì phân biệt các nhóm binh như thế nào? Hãy nhìn ngực trái ngươi, nơi đó có thêu phiên hiệu binh đoàn của ngươi.

Thậm trí trên chiến trường làm sao tìm được binh đoàn của ngươi? Ngươi là một binh sĩ thì không cần lo, ngươi chỉ cần theo trưởng ngũ của ngươi là được, hắn lại theo tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng lại theo trung đội trưởng, cứ như vậy thôi.

Nếu trong hỗn chiến ngươi thất lạc Trưởng quan của mình thì lúc đó làm thế nào? Ngươi hãy chạy đến dưới quân kỳ, chờ đợi trưởng quan dưới quân kỳ chỉ dẫn, sẽ cho ngươi gia nhập sự chỉ huy của một trưởng quan có quân hàm cao hơn ngươi, còn nếu như không có người nào quân hàm cao hơn ngươi, cũng không nhìn thấy quân kỳ, lúc đó ngươi sẽ trở thành trưởng quan có quyền thu gom binh sĩ.

Sau khi trở thành binh nhì nếu muốn thăng cấp, trừ đạt được công huân ra, thì cũng chỉ có làm lính một năm, hoặc là tham gia một lần chiến đấu, thì sẽ tự động thăng chức thành binh nhất. Không cần nhìn, thân vệ chúng ta không có ai là binh nhất, toàn bộ đều là sĩ quan trở lên!.

Bất quá tin rằng không bao lâu nữa, ngươi sẽ biết quân hàm binh nhất thôi, chính là huy hiệu bằng kim loại có hai vạch gãy đó, ha ha. Hiện tại truy kích đạo phỉ cũng xem như là một lần chiến đấu đi, không quản ngươi có giết được địch nhân hay không, dù sao tuyệt đối có thể trở thành binh nhất.

Sau khi trở thành binh nhất nếu như không có công huân, vậy chỉ có ở trong quân đội ba năm, hoặc tham gia chiến đấu năm lần, mới có thể được thăng lên hàm Hạ sĩ. Quân hàm hạ sĩ là một huy hiệu kim loại có một vạch gãy, trên mặt còn có một ngân ưng.

Trên hạ sĩ, là huy hiệu trung sĩ có hai vạch gãy và một con ngân ưng, nếu không có công huân, thì cần phải phục vụ quân đội bốn năm hoặc tham gia mười trận chiến mới có thể thăng chức.

Tiếp lên chính là huy hiệu thượng sĩ với ba vạch gãy và một ngân ưng, nếu không có công huân, phải phục vụ trong quân đội năm năm hoặc tham gia mười lăm trận chiến mới được thăng chức.

Ngươi nhìn xem, quân hàm của ta là thượng sĩ, có đẹp không?

Tầng sĩ quan chúng ta đây, hạ sĩ chỉ có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng ngũ, nhưng trung sĩ cùng thượng sĩ đều có thể đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng, bất quá đáng tiếc, thân vệ Nguyên soái chúng ta, trừ ngươi ra, thấp nhất đều là thượng sĩ, cho nên chúng ta chỉ có thể làm tiểu binh.

Bất quá khi chúng ta đi tới các đơn vị thấp hơn, cũng uy phong rồi, trong quân chế Áo Đặc Mạn đế quốc quy định, quân chức giống nhau, quân hàm thấp phải phục tùng quân hàm cao (DG: cùng là tiểu binh thì đội thượng sĩ này hẳn là oai phong hơn rồi hì hì).

Ừ, trưởng quan trên cấp sĩ chính là cấp Úy, phân biệt có ba cấp là Thiếu úy, trung úy, thượng úy. Nhớ kỹ nha, trưởng quan từ thượng sĩ trở lên, nếu như không có công huân, vậy vĩnh viễn không được thăng chức.

Nói cách khác, nếu như ngươi vẫn không có lập được chiến công nào, cho dù ngươi tham gia một trăm trận quyết đấu, phục vụ trong quân đội một trăm năm, thì cao nhất ngươi chỉ là thượng sĩ cho đến khi xuất ngũ. Trong đó chức vụ trung đội trưởng, có thể do Thiếu úy hoặc trung úy đảm nhiệm, nhưng chức vụ đại đội trưởng thì chỉ có thể do thượng úy cùng thiếu tá đảm nhiệm.

Không nên so sánh với chúng ta, chúng ta là thân vệ Nguyên soái! Mỗi trưởng ngũ đều có quân hàm Thiếu úy thân vệ Nguyên soái….Ngươi có vẻ mặt “thì ra thế” như vậy làm gì? Quân hàm của chúng ta đều là một đao một thương mà có, căn bản không phải đi cửa sau!

Trên hàm Úy chính là hàm tá, phân biệt gồm bốn cấp là Thiếu tá, trung tá, thượng tá, đại tá, trên hàm tá chính là hàm tướng, cũng gồm bốn cấp là thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng, đại tướng. Bốn cấp tướng này, nói cho ngươi, quân hàm tướng không giống các quân hàm thường, chỉ dùng những lá cây nền màu bạc vây quanh một ngân ưng! Phải rồi, cũng không khác lắm so với quân hàm của Nguyên soái, chỉ không phải màu vàng thôi.

Khang Tư thán phục bởi vì quân chế của Áo Đặc Mạn đế quốc nghiêm khắc cẩn thận, đột nhiên hỏi thân vệ một vấn đề.

– Nói cho ngươi biết, Khang Tư, phân phối quân thân vệ của đế quốc chúng ta, không theo quân chức mà theo quân hàm, sĩ quan từ Thiếu úy trở lên mới có tư cách có được thân vệ. Thân vệ của sĩ quan cấp úy đều gọi là cần vụ binh, bọn họ không phụ trách bảo vệ, mà là chuyên phụ trách phục vụ cuộc sống hàng ngày, giống như phó quan sinh hoạt vậy.

Sĩ quan cấp tá mới tính là bắt đầu có được hộ vệ bảo vệ an toàn. Thân vệ của sĩ quan cấp bậc Tướng, đều do đế quốc bỏ tiền ra giúp ngươi nuôi dưỡng, cấp trên căn bản không có quyền chỉ huy tư binh, không chỉ như thế, mà nhân số còn không ngừng tăng lên. Cho nên trong quân đội thường nói, Đại tá là một bức tường, khi nhảy qua rồi, lập tức giống như rồng bay hổ gầm, tùy ý bay nhảy!

Nghe nói như thế, Khang Tư không nhịn được một lần nữa hỏi:

– Không phải đã nói thân vệ Nguyên soái nhân số là năm trăm người sao, chỉ có đức vua đảm nhiệm Nguyên soái, nhân số thân vệ mới không hạn chế sao? Sao bây giờ lại nói Đại tá cũng có hơn năm trăm người hộ vệ?

Câu hỏi của Khang Tư lại khiến cho đám thân vệ cười lớn, một thân vệ nói:

– Ta hiểu rồi, thì ra nhận thức của ngươi về Áo Đặc Mạn đế quốc chúng ta, là tìm hiểu từ các quốc gia khác.

Nói cho ngươi biết, năm trăm thân vệ Nguyên soái mà ngươi nói này chính là những người do quốc gia nắm giữ, chỉ trợ giúp tiền cho số người đó, mới phải giới hạn số lượng thân vệ ít như vậy, giống như địch nhân của đế quốc chúng ta là Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do mới là hỗn đản nhất, thân vệ Nguyên soái quốc gia bọn họ, lại là do Nguyên soái tự chịu trách nhiệm chiêu mộ, hơn nữa cũng tự phụ trách lương bổng.

Lần trước Nguyên soái của Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do đến đế quốc chúng ta thăm hỏi, số người dẫn theo thật keo kiệt, nếu như không phải hoàng đế bệ hạ cùng Nguyên soái đại nhân hạ xuống nghiêm lệnh, sợ rằng các quý tộc ở thủ đô đã quyên tiền cấp cho Nguyên soái đó. Không cần nói các quý tộc này, ngay cả ta lần đầu chứng kiến bộ dáng hắn đáng thương như vậy, cũng thiếu chút nữa không nhịn được móc ra miếng kim tệ ném cho hắn rồi!

Nghe thế các thân vệ lập tức cười ha hả.

– Ồ? Nếu Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do là địch nhân của đế quốc, tại sao Nguyên soái của bọn họ còn có thể đến thăm? Không sợ chúng ta mưu hại hắn sao?

Khang Tư tò mò hỏi.

– Hắc hắc, ngươi không hổ là người đến từ một nước nhỏ, lại có thể âm hiểm như vậy. Bất quá ta rất kỳ quái, chẳng lẽ Khi Hồng Quốc không có điều lệ quý tộc miễn tử sao?

Một thân vệ hỏi.

Khang Tư gật đầu:

– Có chứ, trước kia khi tác chiến gặp phải quý tộc, chỉ có thể giao cho cấp trên giải quyết. Bất quá từ lúc quốc vương Khi Hồng Quốc bị thống lĩnh cấm vệ quân giết chết, còn xử tử hầu hết bộ phận quý tộc, điều lệ quý tộc miễn tử liền biến mất.

– Trời! Thân vệ phản bội chủ tướng cũng không dám nghĩ tới rồi, lại còn mưu hại chủ tướng! Quả nhiên chỉ có tại quốc gia hẻo lánh lạc hậu dã man, mới có thể có chuyện như vậy phát sinh a!

Các thân vệ kinh hô cảm thán, khiến cho Khang Tư không nói gì.

Dựa theo chủ ý của hắn nói, hắn quan tâm làm gì quý tộc hay không quý tộc, chỉ cần là địch nhân thì giết chết, nào có chú ý nhiều như vậy?

Không nghĩ tới tại nơi này, loại ý nghĩ đó lại khiến người khác khó tin như thế.

Phải chăng chính vì ý nghĩ như vậy, là duyên cớ khiến cho mình đối với hành vi phản bội của Y Đạt, không để ý đến sao?

– Hắc, đế quốc chúng ta không thể là một đất nước dã man như vậy, những lúc quang minh chính đại tiến vào đất nước địch nhân này, những người có thân phận đặc biệt, đế quốc chúng ta tuyệt đối lấy lễ mà đối đãi, sẽ không làm những việc như giam giữ hay mưu hại, bởi vì điều này quan hệ đến danh dự cùng thể diện của đế quốc chúng ta.

Ha ha, Khang Tư, ngươi tìm đến nương tựa quân đội đế quốc chính là quyết định anh minh nhất đấy, đế quốc chúng ta cũng không có quy định địch nhân là quý tộc nhất định phải giao cho quý tộc địa phương, mà quy định là người nào bắt được thì thuộc về người đó.

Ngươi đừng thấy Duy Nhĩ Đặc được gọi cái gì liên minh tự do, kỳ thật trừ vương tước ra, bọn họ có công tước tử tước và đám quý tộc đầu đường, so với đế quốc chúng ta còn quê hơn, ở trên chiến trường mà bắt được một người quý tộc thì giàu to rồi, ngươi có thể từ bọn họ lấy tiền chuộc, lấy mỹ nữ, lấy đất, bất quá không thể dùng công phu sư tử ngoạm nha! Chỉ có thể lấy một phần mười tài sản của bọn họ mà thôi.

Một thân vệ khoa trương nói.

Khang Tư không thèm để ý mấy vấn đề này, cho nên hỏi:

– Phải rồi, giữa đế quốc và liên minh tự do xảy ra chuyện gì?

– Không chuyện gì xảy ra cả, chính là xung đột lợi ích, cơ hồ cứ cách vài ngày liền đánh nhau một trận, bất quá mặc dù tại biên giới hai nước thường xuyên đánh sống đánh chết, nhưng bởi vì chúng ta thiếu khuyết hải quân, mà bọn họ thiếu khuyết lục quân, cũng không ai làm gì được ai, hơn nữa chúng ta muốn hải cảng của bọn họ, bọn họ thì muốn sản vật của chúng ta, cho nên đều là đánh rồi ngừng lại đánh rồi lại ngừng.

Thậm trí lý do chiến tranh, cũng là đa dạng đủ loại, có khi là Liên minh tự do muốn thu được một nhóm hàng thứ phẩm từ trong nước ta mà phát động chiến tranh, có khi là chúng ta nói thương nhân của bọn họ buôn lậu trốn thuế, vì vậy phát động chiến tranh, kỳ thật hết thảy lý do đều là giả, chỉ là vì muốn đạt được ích lợi từ trong tay đối phương mà thôi.

Đến nỗi tình huống của đại lục lúc này, Khang Tư mặc dù trước kia từ trên bản đồ cũng hiểu rõ, nhưng những bản đồ kia giống như lời ma quỷ, khiến cho Khang Tư không thể tin được tính chân thật.

Như rừng rậm Mạn Đặc Tư, trên bản đồ chỉ tùy tiện vẽ một khối, cũng chỉ chú thích có mấy vạn km vuông.

Vì hiểu rõ tình huống, cho nên Khang Tư nhân tiện hỏi luôn:

– Thế rừng rậm Mạn Đặc Tư rộng bao nhiêu?

– Ờ, chỉ là một cái rừng rậm nhỏ diện tích một trăm năm mươi vạn km vuông thôi.

Một người mang quân hàm Thiếu úy lơ đãng nói.

Khang tư lập tức mở to hai mắt nhìn.

Rừng rậm lớn như vậy, sao vẫn dùng một chữ “nhỏ”?

Có thể ánh mắt của Khang Tư làm cho sĩ quan kia dũng cảm hơn, bèn tiến lại gần nói:

– Hắc hắc, không cần bày ra vẻ mặt khiếp sợ, ngươi ở một nơi hẻo lánh nên không có kiến thức, không trách ngươi, coi như ta giúp ngươi có thêm chút kiến thức đi.

Sau đó hít vào một hơi, sĩ quan kia không thể chờ thêm nữa lên tiếng giới thiệu:

– Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng đại lục Hi Nhĩ Đạt tổng diện tích hơn hai ngàn vạn km vuông, đã là lớn rồi, phải biết rằng diện tích của đại lục Bụi Tư Đặc, lớn gấp gần mười lần đại lục Hi Nhĩ Đạt, nếu mà so sánh, đại lục Hi Nhĩ Đạt chẳng khác nào một hòn đảo.

Không cần tức giận, ngươi biết đại lục Bụi Tư Đặc diện tích gần hai triệu km vuông, lớn thế nào không? Hắc, ngươi biết là được, cho nên nói đại lục Hi Nhĩ Đạt như một hòn đảo là rất bình thường. Cũng như vậy, thì một trăm năm mươi vạn km vuông rừng rậm, đối với đại lục Bụi Tư Đặc không đáng là gì, chỉ có thể nói là một rừng rậm nhỏ mà thôi.

– Trời, hai triệu km vuông? Lại có thể lớn như vậy! Áo Đặc Mạn đế quốc chẳng phải vượt qua trên một triệu km vuông sao?

Khang Tư nửa cố ý nửa chân thật hô to lên.

Vẻ mặt cùng ngữ khí của Khang Tư, lập tức khiến cho đám thân vệ tràn đầy biểu hiện ham muốn, đều mồm năm miệng mười mà nói:

– Đế quốc không có lớn như vậy, bất quá khoảng ba nghìn vạn km vuông là có, ngươi biết các nơi khác là các nước nào không? Ha ha, ngươi hỏi đúng người rồi, để ta nói cho ngươi.

Thân vệ này còn chưa kịp nói, thân vệ khác đã nói trước.

– Hắc, đại lục Bụi Tư Đặc ngoại trừ Áo Đặc Mạn đế quốc vĩ đại chúng ta ra, còn có Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do, cùng với ba đại công quốc là Tả Nhĩ Đặc, Băng Diệu, Tuyết Phi, tổng cộng năm quốc gia.

– Ai nói tổng cộng năm quốc gia? Đừng có lừa gạt người không biết! Nói cho ngươi biết, Khang Tư, trừ năm quốc gia này ra, còn có láng giếng của Áo Đặc Mạn đế quốc chúng ta là Bá Lạp Đặc tù trưởng quốc, Thành Cát Tư Hãn quốc, Phi Mục Kỳ Minh quốc, Sơn Việt Tộc Minh quốc.

Tiếp giáp với Duy Nhĩ Đặc liên minh tự do là liên minh Luân Tư, Liên minh Mộc Nhĩ Thương, còn địa phương phía sau ba đại công quốc quanh năm tuyết phủ chính là liên minh Tuyết Tộc.

Đúng vậy, mười hai quốc gia này trên đại lục Bụi Tư Đặc đều là những quốc gia tương đối vững chắc, mà trừ số đó ra, còn có dân tộc sa mạc, dân tộc du mục, dân tộc Sơn địa, dân tộc bình nguyên, những thế lực của những dân tộc này cứ giao kẹp nhau, đa số chỉ xuất hiện từng nhóm, thế lực chủng tộc rất phức tạp.

Chỉ là người đứng đầu các thế lực đó thường xuyên thay đổi, tên nước thì hôm nay một tên, mai lại một tên, vì để cho dễ giải thích, cho nên tốt nhất là dùng tên địa hình để thay thế.

Thân vệ này còn chưa nói xong, thân vệ kia liền tranh lời nói tiếp.

– Tam Tội là một bán đảo gần đế quốc Áo Đặc Mạn và Duy Nhĩ Đặc Liên minh Tự do, gần cao nguyên Bằng Thiết của Sơn Việt tộc Minh quốc, gần bình nguyên Thảo Thúy của Thành Cát Tư Hãn quốc và Phi Mục Kỳ Minh quốc, cuối cùng là gần đầm lầy Duy Tháp của Bá Lạp Đặc tù trưởng quốc (Các tiểu vương quốc A Rập thống nhất) và Liên minh Mộc Nhĩ thương.

– Bốn khu vực hỗn loạn này, mỗi khu đều có diện tích hai trăm vạn km vuông, hơn nữa trong đó tồn tại rất nhiều thế lực, căn bản khiến cho người ta không có hứng thú để nhớ rõ, tất cả đó chính là các thế lực trên đại lục Bụi Tư Đặc.

Nghe đến mấy tin tức này, Khang Tư cảm thấy tức cười.

Thế lực hỗn loạn trên lãnh thổ Khi Hồng Quốc với diện tích gần trăm vạn km vuông kia nếu so sánh với thế lực hỗn loạn ở nơi này, ngay cả cọng lông cũng không bằng.

Ngay lúc các thân vệ thay nhau ba hoa phóng đại, một gã kỵ binh đột nhiên từ hàng trên đầu chạy xuống hàng cuối vừa chạy vừa hô:

– Toàn quân im lặng, tăng nhanh tốc độ!

Lời kỵ binh này vừa kết thúc, nếu như không phải còn có thể nghe được tiếng vó ngựa, Khang Tư thực hoài nghi chính mình có phải không tồn tại hay không.

Chỉ trong nháy mắt, mới vừa rồi tất cả còn đang vui đùa ồn ào ầm ĩ liền hoàn toàn biến mất, ngoại trừ tiếng vó ngựa ra, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ vang lên.

Tất cả các thân vệ đều chăm chú giục ngựa chạy như điên, một cỗ sát khí tản mát ra bốn phía.

Không biết đây là phản xạ không điều kiện, hay là do dễ dàng bị lây nhiễm, dù sao lúc cảm nhận được luồng sát khí này, Khang Tư cũng lập tức chăm chú giục ngựa lao đi.

Đây là trong rừng rậm, cây cối ngổn ngang, nhưng là khảo nghiệm phi thường năng lực của kỵ binh, bất quá nơi này cũng đủ để trở thành ác cảnh đối với các kỵ binh, lại không đáng để trong mắt các thân vệ Nguyên soái, mọi người dễ dàng tự nhiên khống chế ngựa, cảm giác như những người không có bất cứ quy tắc gì vẫn vượt qua những chướng ngại đột nhiên xuất hiện.

Khang Tư đầu vừa đầy mồ hôi cố gắng vượt qua chướng ngại, vừa nhìn các thân vệ cưỡi ngựa mà cảm thấy khiếp sợ.

Thuật cưỡi ngựa như vậy tại Khi Hồng Quốc, hoàn toàn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng hơn một ngàn người trước mắt này, kỹ năng cưỡi ngựa lại có thể đều như nhau, một đoạn đường dài như vậy, căn bản không có một thân vệ nào bị trượt chân.

Bất quá ngẫm lại bọn họ là từ tám trăm vạn quân chính quy tuyển chọn ra, Khang Tư lại không cảm thấy có gì kỳ quái.

Chỉ là, Khang Tư cảm thấy có chút hơi ngượng ngùng, bởi vì trong nhiều người như vậy, mình là người cưỡi ngựa kém nhất, nếu như không phải mấy thân vệ bên cạnh ra tay trợ giúp, sợ rằng mình đã ngã sấp xuống mấy lần.

Hiểu được bản thân chưa được, trong khi toàn bộ tinh thần Khang Tư tập trung vào khống chế ngựa, vẫn phân ra một chút tinh thần chú ý động tác các thân vệ bên cạnh, hơn nữa nhanh chóng đem kinh nghiệm học được từ các thân vệ ưu tú, hấp thu chuyển hóa thành kinh nghiệm của mình.

Thân vệ trợ giúp Khang Tư, kinh ngạc phát hiện Khang Tư lại có thể dần dần thuần thục hơn, số lần mình đưa tay ra giúp cũng càng ngày càng ít, không khỏi cảm thấy giật mình về khả năng học tập của Khang Tư.

Phải biết rằng, mình và những người ở đây chuyên luyện cưỡi ngựa, ở trong rừng rậm giục ngựa công kích, nhưng cũng luyện tập trong ba năm, mỗi ngày đều bị ngã mặt mũi bầm dập, chân tay hay cơ thể bị gẫy xương là chuyện thường thấy, chịu rất nhiều đau khổ, mới luyện thành thuật cưỡi ngựa ở trong rừng rậm chạy như điện như hôm nay a!

Ước chừng chạy trong mấy trục phút, chiến mã bắt đầu thở.

Một sĩ quan quân hàm thiếu tá ở phía trước, đột nhiên giơ tây lên.

– Toàn bộ xuống ngựa! Các trung đội lập tức phái một ngũ đi vào điều tra!

Lời thiếu tá vừa dứt, mấy người thượng úy đã đồng thời hạ lệnh:

– Đệ nhất ngũ đệ nhất tiểu đội xuất phát!

Ra lệnh một tiếng, hơn mười người thân vệ liền gọn gàng xuống ngựa, tiếp theo chạy nhanh về phía trước.

Khang Tư cũng vội vàng đi theo, bởi vì phiên hiệu nơi ngực hắn, chính là phiên hiệu của đệ nhất ngũ đệ nhất tiểu đội.

Xuống ngựa chạy rồi Khang Tư có chút kỳ quái, thiếu tá tại sao đột nhiên phái ra thám báo bộ binh, chẳng lẽ đã phát hiện điều gì khác thường sao?

Cái đạo tặc đoàn kia hẳn là sẽ không lưu lại dấu vết gì rõ ràng chứ?

Mới vừa nghĩ vậy, Khang Tư liền phát hiện trong bụi cỏ cách quân tiên phong không xa, có một cỗ thi thể khỏa thân, xem ra đây chính là một trong số người bị đám đạo tặc đoàn bắt đi.

Bất quá tại sao bọn chúng lớn gan như vậy?

Biết rõ có truy binh cường đại phía sau, lại có thể lưu lại dấu vết rõ ràng như thế?

Chẳng lẽ trong này có âm mưu?

Nghĩ vậy, Khang Tư không khỏi cười cười tự giễu.

Thiếu tá bởi vì phát hiện chuyện bất thường, mới cho người xuống ngựa điều tra, mình thật có chút nhiều chuyện rồi.

Hơn nữa, bây giờ mình chỉ là một binh nhì không thể nhỏ hơn, bây giờ không phải chuyện gì cũng chờ mình lo lắng quyết định như lữ đoàn trưởng trước kia, nghe theo lệnh làm việc là được rồi, dù sao mình gia nhập quân đội, chỉ bất quá là muốn báo thù cho gia gia cùng đệ đệ mà thôi.

Khang Tư ổn định tâm tình, rất nhanh đuổi theo đội ngũ của mình, mấy người trong ngũ cùng Khang Tư này, chính là mấy thân vệ vừa rồi cùng Khang Tư nói chuyện, hơn nữa lúc chạy như điên còn trợ giúp Khang Tư cưỡi ngựa.

Sĩ quan trưởng ngũ hàm Thiếu úy kia, vừa đánh giá bốn phía, vừa giảm cước bộ đi tới bên người Khang Tư, thấp giọng chỉ dạy:

– Chú ý, nhấc chân phải nhanh, đặt chân phải nhẹ, giữ nguyên bộ dáng khom lưng đi tới, chú ý bốn phía cùng dưới chân, không khéo bị trượt chân đó!

Nghe thấy thanh âm như vậy, Khang Tư không khỏi có chút hoài niệm khi lần đầu tiên chiến đấu, chính đội trưởng mình vừa chém giết địch nhân, vừa lớn tiếng răn dạy mình.

Ở trong rừng rậm lúc nhảy lúc chạy được mười phút, chỉ đoạn đường này, Khang Tư cũng đã thấy đến mười cỗ thi thể phụ nữ khỏa thân không còn nguyên vẹn.

Một thân vệ nhổ mấy ngụm nước miếng mắng:

– Phì! Đám đạo tặc ngu ngốc đáng chết này, bọn chúng tưởng rằng dùng thủ đoạn ác độc như vậy, là có thể khiến cho chúng ta tức giận mà lao thẳng vào bẫy rập của chúng hay sao? Cũng quá coi thường thân vệ Nguyên soái chúng ta rồi!

– Không nên khinh thường, mấy lần giao thủ, mặc dù bị chúng ta tiêu diệt không ít, nhưng quân chủ lực của chúng lần nào cũng chạy thoát, điều đó cho thấy tên cầm đầu đạo tặc đoàn cũng không đơn giản, lần này lưu lại dấu vết rõ ràng như thế, khiến cho người ta vừa nhìn đã sinh nghi, nói rõ ra cái bẫy rập kia, tuyệt đối không phải đơn giản.

Nghe mấy lời nay, Khang Tư một lần nữa cảm thán.

Ngay cả binh lính tầng thấp cũng có năng lực phân tích như vậy, với tình thế cả đại lục, cũng có thể nói rõ ràng rành mạch, đâu ra đấy, so ra, mình thật sự chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Tại sao lúc lang thang trước kia, mình sao không nghĩ tới đi chú ý những việc này chứ? So sánh với bọn họ, chút lịch duyệt của mình chính là *** chó không bằng.

Mấy thân vệ đang đi phía trước, đột nhiên đưa tay làm một động tác thủ thế, thân vệ bốn phía lập tức rừng lại.

Mà trưởng ngũ của Khang Tư kéo Khang Tư lại nói:

– Phía trước phát hiện tình huống, tiến hành ẩn núp.

Nói xong, liền đi tới dưới bụi cỏ cùng cây cối.

Đối với điểm này, là sở trường của Khang Tư, động tác mượn hoàn cảnh ẩn núp thuần thục của hắn, khiến cho trưởng ngũ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu tán thưởng, dẫn theo thủ hạ bắt đầu dò xét phía trước.

Không biết những người khác thế nào, nhưng đội ngũ của Khang Tư, đã phát hiện nơi đạo tặc đoàn nghỉ ngơi.

Tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ, cuồng tiếu, la hét đều tập trung huyên náo ở một chỗ, đến kẻ điếc cũng có thể nghe thấy.

Mấy trăm tên đại hán hỗn độn đang nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ, bốn phía rải rác hơn một ngàn thớt ngựa đang ăn cỏ xanh hoặc đang uống nước suối, mà đám đạo tặc này, có kẻ đang thưởng thức tài vật cướp đoạt được, có kẻ đang lau chùi vũ khí, có kẻ đang giết gà giết vịt, còn đa số đều đang lăng nhục những phụ nữ mà chúng bắt được.

Vốn còn chưa dám xác nhận thân phận bọn chúng, nhưng đến lúc chứng kiến ở giữa doanh trại tạm thời, dựng thẳng một lá cờ một mặt có một đóa hoa kỳ quái đơn giản, có năm cánh hoa màu trắng, trưởng ngũ xác nhận, những người này chính là Mạn Đà La đạo tặc đoàn.

Khang Tư mặt không chút biểu cảm nhìn đám cường đạo đó, Khang Tư đã tiến vào trạng thái, căn bản không có gì kích động tâm tình, hắn giờ phút này chỉ đang lo lắng làm thế nào giết chết đám cường đạo đó.

Nhưng trưởng ngũ không để Khang Tư toại nguyện, trưởng ngũ vỗ vỗ Khang Tư bên cạnh, thấp giọng nói:

– Chúng ta ở nơi này giám thị, ngươi trở về báo cáo đại đội trưởng.

Khang Tư mặc dù không tình nguyện, nhưng hiểu quân lệnh nghiêm túc cùng uy nghiêm không cho phép mình cò kè mặc cả, lập tức gật đầu nhẹ nói “rõ”, rồi lặng lẽ rời đi. Sau khi rời đi một khoảng, Khang Tư bắt đầu chạy thật nhanh.

Kỳ quái, không phải nói đây là bẫy rập sao? Tại sao bốn phía xung quanh doanh trại căn bản không có mai phục?

Chẳng lẽ đạo tặc mai phục ở nơi xa hơn?

Không đúng, nếu khoảng cách quá xa, căn bản không kịp phát động, chút thời gian ấy đủ để các thân vệ Nguyên soái ăn tươi nuốt sống đám đạo tặc này.

Không lẽ đám đạo tặc này chỉ để trì hoãn thân vệ Nguyên soái?

Gặp phải vấn đề không thể giải thích, thói quen của Khang Tư chính là ngẩng đầu nhìn trời, hắn vô ý ngẩng đầu nhìn trời không.

Một mảng lớn lá cây che cản hơn phân nửa bầu trời, hắn không khỏi cười cười tự giễu.

Đang định cúi đầu, tinh thần Khang Tư chợt giật mạnh lại, không sai là điềm báo này…đồng thời dậm mạnh chân xuống đất, rất nhanh lộn mấy vòng ra phía sau!

Khi Khang Tư mới vừa lộn được một vòng, hai mũi tên nhọn ” bá” một tiếng, cắm thật sau vào đất trước mặt Khang Tư!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN