Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Chương 61: Mạnh Cổ phiên ngoại 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ


Chương 61: Mạnh Cổ phiên ngoại 2


Một khoảng thời gian sau đó, Mạnh Cổ không hề thấy Trần Nhược Vũ, cho đến một ngày, anh lái xe đi ngang qua siêu thị lớn, nhớ tới đồ ăn trong nhà không còn, liền dừng lại mua vài món.

Siêu thị này không có gì đặc biệt, chỉ là anh không quá quen thuộc, không thể đi thẳng tới hàng mua thứ cần, còn phải từ từ tìm xem, đang xem bảng hướng dẫn mua sắm, chợt nghe đến tiếng vang, một tiếng động lớn. Anh quay đầu lại, là có người đụng ngã đống giấy vệ sinh.

Mắt Mạnh Cổ tinh, thấy Trần Nhược Vũ lén lén lút lút, vẻ mặt chột dạ, hận không thể vùi đầu vào đống giấy kia, làm người ta liếc nhìn liền biết là do cô làm.

Mạnh Cổ bật cười, cô gái này ngược lại rất thú vị, đi tới chỗ cô gái xấu hổ kia

Anh đang do dự có nên đến gần hù dọa cô không. Nguyên nhân do dự là vì bọn họ miễn cưỡng thì mới xem là bạn bè, nhưng cô có ý với anh, mà anh không có loại ý tứ đó. Ý niệm này vừa thoáng qua, có một người đẩy xe hàng tới, từ bên phải chen qua, anh bận né trái, quẹo vào gian hàng bên trong, lại vừa đúng phát hiện món đồ anh muốn mua. Vì vậy, anh một bên chọn đồ, vừa nghe Trần Nhược Vũ cùng một bà lão so tài.

Thì ra là bà lão bị một đứa bé đụng phải eo, liền mượn đề tài nói chuyện cả đời gặp chuyện bất bình. Trần Nhược Vũ tiểu thư ra sân. Cô ngăn người ta lại chửi mắng, vẫn còn tiêu sái móc ra ba ngàn rưỡi, nói muốn bà ấy đến bệnh viện khám eo. Người ta dĩ nhiên không để ý tới cô, xoay người đi.

Mạnh Cổ quẹo ra, vừa đúng lúc nhìn thấy biểu hiện: “Thật may là không cần” của Trần Nhược Vũ, cô cao hứng bừng bừng, đem ba ngàn rưỡi cất vào túi.

Bộ dáng đó khiến Mạnh Cổ bật cười, quỷ hẹp hòi này, hẹp hòi như vậy còn làm ra bộ giả anh dũng.

Vì vậy Mạnh Cổ không nhịn được, xếp hàng tính tiền sau lưng Trần Nhược Vũ, đến gần cô. Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh, biểu tình rất đặc sắc. Cô bị giật mình rồi, lại cố tình trấn định, có chút phòng bị rồi lại cố tình không chấp nhất. Loại tiểu bạch thỏ lại giả bộ làm gấu to này chọc Mạnh Cổ cười ha ha

Nhưng anh vẫn không biết, tại sao dạo này Trần Nhược Vũ không đến tìm anh, là cô nghĩ thông suốt rồi, cô hiểu giữa bọn họ là không thể sao? Nhưng nếu như vậy, khi cô nhìn thấy anh, phản ứng phải sửa một chút chứ?

Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Mạnh Cổ vẫn rất tò mò.

Lại gặp Trần Nhược Vũ một lần nữa là ở quầy bar, cô đi xem mắt.

Lúc trước anh cho là cô kết luận gì mới tới? Đúng rồi, đi tới liền xấu hổ, lần này cũng vậy!

Người khác xem mắt, hoặc là ngượng ngùng, hoặc khách khí, hoặc tan rã trong không vui. Cô xem mắt rồi, lại phóng khoáng không hề bị ngăn trở mà bán bảo hiểm.

Đúng, cô là nhân viên bảo hiểm đang chào hàng, không thể nói công việc quá tốt, nhưng anh là bác sĩ, xem qua quá nhiều loại người, cho nên cũng không có cảm giác kỳ thị nghề nghiệp, đều là công việc, chăm chỉ làm việc là được.

Cô là nhân viên bảo hiểm, chào hàng cũng không phải là nguyên nhân anh nhìn cô.

Nguyên nhân anh cự tuyệt cô có rất nhiều, một là anh cảm thấy cô theo đuổi anh giống như đang chơi trò chơi, thái độ của cô với anh rất khẩn trương, nhưng anh lại không cảm nhận được cô yêu anh. Anh tự nhận mình là một nam nhân nghiêm túc, anh không muốn chơi trò chơi.

Hai là, anh không cảm thấy hai người có thể thành một đôi. Bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, cá tính, sở thích, học thức, gia đình, công việc cũng có khoảng cách khá xa. Anh hoàn toàn không muốn yêu người như vậy. Mà cảm giác của anh đôi với cô đừng nói là chạm điện, thậm chí đều không có chút dung thứ nào. Cô làm chuyện gì, anh vẫn còn nhớ rõ ràng. Mà bản thân cô cũng không phải kiểu mẫu anh muốn yêu.

Được rồi, anh thừa nhận cảm giác của mình quá nhạy so với nam nhân khác, tật xấu cũng nhiều, nhưng anh cảm thấy ngay cả cảm giác cũng không có, không cần phải ứng phó, không cần miễn cưỡng, không cần chấp nhận.

Cuộc sống, công việc đã có nhiều chuyện thân bất do kĩ, có nhiều chuyện chấp nhận tùy tiện, mà cảm giác của anh, là chân thật, đây là chuyện hoàn toàn có thể tùy hứng, anh không cảm thấy làm như vậy có gì có lỗi.

Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ theo đuổi anh, anh tính toán trong số mấy cô gái theo đuổi mình, điều kiện không tốt nhất, cũng không hợp nhất, là loại con gái cách xa khuôn mẫu của anh.

Anh cùng với cô, là không thể nào!

Nhưng anh cũng không ngại cùng cô làm bạn bè bình thường. Cô sẽ là một người bạn rất tốt, rất thú vị, đối với mọi chuyện phản ứng cũng không tệ lắm, làm bạn bè, anh cảm thấy có thể chấp nhận được.

Cho nên khi anh đi tới quầy rượu, tạm biệt bạn bè, đột nhiên nghĩ tới Doãn Tắc cũng có cuộc tụ hội, nghĩ đây là cơ hội cùng cô biểu đạt ý muốn là bạn bè tốt.

Có lẽ do trước đây anh cự tuyệt cô khiến trong lòng cô có vướng mắc, vậy anh sẽ chủ động lấy lòng, hẹn cô, mọi người giữ vững quan hệ bạn bè tốt đẹp cũng không tồi. Dù sao xem ra Doãn Tắc cùng Cao Ngữ Lam phát triển, anh với Trần Nhược Vũ nhất định sẽ có nhiều cơ hội tụ họp, thường có thể chạm mặt. Cải thiện qua hệ là điều cần thiết.

Anh quay lại quầy rượu, muốn cùng cô nói chuyện hội họp với bọn Doãn Tắc. Nhưng anh thật không nghĩ tới, cô gái này dám cùng đối tượng hẹn hò của cô ám chỉ anh là gay!

Anh không kỳ thị gay, thậm chí còn có bạn thuộc giới tính như vậy. Nhưng lại rất để ý mình bị người ta bịa đặt hoàn toàn, vu hãm, phỉ báng.

Chuyện giới tính nghiêm trọng như vậy, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Huống gì anh tự nhận mình là một người đàn ông rất có khí chất.

Mạnh Cổ không thể không thừa nhận, lúc tận mắt thấy cô làm chuyện này, anh vô cùng có sức sống.

Vì vậy anh biết rõ nên biểu lộ bất mãn của mình với cô. Anh thậm chí muốn nói lời thoại, muốn cầu xin cô sau này đừng ở sau lưng bạn bè mà phỉ báng người khác, tốt nhất không cần tham gia tụ hội với bọn Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, anh nói Cao Ngữ Lam nhất định sẽ gọi mời cô, tốt nhất là cô tự mình nghĩ lý do cự tuyệt, nếu không đến đó, mọi người lại khó nhìn mặt nhau.

Anh nhìn thấy vẻ hối hận cùng khổ sở trên mặt cô, cảm thấy thật đáng đời. Sau đó anh rời đi.

Anh bây giờ, đối với chuyện cô đột nhiên buông tha không theo đuổi mình nữa, một chút tò mò cũng không có. Anh thật may mắn khi cô gái như vậy cách anh càng xa càng tốt. Ấn tượng của anh với cô, hoàn toàn rơi xuống vực thẳm rồi.

Mạnh Cổ rất nhanh vứt Trần Nhược Vũ ra sau lưng. Bởi vì mới vừa đến nhà, nhận được điện thoại của Lôi Phong, bọn họ đang thiếu chân, tìm anh chơi mạt chược. Anh đồng ý. Nhưng lái xe đến nửa đường thì mưa, mà mấy tên không có lương tâm kia còn cầu xin anh thuận tiện mua đồ ăn vặt với ăn khuya, anh vào một quán tiện lợi mua .

Không nghĩ tới, tại lúc này, lại thấy Trần Nhược Vũ.

Đây là loại duyên phận như thế nào chứ?

Anh rất kinh ngạc, cảm thấy cô còn kinh ngạc hơn. Cô giống như con thỏ nhỏ bị thợ săn đuổi theo phía sau, sợ tới mức nhanh chân chạy vào cơn mưa.

Mạnh Cổ nhất thời lại bị mê hoặc, cô gái này, thật làm người khác không thể tìm được từ nào thích hợp để hình dung.

Chỉ là, cho dù không tìm được từ, anh cũng không muốn hình dung cô, cùng cô giao nhau, hai người họ, hoàn toàn không thể!

Mạnh Cổ nghĩ như vậy, nhưng Trần Nhược Vũ không bỏ qua cho anh.

Anh còn nhớ rõ, hôm đó là thứ sáu, đây là ngày mà đối với đa số những người đi làm là ngày nhẹ nhõm và khoái trá, cuối tuần, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.

Nhưng với bác sĩ ngoại khoa mà nói, ngày này có lẽ cũng giống như đi đánh giặc

Hôm đó, Mạnh Cổ thật đánh một trận ác liệt, lúc nữa đêm, khám gấp, phẫu thuật, anh đang trong phòng giải phẫu khẩn trương mấy tiếng đồng hồ, đến hơn ba giờ mới có thể trở lại phòng làm việc, quá mệt mỏi, liền trực tiếp ở bệnh viện mà ngủ một giấc

Nhưng anh cảm thấy mới ngủ một hồi, vừa chìm vào giấc ngủ, điện thoại liền vang lên. Anh sợ tới mức nhảy dựng lên, cho là có việc gì cần cấp cứu, kết quả nhìn lại, là Trần Nhược Vũ!

Lại là cô gái này!

Trời đánh cô mới có thể có chuyện quan trọng cần gọi cho anh vào lúc này! Anh do dự nửa giây, cuối cùng vẫn nhận máy, anh sợ cô hay là người thân cần bác sĩ cứu mạng, mà anh có thể là người duy nhất cô nghĩ tới

Kết quả! Con mẹ nó, cô gái này dám khiêu khích anh!

Cô lại dám khiêu khích anh!

Gọi cho anh muốn xin lỗi chuyện hãm hại anh với giọng điệu phách lối! Còn chọn lúc người người đi ngủ như vậy.

Khiêu khích xong rồi, còn dám tắt máy!

Thật là đủ rồi!

Cô nhất định muốn anh chú ý tới đúng không? Cô muốn anh đối với cô nhớ mãi không quên đúng không?

Được, anh nhớ!

Tình cảm giữa nam và nữ trừ tình bạn ra, còn có một loại tình cảm khác: Oán hận!

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay tiếp tục với Phách Vương Long tiên sinh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN