Bạn Thân Tôi Là Gái Gọi
Chương 7: Di sản của Duy (3)
Quay lại hiện tại, tôi lại tiếp tục khều em 23 khách.
Tôi bắt đầu nghiêm túc để nói chuyện với em nó, tất nhiên là qua Zalo.
– Này, thật sự em sinh năm bao nhiêu đó
– Em ….2000
– Cái dume, 2k á. Em làm lâu chưa?
– Em mới làm một tháng thôi
– À, hèn gì khách em đông như thế. Mà em có khách tiếp nè, đi không ?
– Ai? Đâu?
– Đây ! ANH !
– Tào lao chọc em hoài.
– Anh nói thật mà, lúc đầu thấy e là a tính ăn thịt em luôn rồi, mà lúc đó chưa lảnh lương, chứ nếu có tiền anh cho 23 thằng kia *ú c4c a rồi. Haha
– Đồ điên, em không phục vụ anh đâu
– Sao? Anh đi bình thường như khách mà.
– Em mến anh đấy !
…
Tôi chết nhẹ, hoàn toàn im lặng và không biết nói lời nào , tôi bị khựng, nhìn vào dòng tin nhắn zalo mà cái cảm xúc nó lùa về, cái thứ cảm xúc như vừa bị thất tình nó xuất hiện, lòng buồn man mát kèm chút cái vui vẻ, khó diễn tả nhỉ. Nó như cái mưa mùa hạ vậy, man mát mà vẫn đầy hơi ẩm của ánh nắng từ trước. Tôi buồn, buồn vì không thể đến với em được. Tôi vui , vui vì em nó mến mình . Tôi lại buồn, buồn vì em nó không đ!t mình…
Tôi muốn đ!t em . Mà em không muốn , vậy tôi lại càng muốn đ!t em gấp đôi.
– Kệ mẹ, anh vẫn muốn đ!t em
– Thôi, em nói anh nghe, em làm nghề này không tốt lành gì cả, mỗi ngày mình gặp nhau không ít , anh có thể tưởng tượng em làm gì, như thế nào với người này người kia. Nhưng với anh thì không được, em không muốn. Em có thể ngủ với anh không cần anh phải trả tiền, nhưng là một lúc khác, một ngày nào đó em muốn..có thể là một ngày em nghỉ làm cái này. Anh không cần đợi, không cần nghỉ ngợi tình cảm với em làm gì, em không đáng. Anh hiểu chứ !
Trời ! Lần đầu tiên tôi nghe những lời như vậy phát ra từ một người con gái trong ngành, cả đời tôi trải qua cũng hơn một hai chục mối tình, nhưng những lời tử tế như thế, tôi lại nghe không được bao nhiêu. Những lời em nói nó khắc mạnh vào trong tâm trí tôi, vào trong tim tôi, em làm tôi giật mình và đá phần con đánh thức phần người dậy.
Haizzza, tôi im lặng vì không biết nói vì, chợt tin nhắn lại đến.
– Với riêng anh, em chỉ muốn ôm anh ngủ, ngoài ra không phục vụ thêm gì nữa, chỉ một chút suy nghĩ lóe lên trong đầu anh muốn chịch em thì em chuyển khách sạn ngay lập tức. Nên anh đừng nghĩ về nó nữa. Nhé.
– Anh Hiểu Rồi !
Sau đó…à mà không còn sau đó nữa..tôi giao ca và gọi em nó vào ngủ cùng thì không gọi được, có một chút buồn nhẹ và tôi đi ngủ, hôm này tôi hơi khó ngủ vì suy nghĩ về em nó nhiều…
1 ngày, 2 ngày , 3 ngày trôi qua tôi nhắn tin em nó không trả lời, gọi không liên lạc được…
Ngày thứ 4..
Có một tin nhắn đến lúc tôi đang ngủ ( 14h hơn tí )
– Anh dậy chưa, qua KS *** Lê Hồng Phong đi.
???
Tôi mặc dù chỉ mới ngủ được tí, rất buồn ngủ nhưng tự nhiên tỉnh hẳn, tôi hơi là lạ, hơi tự hỏi cái lề gì thốn. Tôi rep
– Giờ qua hả, bữa giờ em làm gì anh không liên lạc được??
– Anh qua liền đi.
Ok dưới mọi tình huống có thể lý trí thắng được con tim, nhưng lần này lí trí lại thua con tờ.rim mất rồi. Tôi bật dậy, tắm rửa kỉ càng, chà lông nách , xách lông trym ra dọn rửa mới tinh như con xe vừa lấy từ hãng về. Tôi lấy omomatic kì rửa hết bụi bẩn trêи làn da nhạy cảm của mình. Tôi sạch tinh, như mới từ đầu xuống đít. Tất nhiên là không quên chọn bộ đồ ưng nhất và xách tờ rim lên đi…
Tới điểm hẹn em nó đã đợi sẳn từ dưới sảnh, em nó mặc lại bộ đồ cũ, bộ đồ mà tôi nói tôi ấn tượng khi lần đầu thấy em ( ảnh chap 5 ) . Em thấy tôi đến liền đứng dậy, tôi mở cửa và em kéo tay tôi đi, sự vội vã của em làm tim và trym tôi không ngừng nhảy múa, cái quần chip Gucci mới mua 8k 9 cái ở chợ hôm qua như muốn rách toang vì sự lỗ mãng của thằng em tôi. Nó hư lắm, tôi dạy mãi không được.
Em kéo tay tôi tới thang máy, bấm tầng 3.
Tôi và em bước vào
Em kéo tay tôi lại
Đặt lên eo em.
Em ôm tôi….và khóc.
Tôi ôm em vào lòng và im lặng..
Cửa thang máy mở, em nắm tay tôi và kéo đi. Em dắt tôi tới phòng 204 ( ảnh chap 5 ) …
Em mở cửa phòng, nắm tay kéo tôi vào phòng. Em nói
– Anh nằm ngủ đi. Em đi tắm, hôm nay em muốn ôm anh ngủ…
Tôi vì ngủ chưa đủ giấc nên cũng mệt, một phần muốn ngủ, một phần hơi thất vọng khi em nó kêu mình ngủ, tôi cứ tưởng được đ!t free nên kì cọ các kiểu rồi.
Hic..
Tôi cởi hết đồ ( thói quen ) , chỉ mặc mỗi cái quần chip hiệu Gucci, tôi muốn em nó thấy ít ra tôi cũng khá bảnh khi mặc Gucci đồ, sao em nó biết được chỉ mua 8k được 9 cái chứ, đúng hok cả nhà.
Trùm mền kín đầu vì hơi lạnh của điều hòa phả thẳng vào mặt, tôi ngủ quên..
Có tiếng cửa mở, tôi giật mình chồm dậy nhìn theo phản xạ, mắt tôi cận nên không nhìn rõ, chỉ thấy loáng thoáng một màu da, không một mảnh vải che thân, chỉ đâu đó ở giữa màu da đó có một màu đỏ. Tôi chộp kính đeo vào nhìn cho rõ, em từ phòng tắm bước ra, không mặc đồ, chỉ duy nhất chiếc quần chip màu đỏ , đang bị kẹt ở giữa một khe núi đầy nước từ thác đổ xuống (hiểu hok cả nhà )..
Tôi như một con tàu hỏa đang chạy với vận tốc cực cao và chỉ duy nhất một suy nghĩ là muốn đâm thật mạnh vào khe núi đó. Một khe núi có hang và cây xanh mát ..
Tôi ngồi dậy và nói
– Sao em không mặc đồ
– Sao anh cũng không mặc
Em chỉ đống quần áo trêи kệ ti vi
– Anh quen ngủ như vậy rồi.
Tôi tháo kính và xoa hai mắt cho đở gắt khi giấc ngủ cứ chập chờn đứt đoạn như vậy.
– Em cũng quen vậy rồi..
Nghe em nói mà lòng tôi cảm thấy quan ngại sâu sắc thật sự.
Tôi thầm nghĩ ” quen kiểu đấy là bị tôi đ!t đấy nàng thơ ạ “.
Với làn da trắng nõn của mình, với mùi thơm ngào ngạt từ em dội ra, tôi hít một hơi thật mạnh vào
– Thơm quá
Tôi nói.
Em không trả lời, nhẹ nhàng vén mền lên bước chân lên giường và nằm cạnh tôi. Tôi quay lưng về phía em, ngụ ý muốn em ôm mình. Em quay lưng về phía tôi, ngụ ý bà đây kệ mẹ mày nha.
Tôi và em đấu tranh gần mười phút đồng hồ, tôi nghe tiếng cựa quậy, em trở mình lại và..
..em ôm tôi.
Nhiều người sẽ thấy thắc mắc tại sao tôi không kì thị, không đắn đo khi em làm Gái , à không, ở những lúc như vậy, cái thằng đ!t trả tiền và free không khác nhau là mấy, lại nữa ông bà từng nói ” thà cưới đĩ làm vợ chứ đừng cưới vợ về làm đĩ ” kiểu nào cũng đau lòng, nhưng kiểu 1 đở hơn. Lại tiếp một lần nữa, quan điểm tôi về chuyện đó và quá khứ không quan trọng, một ngàn thằng đ!t với một thằng đ!t một ngàn lần lại chẳng khác nhau là mấy. Kệ mẹ, không quan trọng.
Em ôm tôi..bầu ngực tròn trỉn với hạt xí mụi hồng hào chưa nhú của em áp sát vào lưng tôi, khiến tôi tê tái hết cả một đời người. Tôi kéo tay em ôm trọn mình, tôi co người rút lại cho vừa bằng người em.
Ấm !
– Lưng anh đẹp lắm, nhưng là lưng khổ, vai rộng gánh vác giang sơn.
– Giang sơn anh bé lắm, chỉ thu nhỏ bằng em.
Tôi mỉm cười đắc chí vì thả thính em khiến em im lặng, tôi hỏi.
– Sao không qua anh, mấy hôm…
Chưa dứt câu em chồm tay từ eo tôi đặt ngón trỏ lên miệng ý không muốn tôi nói nữa…
( tôi thính hơn người bình thường, nói là thính như chó cho dễ hiểu nên cực kì nhạy cảm với mùi thơm, à thúi cũng vậy )
….ngón tay em trêи môi tôi, nếu tôi xỗ xàng tôi có thể nuốt luôn ngón tay em vào bụng nhưng không, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em để lên mũi mình để nghe mùi rõ hơn. Tôi thơm lên lòng bàn tay em….hai đầu gối em như bị rùng mình mà trùng lại, cọ vào ʍôиɠ tôi..tôi biết
Em sắp bị thịt rồi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!