Mở Mắt Thấy Thần Tài - Chương 75 + 76
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
652


Mở Mắt Thấy Thần Tài


Chương 75 + 76


Ngay lúc mọi người đang huyên thuyên không ngừng.
Đường Nhiên nhận được một cú điện thoại ‘Sau đó thì sắc mặt mừng rỡ: “Chị nói gì? Chị tới sân bay tồi? Chẳng phái chị nói mừng thọ bà năm nay chị không về được ả? Dạ! Vâng vâng, em đến đón chị ngay!”   ‘Sau khi đặt điện thoạt xuống, Đường Nhiên nói: “Ngoại à, chút nữa chị cháu sẽ: đến, đặc biệt về từ nước M đấy ạ, bây giờ đã ở sảng bay rồi!” “Được, con bé Tiểu Sở này, bà biết nó sẽ về mà.” Bà cụ lập tức cười nói: “Thế thì bảo Mộc Dương đi đi. Mộc Dương, cháu lái xe đi đón Tiểu Sở đi! Cháu đi mình đi, bà phải bảo Đỗ Tỉnh ở lại nói chuyện với bà” “Vâng bà nội!” Tô Mộc Dương cười nói rồi lắc chia khóa BMW trong tay, đi thẳng.
Ánh mắt Tô Đồng Hãn thì khá buồn bã.
Chị của Đường Nhiên tên là Đường Sở.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Đồng Hân thân thiết với chị em họ nhất Bà nội cũng biết điều này.
“Theo lý mà nói thì bả nội nên bảo mình đi cùng, nhưng lại rõ rằng chí gọi tên Tô.

Mộc Dương Cho thấy bây giờ bà nội đang không vui với mình.
Sau khi Tô Mộc Dương rời đi.
‘Chủ đề của mọi người lại quay về trên người Trần Hạo.
Đúng vậy, chẳng ai ngờ Trần Hạo lại là người mạt hạng như thế.
Lại xuất hiện với tư cách lä bạn trai Tô Đồng Hân nên càng nhiều chuyện để nói Trần Hạo cũng chỉ trơ mắt mà nghe những điều này thôi.

Những lời châm chọc, mỉa mai của người khác khiển trong lòng Trần Hạo rất giận.
Dù sao cũng là vì giữ thế diện cho Tô Đồng Hân.
Trần Hạo kiềm nén không nói gì Đột nhiên Điện thoại của Đỗ Tỉnh đổ chuông “Là anh Dương gọi ạ! Nói không chừng muốn cháu đi cùng đó nội!” Đỗ Tỉnh cười rồi   máy.
Cô ta dạ dạ hai tiếng rồi sắc mặt trắng dã ra.
*Bà nội không hay rồi, anh Dương tông xe rồi” “Cái gi?” “Lúc nãy anh ra khỏi bãi đỗ thì bất cẩn tông trúng một chiếc xel” “Ôi chao, bà còn tưởng là chuyện gì lớn lầm, Mộc Dương không sao chứ?” Bà cụ vội hỏi, “Không có chuyện gì lớn cả, nếu xe của anh Dương không có vấn đề gì thì cứ bảo anh ấy đi đón chị cả trước đi, chuyện còn lại để em giải quyết là được rõi!”   Tô Kỳ cười khổ nị Chuyện tông đuôi xe này có gì khó? “Anh Dương, anh đi trước đi, Tô Kỳ nói cậu ấy giúp anh xử lý! Gì ạ? Vâng vâng!” Bây giờ Đô Tinh mới cúp máy, nhìn ba của Tô Mộc Dương nói: ‘Anh Dương nói anh ấy không dám rời khỏi chiếc xe kia nửa bước nào, đồng thời nói bác trai nhanh chóng ra xem thứ, anh ấy gây họa lớn rồi!” “Sh? Chuyện gì thế?” Tất cá mọi người xì xào.
Vì tò mò nên tất cả cũng cùng ra xem.
Cả bà cụ cũng đi theo, Bình thường Tô Mộc Dương làm việc rất thận trọng, nếu chuyện bình thường thì anh ta sẽ không như thế.
“Trần Hạo, chúng ta cũng đi xem đi!” Tô Đồng Hân hỏi.

Trần Hạo gật đầu cư:   Đợi lúc Trần Hạo tới đó thì người nhà họ Tô đã vây quanh cả rồi.

Sau đó nghe thấy tiếng Tô Mộc Dương giái thích: *Ba, thật sự con không cố ý đâu, đều tại öng bảo vệ này cả, ông ta cứ nói lùi lũi lùi mãi nên con mới tông trúng chiếc xe này!” “Chiếc xe này là mẫu đắt nhất cuả Lamborghini. Đụng kiểu này chắc cũng phải tổn bảy tám trăm nghìn tệ, vì đèn trước xe đã bị tông hỏng rồi” €6 họ hàng nhận ra chiếc xe này nên hô lên kinh ngạc.
“Người lái chiếc xe này chắc chẩn thân phận không đơn giản, bảy tám tăm nghìn cũng có thể bồi thường được nhưng có thể đắc tội với nhân vật lớn. Mọi người xem đi, đây là xe người ta mới mua đấy!” “Mọi người mau nhìn đi, ở Kim Lãng chúng ta, cậu ấm nhà ai có thể lái chiếc xe.
thể thao một hai chục triệu thế này?” Mọi người xôn xao tháo luận.
Trần Hạo đứng bên ngoài nghe thì trong lòng sốt sắng không thôi.
‘Đệch, xe minh đỗ ở đây, không phải chiếc bị tông là Reventon cúa mình đấy.
chứ? ‘Vừa chen vào xem thì Trần Hạo buồn muốn khóc.
Quả nhiên là chiếc xe yêu quý của mình.
Thân xe không sao, bị tông thế này chỉ xước vải đường, chú yếu là đèn phải phía trước bị tông nát rồi!   Một chiếc đèn phải trước xe không đắt cũng không rẻ, cộng thêm mấy vết xước kia nữa thì cũng tầm tám trăm đến triệu tệ.
Nhưng đúng như lời người kia nói, đây là xe mới của anh mà.
Bà cụ cũng sốt sng không thôi: ‘Mộc Dương, sao cháu lại bất cẩn thể này, ông bảo vệ này rõ ràng là một người nói lập mà cháu cũng không nghe ra. Bây giờ’ thì hay rồi, không những chúng ta phải bồi thường gần cả triệu tệ mà còn có thể đắc tội với cậu lớn nữa!” *Anh Dương, bà nội! Lần này có thể chúng ta thật sự gây chuyện lớn rồi, chúng, ta không thể đắc tôi với chủ nhân của chiếc xe này được đâu!” Đỗ Tỉnh đứng một bên kéo tay Tô Mộc Dương.
‘Cô ta hiểu rõ điểm lợi hại trong đó.
“Đỗ Tỉnh, sao cháu nói như vậy? Cháu biết chiếc xe này của ai?” cụ vội hỏi, “Dạ vâng!” Đỗ Tinh gật đầu thật mạnh: ‘Vừa nãy cháu chụp ảnh này đăng trên nhóm nhân viên công ty chúng cháu, vì nhân viên trong cửa hàng chúng cháu trước đây có người từng làm bên Lamborghini. Anh ấy nỏi mấy ngày trước chiếc xe này được bán ra, giá bán là mười tảm triệu, Là một cậu lớn đã mua, nghe nói hôm đi mua xe, Giám đốc của cửa hàng cũng phải đi theo sau lưng, cậu ấy, vô cùng kính nể, thậm chí Giám đốc kia còn tỏ ra khả hèn mọn nữa!” *Ngoài ra, mọi người có biết Giám đốc khu Kim Lãng của Lamborghini là ai không? Chính là Vương Cường!” Đố Tinh cũng nói một cách vô cùng cung kính.
*Đúng thật là ông Vương Cường, đến ông ấy mà còn cung kính với cậu chủ lớn mua Xe này đến vậy sao?” “Giám đốc Vương Cường có thể làm ăn phát đạt ở Kim Lăng như vậy chính là nhờ mổi quan hê với cậu chủ đó, thực lực võ cùng mạnh mẽ!” Nói như vậy, bà cụ càng lo lắng hơn.

“Vậy chúng ta mau đi đi, đợi cậu chủ kia tới thì phiền phức lớn rồi!” Bà cụ hoảng loạn nói.

‘Bà lăn lộn trong đời đã nhiều năm, bà hiểu rất rõ, đắc tội với gia tộc lớn sẽ có.
kết cục như thế nào, sẽ liên lụy đến cả dòng họ đó! Bà nội, không đi được đâu! Bây giờ khắp nơi đều có camera” Tô Dĩnh Đường Nhiên đều khuyên.
Nói thật, bây giờ Tô Dĩnh không thể nào rời mắt khỏi chiếc siêu xe này, thậm chí cô ta còn hoang tưởng đến lúc mình ngồi vào trong xe.
Nếu bạn trai mình Lý Kiến Nam có thể có được chiếc e này thì tốt biết bao! Nhưng mãi mãi cũng đừng mơ.
‘Còn về Đường Nhiên, bây giờ suy nghĩ của cô ấy càng quá đáng hơn, đó chính là cô ấy muốn đợi chủ nhân của chiếc xe này tới.
Chiếc siêu xe hai mươi triệu, cho thấy người này chắc chắn là con nhà thế phiệt.
‘Có phải điều này cho thấy có phải mình đã gần với dự liệu của minh thêm một bước rồi không? ‘Cho dũ chút nữa chỉ giao tiếp được với cậu chủ kia nứa phút thõi thỉ cũng xem.
như là tiến bộ vượt bậc rồi! “Haiz, tìm một người đi đón Tiểu Sở trước đi! Tiểu Dĩnh với Tiểu NI chúng ta không thể đi, nếu không đi thì còn được, nếu đi rồi mới thật sự gây r4 chuyên lớn!”   Bà cụ nghiêm túc nói, bà cảm thấy mình sắp giả đến hồ đồ rồi.
“Bà nội, cháu cũng muốn đi đón, nhưng cháu không dám đi!” Tô Mộc Dương nuốt ngụm nước bọt nói.
*Không sao, anh đi đón đi, bà nội, mọi người cũng quay về tiếp tục tổ chức tiệc đi. Chiếc xe này, tông tồi thì cũng thôi, không sao cải” Ngay lúc nảy, một giong nói vang lên sau lưng mọi người.
Đương nhiên là Trần Hạo nói rồi.
Trần Hạo nói xong câu này thì đi tới trước xe xem thử, Thật lòng, nói không xót xe thì hoàn toàn là nói dối.
Những bây giờ có thể thế nào, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn đang trong tiệc mừng thọ của bà nội Tô Đồng Hân nữa Nếu đòi họ đền thì chắc chắn làm mất mặt Tô Đồng Hãn.
Hơn nữa, chính anh cũng ngại.
Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Thế nên Trần Hạo đành bảo họ ai nên làm gì thì đi làm nấy, còn mình thì chuẩn bị đến cửa hàng 4S để sửa xe.

“Cậu tưởng cậu là ai thế? Cậu nói không sao thì không sao à?” “Người không biết còn tưởng cậu là cậu Trần của Kim Lãng nữa đấy, đợi đến.
lúc cậu đến được trình độ đó rồi hãy nói nhé!   *Đúng thế, nếu chúng tôi đi thì chính là gây chuyện xong bỏ trốn, hơn nữa còn.
gây chuyện lớn bồi thường nhiều tiền thế này mà bỏ trốn thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm không nhỏ đâu, không có chút kiến thức pháp luật nào hết!” Ngay tức khắc, một đám anh chị em họ cô dì chú bác của Tô Đồng Hân bắt đầu mỉa mai Trần Hạo.

‘Đặc biệt là Tô Dĩnh, lạnh mặt nói: “Thằng nhà quê không hiểu đời, mọi người nói pháp luật với cậu ta làm gi?” “Được rồi, đừng nói cậu ta nữa, cậu ta chả giúp được gì đâu, có sức thì mọi người mau móc nối quan hệ, xem thứ chuyện nảy nên giải quyết thế nào” Đường Nhiên thờ ơ liếc Trần Hạo một cái rồi kéo chú đề về lại với chiếc xe.
*Tiếu Nhiên nói đúng, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì trốn tránh không phải cách.
Haiz, nếu không được thì bà liên hệ với Lương Xứ ở hiệp hội quản lý kinh doanh thử, xưa ông ấy có chút quan hệ với ông nội của các cháu, nói không chừng ông ấy có quen biết với cậu chủ này!” Bà cụ nói.
Không ít người bắt đầu gọi điện thoại liên hệ khắp nơi.
Lý Kiến Nam cũng không chịu thua, xem thử có thế nhờ vả được gì trong những người mình quen biết để tìm hiểu về lai lịch cúa chủ nhân cúa chiếc xe nây hay không.
Trần Hạo cười khổ lắc đầu.
Cứ thể này thì sẽ khiến mọi người đều lúng túng. Haiz! Anh lại thở dài một hơi rồi lấy chia khóa xe ra.
Tít tít ‘Vang lên hai tiếng.  Đèn xe sáng lên.  A Tất cá mọi người đều giật mình.

‘Sau đó thì nhin thấy Trần Hạo chậm rãi đi tới Lại ấn một lần nữa.
Động cơ gầm lên hai tiếng.
Lamborghini phát ra tiểng máy móc, nóc xe tự động mở ra khiến chiếc xe trở.
thành xe thể thao mui trần.
“Trần Hạo đến bên ghế lái lấy chai nước khoảng đang uống dở của minh ra.
Thật sự anh khát muốn chết rồi.
Ực ực mấy tiếng rồi mới lau miệng: ‘Cháu nói rồi, không có chuyện gì lớn, mọi người bận gì thì cứ đi làm đi?”   Nhưng chẳng một ai trả lời Trần Hạo, những gì anh nghe thấy là sự vắng lặng như tờ.
“Cạchl” Lúe này, Lý Kiến Nam đang định gọi điện thì không cầm vững điện thoại khiến nó rơi thẳng xuống đất.
Ưeue! Tô Kỳ và cô bạn gái đứng bên đều nuốt nước miếng ừng ực.
Ngực của Tô Dĩnh thì phập phồng không thôi, miệng hơi há ra cho thấy nội tâm.
cô ta bây giờ đang dậy sóng dữ dội.
Đường Nhiên đứng ngay bên cạnh Trần Hạo, lúc này, ánh mắt phức tạp cộng với kinh ngạc nhìn anh.
Bà cụ cũng ngây người ra.
Tất cá mọi người đều ngơ ngác.
“Chiếc xe này… là của Trần Hạo ả?^ Không biết ai là người dẫn đầu phá vỡ không khi yên tĩnh.
Nói đúng hơn là không biết ai là người đại diện hỏi ra sự kinh ngạc trong lòng tất cả mọi người.

Tô Đồng Hân cũng võ cùng kinh ngạc: “Trần Hạo, chiếc xe này của cậu à?” *Đương nhiên là của tớ rồi, đã nói với cậu rồi mà, mấy hôm tới sẽ đưa cậu đi hóng mát vải vòng!” Trần Hạo nói.
Tô Đồng Hân đã nhớ ra rồi. Là hôm thị, lúc Trần Hạo đưa mình về ký túc xá đã nói mấy hôm tới sẽ đưa cô.
đi chơi khắp nơi bằng siêu xe.
Lúc đó mình trả lời là, được tớ đợi đấy! Hơn nữa Trần Hạo còn nói gì? Đó chính là cậu ấy thật sự là cậu ấm con nhà giâu.
Minh trả lời lại là, cậu Trần, tớ sẽ đợi đến ngày đó.
Lúc đó Tô Đồng Hân chỉ đùa vui thôi, phụ họa theo lời đùa giỡn của Trần Hạo.
Nhưng bây giờ, lúc Trần Hạo mở cửa xe của chiếc xe thể thao Lamborghini, Tô Đồng Hãn cám giác như mình nằm mơ vậy.
“Trần Hạo, chiếc xe này của cậu thật ä? Tôi không tin, không tin, không tinJI” Bảy giờ Tô Dĩnh mới hoàn hồn, cảm thấy mặt mình đau rát, đau đến muốn cuồng.
Trần Hạo, cậu là một thằng nghèo mạt, một thẳng mạt hạng trúng vé số mà thôi.
Sao có thể mua nổi   lếc xe quý giả thể này? Mười tám triệu tệt “Thì phái xứng với thân phận thế nào? Không thể nào Cô ta xông qua, không khách khí mà lục lọi tìm giấy tờ xe.
“Tạch!” Sau khi nhìn xong, toàn thân Tô Dĩnh cứng nhắc, giấy tờ xe rơi thẳng xuống đất.
Cả người ngây ra.
“Không xem thì thôi, sao lại vứt xuống đất thế!” Trần Hạo bất lực cười khổ.
*Lã một số người nào đó không hiểu biết, ba mẹ đều như thể, không hiểu biết gì sất Tiểu Hạo, nhanh nói với cô xem, cháu quen biết với Đồng Hân nhà cô từ lúc nào thế?” ‘Vương Tuệ Mẫn chạy sang nhặt giấy tờ xe lên nhìn rồi sắc mặt lập tức rạng rỡ lên kéo cổ tay Trần Hạo.
‘Thân mật hệt như với con trai ruột của minh vậy.
cô, chúng cháu học lái xe nên quen nhau!” Trần Hạo nói.“Ha ha, cô đã nói mà, đương nhiên mắt nhìn người của Đồng Hân chúng ta rất tốt. Thật ra, Tiểu Hạo à, lúc đầu cô nhìn cháu một cái thôi là đã thẩy cháu không đơn giản rồi, Trang Cường Vương Dương gì đó sao bì kịp được!   Lời khen này khiến Trần Hạo ngại chết đi được.

Lúc trước chưa biết mình là ai, là ai đã đuổi mình ra khỏi nhà thế! “Đúng vậy Tiểu Hạo, khụ khụ, chuyện này thật có lỗi quá, cháu xem Mộc Dương đã tông hư xe cháu rồi:   Bà cụ lúc này mặt mày cảng rạng rỡ.
Đi tới trước mặt Trần Hạo cười nói ‘Vừa nấy tông xe thật sự khiến bà lo chết đi được.
Nhưng mà sao? Chủ của siêu xe lại là cháu rể của mình.
“Tóm lại, ngoài sổ ít người không thể chấp nhận được sự thật Trân Hạo là con nhà tài phiệt thì những người còn lại đều nói chuyện thêm nhiều với Trần Hạo.
Nhưng vì muốn nhanh chóng đi sứa xe nên Trần Hạo không đợi tới khi kết thúc buổi tiệc mừng thọ đã chuẩn bị đi rồi.
“Trần Hạo, chiều tớ đến trường, hay là tớ đi sửa xe với cậu luôn nhé?” ‘Tô Đồng Hân xinh đẹp nói.
Hôm nay cô ấy có bất ngờ, có vui mừng.
Nói tóm lại, một cám giác phấn khởi đến lạ lùng.
“Được thôi, vừa hay tở sang kéo cậu đi dạo vải vòng luôn! Lên xe!” Tuy nói là mừng thọ, nhưng Tô Đồng Hãn có thể cùng ra ngoài chơi với Trần Hạo có thể xem là món quà mừng thọ tốt nhất dành cho bà cụ rồi.
‘Sau khi đi, Trần Hạo lái xe trên đường.
“Trần Hạo, cậu thật sự là con nhà giảu à? Được lầm, trước nay cậu luôn lừa tới à? Đúng rồi, cậu đừng nói với tớ cậu thật sự chính là cậu Tiần đỉnh cấp của phố thương mại Kim Lãng đấy nhé?” Ngồi trong xe, Tô Đồng Hãn tò mò hỏi.
Trần Hạo cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Anh chính là cậu Trần mà bọn họ mặc định đó.
Nhưng có cần phái công khai toàn bộ thân phận của mình không? Như thế thì chỉ có một kết quả đó chính là anh không thể nào tiếp tục học ở trường này được nữa.
Vi thế Trần Hạo quyết định không thừa nhận.
Anh lắc đầu nói: “Vậy cậu mong mình là cậu Trần hay không mong?” *Không mong! Vì nếu cậu là cậu Trần th chúng ta không cùng một thế giới, tớ sẽ mất cậu bạn thân như cậu mất!”“Ha ha, tớ không phái, hơn nữa, cậu Trần kia sao có thể lái loại xe mười hai mươi triệu tệ này được. Hơn nữa cậu nhìn tớ đi, nếu không phải hôm nay cậu chọn áo quần cho tớ thì tớ còn không biết mặc đẹp thế này đâu!” *Tớ chỉ là trúng số, trúng được rất nhiều tiền ấy” Trần Hạo lấp liếm cho qua.
*Phù, nói cũng đúng, như vậy cậu vẫn là bạn thân của tớ rồi, Trần Hạo!” Tô Đồng Hân cười nồi.
Trần Hạo phát hiện tuy Tô Đồng Hân rất thông minh nhưng cô ấy hoàn toàn không hề nghĩ vấn đề theo chiều hướng phức tạp.
Nếu là những cô gái khác thì chắc chắn sẽ hỏi tới cùng.
Nhưng Tô Đồng Hân thì khác, sau khi biết anh không phái là cậu Trần thì không hỏi thêm gì nữa.
Đoán chắc trong mắt cô, dù Trần Hạo giàu có hay không thì đều như nhau.
Sau đó, Trần Hạo lái xe đến cửa hàng 4S, đương nhiên Vương Cường sắp xếp.
đội ngũ chuyên nghiệp nhất để sửa chữa xe cho anh rồi.
Nhân dịp này, Trần Hạo cũng vừa hay dẫn Tô Đồng Hân ra ngoài đi dạo.
“Tớ đi mua cho cậu ly trà sữal” Đi mãi thì nhìn thấy bên đường có một tiệm trà sữa.
Trần Hạo cười nói.
“Ha ha, không cần đâu, còn nhớ tớ còn nợ cậu một ly trả sữa không. Hôm nay tớ mời, cử xem như tớ nhờ cậu giả làm bạn trai là tớ nợ cậu!” Tô Đồng Hân nhớ tới trà sữa là lại nhớ tới lần đầu hai người biết nhau, Ngay sau đó liền đi tới quán trà sữa.
“Trần Hạo cũng không nói gì, vậy thì mình đứng đợi thôi, nhưng cậu nợ tớ trả bảng ly trả sữa thì không đủ đâu nhé! Ngay lúc này, đứng bên đường đợi Trần Hạo đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, “Cứu mạng với, cứu với!” Trần Hạo quay đầu nhìn thì thấy không xa phía trước là sông hộ thành của thành phố Kim Lãng, một người phụ nữ đang la hét như điên.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN