Mở Mắt Thấy Thần Tài - Chương 85 + 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
686


Mở Mắt Thấy Thần Tài


Chương 85 + 86


Chương 85 : Mở mắt thấy thần tài ( cập nhật liên tục )
Ra tay đánh người đương nhiên là Mạnh Thái Như.
Không biết cô ta đến bên này từ lúc nào, đang trừng mắt giận dữ nhìn Trần Hạo: “Trần Hạo, cậu nói xem tôi bảo cậu làm việc gi, cậu bây giờ đúng là ngày càng.
không ra cái thể thống gì, báo cậu quét dọn vệ sinh, cậu lại lén trốn ở chỗ này nghịch điện thoại di động. Haizzz, cậu không biết thân biết phận hả, chỉ là trúng tờ xổ số thôi, còn đại gia thực thụ như người ta vẫn đang khiêm tốn vũi đầu mà làm việc kia kìa. Tôi nói cho cậu biết Trần Hạo, cậu không có tư cách so tiền tài với người ta, tư duy th cũ kĩ lạc hậu, những điều này đều sẽ dần tới kết cục sau cùng cậu mãi mãi không có khả năng đạt tới thành công!” Đã ăn một đòn đau, theo sau còn phái hứng chịu một tràng mảng chửi cúa Mạnh Thái Như.
Đệch mẹ nói! Nếu không phái vừa kết bạn với tài khoán wechat cá nhân cúa Mạnh Thái Như thì bây giờ Trần Hạo đã nỗi bão rồi Thế nhưng mà, nghĩ tới Mạnh Thái Như ở hiện thực đối xử với mình một kiếu, trò chuyện trên wechat lại là một kiểu thái độ khác.
Trong lòng Trần Hạo có một loại hả hê ngầm.
Thật là có hơi biến thái một xíu, nhưng loại cảm giác này thật không tồi đâu.
Trần Hạo chưa nói thêm gì, vội vàng quét tước sạch sẽ văn phòng của Mạnh Thái Như.
Sau đó nhanh nhẹn chưồn về kí túc xá.
Trên đường.
Mạnh Thái Như gửi tin nhần wechat cho Trần Hạo: “Ôi chao, bạn học Bình Phàm, em nói xem có phải có người sổ mệnh đã định trước chỉ có thế là kẻ tầm thường hay không, lớp cúa cô có một sinh viên tên là Trần Hạo, không biết em đã từng nghe đến tên sinh viên này chưa, cậu ta hả, là loại nghèo khổ vô.
dụng khiến người khác nhìn là thấy buồn nôn!” “Thể nhưng ông trời đúng là bị mủ rồi mới để cậu ta may mân trúng số, em không biết cậu ta đắc ý đến mức nào đâu, nhưng mà từ nhiều biểu hiện cho thấy cậu ta khẳng định không có tương lai xán lạn gì hết, cho dù cậu ta có cố gắng học hành đến đâu đi nữa cũng chí vậy thôi! Tức chết được, sao lại có loại sinh viên như vậy trong lớp của tôi được chứ!” Mạnh Thái Như liên tiếp gửi đi hai tin nhản biểu hiện sự bất mãn của bản thân.

Mặc dù trêu chọc cô ta rất thoải mái, nhưng nhìn đến mấy dòng này Trần Hạo.

tức giận rồi Mạnh Thái Như ơi là Mạnh Thái Như, nói gì thì nói tôi cũng là sinh viên của có, mấy năm nay có lời nào cô nói mà tôi không ngoan ngoãn làm theo.
Kết quả tôi trong cám nhận cúa có, là một sinh viên khiến cô nhìn là thấy phát tởm? “Con tiện ti!” Trần Hạo giận dữ gõ chữ trá lời lại *Ôi? Có chuyện gì rồi? Bạn học Bình Phàm, ôi, tôi biết rõ thân là một người giáo viên, tôi không nên nói về học sinh của mình như vậy, nhưng em có dịp gặp.
được cậu ta th sẽ biết, chỉ có bề ngoài có vẻ hiền lành thỏi, thật đó, ngoại trừ cái này ra cậu ta không còn điểm nào đáng nói cá” Mạnh Thái Như bị mảng cũng không dám mắng lại.
Ngược lại còn không ngừng giải thích, rất sợ khiến bạn học Binh Phàm sinh ra ấn tượng xẩu với cô ta.
Hà hà, nếu như cô ta biết được người chat với mình chính là cậu sinh viên khiến cô ta phát ói, không biết cô ta sẽ có biểu cảm gì đây? Trần Hạo cười nhạt Trá lời cho có lệ vài câu, anh liền quay về kí túc xá.
Hôm nạy là thứ sáu, không có tiết học.
Dựa theo lẽ thưởng, mấy người Dương Huy hẳn là đi cám rễ ở ngoài tiệm net rồi.
Nhưng mà, bởi vì chiều hôm nay có buổi live stream của Hàn Tư Dư, hơn nữa còn là kiểu vô cùng có thực lực.

Cho nên mọi người ai nẩy đều an vị trong kí túc xem live stream “Không có gì phải nghĩ ngờ, lần này Hàn Tư Dư khẳng định có thể leo lên đầu Bảng Ngôi sao, đệch, thu nhập tháng này ăn chắc hơn một trăm nghìn nhân đân tệ rồi, anh Bình Phàm quá giói, một cái giơ tay thôi đã đưa một nữ streamer lên đỉnh cao cuộc đòi” “Ồi, Hàn Tư Dư người ta sau này là hotgirl mạng chân chính, tiền vào như nước, nhìn lại bản thân đê anh em, còn không biết trôi xác về phương nào để thực tập! Hơ…” Vừa về đến kí túc xá đã nghe thấy tiếng than trời oán đất của Lý Duê.
Miêu tá thế nào nhí, xen lẫn trong sự ước ao có vài tia đố kí.
Đàn ông còn không kiếm được tiền bâng một người phụ nữ, nói chung là khiến người ta không dễ chịu gì.
Kết quả này năm trong dự đoán của Trần Hạo.
Hàn Tư Dư nhờ vào số quà tặng ảo của mình, nhất dốc sức tuyên truyền.
sẽ được phía sản xuất Đồng nghĩa với việc giản tiếp tuyên truyền cho danh tiếng cá nhân cúa Hàn Tư Dư.
Lúc anh thoát khỏi phòng live stream, số fan của cô ta sắp vượt ngưỡng bảy mươi nghìn người rồi.
Cứ như vậy, chỉ cần số fan thường cộng thêm một số anh lớn khác nghe tiếng vang mà đến chăm chỉ tặng quà cho cô ta, cũng đủ để Hàn Tư Dư cưỡi ngựa chạy dài trên con đường đi thắng đến ngôi vị streamer số một của ứng dụng live stream Đồng Thành.
Trận PK hôm nay, cô ta đứng đầu báng là một kết quá không gây bất ngờ.

“Lão Trần cậu trớ về rồi! Đúng rồi, xế chiều hôm nay lúc bọn tôi đi nhận hàng ship có nhận giúp hàng cúa cậu đó, bên trong hình như là mấy tờ giấy, cậu kiểm tra xeml” Dương Huy nói, tay đưa qua một bưu kiện nho nhỏ.
Trần Hạo đang khó hiểu, nhận xong thì nẫm xuống giường mở ra.
Hóa ra không phải cái gì xa lạ, là một vé vào cửa của dạ hội trên du thuyền Golden Sandy Beach ở Vân Cảng.
Người gửi là Lâm Y Y.
Trần Hạo lúc này mới nhớ ra chuyện dạ tiệc mà Lâm Y Y nhắc đến khi trước, bắt đầu tử ngày mai thứ sáu đến tối chủ nhạt kết thúc, tổng cộng kéo dài hai ngày Địa điểm tổ chức còn là thành phổ Vân Cảng! Đúng lúc này điện thoại của Trần Hạo lại vang lên.
Liếc qua hóa ra là cuộc gọi của Lâm Y Y, “Câu Trần, vé vào cửa cậu đã nhận được chưa?” “Nhận được rồi, cô cũng thật là, có cơ hội cô đưa trực tiếp cho tôi là được, cần gì phải gửi qua đường bưu điện đến đây” “Hì hì, cậu Trần, chuyện là vậy, tôi hôm qua đã đến thành phổ Vân Cảng thăm hỏi cô họ, lúc đó mới nhớ tới cậu chưa có vé vào cửa, cho nên mới chuyển phát nhanh trong ngày gửi vé cho câu!” Từ lúc biết được thân phận thật của Trần Hạo, Lâm Y Y đối xử với Trần Hạo luôn kính cẩn khiêm nhường.
Thực tế ban đầu Lâm Y Y là bị cha mẹ mình ép phải đi lấy lòng Trần Hạo.
Nhưng sau đó chỉ tiếp xúc qua vài hôm, Lám Y Y liền phát hiện trên người Trần Hạo có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Anh là con nhà giàu, nhưng không có tính cách ương bướng ngang ngược của con nhà giàu, trái lại rất bình thường, rất khiêm tốn Khiến Lâm Y Y rất muốn đến gần để nhìn rõ nội tâm của Trần Hạo, bởi vậy lần.
này mời Trần Hạo tham gia buổi tiệc là ý kiến xuất phát từ tư tâm cúa cô ta.
“Vân Cáng có chỗ nào nổi tiếng không, ngoại trừ Golden Sandy Beach?” *Có rất nhiều nơi thú vị, cậu Trần tự đi tới là được, sau khi đến đó cậu chỉ căn đưa ra vẻ vào cửa, mấy người phụ trách bên đó sẽ tự sáp xếp khách sạn cho cậu, sau khi ổn định xong tôi sẽ đi tìm cậu” “Vậy được!” Bàn bạc xong mọi chuyện Trần Hạo liền cúp điện thoại.
Nói lời thật lòng, từ nhỏ đến lớn,Trần Hạo đều vùi đầu ở cái trấn nhỏ nơi pl huyện kia, chỉ đến khi thi vào trường Đại học Kim Lăng, mới có cơ hội đến thành phố lớn như Kim Lãng để mớ mang tầm mắt.
Nhưng khi ấy quá nghèo, trừ nơi này ra, gần như là các thành phố khác Trần.
Hạo chưa hề đặt chân đến “Hay lần này rú cá Tô Đồng Hân theo?” Trần Hạo thầm nghĩ.
Quan hệ hiện giờ của hai người họ, đã ẩn giấu chút ít yếu tổ mập mờ.
Thế nhưng anh lại nghĩ, hay là thôi vậy, lần này nói thế nào Tô Hân Đồng cũng đã bị Ninh Phàm dọa cho một trận, hôm nay còn không đến trường học mà phái nghỉ ở nhà, vậy thì cứ để cô ấy yên tĩnh nghỉ ngơi vậy! Đêm đó Trần Hạo đã lên giường đi ngú từ rất sớm Ngày thứ hai Trần Hạo mới tinh mơ đã thức giấc.
Bọn người Bạch Tiểu Phi đã đến nơi trước một ngày.
Thêm vào việc Trần Hạo không quen thuộc đường, vậy nên anh không tự mình lái xe mà là ngồi tàu điện đến nơi hẹn.
Đúng tám giờ sáng đến cứa vào cúa Golden Sandy Beach.
“Xin chào ngài, xin ngài hay xuất trình vé vào cửa!” Mới bước đến cửa vào,Trần Hạo đã bị một cô tiếp tân võ cùng xinh đẹp chặn lại.
Giơ tay xin được xem vé vào cửa của anh.
Đồng thời ánh mắt của người đẹp còn càn quét người anh từ trên xuống dưới.
Bởi vì Trần Hạo vừa mới tắm rửa xong lại mặc quần áo cũ cho nên người đẹp tiếp tân có nhìn thế nào cũng thấy anh giống một tên khố rách áo ôm muốn trà trộn vào để mơ mang tầm mắt.
Giọng nói của cô nàng thì hiền lành, nhưng ánh mắt đã vội vã lộ ra ý ngăn cản.
Giống như là muốn nói: Có vé thì vào, không có thì mau mau cút đi chỗ khác! Trần Hạo sao có thể không đọc ra ý khinh thường trong ánh mắt của nhân viên đó, thật không hiểu mấy người làm tiếp tân này được huấn luyện kiểu gì, ai nấy đều một kiếu phẩm chất thấp kém như vậy? Haha.
Trần Hạo lần này không có giống trước đây biểu hiện lo sợ, anh một tay đưa ra tấm vé vào cửa, một tay rút điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho Bạch Tiểu Phi đã vui đến quên giời ở bên trong.
Chân thì bước vào khu vực phía trong “Anh.” Người đẹp tiếp tân bị hành động không nhìn đến mình của Trần Hạo chọc tức không nhẹ, nhưng kiểm tra vé vào cửa lại không có bất cứ vấn đề gì, tuy rắng cô nàng hoài nghỉ đây chỉ là thủ thuật lừa gạt, nhưng lại không có chứng cứ.
Lúc này, cô tiếp tân đang lo sợ bất an nhanh chóng đứng ngay ngân trở lại Bới lúc này, từng chiếc xe sang trọng dừng trước cửa, sau đó một nhóm nam nữ thanh niên bước xuống.
“Ha ha, hai hôm nay không ít cậu ẩm nhà giàu đến đây, có thế làm quen thêm nhiều bạn mới, phú bà xinh đẹp cũng có không ít người đến đâu!” Thôi đi cậu, chỉ biết tìm mấy cô tiểu thư nhà giàu chân dài, nhà cậu có gia tài mấy trắm triệu cơ mà, còn muốn chắn thêm mấy em gái richkid nữa, hứ!” Mẩy người vừa trêu chọc nhau vừa tiến tới nơi này, tay bận rộn đào ra vé vào cửa của bản thân.
Đột nhiên, chàng trai luôn miệng ầm ï muốn tìm phú bà kia nháy dựng lên “Đệch, các cậu có ai nhìn thấy vé vào cứa của tôi đâu không? Sao lại rơi mất
“Cậu đùa gì vậy, mới vừa rồi còn thấy cậu cầm nó mà?” Vài người đã tới cổng, có cậu ấm khuyên anh ta.
,nhưng vừa rồi chẳng phải tôi vội đi vệ sinh sao? Tôi đỏ xe bên đường rồi vào.
rừng đi vệ sinh, tiêu rồi tiêu rồi, khi đó trong tay tôi vẫn căm vé vào cửa, nhưng sau khi đi xong hình như không nhớ được là cầm thứ gì nữa, chắc là làm mất ngay lúc đó rồi!” Nhìn thì có vẻ mọi người đều đang giêu cợt anh ta nhưng thực ra cả nhóm chơi với nhau cũng khá thân.
Thế là mọi người đều hơi sốt ruột.
“Tìm lại xem, nếu còn không có nữa thì quay về tìm thôi   “Vậy thì xa quát” Mọi người bàn bạc, muốn nói với nữ tiếp tân một câu, có vé vào cửa nhưng bị mất rồi, có thể cứ thế mà vào không.
Nhưng nữ tiếp tân trực tiếp từ chối “Có chuyện gì vậy?” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đi tới, nhìn nhóm nam nữ.

“Cậu là cậu Chu – Chu Trạch?” Mặt người đàn ông trung niên vốn đang lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy người kia bị mất vé, thì mặt mày tự dưng hớn hở hẳn lên.
“Câu còn nhớ tôi không? Khi đó tôi với ba cậu, ông Chu Thiên Hào có dùng cơm trong một nhà hàng ở Tô Châu, lúc đó cũng có cậu nữa!” Người Giám đốc trung niên cười nói.
“À à, tôi nhớ ra   ông là Giám đốc Lý Thiên của công ty du lịch phải không?” “Phái phải phái, là tôi là tôi, giờ cậu đang gặp chuyện gì vậy?” Lý Thiên cười hỏi.
Bình thường có cảm giác tính cách của Chu Trạch rất dễ gần, nên tất cả mọi người đều thích đùa với anh ta, nhưng ở Tô Châu, tài sán cá tý cúa nhà anh ta cũng được xem là nhà giàu.
Hơn nữa cũng rất dễ thấy, Chu Trạch là trung tâm của nhóm nam nữ này.
Cho nên dù có rắc rối đến đâu thì khi nghe Chu Trạch gặp chuyện, đâu ai trong bọn họ muốn bỏ đi chứ.
Đặc biệt là mấy cô gái đó.
“Ha ha ha, vậy thì dễ rồi, Giám đốc Lý, vẻ vào cống của tôi bị mất rồi, nhưng mà quay lại tìm thì cũng chẳng dễ tìm, muốn hói ông có thể để tôi vào thẳng mà không cần vé không?” Chu Trạch cười nói, trong mắt anh ta, việc này có là gì đâu.
Qua quít lấy lệ một câu rồi nhấc chân đi vào.
“Không được đâu cậu Chu!” Lý Thiên ngăn lại,  “Nếu là bình thường thì cậu Chu muốn thế nào cũng được, nhưng trường hợp lần này thì không giống, tôi nói thẳng ngọn ngành với cậu vậy, dạ hội du thuyền lần này, bề ngoài thì là cậu Hoàng ở Tô Châu đứng ra tổ chức cho các cậu ấm cô chiêu đến chơi, nhưng thực ra cậu Hoàng chủ yếu là muốn mời cậu Trần ở Kim Lăng!”    “Cậu Trần?” Chu Trạch và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.
“Khụ khu, có thể cậu không biết cậu Trần, nhưng phố thương mại Kim Lãng chắc là cậu phải biết chứ?” “Vớ vần, ở đó được ca tụng như vàng trên giấy của Kim Lăng, mức doanh thu ở đó quá thực không đùa được đâu, trước đây tôi còn muốn đến sơn trang chơi, cuối cùng suýt thì không thanh toán nổi đó!’   Chu Trạch không kìm được nói.

“Ôi ði, đừng nói là sơn trang suối nước nóng, thực ra là cả con phố thương mại Kim Lăng đều là của một người, chính là cậu Trần này đẩy!” “Cái gì!” Chu Trạch hoảng hốt Mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta cũng rất kinh ngạc.
Quả thật một số cậu ấm rất có tiền, nhưng đều là tiền của ba bọn họ cả, còn kiểu có cả sản nghiệp như Trần Hạo, mà còn là sản nghiệp lớn đến vậy thì ngầu quá rồi, đứng sau anh lại là những người thế nào nữa chứ? Mọi người ngạc nhiên “Vi vậy cậu Chu à, việc vào cống lần này quả thực rất nghiêm ngặc, chỉ sợ có người nào đó lại muốn gây rối hoặc là lũ chó sản lén lút chụp được cái gì!” Lý Thiên kiên nhắn giải thích.
“Được rồi được rồi, vậy đế bọn tôi quay về tìm xem!” Kết quả lái xe tìm cả buổi cũng chẳng tìm thấy gì.
“Đệch, chẳng lẽ tôi không được vào?” Chu Trạch cay đẳng nói.
Mỗi người chí có một tấm vé vào cổng, mà vé cũng chẳng phải hàng hóa, nói mua là có thể mua được.

Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân nãy giờ vẫn đứng ớ một bên bứt rứt đến đỏ rực cả mặt.

Quả thực là vừa rồi cô ta có vài lời muốn nói, nhưng lại không dám vì chuyện ‘Giám đốc Lý Thiên nói cũng dọa người quá Bởi vi vừa nãy cô ta cũng gặp được một người rất khả nghỉ đi vào trong.
Nói hay là không nói đây? Nồi ra thì sợ bị đuổi việc, nhưng nếu như không nói, nghĩ mà xem, dạ hội lần này võ cùng long trọng.
Có giết cô ta thì cũng không gánh nối trách nhiệm đầu.
Cuối cùng…
Nồi! Nữ nhân viên tiếp tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, hai người đừng.
lo lắng, về của cậu không tìm được, chắc là nó bị người ta nhặt mất rồi!” ai nhặt?”   “Cái gì? Chu Trạch vội hồi.
Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân tên Trương Hồng lập tức kể hết tất cá những.
nghỉ ngờ mà vừa nãy cô ta thấy.
“Cô ơi là cô, sao lúc đó cõ không gọi tôi một tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta ai đều sẽ gặp rắc rối cô có biết không hát” Lý Thiên vỗ mạnh vào đủi một cái.
Cũng oán hận cái tên tăm thường mà Trương Hồng miều tá lại.
Ngay lập tức bảo Trương Hồng mau chạy đi tìm.
Mấy người bọn Chu Trạch cũng cùng nhau đi vào.
Nhưng Trần Hạo bây giờ vẫn chưa biết là có chuyện gì.
Chí cám thấy Golden Sandy Beach này thật sự là vừa lớn vừa đẹp.
Tiếng sóng biển đang rít gào, buổi tối ở đây sẽ tổ chức dạ tiệc, chắc là sáng khoái lảm.
‘Ở bên cạnh chính là một khách sạn bungalow hướng ra biển.
Trần Hạo cầm vé vào cổng, đến khách sạn dưới sự hướng dẫn của một nam nhân viên lễ tân khác.
‘Vừa nãy Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Hạo.
Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài khách sạn, chưa ngú dậy, không ngờ rắng Trần Hạo có thể đến sớm như vậy.
Sẽ lập tức đến tìm Trần Hạo.
“Đứng lại, mau báo cậu ta đứng lại!” Bông nhiên lúc này, Lý Thiên chạy như điên đến, thấy Trần Hạo sâp vào thang máy, ông ta lớn tiếng gọi.
Trần Hạo nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.
Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN