Mở Mắt Thấy Thần Tài - Chương 55 +56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
671


Mở Mắt Thấy Thần Tài


Chương 55 +56


Chương 55 +56

Người này không phải điên rồi chứ? Toàn bộ phổ thương mại Kím Lăng là của anh ta? Giàu như vậy sao còn không lên trời làm thần đi?”  Mấy cô gái dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc để nhìn Trần Hạo.

‘Đô Khang thi bị lời nói của Trần Hạo chọc cười tới mức ngã nghiêng ngã ngửa, hành động ôm bụng cười to như vậy thật không hợp với anh ta chút nào.
“Phố thương mại Kim Lãng, đó là nơi nào cơ? Tên điên này lại dám nói là của.
hắn đấy.
Trần Hạo chỉ đành cười khan.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên mấy tiếng.
Là Lý Chấn Quốc gọi điện đến.
“Cậu Trần, cậu đã đến chưa?”  “Anh Chấn Quốc, em đến rồi đây, hiện đang ở sánh ngoài của sơn trang!” Trần.
Hạo thần nhiên nói.
“Vậy được, bọn tôi lập tức qua đó đón cậu! Còn có cả cục trưởng Hoàng và bội trưởng Tống của Bộ Giáo dục, họ vừa nghe nói cậu muốn đầu tư vào các dự án.
công Ích và một số lớn các dự án về thương mại thì đã gấp gáp muốn được gấp cậu!”  *Ồ… vậy được thôi!”  Trần Hạo không ngờ mấy vị cục trướng lại tới nhanh như vậy.
‘Vừa nói, Trần Hạo vừa tắt điện thoại.
Mà mấy người bên phe cậu Khang khá hoảng hốt nhìn Trần Hạo.
“Tên ngốc này giả vờ cũng giống thật lắm, định mệnh, còn mở miệng gọi anh ‘Chấn Quốc nữa, người không biết còn tưởng cậu ta và tổng giám đốc Lý quen biết nhau thật!”  Mấy cô gái khinh thường nói.

“Trần Hạo, tôi không ngờ bây giờ anh lại trở thành kiểu người như vậy, thú thật,  anh trở nên như vậy tôi thật sự rất vui, sau khi chia tay tôi, anh xem lại bản thân đi, anh trở nên thấp hèn đến mức nào? Ha ha ha!”     Dương Hạ lại cảm nhận được một loại khoái cảm khác.
‘Cô ta thích nhìn cảnh Trần Hạo mất mặt xấu hổ, bị tất cả mọi người cười nhạo.
Thậm chí, Trần Hạo càng thấp hèn, cô ta càng hưng phấn  Như vậy có thể chứng minh quyết định của cô ta là đúng, quyết định bó rơi Trần Hạo là đúng,  Còn Trần Hạo sau khi bị cõ ta vứt bỏ, phải càng ngảy càng kém cỏi mới đúng!  Ngay lúc Dương Hạ định gọi mấy người bảo vệ đi vào ném Trần Hạo ra ngoài, để cô ta quay video ghi lại cảnh đó.

“Hạ Hạ, cậu Khang, mọi người mau xem kia, bên kia sao lại có nhiều người chạy đến chô này vậy? Người đứng đầu, có phái là tổng giám đốc Lý hay.
không?”  “Đúng vậy, không chỉ tổng giám đốc Lý thôi đâu, còn có cả cục trướng Hoàng.
và bộ trưởng Tống, đều là những người có tiếng ở Kim Lãng, bọn họ vội vã chạy.
đến sánh trước lâm gì? Đệch, người đi sau củng không phái là cha cúa tôi sao? Ông ấy sao cũng đến đây?”  Đỗ Khang tức khắc sợ đến trắng xanh cả mặt.
Gia định anh ta làm về thương mại quốc tế.
Lúc đầu là dựa vào tập đoàn thương mại Kim Lãng để lập nghiệp, bây giờ đã  trở thành một trong những nhà thế phiệt tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Kim g.
Địa vị dĩ nhiên tôn quý.
Tuy răng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.
Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phổ thương mại Lý Chấn.
Quốc.
“Chuyện gì vậy kìa?” .Đỗ Khang bị dọa chết trân.
Dương Hạ nhìn thấy đội ngũ đang tiển đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.
Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả cũng đều mù mỡ, vội đứng lùi sang một  ‘

Chỉ có Trần Hạo ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sánh lớn.

“Trần Hạo, anh cố ÿ đến gây chuyện sao, tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhin tình hình này, nhất định là có nhãn vật máu mặt đến đây, anh mau biển đi đi!”  Dương Hạ sốt ruột hô hào.
Trần Hạo lại đứng yên không có phản ứng nào.
Bảy giờ muốn thuyết phục cũng không côn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đảm người đã bước vào trong sảnh lớn.
“Xin chào tổng giám đốc Lý.”  Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vâng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần.
này thế nào cũng bị mắng.
 
Nhưng đám người Lý Chẩn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.
Lý Chấn Quốc đi thắng tới trước mặt Trần Hạo, kính cẩn cười nói: “Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..”  ‘Chí một tiếng gọi “cậu Trần”, không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng,  Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy.
“Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gi? Cậu Trần?”  Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một đòn xuyên tim.

Lý Chấn Quốc tiếng tăm lẫy lừng mà lại kính cẩn nghiêng mình trước Trần Hạo.

Lễ nào những lời Trần Hạo nói lúc nấy đều là sự thật, anh ta đúng là cậu ấm nhà giàu giấu giếm thân phận thật?  Trời ạt  Nhóm nhân viên nữ côn lại thì ngạc nhiên đến mức miệng há hốc, tưởng như ©ó thể nuốt trôi một quả trứng ngông vậy.
‘Càng không nói đến tên Đồ Khang đang đứng một bên khó nhọc nuốt nước miếng.
“Đúng vậy, cậu ấy chính là chú tịch đứng phía sau điều hành phố thương mại Kim Lãng, cậu Trần – Trần Hạo. Ô hay? Các cô còn không mau ra ngoài, ai cho các cô đủng đây nói chuyện? Trịnh Duyệt đâu:  Lý Chấn Quốc nhìn thấy đám tiếp tân dưới trướng mình không biết lễ phép như.
vậy, lập tức muốn tìm Trịnh Duyệt đến giải quyết.
Nhóm tiếp tân nữ này đều là người mà đích thân Trịnh Duyệt tuyển vào.
Mấy người tiếp tân có năng lực như Trịnh Duyệt vừa nãy theo Lý Chẩn Quốc.
bận bịu chuyện sắp xếp tiệc rượu, lúc này mới đi tới đại sảnh.
Nghe thấy mấy lời này, Trịnh Duyệt nghiêm mặt, giơ tay giáng thẳng cho Dương Hạ một cái tát.
“Lùi ra phía sau cho tôi!”  Lâm việc ở sơn trang, tuy rằng ngoài mặt vinh quang, nhưng nhất thiết phải có quy củ!  Dương Hạ bị cái tát này đánh cho tỉnh lại.
Là thâu!  Đến tận khi cô ta cảm thấy được nỗi đau từ cái bạt tai đó, cô ta mới biết đây không phải là mơ.
Hết tháy đều là sự thực!  Trần Hạo là công tử con nhà giàu, vô cũng giàu, là người mà không phái mà những kẻ như cậu Khang hay Lục Thần gì đó có thế sánh bãng!  Anh ta là chủ tịch đứng sau cả phố thương mại.
Nói vậy, anh ta chính là người giàu số một thành phố Kim Lăng, thâm chí nói rằng là nhà giàu của cả nước cũng không quá đáng.
Tim của Dương Hạ lúc này thật có cảm giác như sắp nứt toạc. Có phải nếu cô ta và Trần Hạo chia tay muộn ba ngày,  thì lúc này cô ta chính là một phú bà giàu sụ rồi phải không?  Dựa vào tình yêu của Trần Hạo dành cho mình thì điều đó hoàn toàn có thết
*Cậu Tiần, mời cậu vào phòng riêng tôi đã sắp xếp, tôi sẽ giới thiệu cặn kẽ cho.
cậu…”  Lý Chấn Quốc đưa tay ra làm một tư thế mời Trần Hạo gật gật đầu.
Anh nhìn thoáng qua nhóm người Dương Hạ đang trợn mắt há mồm.
Trả cho Dương Hạ một đòn đau như vậy, trong lòng anh thoải mái không? Kỳ thật trong lòng Trần Hạo bây giờ không có quá nhiều cảm xúc.
Chỉ có vậy mà thôi.
“Được rồi, chúng ta vào thôil”  Trần Hạo dời mắt.
Rồi chuẩn bị bước vào bên trong.
“Đứng lại đó cho tôi!”  Dương Hạ bỗng nhiên rổng lên một câu.
Trần Hạo theo quán tính bị giọng của cô ta dọa cho một trận.
Sau đó liền thấy Dương Hạ vọt qua bên này.
Nhưng mà không phải chạy đến chỗ mình, mà là tiến đến trước mặt Trịnh Duyệt.
“BổpI” Dương Hạ giơ tay tát cho Trịnh Duyệt cái tát, còn xuống tay rất nặng.
“Cô… Dương Hạ, cô dám ra tay đánh tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu!” Trịnh Duyệt có.
chút chưa kịp hoàn hiồn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác đánh.
Khuôn mặt Dương Hạ vì tức mà trướng đỏ lên, trên mặt hiện rõ mấy chữ không phục nói: “Đánh cô đó, sao tôi lại khóng dám đánh cơ chứ!”  Nói thi chậm mà xáy ra thì nhanh, báo vệ đã nghe thấy tiếng gọi của Trịnh.
Duyệt, chạy đến định tóm lấy Dương Hạ  “Ai dám động vào tôi, các người có biết tôi là ai không hả?”  Dương Hạ đột nhiên quát to.
*Nói cho các người biết, tôi là bạn gái của Trần Hạo, tôi chính là bạn gái của cậu Trần chú của mấy người, các người dám đụng đến một sợi tóc của tôi xem xeml”  Dương Hạ nầm chặt bàn tay thành nắm đấm.
Người bạn trai cô ta quen hơn hai năm ròng, sau khi cha tay, cô ta mới biết được anh là người có tiền.
Dương Hạ không cam lòng, cô ta không cỏ được cái gì sất!  Còn     ăn tát! Cô ta không cam tâm! “Gì cơ? Bạn gái?”  Bảo vệ nghe xong những lời ấy, phút chốc chần chữ không dám nhúc nhích.
Đôi mày rậm của Lý Chẩn Quốc cũng nhíu lại.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Hạo.
Thật tình, Trần Hạo cũng bị Dương Hạ làm cho đờ ra rồi, cô ta có phải điên rồi không?  Trần Hạo lạnh nhạt nỏi: “Đó là trước kia, bây giờ không phải nữa!”  Nếu đã nói toạc ra thân phận của mình với Dương Hạ, tức là Trân Hạo đã chắc.
chân sẽ cất đứt toàn bộ với Dương Hạt  Nói xong lời này, anh liền quay người bước đi.
Lý Chấn Quốc hiểu được ý của Trần Hạo, nhìn sang mấy người bảo vệ phất phất tay, ý báo lôi cô gái Dương Hạ đi ra ngoài.
“Trần Hạo, anh là tên khốn kiếp, kẻ võ lương tâm! Anh đã quên khi bản thân không một xu dính túi, là ai đã ở cạnh anh vượt qua hai năm khó khăn đó, anh luôn cảm thấy mình đơn phương trả giả, tôi chia tay anh là lỗi của tôi, nhưng còn anh, anh có nghĩ đến hai năm tôi ở bên anh hay không, tôi đâu có ép anh.
phải mua đồ xa xỉ cho tôi, tất cả là do anh tự nguyện cơ mà!”  “Còn nữa, khi đó không có một cô gái nào thèm để ý đến tên khố rách áo ôm như anh, chỉ có Dương Hạ này, tôi cùng anh tán bộ quanh trường học, cùng anh đến căn tin ăn cơm, tay nâm tay, lần đầu tiên hẹn hò, anh tự ti không dám nắm.
tay tôi, là tôi chủ động cầm tay anh, bây giờ anh lại đối xử với tôi như vậy sa0?77″  Dương Hạ bị bảo vệ lôi đi, vẫn cổ gào khóc.
Trần Hạo đã sắp bước vào sơn trang, nghe những lời của Dương Hạ, anh lại bất giác dừng bước.
Tại sao từ trước đến giờ Trần Hạo đối với Dương Hạ vẫn luôn là yêu hận đan xen?  ‘Chính bởi vì một lần lại một lần những hình ánh trong quá khứ tái hiện lại trong đầu anh, bất kế Dương Hạ đối với anh như thế nào, Trần Hạo đều hi vọng Dương Hạ sống thật tốt.
Lúc này, Trần Hạo bị một tràng lời của Dương Hạ đâm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng, anh chậm rãi quay đầu lại
Trần Hạo quay đầu lại, lúc này lạnh nhạt nhìn Dương Hạ: “Dương Hạ, đương nhiên tôi chưa quên những lời cô từng nói, chính vì cô đã từng không ghét bỏ nên mới khiến tôi cảm thấy cuộc đời này còn có hỉ vọng.
Cô biết không, rất nhiều lúc tôi đều nghĩ rằng vì có, tôi bằng lòng hi sinh tất cả.
Khoảng thời gian trước, Iũe chúng ta chia tay, nói thật là đến bây gi tôi vẫn chưa hoàn toàn quên đi được nỗi đau đó, bao gồm cả thời khắc này, tôi cũng hì vọng cô có thể mãi mãi tốt đẹp!” “Từ nay về sau cũng vậy, cô hãy sống thật tốt cuộc sống của mình đi!” Qua những việc xảy ra mấy ngày nay, anh đã không thể nào quay lại với Dương Hạ nữa rồi! Nhưng những lời nói này không phải nói qua quýt cho xong mà chính là những.
lời nói thật tâm của Trần Hạo.
Dương Hạ nghe xong những lời này cũng không còn phát điên nữa.
Nhưng mặt lại đỏ rực lên.
Phải rồi, đã từng có một chàng trai yêu có ta đến vậy, bằng lòng hỉ sinh tất cả vì cô ta.
Nhưng cô ta thì sao, thứ cô ta theo đuổi chỉ là một loại an ủi mã thôi.

Bây giờ Dương Hạ cũng chẳng dám nói trước đây cỏ ta yêu Trần Hạo là thật lòng một trăm phần trăm.
Khi đó, cõ ta chỉ muổn tìm một chàng trai thích cô ta đển mũ quảng.
Nhưng về sau, thấy rất nhiều cô gái khác đều tìm được một người bạn trai rất giâu có rất đẹp trai, thậm chí có cá những cõ gái không xinh đẹp bằng cô ta.
‘Cho nên Dương Hạ đã lung lay.
Trước đây cô ta chỉ nghe nói về Lục Thần chứ không quen biết anh ta.
Nhưng khi anh ta lái BMW dừng ngay trước mặt rồi hẹn mình, Dương Hạ đã thật sự rung động rồi.
So với Lục Thần, Trần Hạo chả là cái gì cả.
Lúc chia tay, cô ta cũng đau lòng chứ, nhưng khi nhận được chiếc điện thoại iPhone mà Lục Thần tậng thi lại đau đớn gì cũng mất tăm.
Bây giờ, Trần Hạo mới là cậu ấm nhà giàu, giàu nứt đổ đổ vách.
Dương Hạ thật sự đã hối hận rồi.
Cô ta đã bỏ một người quan trọng nhất! Hơn thế nữa, bây giờ Trần Hạo đã nói rất rõ ràng, sẽ không quay lại! Bây giờ cô ta cám thấy mình như bị người ta lột trần sau đó vứt bỏ trên đường, võ cũng nhục nhã.
“Được, tôi hiểu rồi!” Mắt Dương Hạ hoe đỏ, nắm chặt tay, nói từng chữ một: “Nhưng Trần Hạo à, anh nhớ kỹ cho tôi, Dương Hạ tõi đây sẽ không để anh coi thường tôi mãi, tồi có một ngày, tôi sẽ khiến anh cũng nhìn theo bóng lưng tôi như thế này! Những nhục nhã của hôm nay tôi sẽ lẩy lại cho bằng hết” Dương Hạ lau nước mắt, trừng mắt nhìn Trần Hạo rồi kéo đồng phục lâm việc của mình ra, ném mạnh xuống chân Trần Hạo sau đó bỏ đi! Trần Hạo nhìn theo bóng lưng cô ta, đặc biệt là dáng vé tức giận cuối cùng của Dương Hạ, trong lòng rất khó chịu.

Haizz, vẫn là câu đó: Hi vọng cô sống tốt! Có thể nói việc này rất bất ngờ, Trịnh Duyệt bị tát một cái, lúc này cũng không dám nhiều lời.
Cho dù là bạn gái cũ, thì cũng đã từng là bạn gái của cậu Trần mà.
Nhưng chí có thể không cam lòng nuốt cơn giận này xuống.
Mấy người đến phòng riêng.
Thật ra hôm nay Cục trưởng Hoàng bên Cục quản lý kinh doanh và Bộ trưởng Tống của Bộ Giáo dục hẹn với Trần Hạo đều có mục đích cả.
Một số vấn đề kêu gọi đầu tư ở địa phương, thêm nữa là xúc tiến việc mở trường tiểu học Hi Vọng cho con cải của người lao động ở một số nơi khác đến VÀ, Bọn họ hi vọng nhận được sự giúp đỡ từ Tập đoàn Thương mại Kim Lãng Những việc này đều là do chị Trần Hiểu dặn dò.
Giờ thì sao, giao cho anh quản lý, Trần Hạo cũng hiểu ý của chị mình là muốn để họ mang ơn anh.
Trần Hạo rất vui vẻ kí hợp đồng.
Hoàng Vĩ Dân và Tổng Thu Sinh đương nhiên võ cũng cảm kích.
Phải biết là mỗi hợp đồng mà Trần Hạo kí đều không phải là công trình đơn giản.

Ví dụ như tính ở Kim Lăng thì cũng phải xây những hai mươi mấy ngôi trường tiểu học Hi Vọng.

Bữa cơm này cũng rất thuận lợi Trần Hạo cũng làm quen được rất nhiều thương nhân khác ở Kim Lăng.
“Cậu Trần, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cần gì có thể nói với tôi một tiếng!” Trước khi rời đị, Hoàng Vĩ Dãn bất tay với Trần Hạo.
‘Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, cậu Trần hoàn toàn có thể xem là đại gia cúa Hoa Hạ này lại đối nhân xứ thế khiêm tốn như vậy.
Thực tế ngược lại hoàn toàn với tưởng tượng của ông ta! Hơn nữa, lần này xem như là Trần Hạo đã giúp ông ta rất nhiều, Trần Hạo cũng tự biết rõ rắng mình vẫn còn khá yếu trong mảng xã giao này, nhưng anh cũng không vội, cứ từ từ mà bước thôi! “Cậu Trần!” ‘Sau khi khách về hết, Trần Hạo cũng chuẩn bị rời đi. Ngày mai là thí sát hạch lái Xe trên đường, anh muốn về luyện tập thêm! Lúc này, Trịnh Duyệt đỏ mật bước tới.
Dù sao vừa nãy cô ta cũng bị đánh nhiều gì cũng thấy hơi ngại.
bảo cô ta đứng trước mặt Trần Hạo ít Mà người xấu hổ chính là Trần Hạo.
‘Đàn chị xinh đẹp này cứ mãi quyến rũ anh, lần trước xém chút nữa anh đã đầu hàng rồi! “Chuyện gÌ?” Trần Hạo hỏi.
 
“Là thế này cậu Trần, chiều nay tôi không có ca, đường về trường của cậu vừa hay cũng thuận đường về nhà tôi, tôi có thể đưa cậu về được không?” “Trịnh Duyệt cổ ÿ dựa sát vào Trần Hạo.

Sau khi biết được Trần Hạo rất khiêm tốn và hướng nội, ngoại trừ sự kính trọng trong lòng thì Trịnh Duyệt cũng táo bạo hơn với Trần Hạo.
Suy cho cũng có mối quan hệ tốt với Trần Hạo rồi thì có khi còn có eơ hội có.
thể lên giường với cậu Trần, cho dù chỉ là công cụ để phát tiết thì cô ta cũng bằng lòng.
“Được thôi!” Trền Hạo cũng không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay.
Dù sao thì vừa nãy Trịnh Duyệt bị Dương Hạ giáng cho một cái tát nhưng lại không dám nổi giận, nói thẳng ra thĩ ít nhiều gì cũng có liên quan đến mình.
Trịnh Duyệt nghe thấy thì rất vui vẻ, vội vàng đi lái xe.
Chỉ là Trần Hạo không ngờ xe của Trịnh Duyệt cũng rất được, là Benz.
Xem ra ở câu lạc bộ suối nước nóng, Trịnh Duyệt làm ăn cũng rất khá.
Hai người trong xe trò chuyện câu được câu không.
Lúc này, điện thoại của Trịnh Duyệt vang lên.
‘Cô ta cầm lên, liếc mắt nhìn sau đó bực mình tất máy.
Sau đó không lâu điện thoại lại vang lên.
Trịnh Duyệt cầm lên, đang định tắt đi..
“Bắt máy đi, còn sợ tôi nghe thấy à?” Trần Hạo cười khổ.
“Trịnh Duyệt đỏ mặt nói: “Sao có thể chứ, ở trước mặt cậu Trần, tôi không có bất kì bí mật nào cả, bất luận cậu Trần muốn nghe cái gì, muốn xem cái gì, Tiểu.

Duyệt đều sẽ khiến cho cậu Trần hãi lòng..” Giọng nói nhẹ nhàng, Trịnh Duyệt còn cố tinh nhấc chán lên làm lộ ra cặp đủi trắng nõn.
Máu trong người Trần Hạo như sối sục lên.
Thật là muốn mân mê nó mà, nhưng Trần Hạo lại hơi xấu hổ.
Lúc này điện thoại lại tiếp tục vang lêt Lần này Trịnh Duyệt không tất máy nữa mà bấm nhân cuộc gọi: “Hứa Siêu, con.
mẹ nó anh bị điên hả? Cứ gọi cho tôi mãi thế? Tôi đã nói rồi, hoàn toàn không phải do anh có tiền hay không mà là hai chúng ta không thể! Trong lòng tôi có người khác rồi, anh mau đi tìm người khác đi! Anh nhiều tiền như vậy chắc chắn không thiếu phụ nữ mà!” Nói xong, Trịnh Duyệt lại cúp máy.
Cô ta cố ý nói rất to. Một là muốn nói rõ cho Trần Hạo nghe, cô †a cũng có cậu ấm theo đuổi nhưng bản thân cô ta không phải kẻ chê nghèo ham giàu.
Thứ hai là muốn bóng gió cho Trần Hạo biết mình còn độc thân, nếu cậu Trần muốn, thì có thể làm gì tùy thích! Chí tiếc là cậu Trần vẫn không ra tay với mình, chẳng lẽ mình phái chủ động một chứt sao? Hai người ngồi trong xe, một người thì chờ đợi, còn một người thì xấu hổ nên bắt đầu bối ri, lúc này xe đã chậm chạp đến cống trường đại học Kim Lãng rồi.
Giá của chiếc Benz này là bảy trấm nghìn tệ, đương nhiên cũng thu hút không ít sự chú ý.
“Được rồi, dừng ở đây thôi!” Trần Hạo thấy có khá nhiều sinh viên đang nhìn sang, nếu còn vào tận bên trong, chắc chân sẽ bị rất nhiều người nhìn chấm châm, cảm giác đó rất khó chịu.
Nhưng lúc này Trịnh Duyệt lại không nói, cô ta nhíu mày, cực kì khó xử nhìn vải nam nữ đang đứng ở cổng trưởng, nhỏ giọng nói: “Cậu Trần, có thể vào trong một chút không, hoặc là ra ngoải một chứt cũng, được, tóm lại là đừng xuống ở đây?” “Hữm? Tại sao?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN