Xà Vương Tuyển Hậu - Quyển 2 - Chương 120: Ta giúp ngươi mặc quần áo!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Xà Vương Tuyển Hậu


Quyển 2 - Chương 120: Ta giúp ngươi mặc quần áo!


Bối Bối trợn to đôi mắt đẫm lệ, tức giận thốt lên: “Cái tên dược gì gì tiên kia tại sao lại có thể quá đáng như vậy, thừa dịp nước đục thả câu ép ngươi quỳ xuống, thật là không biết tốt xấu!”

Nghĩ đến hắn từng bị người khác bắt quỳ xuống, trong lòng nàng dâng lên một cỗ lửa giận bừng bừng, dám bảo nam nhân của nàng quỳ xuống, nàng hận cái tên quỷ dược tiên gì gì đó, đừng để nàng có cơ hội gặp hắn, nếu không… Hừ hừ!

Thấy vẻ mặt kích động của nàng, Cô Ngự Hàn thỏa mãn đắc ý cười: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang thay ta ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ sao?”

“Ai… Ai vì ngươi ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, bất quá ta chỉ đang luận sự, là luận sự ngươi có hiểu không, tục ngữ nói… Tục ngữ nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, có thể giết chứ không thể làm nhục!” Bối Bối mạnh miệng phủ nhận tới cùng, tầm mắt di chuyển đến chỗ khác không dám nhìn hắn, cho rằng như vậy hắn sẽ không phát hiện ra nàng đang vì hắn phải khuất phục mà đau lòng.

Lại không hề biết, mình giấu đầu hở đuôi, biểu hiện của nàng khiến hắn như mở cờ trong bụng, hắn dùng sức ôm chặt nàng một chút, cũng không vạch trần sự che giấu của nàng, dù sao hắn cũng biết nàng đang thay hắn căm giận bất bình!

“Tiểu Bối Bối, ta đã biết việc này là Huyên Trữ cùng đám phi tử một tay bày ra, qua đây hôn một cái nào, Tiểu Bối Bối của ta phải chịu oan ức rồi”. Hắn yêu thương hôn một cái lên má nàng, càng ôm nàng chặt hơn, hy vọng như vậy có thể khiến nàng quên đi những oan khuất đã phải chịu trong vương cung.

Bối Bối liếc mắt trừng hắn, nhớ lại việc mình ở trong vương cung bị lạnh nhạt, đôi mắt nàng trở nên ảm đạm, có chút tự giễu: “Nguyên lai là biết sự thật rồi mới đến tìm ta”.

Đỡ nàng lên, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: “Tiểu Bối Bối, không được hoài nghi sự tin tưởng của ta dành cho ngươi, kỳ thật sau khi ta cứu Huyên Trữ ra khỏi hồ, ta đã cảm thấy có chỗ kỳ quặc, bởi vì… Ngươi nói ngươi không biết, chỉ cần một câu đó, khiến ta hoài nghi mọi chuyện, có điều lúc ấy cứu Huyên Trữ là việc cấp bách, cho nên ta không thể phân thân giúp ngươi chống đỡ tất cả, ta thật xin lỗi.”

Cuối cùng, ánh mắt của hắn tràn ngập áy náy và yêu thương.

Lời của hắn, khiến nàng vừa mừng vừa sợ: “Lúc đó ngươi tin tưởng ta thật sự không biết?”

Điểm điểm nhẹ lên cái mũi xinh đẹp của nàng, con ngươi đen của hắn tràn ngập tín nhiệm, nửa nghiêm chỉnh nửa như bỡn cợt nói: “Đương nhiên, Tiểu Bối Bối của ta là loại người gì a, nàng chính là một nữ hào kiệt không thua kém đấng mày râu, dám làm dám chịu, không làm không sợ”.

Sau đó, ngón tay hắn dịu dàng lướt qua hàng mi thanh tú của nàng, tiếng nói trở nên trầm thấp mà từ tính: “Nếu như Tiểu Bối Bối của ta thật sự rắp tâm muốn đẩy người xuống nước, sẽ chỉ ở bên cạnh cười trộm, chứ không mờ mịt đứng cạnh, yếu ớt hệt như một con búp bê bằng gốm, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng.”

“Cho nên, ngay từ lúc đó, ta cũng biết Tiểu Bối Bối của ta vô tội”. Hắn nhẹ nhàng vờn qua cái trán của nàng.

Bối Bối đã chấn động đến không biết phải làm sao, nói vậy, là nàng đã hiểu lầm hắn?

“Nhưng mà, ngươi trốn ở tẩm cung của Huyên Trữ không chịu gặp ta”. Nàng vô cùng để ý việc này.

Lắc đầu thở dài, hắn nhịn xuống xúc động muốn nhe răng trợn mắt, nguyên lai nàng không hề tập trung nghe hắn giải thích mà!

“Tiểu Bối Bối, ta không phải đã nói thân thể của ta rất mệt mỏi sao? Lúc ấy ta đang hôn mê ở Giếng Trời, lệnh Thương Tuyệt Lệ về trước mang Huyên Trữ hồi cung để ngự y kiểm tra, cho nên khi ngươi đi tìm, TA, KHÔNG, Ở, ĐÓ!”. Hắn nhấn mạnh sự vô tội của bản thân, cho dù có tức giận đến thế nào, hắn cũng không bao giờ có thể để nàng ở giữa cảnh bốn bề đều là địch mà không quan tâm.

Hắn có thể nhẫn tâm với bất kỳ kẻ nào, nhưng duy nhất có nàng chịu uất ức là hắn không có biện pháp, chỉ nghĩ muốn vì nàng mà chống lên một mảnh trời, để nàng dưới sự bảo vệ của hắn tùy ý tiêu dao.

Sự kiên trì của Bối Bối bắt đầu dao động, nàng nhớ lại lúc ấy, đúng là Thương Tuyệt Lệ có nói hắn còn chưa trở về, chỉ là lúc đó trong lòng nàng đang rất khổ sở, đem ý tứ trong câu nói kia bẻ cong, như vậy, là nàng hiểu lầm hắn.

Có điều, cho dù là như vậy, nàng cũng không hối hận vì đã rời khỏi vương cung.

Thấy nàng trầm mặc không lên tiếng, hắn biết nàng đã chấp nhận sự giải thích của hắn.

“Tiểu Bối Bối, nếu hiểu lầm của chúng ta đã được làm rõ, vậy bây giờ hồi cung có được không, bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, ngủ cũng không thoải mái.” Hắn để cằm gác lên hõm vai của nàng, bắt đầu kế hoạch mang nàng trở về.

Bối Bối đưa tay đẩy ra, bĩu môi: “Ta sẽ không trở về với ngươi, có về ngươi về một mình đi”.

Mi tâm nhăn lại, hắn khó hiểu: “Tại sao? Ở vương cung không tốt à? Lúc nào cũng có người phục vụ cuộc sống hằng ngày của ngươi, không cần phải vất vả như ở bên ngoài, chuyện gì cũng phải tự mình làm, ngươi nhìn mình xem, mới ra cung có mấy ngày, lòng bàn tay đã trở nên thô ráp, thân thể cũng gầy như vậy”.

Hắn lật qua lật lại đôi tay mềm mại của nàng, thương tiếc xoa nhẹ lên những vết sần bên trong lòng bàn tay.

Rụt tay về, nàng hơi mím môi, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo: “Ta thích lao lực không được sao!”

Kỳ thật, mỗi khi muốn tắm rửa hoặc là muốn giặt quần áo, nàng liền đặc biệt tưởng niệm vương cung, nàng cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên cũng ham thích cuộc sống an nhàn, nhưng là, nếu muốn nàng dùng tự do cùng tôn nghiêm để trao đổi, thì nàng thà rằng không cần.

“Tiểu Bối Bối, hôn sự của chúng ta còn cần ngươi trở về để bàn bạc nên làm cái gì bây giờ a, ngươi chẳng lẽ không hy vọng mình có một hôn lễ như mong muốn sao?” Hắn một lần nữa nắm tay nàng, con ngươi đen đầy nhu tình mê hoặc nàng.

Nói đến đề tài này, Bối Bối lập tức giống như con nhím nhảy dựng lên, nàng bực bội cầm lấy y phục, sửa sang lại muốn mặc vào, lại bị bàn tay to của hắn cướp mất, hắn từ phía sau lưng hôn lên cổ nàng.

“Nương tử, vi phu tới giúp ngươi mặc.”

“Không cần, đưa đây.” Bối Bối vừa thẹn thùng lại vừa lúng túng, muốn đưa tay giật lại y phục, rồi lại sợ cảnh xuân trước ngực lộ ra ngoài, chỉ có thể quấn chăn trơ mắt nhìn hắn đung đưa bộ quần áo ở trên cao mà âm thầm cắn răng.

Lắc đầu, hắn cong lên khóe môi tà mị: “Ngươi là nương tử của ta, ta sao có thể không phục vụ nương tử đây? Mau lại đây, một là để cho ta giúp ngươi mặc quần áo, hoặc là…Ngươi ưa thích để thân thể trần như vậy cùng nói chuyện phiếm với ta, ta cũng không phản đối đâu, có điều ta không thể cam đoan sẽ không bổ nhào về phía ngươi”.

“Ngươi… Mau giúp ta mặc!” Mặt của nàng hồng rực đến tận cổ, không muốn đầu hàng, rồi lại bất đắc dĩ.

“Vậy mời nương tử trước hết… hãy dang hai tay ra, ta mới có thể luồn y phục vào a.” Hắn híp mắt cười xấu xa, rất thích nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn lại vừa quẫn của nàng, rồi vẻ mặt hết cách, quật cường mang theo hờn dỗi, tất cả đều khiến hắn rục rịch, không nhịn được ý nghĩ muốn làm chuyện xấu với nàng.

Bối Bối xấu hổ trơ mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn đang liên tục nở nụ cười gian trá, hít sâu một hơi, mới từ từ… dang tay ra.

Ngay lập tức, con ngươi đen của hắn tối sầm lại, xuyên qua không khí nhiệt độ nóng bỏng truyền đến làn da nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN