Mở Mắt Thấy Thần Tài - Chương 77 +78
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
607


Mở Mắt Thấy Thần Tài


Chương 77 +78


Trần Hạo nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng căng thẳng.

Anh vội chạy sang đó.
Bên phía sông hộ thành rất hoang vu, dù sao bên đó cũng chẳng có công viên hay gì.
Người phụ nữ kia như đã khóc rất nhiều, cả người thì ướt sũng, Lúc nhìn thấy Trần Hạo thì như sắp quỳ xuống: ‘Nhanh nhanh, xin cậu cứu con gái của tôi với!” ‘Gương mặt cô ta rất xinh, hơn nữa nhìn ăn mặc đeo trang sức, có vẻ thân phận cũng không đơn giản.

‘Cô ta cuống quýt chí xuổng sông, Trần Hạo liền thấy một cô bé đang giãy giụa dưới nước.

Rất rõ ràng, con gái cõ ta bị rơi xuống nước, cô gái này chạy xuống cứu nhưng cô ta lại không biết bơi nên mới nhếch nhác lên cầu cứu.
Trần Hạo thấy động tác của cô bé dần dần cứng đờ lại.
Biết là còn không cứu thì không kịp nữa.
Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc nhảy xuống sông.
Nhà Trần Hạo, trước đây ở trong thôn ở huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ: nhỏ Trần Hạo đã biết bơi rồi.
‘Cũng may là khúc sông chỗ này cũng không quá sâu.
Thêm cô bé kia cũng đã từng được học kỹ thuật bơi cơ bản nên được xem là không có nguy hiếm gì nữa, Trần Hạo cứu được người lên bờ.
Lúc ôm cô bé lên thì cô bé sặc nước, mặt bị sặc đến đỏ cả lên.
Mẹ cô bé đau lòng muốn chết, cứ vỗ lưng bé suốt, còn không quên cảm ơn Trần Hạo! “Gọi 120 trước đãt”   “Đúng vậy, bé nhỏ quá, ôi chao, người làm mẹ như cô cũng chẳng ra gì, sao có thể để con ra bở sông chơi mình thế?” Mấy người dân xung quanh nghe tiếng cũng chạy sang.

Gọi điện thì cũng phải gọi, cũng có vài chị quở trách người mẹ trẻ này.

“Đừng trách mẹ cháu, cô chú ơi, đừng trách mẹ cháu, là do Tiểu Điềm tự muốn tới bên sông để thả thuyền ước nguyện, không phải do mẹ đâu ạ!” Cô bẻ nhỏ nghe mẹ bị quở mâng thì vội vàng vừa khóc vừa giải thích.
“Thật là một đứa bẻ ngoan ngoãn!” “Đúng đấy, đúng là rất ngoan, bả mẹ trẻ này, cô phải trông con cho cẩn thận nhê, nếu không phải cậu này vội chạy sang thì không biết hậu quả thế nào đâu!”   *Cậu bạn, được lắm đẩy!” Mấy người dân nhìn Trần Hạo ướt như chuột lột thì khen không ngớt lời.
Bà mẹ kia cũng vôi vàng kéo bàn tay yết! ớt của Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Hạo.
“Cậu bạn ả, thật sự cảm ơn cậu quá, cậu tên gï? Nhà ở đâu?” Cô ta xín địa chỉ đế cảm ơn Trần Hạo.
Sao Trần Hạo không biết được, nhưng cứu người mà, Trần Hạo tin rằng đa số người gặp phải trường hợp này đều sẽ cứu, Nên lập tức xua tay.
“Không sao, không sao, chị nhanh đưa bé đi bệnh viện đi!” Trần Hạo vừa nói vừa định đi.
“Anh à, chúng ta còn gặp lại nhau không ạ?” Bẩy giờ Tiểu Điềm hơi yếu ớt nói.
‘Vừa nãy cô bẻ cảm thấy mình sắp chết rồi nên rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó, Trần Hạo không màng gì cả nhảy xuống, khiển cô bé nhỏ một lần nữa nhìn thấy được hy vọng.
Sau đó, cô bé khẽ hỏi.
“Sẽ gập!” Trần Hạo không muốn khiến cô bé thất vọng, sau khi cười xong thì không quan tâm đến tiếng gọi của bà mẹ trẻ đó mà đi luôn.
Chuyện này, chính là một bước đệm.
Lại nói, Trần Hạo trở lại bên đường.
Bấy giờ đã là hai mươi phút sau rồi.
Tô Đồng Hân chắc phải mua xong trà sữa từ lâu rồi.
Nhưng tới bên đường thi không thấy Tô Đồng Hân đâu cả.
ồ? Lâu vậy mà chưa mua xong à? Lấy điện thoại ra xem thì thấy ướt sững, đã ngấm nước tắt máy mất rồi   Chắc không phải Tô Đồng Hân gọi mình về cửa hàng 4S rồi đấy chứ? n thoại cho mình không được nên một Anh vào tiệm trà sữa xem nhưng không thấy.
Trần Hạo chỉ đành chuẩn bị về 4S để tìm.
‘Vừa hay, lúc này Vương Cương gọi điện đến.
Để nói với Trần Hạo xe đã sửa xong rồi Hơn bốn mươi phút, dưới bàn tay của những kỹ thuật sư dày dặn kinh nghiêm, thay hết những linh kiện bị hư là điều dễ dàng.
“Đúng rồi, Giám đốc Vương, cô gái đi cùng với tôi về chưa?” “AI Vẫn chưa! Ra ngoài với cậu xong thì chưa về! Sao thế cậu Trần, đã xáy ra chuyện gì rồi? Nếu có chuyện gì cậu cứ dận dò!” *Cảm ơn Giám đốc Vương, không có gì, không có gi!” Cúp máy xong, Trần Hạo thấy khó hiểu, kỳ lạ, rốt cuộc Tô Đồng Hân đi đâu rồi? ‘Về nhà thì không thể, không đợi được mình thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi về một mình.
‘Ở đây không có, cửa hàng xe cũng chưa về.
Cô ấy đi đâu được? Trần Hạo đi tìm xung quanh nhưng cũng không tìm được.
Mãi đến một giờ sau, Trần Hạo đã bắt đầu mồ hôi nhễ nhai rồi.
T6 Đồng Hân ra ngoài cũng với mình, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Vi những khả năng khác đều bị Trần Hạo loại trừ cả rồi, hơn nữa Trần Hạo cũng đã chờ đợi ở quanh đây lâu như vậy rồi.
Đầu không thấy bóng dáng Tô Đồng Hân đâu.
‘Càng nghĩ Trần Hạo càng thấy mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều.
Trần Hạo dứt khoát về cửa hàng 4S, xem thử có thể mở nguồn điện thoại lên được không.
Quân quại một buổi, cuối cùng cũng mỡ được.
Nhìn thông báo, đúng là Tô Đồng Hãn đã gọi anh rất nhiều cuộc, còn gửi cả tin nhắn nữa, Nhưng đúng lúc điện thoại anh tắt máy mất.
Trần Hạo vội vã gọi lại nhưng Tô Đồng Hân lại tắt máy mất.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này! Trần Hạo hoàn toàn mất bình tĩnh! Sau đó anh gọi về nhà Tô Đồng Hân nhưng cô ấy vẫn chưa về! Xây ra chuyện rồi! “Trần Hạo chợt ngẩng đầu lên.
‘Chuyện bây giờ càng lúc càng không đúng rồi.
“Giám đốc Vương, ông có quen biết quản lý bên quán trả sữa kia không? Tôi muốn xem camera! Phải nhanh lên!” Trần Hạo đứng bật dậy.
Sau khi Trần Hạo về, Vương Cường vẫn luôn tú trực bên cạnh.
Trước mắt thấy bạn gái của cậu Trần có lẽ đã xảy ra chuyên thì ông ta nào dám.
châm trễ.
Vội vã gật đầu nói có quen rồi cuống quýt dẫn Trần Hạo tới quán trà sữa kia.
Mở camera ra hi Trần Hạo mới xem được từ đầu đến cuối sự việc.
Chuyện kế tử hai giờ trước.
Tô Đồng Hân mua xong trà sữa đi ra thì không thấy Trần Hạo đầu.
Cô ấy vôi gọi điện cho Trần Hạo.
‘Nhưng điện thoại của Trần Hạo lại tắt máy.
“Tô Đồng Hân rất lo lắng.
Cô đứng một mình ở đó đợi tầm mười phút mà Trần Hạo vẫn chưa về.
Ngay lúc đó, một chiếc Passat màu đen dừng lại bên cạnh Tô Đồng Hân.

Đồng thời, một chàng trai trẻ đội mũ bước tử trên xe xuống.
“Có phải có là Tô Đồng Hân không?” Chàng trai kía cười hỏi.
Tô Đồng Hân gật đầu: “Anh là?” *Ö ồ, tôi là tài xế DD mà cậu Trần – Trần Hạo đã gọi tới, anh ấy báo tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ấy đã đi trước rồi, bảo tôi đưa cõ đến tiểu khu Vân Quýi” Chàng trai đội mũ lưỡi trai kia cười nói.
‘Đồng thời còn cẩn thận nhìn về phía sông hộ thành.
*Š, thế cảm ơn anh, tôi gọi lại cho Trần Hạo một cuộc nữa đã. Sao cậu ấy lại tắt máy thế?” Nói thật, lũc người đàn ông này nói ra tên Trần Hạo, lại gọi đúng tên minh, Tô ‘Đồng Hân không nghĩ gì nhiều.
Nhà Trần Hạo làm gì thì Tô Đồng Hân không biết, nhưng cậu ấy đi vội như vậy thì chắc chản là có chuyện. Lại không yên tâm mình nên mới gọi điện đặt xe cho mình, Lại thêm người đàn öng này biết nhà mình ở tiểu khu Vân Quý, xem ra chắc là Trần Hạo nói với anh ta.
Thế nên Tô Đồng Hân không nghỉ ngờ gì nữa.
Nhưng không liên lạc được với Trần Hạo cũng khiến Tô Đồng Hân cám thấy bất an Kết quả gọi mãi nhưng cũng Không gọi được.
“Cô Tô Đồng Hân, cô có đi hay không? Tôi vẫn còn một khách đang đợi nữa.
đấy!” Tài xế giục.
“Ði đi đi đit Anh đưa tôi về nhà trước đi!” Tô Đồng Hãn cũng ngại để người ta đợi nên lên xe.
Trong lòng cô hơi giận Trần Hạo, làm gì thế, nói đi là đi, chẳng thèm gọi cuộc nào.
Chẳng lẽ mình không biết gọi xe à.
Xe cứ thể lái đi khói.
Mười phút sau khi xe đi khói.
Trần Hạo mới mang áo quần ướt sững trở về chỗ đó.
*Dừng! Quay ngược video lại! Phóng to mặt tài xế kia lên chút” Xem đến đó, Trần Hạo kêu lên.
Chủ của tiệm trà sữa cũng không biết người này có thân phận thế nào, tóm lại thấy Giám đốc Vương Cường cũng khúm núm trước anh nên cũng không dám chậm trễ.
Theo lời dặn đò của Trần Hạo, quay ngược lại phóng to hình lên.
Trần Hạo nhìn chấm chủ người tài xế đó.
Tuy anh ta kéo mũ xuống khả sâu hơn nữa bên mép vẫn còn ít râu mới mọc.
Nhưng Trần Hạo vẫn nhận ra.
Là anh ta?
Ninh Phàm! Sau khi Trần Hạo phóng ta hình ảnh lên chụp lại thì người trên hình chính là Ninh Phàm của nhà họ Ninh.
Vi Ninh Phàm này có ngụy trang đến thế nào cũng không che được nụ cười thường hiện bên mép miệng anh ta.
Lúc đầu, có thể nói Ninh Phàm là một người xúc tác khiển anh và Dương Hạ.
chịa tay,   Hơn nữa, từ khi bắt đầu trong tiệc sinh nhật của Mã Hiểu Nam, sau đồ là ở’ quán karaoke Đế Hoàng, Ninh Phàm này luôn đối đầu với anh, trong lúc tức.

giận anh đã gọi điện cho Lý Chấn Quốc bảo ông ấy dạy dỗ cho anh ta một trận   Kết quả chuyện này bị chị anh biết, sau đó không phải là dạy đỗ nữa mà là khiến nhà anh ta tán gia bại sản luôn.
Sau cùng, Ninh Phàm đứng trước cổng sơn trang suối nước nóng bị người ta kéo đi.
Từ đó về sau nhà họ Ninh lụn bại, giao nhà hàng Minh Hoàng ra, bây giờ giao cho nhà Trang Cường kinh doanh.
Có thể nói là trong một đêm, Ninh Phàm từ một cậu ấm nhà giàu biển thành một tên nghèo mạt hạng Hơn nữa, anh ta không biết đã xáy ra chuyện gì mà đã trở thành như thế này.

Nhưng bây giờ… sao Ninh Phàm lại bắt cóc Tô Đồng Hân? Trần Hạo nghi ngờ.

Đơn giản chỉ là bắt cóc? Để tống tiền thöi? Nhìn thế này, hình như không phải vậy.
Rất rõ ràng, anh ta đã nói chuyện với Tô Đồng Hân, lại còn khiến cô ẩy tin tưởng niên sau cùng mới lên xe của anh ta.
Hơn nữa, Trần Hạo còn chú ý được một chỉ tiết.
Đó chính là ánh mắt cúa Ninh Phàm lúc nói chuyện với Tô Đồng Hán luôn nhìn Về hướng của anh.
Giống như lo lắng anh sẽ đột ngột quay về.
Nói như vậy, Ninh Phàm này có âm mưu từ trước? Hơn nữa còn bắt cóc để đổi phó với anh? Nếu Ninh Phàm biết được nhà anh ta phá sản là vì anh thì anh ta bắt cóc để.
nhằm vào anh thì mọi chuyện đã thông.
Nhưng cho dù thể nào, dường như Trần Hạo có thể xác định, bây giờ Tô Đồng Hân đang gặp nguy hiểm, võ cũng nguy hiểm! Trần Hạo đang đau đầu nghĩ cách đối phó.
Thì điện thoại của anh đổ chuông.
Là một sổ lạ gọi đến.
Trần Hạo lập tức bất máy: “Ha ha, Trần Hạo, ð, không, phải gọi mày là cậu Trần mới đúng, mày còn nhớ.
tao không?” Bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng và đắc ý.

“Ninh Phàm, quả nhiên là anh!” Trần Hạo vừa nghe thấy giọng là nhận ra ngay.

*Không sai, không ngờ còn được cậu lớn như mày nhớ đến, ha ha, đúng là kịch vui đấy. Trần Hạo, trước đây mọi người đều tướng mày là một thằng nghèo mạt hạng, như cuối cùng thì sao? Mày là con nhà giàu, hơn nữa còn là chủ của cả khu phố thương mại Kim Lãng, tao thấy ba tao ngầu nhưng ông ấy chẳng qua cũng chỉ là chân sai vặt cho mày thôi! Nếu không phải sau này lúc tao muốn trá thù Lý Chấn Quốc, lén nghe được ông ta gọi điện thoại cho mày thỉ có nằm mơ tao cũng không ngờ được, người khiến nhà tao phá sản chí bằng một câu nói lại là mày!” “Nhưng cậu Trần, mày có tiền nhiều thế, sao lại so đo với tao làm gì thế? Không sai, tao bảo Lục Thần tán con bạn gái mày là tao sai nhưng mày khiến nhà tao.
phá sản, khiến tao không còn gì cả! Mày tần nhắn quát” Trần Hạo thán nhiên nói: “Thật ra mới đầu tôi cũng cảm thấy khá tân nhân, nhưng bây giờ, ngược lại tôi không còn thẩy tàn nhắn nữa rồi!”   “Ninh Phàm, dù nói thế nào thì đây cũng là ân oán giữa hai chúng ta, Đồng Hân võ tôi, anh thả cậu ấy ra, tôi sang tìm anh! Điều kiện thể nảo tôi cũng đồng ý!” “Hứ, Trần Hạo, mày mạnh miệng lãm! Đúng là tao nhầm vào mày, Vốn dĩ tao muốn lái xe rồi cũng chết với mày, nhưng tao nghĩ như vậy chẳng có ý nghĩa gì nữa! Ha ha, huống hồ, bây giờ có một cô gái xinh đẹp như thế này ở bên cạnh.
tao, vui về một chút cũng thật rất đáng giát Trần Hạo, cô ta là bạn gái của mày chữ gì, nào nào nào, nghe thử giọng của cõ ta nhé?”   “Trần Hạo, cậu đừng qua đáy, hẳn là một thắng điên!” “Đừng tới đây! Huhuhu…” Tiếng vừa khóc vừa ré của Tô Đồng Hãn truyền qua.
Trong lòng Trần Hạo lo lắng không chịu được.
Cho dù anh và Tô Đồng Hân là một cặp đôi giả yêu nhau nhưng Tô Đồng Hãn đi với mình ra ngoài.
Hơn nữa, Ninh Phàm vì báo thù anh nên mới bắt cóc Tô Đồng Hân.
Nói đi nói lại đều là vì mình.
“Trần Hạo, muốn cứu bạn gái mày thì tới tòa Lạn Vĩ ở phía Nam của thành phố gập tao, đưng nghĩ tới việc gọi cho đám người Lý Chấn Quốc, vô dụng thôi, đợi lúc bọn họ tới thì sẽ chỉ nhìn thấy anh tao và bạn gái mày chủng chết thôi! Trong vòng một tiếng đồng hồ, mày nhanh tới gặp tao!” “Tút tứt Ninh Phàm nói xong thì cúp máy.
‘Sắc mặt Trần Hạo hơi trắng bệch.
Xem ra giống những gì anh đoán, thân phận cúa anh bị bại lộ khiến Ninh Phàm.
chú ý, sau đó anh ta điên cuồng lên kế hoạch trả thù mình.

.Có thế khẳng định rằng bây giờ tên này có thế làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng chỉ dựa vào năng lực của mình anh thì không đủ.
Chuyên này đúng là phải tìm Lý Chấn Quốc để ông ấy nghĩ cách.
Sau đó, Trần Hạo gọi điện thoại kể chuyện này với Lý Chấn Quốc, ông ấy đương.
nhiên vô cùng chú tâm.
Đồng thời còn căn dặn kỹ lưỡng rằng mọi chuyện phải đợi ông ấy đến rồi bàn tiếp.
Bảo Trần Hạo nhất định không được hành động xốc nổi, nếu chuyện hôm nay khiến Trần Hạo mất đi cọng tóc nào.
Thì Lý Chấn Quốc ông ấy có thể tử chức rồi, ä không, từ trần luôn! Nhưng Trần Hạo không đợi ông ấy nói xong đã cúp máy.
Vội vàng về cửa hàng 4S với Vương Cường rồi bảo ông ta ở đây đợi Lý Chấn Quốc.
Anh phải đi trước.
*Ối! Đây không phải là Trần Hạo sao?” “Đệch, đúng là cậu ta thật Cậu ta tới cửa hàng Lamborghini làm gì thế?”
“Nghe nói cửa hàng đang tuyển nhân viên bán hàng, không phải tên này tới ứng tuyển đấy chứ? Lê nào cậu ta không biết cửa hàng yêu cầu khí chất của người ứng tuyển phải vô cùng cao sao?”   “Đúng thế, nhìn cậu ta đi, cho dù trúng vé số th cũng cái vẻ nghèo mạt đó, nhìn khiến người ta buồn nôn! Khinh!” Không ngờ Trần Hạo vừa bước vào.
Thì đã nghe một tràng mỉa mai.
Bây giờ lòng Trần Hạo vô cùng rối rắm, chỉ liếc cái rồi thôi.
Là Trang Cường, theo đó là bạn của anh ta Lý Hạo, hai người ai cũng dắt theo một cô bạn gái xinh đẹp, đang xem xe.
‘Đáng nói là, hai người đi cùng với bọn họ lã Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên trong khoa anh.
“Ha ha, đúng là nói tào tháo tào tháo liển đến. Anh họ, vừa nãy anh mới nói với em là trước đây Trần Hạo khiển anh không vui, nếu anh nói sớm với em thì em đã kể hết mấy chuyện cậu ta đã làm cho anh nghe rồi!” Lý Niệm cười nói với Lý Hạo.
*Đúng vậy, đúng vậy đừng nói đến anh, nói ra, thời gian trước em còn mê muội tên Trần Hạo này đấy chứi Trịnh Thiên Thiên bây giờ đã yêu Lý Niệm rồi, hơn nữa còn nhờ Lý Niệm mà quen biết với Lý Hạo, đương nhiên cũng quen biết được với cậu chủ lớn như Trang Cường rồi.
Thế nên tầm mắt được mở rộng nhiều.
Thời gian trước, lúc ăn cơm với bọn Vương Dương biết được Trần Hạo có rất nhiều tiền.
Thật sự khiến Trịnh Thiên Thiên rung động, chủ động tiếp cận, hơn nữa sắp dân “Trần Hạo đi thuê phòng khách sạn luôn rồi Nhưng sự thờ ơ của Trần Hạo khiến cõ ta chán nán suốt một thời gian.
Mãi cho đến sau này, Lỷ Niệm mời tới một buổi ãn uống, Trịnh Thiên Thiên quen biết với Lý Hạo, cậu Trang thì hệt như được mở ra một chản trời mới vậy.
Thì ra, đây mới là cậu ấm thực thụ sao? Thế nên mới thấy tên Trần Hạo trúng về số kia hệt như một thắng nông cạn xấu xí, khiến người ta chỉ thấy bưồn nôn! “Trang Cường cũng lạnh lùng nhìn Trần Hạo chãm chắm.
‘Sau đó nói: “Nói không chừng người ta tiêu sắp hết tiền rồi nên vi vã tìm công việc đấy. Ha ha, kệ cậu ta đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện chiếc Reventon kia đi Nói xong thì đảm người kia vây quanh chiếc Lamborghini, đứng bên cạnh chiếc Reventon vừa được sửa xong rồi bình phẩm tỉ mi.
Nhưng bây giờ Trần Hạo lo lẳng mãi vì Tô Đồng Hãn, đâu còn để ý tới bọn họ.
‘Càng không ránh để quan tâm mấy lời mỉa mai cúa bọn họ.
Títtít ‘Vang lên hai tiếng.
Trần Hạo đẩy Trịnh Thiên Thiên đang đứng trước cửa xe ra tồi ngồi vào trong Xe.
Khởi động xong thì lao vút ra khỏi cửa hàng 4S như tên bay.
Trang Cường ngây ngốc, Trịnh Thiên Thiên đang định quát lên cũng ngây ngốc.
Nói tóm lại sáu người bọn họ đều ngây ngốc đứng đực ra đó.
Trần Hạo này lái xe đi thẳng rồi? Đây là xe của Trần Hạo? AI Sao có thế !! Trịnh Thiên Thiên cảm thấy cả đám như vừa bị người ta giảng cho cái tát: “Mau nhìn đi, người kia trộm xe rồi!” Trịnh Thiên Thiên hét toáng lên.
“Lập tức dặn dò xuống, hôm nay chúng ta đóng cửa, những nhãn viên làm việc.
dưới nãm năm đều được nghị, đồng thời lập tức đuổi hết khách hàng. Chút nữa sẽ có vải cấp dưới quan trọng của cậu Trần đến!” ‘Vương Cường cũng nhát phải để ý tới bọn Trịnh Thiên Thiên Trang Cường, mà vội dân dò thư ký, “Thư kỷ lập tức làm theo.
Còn bọn Trang Cường thì cứ đứng ngây như phỏng, không hiểu chuyện gi.
“Kết két” Đột nhiên, ngoài cửa vang lên những tiếng phanh xe gấp liên tục.
Mười mấy chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước cửa cửa hàng 4S.
Sau đó, Lý Chấn Quốc dân đầu xuống khỏi xe rồi chạy bước nhỏ gấp gáp vào trong cửa hàng…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN