Yêu Gái 1 Đời Chồng
Chương 30: Chương 30
Mình anh đứng đó bỗng khoảnh khắc như chết lặng
Anh biết chẳng thể níu kéo chẳng thể cầu xin em
Cuộc sống của em và gái vẫn bình thường và nhiều người biết mối quan hệ của em và gái rồi. Cũng nhiều người nói nọ nói kia, chỉ khổ gái thôi.
Hôm đó vào thứ 5 ngày 5 tháng 7 cả thế giới đang hòa mình chung World cup (em cũng không ngoại lệ) đêm xem bóng đá nhưng sáng vẫn không quên nhiệm vụ đi làm đều, đến công ty toàn ngáp ngủ thôi, xếp cũng thông cảm và không nói gì( xếp em éo xem bóng đá nhé, còn các chị em thì không tính tiền rồi, lúc nào cũng kiểu am hiểu bóng đá lắm, chị thích agrentina vì có ronaldo đẹp trai,ơ không có U23 việt nam à, giờ có tiền sang nga chụp ảnh cái rồi về chắc được nhiều like lắm nhỉ…… toàn câu hack não thôi). Chả có tâm trạng làm việc ngồi lướt fb xem qua có bao nhiêu thằng nhảy cầu, có em nào cởi đồ ăn mừng không thôi. Thì có tin nhắn fb của gái gửi tệp Word éo biết gửi gì tưởng lại gửi mấy cái chuyện linh tinh, đọc thì éo tin vào mắt mình nữa
Tạm biệt nhé yêu thương của đời em
Dù biết bây giờ anh cũng đau như em, rất đau nhưng rồi nỗi đau sẽ nguôi ngoai. em phải đi rồi… Cuộc đời có gặp gỡ, có chia ly. Đừng buồn, đừng khóc yêu thương nhé
Có rất nhiều điều em muốn nói với anh, muốn giãi bày lòng mình nhưng em không biết phải mở lời như thế nào, phải bắt đầu từ đâu
Ký ức về anh trong em vẫn còn nguyên đây, phía bên trái lồng ngực này nó vẫn đập thổn thức và đau nhói khi em vô tình mang anh vào trong những dòng suy nghĩ. Nhưng em phải làm sao để tim mình không đau, để lòng mình được bình lặng khi nỗi nhớ trong em về anh dâng trào trong từng dòng cảm xúc, trong những nỗi lo toan của cuộc sống hàng ngày. Đã rất nhiều lần em muốn gạt anh ra khỏi cuộc sống của em, suy nghĩ về những khía cạnh khác của vấn đề. Nhưng rồi để được gì khi đêm về em lại ngập chìm trong những nhớ thương, những giận hờn, những cảm xúc không tên và rồi em lại khóc, lại đau khổ, rồi tự dằn vặt bản thân mình.
Em nhớ lắm những ngày đầu em và anh yêu nhau, nhớ những buổi hẹn hò lén lút, nhớ những cái nắm tay , những cái ôm nhẹ nhàng và cả nụ hôn ta trao cho nhau nữa. Nhớ cả những nụ cười, những giọt nước mắt, những vấp ngã mà em và anh đã cùng nhau trải qua. Nhưng để rồi từ bao giờ, ta lại học thêm cách làm tổn thương nhau hả anh. Ngày tháng bên anh dần trôi qua, nỗi buồn đọng lại trêи mắt em, nụ cười của em cũng nhiều hơn. Em buồn vì anh không hiểu em, em buồn vì anh vô tâm với những cảm xúc của em, không quan tâm em, anh khiến em không thể tin tưởng, buồn vì những câu nói khó hiểu của anh, những cái dòng tâm sự vu vơ nhưng không hề dành cho em. Thế rồi em lại đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ mà không có ai để chia sẻ, em tự suy, em tự diễn, tự hỏi rồi lại tự mình trả lời. Em loay hoay trong mớ cảm xúc đó để rồi nghi ngờ anh, giận hờn anh, nói chia tay anh, xúc phạm anh bằng những lời lẽ không đáng có.
Con giun xéo lắm cũng quằn chứ huống hồ là con người, phải không anh? Nhưng anh ơi, có bao giờ trong suy nghĩ của anh, anh nghĩ cho em một chút, quan tâm em, hỏi han em, nghĩ về em nhiều như em nghĩ về anh không, về những gì em và anh đã từng có với nhau, những gì em đã làm, những dự định cho tương lai, những thiệt thòi mà em đã từng trải qua, những tâm sự của em trêи facebook, đã bao giờ anh hiểu cho em chưa? Đã từng đặt mình vào hoàn cảnh của em để suy nghĩ để rồi anh sẽ biết em cảm thấy cô đơn, mệt mỏi đến nhường nào. Những lúc đó anh ở đâu, anh làm gì, anh nào có hiểu cho nỗi lòng của em, cái em cần không chỉ đơn giản là những lần anh chở em đi chơi, ôm em và gần gũi em, cái đó thuộc về bản năng chứ không phải là cảm xúc của con người, cái em cần là sự quan tâm của anh với em trong cuộc sống hàng ngày, để em biết rằng anh luôn bên cạnh em, tiếp cho em sức mạnh chứ không đơn giản chỉ là một cái bóng đâu anh.
Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi anh ngồi kề bên thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời. Em nhớ anh nhiều như vậy đấy. Vậy mà, anh yêu em, nhớ em không hơn nổi một người dưng
Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.
Em chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh, mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.
Em sai rồi phải không? Sai vì đã quá tin anh, tin vào những điều anh hứa. Sai vì đã quá yêu anh đúng không?
Quãng thời gian yêu anh em thật sự hạnh phúc, em hạnh phúc ngay cả trong những tổn thương mà anh mang lại, vì em tin trong trái tim anh chỉ có mình em, cho dù anh như thế nào, vô tâm và lãng quên em nhưng chỉ cần anh còn yêu em thì em sẽ mãi yêu anh. Anh đã nói dù thế nào cũng cưới em về làm vợ, và em sinh cho anh đủ đội bóng
Chúng ta đã từng cùng nhau bàn bạc chuyện của tương lai, bàn xem sẽ chụp ảnh cưới ở đâu, tổ chức hôn lễ thế nào,…rồi khi lấy nhau, chúng ta sẽ phân chia công việc ra sao, sinh con thì sẽ đặt tên con là gì? Con sẽ giống em hay giống anh đây?… Những câu chuyện đó giúp em thêm tin tưởng vào tình yêu và tương lai của cả hai hơn. Nhưng rồi thời gian trôi đi, anh và em nhận ra rằng chỉ yêu nhau thôi đâu phải là đủ? Cuộc sống bắt hai ta phải lựa chọn. Và rồi sự lựa chọn nào cũng khiến một trong hai ta bị tổn thương.
Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn bên em, tha thứ và bỏ qua nhưng câu nói ngu ngốc của em. Hãy mạnh mẽ lên yêu thương nhé! Đừng buồn, đừng khóc khi nghĩ rằng mình đã mãi mất nhau… bởi em sẽ không bao giờ mất anh cả, bởi trái tim em vẫn mãi thuộc về anh.
Đừng hỏi vì sao em lại làm vậy anh nhé! Đừng hỏi vì sao em lại ra đi khi mình vẫn còn rất yêu nhau, đừng hỏi vì sao em bỏ lại tất cả khi mình vẫn đang hạnh phúc. Rồi đến một ngày anh sẽ hiểu ra tất cả và em biết lúc đó anh sẽ không trách em, bởi tất cả những gì em làm cũng chỉ vì để anh được hạnh phúc mà thôi…
Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn bên em, quan tâm em và yêu em, những ngày bên anh là những ngày thực sự hạnh phúc đối với em. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc khi yêu và được yêu…
Hãy sống thật vui và thật hạnh phúc yêu thương nhé! Dù rằng những ngày tiếp theo con đường đi sẽ không có em nhưng anh đừng buồn , vì ở phương xa em luôn dõi theo từng bước đi của
Mãi yêu anh, yêu thương của đời em. Em yêu anh…… đừng cố tìm em anh nhé
Ký tên
Thu xênh gái
Não tự nhiên không hoạt động, bất ngờ và bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. em và gái vẫn đang bình thường sao lại thế nhỉ? Lập tức lấy điện thoại gọi cho gái luôn, có chuông rồi gái tắt máy bận. tiếp tục gọi thì thuê bao cmnr. Hoang mang vl phi thẳng đến chỗ xếp luôn
E: anh ơi cho e nghỉ hôm nay nhé
Sếp: sao nghỉ thế mày( sếp e toàn mày tao thôi)
E: e có việc bận chút
Sếp: bận cái gì ở lại làm đi
E: thôi mà e nghỉ đúng hôm nay thôi
Sếp: thôi ở lại làm đi,không nghỉ đâu,việc đang nhiều mày nghỉ ai làm
E: việc gấp lắm, anh không cho nghỉ em cũng nghỉ đấy
Sếp: ơ gì mà căng vậy mày
Lúc đó rất là căng thẳng, sếp không cho về e cũng về, cần là cái giấy sếp ký cho ra cổng thôi chứ không lằng nhằng với mấy lão bảo vệ lắm. chứ sếp e cũng dễ tính lắm
E: nhanh nhanh đi a e gấp lắm rồi
Ông ký rồi đóng phịch cho quả dấu
Sếp: đây về đi, cái gì cũng từ từ bình tĩnh nhé, có nhảy cầu nhớ để lại cho anh đôi giầy nhé
Cầm lấy chảy thẳng về, không có thời gian mà nhây với lão sếp nữa. đi đường không cần mũ cứ tốc độ bàn thờ phóng thẳng về nhà gái. Dm nhà gái đóng cửa, chạy vào nhà trong cũng thấy đóng cửa. gọi cho gái vẫn không được. gọi luôn cho bố mẹ gái cũng éo được luôn thuê bao hết. tự nhiên tức cả sang bố mẹ gái( định mệnh nhà này bốc hơi đâu hết rồi). tức giận đạp mấy phát vào cổng nhà gái, méo cả cổng may mà không có ai nhìn thấy không thì chết.
Tự nhiên chán đời vcc, phi về nhà bà bô đang bán hàng, chán chả buồn nói
Mama: ơ thằng kia mày không đi làm à
Nghe thấy và không nói gì, lên phòng đóng phập cửa và khóa trong luôn, nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà lấy dt gọi cho nhà gái mà éo ai nghe, điên tiết mà éo dám đập dt( mới mua hơn chục củ đấy). nằm đọc lại những dòng gái viết, tự nhiên nước mắt rơi(Bụi bay vào mắt chứ đâu khóc đâu )
Đúng là dạo này ít quan tâm đến gái, ít đi chơi, ít sang nhà gái hơn, nói chung là cái gì cũng ít dần đi. Coi mình là quan trọng gái cần mình hơn. Tự nhiên thấy bất tài vô dụng vl, nằm suy nghĩ lung tung. Thôi thì buông xuông trả tự do cho gái vậy( em yếu đuối quá phải không) nằm ngủ quên lúc nào không biết. đúng là người làm sao chiêm bao làm vậy, ngủ cũng mơ thấy gái tay trong tay với thằng khác cay vl
Nằm ngủ bao lâu không biết thì có điện thoại, tâm trạng éo muốn nghe đến cuộc thứ 2 mới bò dậy xem ai gọi thì hoảng hồn là mẹ vợ gọi
E: alo mẹ ạ
Mẹ vk: có việc gì mà con gọi nhiều vậy
E: T đâu ạ mẹ, nhà mình đi đâu mà con qua không thấy ai hết
Mẹ vk: cái T nó không nói gì với con à
E: không con có thấy T nói j đâu
Mẹ vk: ơ con bảo mẹ rồi còn gọi vậy, tắt máy tắt máy
Là tiếng gái không nhầm vào đâu được, gọi lại cho mẹ vk không nghe, gọi cho gái có chuông cũng không nghe, gọi cho bố vk có chuông cũng không nghe luôn, chả nhẽ nhà này troll mình sao. Ghét cả nhà gái, thôi nay viết thế thôi mai e type tiếp
à cái bức thư đậm ngôn tình và sến súa kia là gái lấy trêи mạng và thêm bớt tí chứ gái nhà e học dốt văn lắm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!