Cô Giáo, Em Sẽ Mãi Ở Trong Trái Tim Anh - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
523


Cô Giáo, Em Sẽ Mãi Ở Trong Trái Tim Anh


Chương 28


Tôi leo lên giường tính gọi Linh dậy nhưng nhìn mặt nó trông ngộ quá tôi lại nghĩ ra trò quậy. Tôi mở túi của cô lấy thỏi son rồi lén lén ra vẽ bậy vào mặt Linh. Tôi vẽ ria, mắt gấu trúc và điểm vài chấm nhỏ cho giống bị phát ban, vẽ xong một bên mặt tôi cười thầm. Cô bước ra, tôi ra dấu yên lặng với cô rồi cúi mặt xuống tính vẽ nốt bên kia, nhưng vừa cúi xuống tôi giật mình làm rơi luôn thỏi son. Linh đã dậy từ bao giờ, ánh mắt nhìn tôi vô cùng đáng sợ.

– Ơ…dậy rồi à.

Ngay lập tức nó bật dậy cầm gối đánh tôi.

– A..a..đau…anh xin lỗi…ui da…

Đập chán chê nó chừng mắt nhìn tôi, cô đứng cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt nó lúc đó, tôi không thể hiểu được, nó không nói không rằng đi vào nhà vệ sinh đóng cửa cái rầm. Tôi nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu. Mười năm phút sau nó bước ra, nó lườm lườm tôi, tôi nhăn nhở.

– Hì…à mình đi mua ít đồ đem về làm quà đi, sáng mai mình phải về Hải Dương rồi còn gì.

Nó xong tôi kéo cô và Linh ra ngoài, tôi không quên rủ chú Minh đi nữa. Chúng tôi ra chợ hải sản, đi loanh quanh hỏi giá, chọn hải sản ngon, tôi thấy Linh cứ im im, trong lúc Linh mải chọn tôi hỏi thầm cô.

– Linh làm sao thế nhỉ?

– Em cũng không biết, chắc Linh giận anh cái tội nghịch ngợm ấy, tí anh đi xin lỗi em ấy đi.

– Ừ.

Chắc Linh giận tôi thật, tôi lại gần cùng Linh chọn cá.

– Chọn con này nè.

Tôi chỉ vô một con cá Thu khá to, Linh nhìn tôi xong cũng chọn mua nó, chúng tôi chọn mua vài con nữa rồi theo lời chỉ dẫn của cô bán hàng tôi xung phong đem cá đi nướng khô để bảo quản lâu hơn, tôi kéo thêm Linh đi nữa, để xin lỗi nó. Còn cô và chú Minh đi chọn mua mực và cua. Tôi nắm tay Linh đi đến chỗ nướng. Bếp than đỏ hồng, trời đã nóng nhìn cái bếp càng nóng hơn, mấy bác nướng cá áo ướt nhẹm. Tôi kéo Linh ngồi vào quán nước bên cạnh cho mát trong lúc chờ cá.

– Em sao vậy? Giận anh chuyện anh vẽ bậy vào mặt em à?

– Dạ…. Không…

– Thế sao ít nói thế?

– ….

Linh đăm chiêu đang suy nghĩ gì đó.

– Em liệu có đang phá hoại tình cảm của cô và anh không?

Tôi ngạc nhiên.

– Em nói gì vậy? Phá gì chứ?

– Tại…em thấy hai người đang hạnh phúc thì em lại xen vào… em sợ vì em mà tình cảm của anh và cô rạn nứt lắm…em sợ vì em mà làm hai người đau khổ…

Tôi cười véo má Linh.

– Em nghĩ linh tinh gì vậy, nếu như vậy thì ngay từ đầu cô đã không đồng ý về chuyện này rồi, em đừng nghĩ vậy nữa, đau đầu lắm.

– Nhưng…

– Không nhưng nhị gì nữa, mọi chuyện nó như thế nào thì hãy để nó như vậy đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.

– Vâng….em hỏi anh một câu được không?

– Ừ, em hỏi đi.

– Anh có… yêu em không?

Tôi im lặng, câu hỏi của Linh làm tôi bất ngờ, tôi không biết phải trả lời thế nào cả, hiện tại tôi chưa có tình cảm với Linh nhưng nếu tôi nói thật thì tôi sẽ khiến Linh buồn, tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi cướp đi đời con gái của Linh đã là quá đủ rồi, nếu tôi còn làm điều gì sai với Linh thì tôi sẽ ân hận lắm. Nhưng nếu tôi nói tôi yêu Linh, thì nghĩa là tôi đang lừa dối, đùa giỡn với tình cảm của Linh, tôi sẽ khiến nó yêu tôi nhiều hơn, tôi sẽ trở thành thằng khốn nạn mất. Tôi không muốn điều đó xảy ra, tôi đang lúng túng không biết trả lời sao thì Linh nói.

– Anh không cần phải trả lời đâu, em biết anh không yêu em…có lẽ chúng ta nên chia tay thôi anh à…

Tôi giật mình nhìn Linh, mặt nó buồn thấy rõ, tôi cảm thấy như mình sắp mất một thứ gì đó, bản chất tham lam nổi lên.

– Em nói gì vậy? Em đừng nghĩ linh tinh nữa, anh có yêu em, nên em đừng nghĩ thế nữa.

Linh tươi hơn hẳn nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy niềm vui, tôi thấy mình thật khốn nạn khi đùa giỡn với tình cảm của Linh.

– Anh nói thật chứ?

– Anh nói dối em làm gì, ngốc.

Linh mỉm cười, nó không còn buồn nữa, tâm trạng đã tốt trở lại và lại bắt đầu nói nhiều. Cá nướng xong chúng tôi đi tìm cô và chú Minh, tôi gọi cho cô, cô nói đang ở hàng cua, tôi kéo Linh tìm mãi không thấy, chợ rộng quá, khéo lạc mất, tôi đành gọi cho cô bảo tôi và Linh sẽ ra cổng đợi. Tôi và nó lại vòng ra cổng đợi họ, một lúc sau họ ra, mang theo hai túi mực to và bốn thùng xốp nhỏ, tôi chạy lại đỡ thùng xốp cho chú Minh.

– Thùng gì đây? Sao mua nhiều thế chú?

– Phần của bốn người đấy cháu, hai thùng cua với hai thùng tôm đấy, đem về để nhờ tủ lạnh nhà nghỉ đi không nó tan hết đá.

Chúng tôi quay về nhà nghỉ gửi nhờ đồ, xong xuôi cũng bốn giờ, lại kéo nhau ra biển, lại bikini. :look_down: Trời vẫn nắng nên chúng tôi chỉ ngồi dưới tán ô uống nước dừa đợi hết nắng mới bơi. Linh lôi lọ kem chống nắng ra thoa, nó bỗng nhìn tôi.

– Anh! Thoa kem cho em đi!

– Hả?

– Anh thoa kem cho em đi.

– Ờ! Hí hí.

Tôi thích thú, mặt tà ɖâʍ nổi lên, cô liếc xéo nói.

– Anh đúng là đồ ɖâʍ tặc.

Tôi gãi đầu cười với cô rồi sang thoa kem cho Linh, Linh nằm dài ra ghế chỉ chỉ tôi phải thoa như nào và thoa chỗ nào. Làn da nàng mềm mại thật đấy, nhưng hơi nhũn, khi nào về Hải Dương phải bắt nàng đi tập gym cho thịt chắc hơn một chút mới được, thế lúc âu yếm nó mới ngập tràn khoái cảm. :beauty:

Tôi thoa khắp tay, bụng nàng, lúc thoa qua ngực tay tôi có động chạm chút xíu, nàng hình như không để ý vẫn tỉnh bơ, rồi tôi thoa lưng nàng, xong xuống đùi và chân, có lẽ lúc thoa đùi là phê pha nhất. 🙂 Nàng hơi đỏ mặt, mấy thanh niên khác đi ngang qua thấy tôi đang làm vậy thì mồm há hốc, ánh mắt gato, vẻ mặt thèm khát nhìn tôi. :sogood: Thoa xong cho Linh tôi quay sang hỏi cô.

– Em có thoa kem không anh thoa cho?

– Có, nhưng anh thoa tay cho em thôi nha.

Tôi hơi chán nhưng cũng ra thoa cho cô, xong cô tự thoa phần còn lại, nhìn cô và Linh tôi không tài nào nhịn nuốt nước bọt được, rồi từ đằng xa, một hốt gơ đi qua, mặc bikini màu đỏ, da trắng, dáng chuẩn, đi qua chỗ tôi. Cô ấy đi đến đâu là từng tiếng ồ vang lên, tôi cũng như bao thằng khác có mặt ở đó há hốc mồm, nước dãi chảy dài, mắt dán vào vòng một của cô ta, nó cứ phải gọi là 1..2, 1..2 😀 . Tôi chăm chú ngắm mà không để ý đến cô và Linh đang nhìn mình với ánh mắt sát thủ, họ cầm đá lạnh ném vô người tôi, tôi giật mình quay ra, tôi hơi hột trước ánh mắt của hai nàng. Tôi cười cười, cô và Linh giận dỗi quay mặt đi không thèm nói hay nhìn tôi luôn, tôi cầu hòa.

– Hai người đẹp sao vậy? Ở đây hai người là đẹp nhất luôn á.

Cô và Linh không quan tâm quay ra nói chuyện với nhau, ặc :shame:, một người dỗi đã đủ khổ rồi mà…hic. Ánh nắng đã dịu đi, mọi người bắt đầu kéo nhau ra tắm, cô và Linh cũng vậy, tôi chạy theo chen vào giữa hai nàng nắm tay tính kéo hai nàng ra vầy nước. Ai dè hai nàng buông tay tôi ra rồi đẩy tôi ra chỗ khác. Mệt thật, một người dỗi đã đủ đau đầu rồi nay cả hai còn thế nữa, :shame: hic. Tôi đến bên cô.

– Em định giận anh vì chuyện cỏn con ấy à?

– Ai thèm giận anh.

– Thế sao còn bơ anh? Đừng có giận nữa.

– Em không biết, anh qua làm lành với Linh ấy, khi nào em ấy tha cho anh thì em mới hết giận anh.

– Ặc.

Tôi ngán ngẩm nhìn cô, cô cười, tôi chạy sang với Linh.

– Ê gái, định giận anh đến bao giờ nữa hả? A…ui da…

Tôi vừa nói xong Linh liền véo hông tôi.

– Ai là gái hả? Anh muốn chết không? Hừ.

– A…ui..anh xin lỗi, bỏ tay ra đi, đau quá.

Linh thôi không véo tôi nữa, mặt kênh kiệu sang ngồi với cô nghịch cát. Tôi xoa xoa hông rồi cũng chạy sang ngồi trước mặt họ.

– Thế bây giờ hai người đẹp đây muốn tôi phải làm thao?

– Chả làm sao, anh ngồi yên đấy đi.

Nói xong Linh kéo cô dậy ra nghịch nước, tôi chán nản ngồi chống cằm chọc chọc cát. Được một lúc cô và Linh thấy thế thương tôi hay sao mà chạy lại kéo tôi dậy ra nghịch nước cùng với họ. Chúng tôi nghịch ngợm hất nước tung toé, chơi một lúc cũng thấm mệt, ba chúng tôi lên bờ ngồi nghỉ.

– Tí nữa ra đoạn nước sâu bơi nha?

– Thôi em không ra đâu nguy hiểm lắm, em không biết bơi nữa.

– Có phao mà, còn anh và Linh nữa, lo gì.

Tôi chạy ra thuê phao, xong tôi kéo hai nàng ra, cô chần chừ, tôi năn nỉ mãi cô mới chịu ra. Cô ôm phao chặt cứng, tôi phải kè kè cạnh cô, Linh cũng bơi theo. Tôi đẩy phao ra xa dần, chân tôi không còn chạm được cát nữa, mặt cô tái mét.

– Mình vào bờ đi anh, em sợ lắm.

Tôi nắm tay cô để cô yên tâm.

– Ừ, vậy vào thôi, nước cũng lạnh rồi.

Tôi quay đầu kéo phao vào thì bất ngờ một cơn sóng ập đến, do bất ngờ tôi bị tuột tay khỏi phao và tay cô, chìm nghỉm, tôi chợt thoang thoảng nghe tiếng la thất thanh. Tôi ngoi lên, cái phao trơ trọi, tôi sợ hãi.

– Lan! Linh!!

Linh ngoi lên.

– Cô đâu rồi??

Linh mặt cũng tái mét.

– Em không biết, em tưởng chị ấy vẫn bám vào phao mà.

– Trời ơi! Em mau bơi vào bờ gọi cứu hộ đi, NHANH LÊN!

Tôi gần như hét lên, Linh vội vàng bơi vào bờ, tôi gào tên cô rồi lặn xuống tìm cô. Tôi sợ, rất sợ, cô mà có mệnh hệ gì tôi sẽ day dứt suốt đời. Tôi mở mắt, làn nước đục ngàu, tôi không thể nhìn thấy gì, tôi hét gọi tên cô trong làn nước mặn chát…tôi càng lúc càng hoang mang. Tôi sặc sụa ngoi lên lấy không khí, trêи bờ thuyền cứu hộ đang lao ra, bỗng cách chỗ tôi hai mét có bọt khí nổi lên, trong tôi xuất hiện một tia hi vọng, tôi lao đến nặn xuống tìm. Tay tôi quờ quờ, bỗng tôi quờ vào một thứ như tóc, nhưng nó tuột mất, tôi không thể nín thở thêm nữa nhưng vẫn gồng mình tay quơ lạng quạng, trong đầu lo lắng cho cô, hoảng sợ, tôi mong ông trời phù hộ. Đây rồi, tôi túm được tóc cô, tôi kéo cô lên, đúng là cô rồi, tôi vui mừng lay cô.

– Lan, Lan!!

Cô bất động, tôi càng sợ, thuyền cứu hộ đã đến.

– Mau đưa cô ấy lên thuyền đi.

Mọi người giúp tôi và cô lên thuyền, cô y tế bắt đầu kiểm tra. Tôi lo lắng cầm tay cô.

– Xin cô hãy cứu Lan! Xin hãy cứu cô ấy!

Tôi nói với cô y tế trong sự lo lắng tột cùng, Linh khóc cầm tay kia của cô. Cô y tế đẩy chúng tôi ra để làm hô hấp nhân tạo. Tôi sợ hãi, Linh ôm lấy tôi.

“Cầu xin ông trời đừng để cô chết, cầu xin ông”. Tôi nén nước mắt mà cầu xin ông trời, tôi không thể mất cô được.

– Hụ…hụ…ọc …

Cô bật dậy ho rồi ói nước ra, tôi vui mừng lao đến ôm lấy cô.

– Lan, Lan, em tỉnh rồi, anh xin lỗi.

Nước mắt tôi tuôn rơi, nước mắt của sự vui mừng, cô ôm tôi, cảm ơn ông trời.

– Em không sao đâu, em tỉnh rồi mà.

Cô nhìn tôi âu yếm.

– Anh khóc đấy à? Anh đúng là con nít mà.

Cô mỉm cười lau nước mắt cho tôi, tôi bật cười, rồi cô và Linh ôm lấy nhau thủ thỉ. Vào bờ, mọi người xúm lại xem, tôi dìu cô lên ghế ngồi, cô vẫn cười nhìn tôi, cô không muốn tôi lo lắng.

– Mình về phòng đi anh, em lạnh quá.

Tôi nắm tay cô và Linh đi về nhà nghỉ, hôm nay tôi đã suýt mất cô, nhờ vậy tôi mới biết cô quan trọng với tôi dường nào. Về phòng tôi cứ kè kè cạnh cô, săm soi khắp người cô xem có mất mát chỗ nào không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN