20 triệu 1 đêm
Phần 16
Đoạn truyện hôm nay dàii nên lại Post sớm cho mn đọc đâyyy 😘, mn để ý tiểu tiết sẽ luận đoán ra được nhiều cái á 😁
Tên truyện : 20 triệu 1 đêm.
Thể loại : Truyện thực tế.
Tác giả : Trang Carot.
Đoạn 16.
Sếp thuê cho tôi 1 phòng nghỉ riêng tại 1 khách sạn nhỏ nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Phòng Sếp sát ngay bên cạnh để tiện cho việc bàn bạc và trao đổi thông tin cùng tôi. Vào sáng thứ 2 đầu tuần sau, chúng tôi mới có cuộc họp với công ty đối tác, nhưng vì Sếp tôi tính tình kĩ lưỡng, lo trước lo sau nên đã bắt tôi phải bay vào Sài Gòn cùng ông từ sáng hôm thứ 7, nghỉ ngơi 1 ngày chủ nhật để chuẩn bị và rồi bắt đầu cuộc họp vào thứ 2.
Sau khi đánh 1 giấc ngủ dài từ khi ở sân bay trở về thì cửa phòng tôi vang lên những tiếng gõ đều đặn :
– Phương Anh, dậy đi thôi.
Tôi mơ màng liếc nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 7h tối mất rồi, còn thanh âm bên ngoài vang lên dõng dạc chẳng ai khác chính là Sếp tôi :
– Phương Anh ?
– Vâng, em nghe đây Sếp ơi.
Tôi lật đật lao như bay xuống giường, vội vàng mở cửa quên cả việc chải lại đầu tóc bù xù của mình, xuất hiện trước mặt Sếp với bộ dạng không mấy chỉn chu khiến Sếp phải há hốc miệng nhìn tôi mắt tròn mắt dẹt :
– Ngủ gì ngủ lắm thế, không thấy đói à ?
Tôi cười trừ cho qua, lí nhí trả lời :
– Em cũng định tìm gì đó để ăn sếp ạ.
Sếp lườm tôi 1 cái cháy mặt, rồi móc trong túi quần ra 1 chiếc thẻ đưa cho tôi dặn dò :
– Cầm thẻ này đi mua ít vật dụng cần thiết cho bản thân trong 1 tháng tới, nhớ chú ý cẩn thận chi tiêu 1 chút, đừng thấy cái gì cũng mua, tiền của Sếp cũng không nhiều lắm đâu, Sếp lại còn đang phải nuôi 1 mẹ già, 1 cô vợ hiền và 2 đứa con thơ nữa.
Khiếp, cái ông Sếp này rõ tinh tướng, tôi nhận cái thẻ trên tay của ông ấy mà cũng cảm thấy ái ngại chả dám xài gì, bắt người ta đi vào đây công tác, đưa cho người ta được mỗi cái thẻ mà dặn dò đủ điều, ràng trước ràng sau rõ ghét. Tôi xụ mặt nhìn Sếp bảo lại :
– Em biết rồi, để tí em đi ăn rồi tranh thủ ghé siêu thị mua đồ luôn.
– Ừ. Có gì cần thì gọi Sếp, Sếp bây giờ phải lo chuẩn bị hồ sơ tài liệu cho cuộc họp bữa sau nên không đi ăn cùng cô được.
– Vâng, em biết rồi.
Ông sếp vừa quay lưng rời đi, tôi bĩu môi dài tới tận mang tai, không hiểu sao trước giờ tôi sống hào sảng, tính hay giúp đỡ mọi người, có tiền có của là phân phát chẳng câu nệ gì thế mà bây giờ lại vào làm ở 1 công ty, mà ông Sếp thì lại tính toán từng đồng từng cắc, kì lạ ghê.
Tôi vào tắm rửa sơ qua, rồi thay đồ đeo giỏ xuống dưới sảnh khách sạn, bắt đầu chuyến du ngoạn của mình tại Sài Gòn. Nơi nào chứ Sài Gòn thì tôi đã quá quen, hồi xưa cứ tới tháng là tôi lại bay vào đây vài lần khi rỗi để đi chơi cùng bạn bè, Sài Gòn có 1 điểm mà tôi rất ưng bụng đó là những quán cafe bụi ở vỉa hè, đâu đâu cũng tấp nập người, đông vui náo nhiệt vô cùng. Tôi đi bộ dọc theo các tuyến phố, thơ thẩn lạc vào dòng người đông đúc xung quanh, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng, bình an hơn hẳn.
Tôi đi bộ 1 hồi, rồi quyết định tạt vào 1 quán hủ tiếu gõ bên đường để ăn tối. Vào Sài Gòn, nhất định phải ăn qua món này, dù đã đi nhiều nơi, ăn nhiều chỗ, nhưng tôi không thấy hủ tiếu ở đâu ngon bằng hủ tiếu gõ Sài Gòn, ở đây mang 1 hương vị rất riêng, rất đặc trưng mà ăn xong thì khó có thể nào quên được.
Đang húp lấy húp để phần nước còn lại trong tô hủ tiếu thì cô bán hàng cất tiếng hỏi tôi :
– Con người ngoài Bắc mới vào đây à ?
Tôi nhìn cô cười gật đầu, bảo lại :
– Sao cô biết hay thế ?
– Nghe giọng con là biết, giọng Hà Nội đặc trưng có lẫn đi đâu được.
Quán hủ tiếu tôi chọn ăn hôm nay có vẻ hơi vắng, tôi bèn đem thắc mắc đó hỏi cô bán hàng :
– Sao hôm nay con thấy quán hơi vắng vẻ cô nhỉ ? Mọi lần con vào đây đi đâu cũng thấy các quán hủ tiếu tấp nập người ăn cơ.
– Do còn sớm đấy con, bây giờ mới có gần 8h thôi mà, người Sài Gòn người ta chưa đi ăn đâu, tầm tối muộn hơn 1 chút người ta mới đổ ra đường đi ăn.
Đúng rồi nhỉ, bây giờ tôi mới sực nhớ mỗi lần tôi bay vào đây đi chơi đều là những lần tối muộn, vậy mà đường xá vẫn cứ tập nập đông nghẹt cả người, thời tiết thì không mấy dễ chịu bằng Hà Nội, hơi nực và hơi ẩm ương 1 xíu.
Cô bán hủ tiếu thấy tôi vừa ăn xong, đang thẩn thơ ngắm đường phố thì tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh tôi bắt chuyện :
– Con vào đây lâu chưa ?
– Mới sáng nay thôi cô ạ.
– Đi làm hay đi chơi, bạn bè con đâu sao không thấy ai đi cùng ?
Bà cô này cũng nhiều chuyện giữ thần, nhưng được cái nét mặt chân thật, tính tình sởi lởi, chắc vì hiện tại không có khách đông nên cô buồn mồm muốn ngồi tâm sự đây mà, tính tôi trước giờ rất ít khi nói chuyện với người lạ, nhưng rồi dần dà vì sự nhiệt tình cũng như thân thiện của cô, nên tôi cũng ậm ừ trả lời :
– Con vào đây đi công tác, có mình con với sếp thôi, mà sếp con bận làm việc rồi.
– Vậy thì tí nữa về bảo cô để cô làm cho con 1 bịch hủ tiếu mang về cho ông ấy ăn.
Tôi nghĩ bụng buồn cười cái bà cô này ghê, người ta không định mua nhưng rốt cuộc cũng phải mua vì tài khéo ăn khéo nói tự nhiên của bả. Tôi nhìn cô ấy, bật cười thành tiếng. Trong lúc đó, mồm mép cô ấy tiếp tục nhanh như tép nhảy :
– Mà cô nói con nghe, con dùng kem dưỡng da gì mà da đẹp quá trời quá đất vậy, chắc là mắc tiền lắm phải không ?
– Không cô ơi, con chỉ xài mấy loại bình thường thôi.
– Vậy con ghi lại thông tin mấy chai kem đó để cô đi mua về cho con gái cô bôi, con gái cô cũng cỡ tuổi con ấy mà da dẻ nó xấu lắm, mụn chi chít à.
Tôi tặc lưỡi, ngồi giải thích từng chút 1 với cô ấy :
– Không phải mỹ phẩm con xài tốt là con gái cô xài cũng phù hợp và tốt đâu cô ơi, bởi vì cơ địa mỗi loại da là khác nhau, ví dụ con da dầu thì con phải xài bộ mỹ phẩm dành cho da dầu, con gái cô da khô thì phải dùng bộ mỹ phẩm chuyên biệt cho da khô, chứ không thể dùng lung tung được.
– Vậy á hả ?
– Vâng, chưa kể bạn ấy còn bị mụn, nếu mụn mà nhiều quá thì cô kêu bạn ấy đi bác sĩ da liễu khám để bác sĩ có phác đồ điểu trị cho hết mụn đã, rồi mới kết hợp dùng mỹ phẩm cho da sau.
– Trời đất, sao con biết hay vậy, thảo nào da con đẹp như thế.
Tôi cười, kinh nghiệm dưỡng da bao nhiêu năm trời của tôi mà tôi không biết rõ mới lạ, cảm thấy thương cho người đàn bà thật thà trước mặt mình ghê, cô ấy hẳn là 1 người mẹ rất tuyệt vời, dù làm gì, hỏi gì thì vẫn nghĩ tới con.
Xong vụ da mặt, cô ấy lại quay sang hỏi tôi vụ phẫu thuật thẩm mỹ :
– Con này, cô hỏi thiệt lòng, con có từng làm phẫu thuật thẩm mỹ chưa ?
Tôi ngơ ngác đáp lời :
– Con chưa ?
– Rứa hả, sao mà cô nhìn con cô thấy con có nét giống mấy người diễn viên ca sỹ trên ảnh báo lắm, mà mấy người đó đều phẫu thuật hết trơn mới đẹp được vậy đó.
Tôi nghe xong thì trợn mắt hỏi lại :
– Trời đất, cô nghe thông tin đó ở đâu ra vậy.
– Thì mấy bà hàng xóm ở gần nhà cô bảo vậy. Họ bảo là mấy đứa ca sỹ diễn viên phải chi cả mấy trăm triệu ra để được đẹp như bây giờ đó, không dễ gì đâu.
– Không có đâu cô ơi, đâu phải ai cũng phẫu thuật thẩm mỹ mới đẹp, nhiều người có nét đẹp tự nhiên mà, với cả nếu có phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng tốt thôi, vì chủ đích để người đó đẹp hơn thì đáng để bỏ tiền ra làm mà.
– Rứa hả ?
Cô ấy lại nghiêng người tính hỏi tôi sang chuyện khác, nhưng vì tôi cần phải đi mua sắm ít đồ nên không thể nán lại tám chuyện với cô ấy được, đành chủ động đứng lên rút ví trả tiền đặng rời đi :
– Cô tính tiền cho con với ạ? Bao nhiêu thế cô ?
– 30k nhen, nhưng vì con đẹp nên cô giảm cho con, lấy 25k thôi được rồi.
Tôi bật cười vì sự dễ thương của cô ấy, vừa đưa tay ra nhận tiền thừa của cô thì cô đã hét toáng lên với giọng điệu đầy sợ sệt :
– Tay…tay con làm sao thế ?
Tôi liếc mắt nhìn xuống tay mình, mới để ý rằng hôm nay mình mặc áo cộc tay. Bởi vì tiết trời Sài Gòn nóng bức, không nhẹ dịu như Hà Nội nên tôi không mặc áo tay dài như mọi ngày, thay vào đó là chiếc áo cộc tay mặc ở nhà, chính vì vậy mà trên 2 cánh tay trắng muốt của tôi nổi rõ lên những vết sẹo dài – Những vết sẹo mà do chính bản thân tôi gây ra trong quá khứ.
Nhìn những vết sẹo với đủ hình dáng khác nhau, tôi thẫn thờ mất vài giây mới bình tĩnh lại :
– À, ngày xưa con bị té đấy cô ạ.
– Té gì mà khủng khiếp thế, khắp hai cánh tay chỗ nào cũng thấy, chắc là đau lắm hả con ?
Tôi lắc đầu phủ nhận :
– Không cô ạ, ngày xưa còn chả đau thì lấy đâu bây giờ đau được. Cô không thấy giờ nó thành sẹo chai lỳ cả rồi, đau làm sao mà đau.
Cô hũ tiếu thở dài nhìn tôi, ánh mắt tỏ rõ sự xót xa. Tôi bất giác nghĩ thầm trong đầu mình, đến ngay cả người dưng bên ngoài còn cảm thấy xót trước nỗi đau của tôi, vậy mà người thân ruột thịt thì chả 1 ai quan tâm cả.
Tôi nhanh chóng cầm tiền thừa từ cô bán hủ tiếu rồi cúi đầu rời đi. Chuyện đã qua không nhắc đến thì thôi, chứ mỗi lần nhắc đến lòng tôi lại xót xa như chứa đựng cả ngàn vết cứa.
Tôi nhớ mang máng đó là 1 buổi sáng đẹp trời năm tôi học lớp 6- hôm đó là ngày thứ 3 tôi bị sốt cao phải nghỉ học nằm ở nhà, lúc xuống dưới nhà lấy nước uống, tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại giữa Vú và bố tôi, hôm đó Vú vì bận việc nấu nướng dở tay nên bật loa ngoài để tiện nói chuyện với bố, đầu dây bên kia tôi nghe bố càm ràm Vú :
– Cái gì mà bà gọi hoài vậy bà Hoa, nó ốm thì gọi cho mẹ nó chứ gọi cho tôi làm gì ?
– Tôi không liên hệ được cô cậu ạ, nên chỉ còn cách liên hệ với cậu thôi, cậu có thể sắp xếp thời gian qua thăm con bé 1 chút có được không ? Nó sốt cao nên mơ sảng, toàn gọi bố mẹ thôi…
– Rõ phiền phức, bà có biết tôi bận trăm công nghìn việc không, sốt thì gọi bác sĩ qua khám cho nó, bắt nó uống thuốc vào, gọi tôi về giải quyết được cái gì ?
Vú tôi vừa đưa tay đảo đều chảo thịt trên bếp, vừa bối rối nói lại :
– Bác sĩ cũng đến khám và cho thuốc rồi, nhưng tôi thấy con bé không bớt, mà nó cũng không chịu để tôi đưa vào viện nữa, cậu có…
Vú chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng tút dài, tôi thấy vú đứng trong bếp mà trực trào nước mắt, Vú vô thức thốt lên 1 câu nói mà cả đời tôi không thể nào quên :
– Nếu đã không có trách nhiệm với con bé thì đừng đẻ nó ra để nó phải chịu khổ làm gì, khổ thân Phương Anh của Vú, có ông bố bà mẹ chả ra gì cả.
Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến và hiểu rõ tình hình của gia đình mình, tôi đưa tay bụm chặt miệng để ngăn không cho thanh âm của những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, tôi quay người chạy biến vào phòng đóng cửa lại, ám ảnh mãi với ba từ :”Vô trách nhiệm”.
Thảo nào trước kia, cứ mỗi lần hỏi về bố mẹ thì Vú đều bảo bố mẹ tôi bận rộn nhiều công việc nên không sắp xếp qua thăm tôi được, rồi cho đến khi lớn dần lên, nỗi hoài nghi trong tôi vẫn không thể nào giải quyết được triệt để.
Và rồi chính ngày hôm đó, sau khi chứng kiến sự lạnh lùng dứt khoát vô tâm từ bố, chứng kiến dòng nước mắt xót xa nơi Vú, tôi mới hiểu cảm giác : “Bị chối bỏ” nó đau đến nhường nào…
Kể từ đó, tôi lầm lỳ ít nói hẳn, đi học về chỉ muốn ở trong phòng 1 mình, ngồi ôm gối và khóc. Từng ngày trôi qua , tôi chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực, những mảnh ghép vụn vỡ của 1 gia đình không hạnh phúc cứ liên tục tràn ngập trong tâm trí tôi, tôi tự gán cho bản thân mình là 1 đứa trẻ “Bất hạnh”, 1 đứa trẻ “ Không xứng đáng được yêu thương”, 1 đứa trẻ sinh ra đã mang đầy : “Tội lỗi” và rồi tôi bước chân vào cuộc sống của 1 đứa bé bị vướng vào căn bệnh trầm cảm.
Mọi người biết rồi đấy, căn bệnh này không phải là 1 căn bệnh thông thường, bảo uống thuốc là khỏi ngay được, nó là căn bệnh xuất phát từ tâm trí, từ nỗi sợ, từ áp lực và từ vô vàn điều tổn thương khác nữa. Với 1 đứa bé chỉ mới 12 tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển, vẫn còn non dại và đầy ngây thơ, thế mà chính bản thân tôi lại mắc phải chứng bệnh này.
Và điều quan trọng là có những lúc tôi không thể nào làm chủ được hành vi của mình, tôi gần như đánh mất toàn bộ ý thức khi làm những điều tồi tệ. Điển hình là việc dùng kéo rạch tay, dùng băng keo dán khắp người, hay dùng vật sắc nhọn đâm vào chân mình.
Cứ mỗi lần làm thế, chứng kiến máu đỏ chảy ra từ cơ thể mình, tôi lại cảm thấy phấn khích và sung sướng. Càng đau lại càng kích thích, càng kích thích thì lại càng muốn làm nhiều lần. Và tất cả những vết sẹo trên 2 cánh tôi là minh chứng cho 1 khoảng thời gian dài tôi chìm đắm trong bệnh tật và tiêu cực.
Khoảng kí ức tối đen đó bất chợt ùa về trong tôi, gợi cho tôi nhớ những năm tháng xưa cũ đầy bất hạnh, da gà tôi lúc này nổi lên từng đợt và sống lưng thì lạnh ngắt như có ai cầm đá chườm vào. Hơi thở tôi dần trở nên nặng nhọc, cả người đầy mệt nhoài khiến tôi không thể nào đứng vững được mà phải dừng lại, tựa hẳn người vào bức tường bên đường mà thở hổn hển. Mãi cho đến khi tâm trí dần ổn định, tôi mới có thể bình tĩnh trở về khách sạn, quên luôn cả việc mình cần mua sắm đồ đạc để sử dụng cho những ngày sau.
Tôi cố gắng tự nhủ với chính bản thân mình hãy cố quên đi tất cả những gì được gọi là : “ Qúa khứ”, bởi vì căn bệnh đáng sợ đó, có thể trở lại với tôi vào bất cứ lúc nào.
Đúng 9h, Sếp nhắn tin cho tôi :
– Về chưa cô ? Mua sắm đủ cả rồi chứ ?
– Em mới đi ăn thôi Sếp ạ, chưa kịp mua đồ nữa.
– Ngày mai nhiều việc phải làm lắm đấy nên không có thời gian để đi mua đâu.
– Vâng, thôi để em tranh thủ đặt trên mạng cho người ta giao tới cũng được.
– Đặt ít ít thôi, coi giá cả sao cho hợp lý chứ không lại tốn kém Tiền của Sếp đấy nhé.
– Vâng, em biết rồi, khổ lắm, Sếp cứ nói mãi cơ.
– Dự án lần này nếu thành công thì tiền thưởng sẽ rất nhiều, cố gắng lên, Sếp 1 phần nhưng nhiệm vụ của cô cũng quan trọng không kém.
Nghe có tiền thưởng là tâm trạng tôi hí hửng trở lại ngay, tôi vội vàng nhắn tin hỏi Sếp :
– Được thưởng nhiều không Sếp ơi, Sếp bật bí để em còn biết đường phấn đấu ạ.
– Gần 30 triệu, chưa kể lương cứng nhé.
Tôi thiếu điều muốn quăng luôn cả cái điện thoại xuống đất, trời ạ, khoản tiền đầu tiên mà tôi kiếm được ngoài sức tưởng tượng của tôi, xem nào, nếu tính cả lương cứng nữa thì tôi tầm được 50 triệu chẵn, tiền mồ hôi nước mắt mình làm ra công nhận hạnh phúc thật. Sếp tôi thấy tôi im lặng không trả lời thì nhắn tiếp :
– Sao, thấy ít quá hả ?
– Không, em thấy cũng được.
– Vậy thì ráng lên.
– Em cảm ơn Sếp, nhờ Sếp chỉ bảo thêm.
Tôi nằm trên giường mà tưởng tượng số tiền 50 triệu chuyển thẳng vào tài khoản của mình, suy đi tính lại không biết mình sẽ làm gì với số tiền này đây, đi ăn 1 bữa ăn thật ngon hay mua cái túi hiệu mới ra mà tôi vô cùng thích, nhưng sau 1 hồi ngẫm nghĩ, tôi quyết định sẽ để dành lại hết, không dám tiêu xài phung phí nữa, bây giờ mình là người vô sản, đã không tiết kiệm thì thôi lại tính toán để tiêu tiền thì có mà nghèo muôn kiếp.
Ấy vậy mà người tính lại chẳng bằng trời tính, khoảng thời gian sau này, chính tôi lại dùng số tiền mồ hôi nước mắt ấy để chấm dứt 1 việc mà tôi cho là xứng đáng, 1 việc khiến tôi vừa mất cả tiền, vừa mất cả 1 mối quan hệ vốn dĩ đã đậm sâu trong trái tim tôi…
Ps : Đọc đoạn này thương Phương Anh mọi ng nhỉ ?
Pss : Ai ủng hộ tg thì vào n.h.ó.m đọc 1 lèo mn ơi, nhiều độc giả đọc xong hết mà nhắn tin bảo em là tốn bao nhiêu là nước mắt thì mn hiểu P.Anh đáng thương cỡ nào rồi ấy ☹️, nhưng ngoài bé nó ra thì có ng chịu đau còn giỏi hơn nữa cơ hihiiii
Psss : Còn ai chưa có đk ủng hộ tg thì tim tủng yêu thương để em post truyện mỗi ngày nhaaaaaaaaaaaaa…mãi iu 😘
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!