Mở Mắt Thấy Thần Tài - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
908


Mở Mắt Thấy Thần Tài


Chương 21


Chương 21 Lôi của người anh em Trần chỉ ý lắm Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
‘Cho dù thật sự quen biết Tổng giám đốc đi nữa thì thế này cũng long trọng quá ồi nhí? Triệu Nhất Phàm chăm chú nhìn Trần Hạo.
Mã Hiểu Nam nhịn không được nên nói hết sự thật ra.
©ô kể với mọi người Trần Hạo làm sao quen biết được Tống giám đốc kia, tồi sao vào được sơn trang.
Bây giờ dường như Triệu Nhất Phàm mới thở phào được rồi hỏi: “Hiểu Nam, ý của cậu là, chiếc túi xa xỉ Herrmes lúc đầu Trần Hạo mua cùng với việc lần này có thể dùng bữa ở nơi cao quý thế này đều là vì khi trước cậu ta đã cứu con gái của Tổng giám đốc nên mới nhận được đãi ngộ đặc biệt thế này?” Mã Hiểu Nam gật đầu: “Đây cũng là Trần Hạo gặp may, người tốt thì luôn được báo đáp!” Dọa chết tôi rồi! Triệu Nhất Phàm không khỏi thở phào trong lòng Đến bọn Trang Cường cũng đều thở ra một hơi dài.
Tuy bây giờ Trần Hạo được đối đãi tốt hơn cái cậu ấm cô chiêu bọn họ .
Nhưng đây chỉ là người ta trả ơn cho anh mà thôi , qua hôm nay thằng Trần Hạo có la cái đinh gì ? làm rõ được mọi chuyện , tâm trang của Triệu Nhất Phàm và cả bọn con gái đều tốt hơn nhiều .
Đương nhiên rồi , Trần Hạo thấy Triệu Nhất Phàm không quá khinh bỉ như mình trước đây nữa nhưng cugx chẳng có ý gì là thấy biết ơn mình .
Ý là cô ta có thể tới đây đã là nể mặt Trần Hạo rồi ” về chuyện này thì Trần Hạo cũng chỉ thản nhiên cười cho xong chuyện .”
” các cậu xem đây là một bức tranh sơn dầu sao? còn alf của họa sĩ lớn ở nước ngoài , thật hay giả thế ” Gả đám người ăn ăn uống uống thoải mái mãn nguyên  .
Bây giwof , Lâm Kiều nhìn bốn bức họa theo bốn phong cách khác nhau được treo trên bốn trụ cảu nhà hàng .
Một trong số đó là tác phẩm sơn dầu cổ của một họa sĩ lớn trong lịch sử nước ngoài Lâm Kiều vừa nhìn đã nhận ra .
” chắc là thật đấy ” Trần Hạo cười nói
Trong sơn trang anfy , dường như có rất ít đồ giả .
có thể nói là đã đầu tư một món tiền võ cùng lớn, “Hứ, cái gì mà chắc là, vốn đã là đồ thật!” Nghe thấy Trần Hạo nói thì Trang Cường đứng bên cạnh khinh bi nói.
Anh ta từng du học nước ngoài Đánh giá một số tác phẩm nước ngoài đương nhiên là sở trường của anh ta.
Tên nghèo mạt này rõ ràng có thể mời mọi người thế mà hại anh ta tốn tám chín mươi nghìn Đúng là uổng phí màt VI thế Trang Cường phái lấy lại chút danh dự ở khía cạnh khác mới được! Anh ta lập tức tự tin nói: “Giá thị trường nước ngoài của bức tranh này đã không dưới một triệu tệ, vô cùng danh giá! Ba bức họa khác của nhà hàng này cũng có giá không hề rẻ Nếu không thì ăn bữa cơm ở đây thôi thì sao đắt đến vậy!” “Ôi mẹ ơi, không dưới một triệu tệ!” Đám con gái đều sùng bái đến điên rồi Lâm Kiều càng kích động hơn: “Không được, nhất định tôi phái chụp một bức.
tự sướng với những bức tranh giá trị triệu tệ này mới được!” Khiến mọi người cười ngặt nghẽo.
Lúc này Trần Hạo đứng đậy, lấy bức tranh quý giá đó xuống: “Nếu các cậu muốn xem thì lấy xuống xem là được!”
“Này này này! Đệch, Trần Hạo, cậu đừng động đậy lung tung có được không thế. Mẹ nó, nếu cậu làm hóng thì ai đền cho nổi!” Trang Cường trợn to mắt.
Lý Hạo đứng bên giọng cũng chua lòm: “Người ta mời cậu ăn bữa cơm, còn tướng mình là ông chủ ở đây à?” Tuy Triệu Nhất Phảm không lên tiếng nhưng cô ta nhìn Trần Hạo.
Vẫn thất vọng lắc đầu.
Dù là tác phong làm việc hay học thức thì dường như Trần Hạo không chỉ kém đám Trang Cường một đẳng cấp thôi đâu.
Bất kể ở đâu thì cô ta đều thấy anh thấp kém, quá thấp kém! Trần Hạo lấy tranh đưa cho bọn họ, vốn đĩ là để điều chỉnh quan hệ một chút.
Không ngờ ngược lại còn bị xem là người lỗ mãng, Không xem thì thôi vậy.
Trần Hạo lại treo bức tranh lên.
Nhưng không ngờ run tay, không treo đúng chỗ, vừa hay có một cơn gió thổi qua.
Bức tranh sơn dầu rơi khỏi tay bị gió thổi rơi xuống chỗ nước ở thác bên dưới! _ Hành động này khiến đám con gái kêu lên hoáng hốt.
‘Đến Triệu Nhất Phàm cũng giật mình đứng bật dậy.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, bức tranh này xong rồi.
Một trăm nghìn tệ đấy! Tất cả mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ có hai người Trang Cường và Lý Hạo là cười thầm trong bụng: “Mẹ nó, bức.
tranh sơn dầu trị giá một triệu tệ hỏng bét rồi, người ta nợ cậu một ân tình, chỉ ‘bữa cơm ở lầu Vân Đoan xem như là đã trả đủ rồi, nhưng bức tranh sơn dầu.
này xem cậu ăn nói thế nào với người ta”
He he! “Trần Hạo, hay chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn no cả rồi Bấy giờ Mã Hiểu Nam cẩn thân hói ‘Còn đứng đực ở đây thì cá triệu tệ, Trần Hạo nhất định sẽ phái bồi thường! “Ôi chao, không xong rồi, các cậu mau nhìn xuống dưới đi, có người lên rồi!” Bấy giờ Lâm Kiều chỉ xuống dưới với gương mặt hoảng hốt.
Trần Hạo cũng ngước mắt nhìn theo.
Thì đã thấy Lý Chấn Quốc đang dẫn theo vài nhân lên.
n phục vụ bưng rượu ngon ‘Chắc là đến kính rượu.
Trần Hạo thấy bất đắc dĩ.
Anh đã nói với Lý Chẩn Quốc rồi, tạm thời không khoe khoang thân phận của mình, mà ông ấy còn tới kinh rượu làm gì chứ mấy chốc sau, Lý Chấn Quốc đã lên tới nơi.
Còn Trang Cường thì đương nhiên là biết Lý Chấn Quốc.
“Tổng… tổng giám đốc Lý!” Trang Cường lắp bắp.
Không ngờ giám đốc mà Tiần Hạo nói lại là phú hào Kim Lãng Lý Chấn Quốc! Triệu Nhất Phàm cũng rất kính ngạc, thậm chí có chút không dám lên tiếng.
‘Vận may của Trần Hạo này thật tốt! Lý Chấn Quốc thì hơi gật đầu hỏi thăm mọi người ‘Sau cùng thì cung kính nhìn Trần Hạo: “Trần, Rồi bỗng nhiên nhớ lại trước đây anh đã đặn dò là không khoe khoang thân.
phận.
Lý Chấn Quốc nói: ‘Người anh em Trần à, hôm nay sắp xếp cho cậu như vậy cảm thấy thế nào? Vừa ý không?”
 
 
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN