Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Làm Thế Nào Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn


Chương 16


Khi những người trên tinh võng đang hoài nghi không biết Lục Hằng đã đi đâu thì hình ảnh phát sóng trực tiếp đột nhiên chuyển sang “hộp đen”. Hộp đen là nơi các quân nhân ghi lại lời nhắn trước khi phải thi hành nhiệm vụ cực kì nguy hiểm, những hình ảnh được lưu giữ trong hộp đen sẽ được gửi đến tay người nhà quân nhân đó đầu tiên. Bởi vì nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng nên dân chúng mãnh liệt yêu cầu được thực hiện toàn quyền giám sát, mọi chi tiết đều được phát sóng trực tiếp trên tinh võng, ngay cả bên trong hộp đen cũng không ngoại lệ.

“Cha, me, anh hai, chúc mọi người ngày mới tốt lành!” Lục Hằng ngồi ở trước màn hình, thoạt nhìn có chút áy náy “Rất xin lỗi, năm nay chắc là không thể cùng mọi người ăn Tết Nguyên Tinh được rồi.”

Người trên tinh võng chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Hằng bao giờ. Trước đây trong mắt bọn họ, Lục Hằng vĩnh viễn mang theo biểu tình lạnh nhạt, bước chân kiên định, bất kể là ngồi hay đứng thì lưng đều ưỡn thẳng. Bấy giờ bọn họ mới nhận ra, vị quân nhân mẫu mực trước mặt họ đây cũng chỉ là một con người bình thường, cậu cũng có gia đình, có người thân, có bạn bè, thậm chí rất nhiều người còn nhớ đến gia thế có thể nói là đứng đầu liên minh của Lục Hằng. Người như vậy hoàn toàn có thể được gia đình bảo vệ mà an ổn sống vô lo vô nghĩ cả đời.

Cậu tựa như nhớ ra điều gì đó, bèn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tết Nguyên Tinh năm trước người gửi truyền tin đến mắng con một trận, nói rằng con đã thất hứa 9 lần rồi, năm sau cũng đừng về nữa cho tròn 10.”

Cậu trầm mặc một hồi, có lẽ đang nghĩ xem phải làm thế nào để mẹ mình bớt giận. Đột nhiên, ánh mắt cậu sáng lên: “Con nhớ lần trước người nói nằm mơ thấy dáng vẻ chơi đàn hồi nhỏ của con. Người còn hi vọng rằng sinh thần năm nay có thể nghe con đàn một khúc 《Ánh Trăng》.”

Lục Hằng ở trong ống kính đứng lên, lấy ra một cái nút không gian. Lát sau, chiếc dương cầm đẹp đến kinh tâm động phách xuất hiện ở giữa gian phòng. Ánh mắt Lục Hằng rũ xuống, dạo một vòng quanh chiếc dương cầm, ngón tay trân trọng vuốt ve thân đàn như đang ngắm người yêu của mình.

“Tuyệt tác Nước Mắt Vì Sao này ở trong tay con quả thật là quá lãng phí” Lục Hằng nhẹ giọng nói rồi vẫn ngồi xuống. Ngón tay thon dài hữu lực lướt nhẹ trên từng phím đàn, đôi tay hoàn mỹ ấy chẳng hề kém cạnh gì so với Nước Mắt Vì Sao.

Lục Hằng nhắm mắt hồi tưởng, bắt đầu diễn tấu khúc nhạc 《Ánh Trăng》 mà mẹ mình thích nhất. Ban đầu tiếng đàn có chút trúc trắc, dần dần càng ngày càng trôi chảy hơn. Chỉ có điều đây vốn là bản nhạc nhẹ nhàng vui vẻ, giờ khắc này lại mang theo khí chất lạnh lùng của một quân nhân. Thân hình thanh niên đang đánh đàn kia vẫn thẳng tắp, trên người là quân phục màu đen phẳng phiu không hề nhăn nhúm. Cả người cậu thoạt nhìn như chuôi đao, trông hoàn toàn xa lạ với cảm xúc nhớ thương người yêu dưới ánh trăng của bản nhạc.

Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, thanh niên ấy ngẩng đầu lên: “Hiện tại con không hợp để diễn tấu khúc nhạc này, như vậy là không tôn trọng người sáng tác”

Chốc lát sau, những nốt nhạc bi thương phát ra từ đầu ngón tay cậu. Chương thứ nhất, nốt nhạc như gió táp mưa sa ùn ùn kéo đến, đem tất cả mọi người trở về đoạn thời gian khó khăn bấp bênh trước đây: Hành tinh mẹ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong, loài người sợ hãi bất an, vùng vẫy trước một tương lai vô vọng. Sự bi ai, hỗn loạn, tuyệt vọng, đổ vỡ kia đã trở thành lịch sử đen tối nhất.

Đây là《Trốn Khỏi Địa Cầu》- viên ngọc sáng nhất trong lịch sử nghệ thuật. Sau đó, tiếng đàn dần trở nên chậm rãi: những người may mắn sống sót rời khỏi hành tinh mẹ rất nhớ quê hương, lúc nào cũng nghĩ đến những người thân và bạn bè đã nằm lại hành tinh mẹ vĩnh viễn, đối với tương lai thì lại vô cùng mờ mịt. Nhưng họ đâu thể mê man mãi được, rất nhanh những nốt nhạc biến thành hi vọng, âm vực từ từ lớn dần, chậm rãi trở nên thật mạnh mẽ, một sức mạnh kiên định thể hiện rõ tương lai sáng lạn rực rỡ giống như lịch sử phát triển của liên minh loài người.

Tất cả những người trên tinh võng đều bị sự hùng hồn của khúc nhạc và ánh sáng tỏa ra từ người thanh niên hấp dẫn, bọn họ như thấy được một lá cờ tung bay, một ngọn núi cao không thể vượt qua, một khúc kèn hiệu thắng lợi. Kìm lòng không đặng mà tất thảy bình luận trên tinh võng đều trở thành: Nhân loại tất thắng!

Đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Lục Hằng cúi đầu ngồi im như là để bình ổn tâm trạng đang sục sôi của mình. Chốc lát sau, cậu mới ngẩng đầu lên, có chút áy náy cười cười: “Lâu lắm rồi không đụng vào dương cầm, chẳng thể nào chơi bài 《Ánh Trăng》hay được,  hơn nữa con cũng đã hứa với một người bạn. 《Trốn Khỏi Địa Cầu》 là khúc nhạc mà con và cậu ấy thích nhất, hi vọng người sẽ không chê con”

Máy quay 3D ghi lại khoảng thời gian cuối cùng trong cuộc đời của trung tá Reiner. Cậu hướng về phía ống kính chào theo nghi thức quân đội rồi bước những bước vô cùng kiên định vào trong cơ giáp. Từ trong chiến hạm to lớn của Thunder, một chiếc cơ giáp màu bạc đơn độc bay ra, trước mặt nó là trùng động khổng lồ nhưng trông nó không hề nhỏ bé một chút nào. Cơ giáp dần dần biến mất bên trong trùng động, mấy chục phút sau, một tia sáng chói mắt đau đớn phát ra, trùng động đổ sập.

Sau khi thoát ly, Lục Hằng và tiểu trợ lý cùng nhau đứng quan sát trong không gian. Tuyến thời gian ở đây không giống với thời gian của mỗi thế giới, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình phát triển của thế giới này trong nháy mắt. Điều này để cho những người chấp hành nhiệm vụ tiến hành tổng kết và rút kinh nghiệm, cũng tiện cho cấp trên chấm điểm đánh giá.

Lục Hằng đã hi sinh, không ai hoài nghi cậu ám sát nữ vương có thành công hay không nhưng việc trùng tộc thu hẹp phòng tuyến đã nói rõ kết quả. Liên minh loài người thừa thắng truy kích, giành lại số lượng lớn hành tinh bị chiếm đóng. Trong lịch sử chống lại trùng tộc của loài người thì đây là vùng lãnh thổ rộng lớn nhất mà họ từng sở hữu. Trước khi nữ vương trùng tộc mới ra đời, trùng tộc lấy chính sách phòng ngự làm trọng, không còn thường xuyên quấy rầy hành tinh thuộc liên minh loài người nữa. Cuối cùng, dân chúng ở vùng biên cảnh cũng có thể hiện thực hóa giấc mơ được sống trong hòa bình của mình.

Lục Hằng được truy phong danh hiệu nguyên soái đúng như mong muốn của tất cả mọi người, pho tượng của cậu cũng được đặt sừng sững trước tòa nhà hệ cơ giáp thuộc trường quân đội, hàng năm đều có rất nhiều học sinh tới dâng hoa quanh pho tượng. Trong 《Khái Quát Lịch Sử Loài Người》 có ghi chép như thế này: Công lao to lớn của nguyên soái Reiner Hint không hề thua kém nguyên soái Eddie Valentine – người đã dẫn dắt loài người đặt chân vào vũ trụ. Ngài đã chặt đứt thanh kiếm mang tên “Trùng tộc” vẫn luôn treo trên đỉnh đầu loài người trong suốt thời gian qua, mang đến cuộc sống hòa bình và hạnh phúc cho hàng ngàn công dân nơi biên cảnh…

“Sẽ được đánh giá thế nào đây ta?” Là một người mới nên Lục Hằng không biết hoàn thành nhiệm vụ như thế này sẽ nhận được được cấp bậc gì.

“Thấp nhất là A, cậu thực sự là người mới xuất sắc nhất mà tôi từng thấy đó!” Tiểu trợ lý lộn nhào một vòng trên không trung, trông có vẻ đang cực kì hưng phấn.

Lúc này Lục Hằng mới thấy an tâm, cậu nghĩ ngợi một chút liền điều khiển màn hình trước mặt tập trung vào một số người.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Lục Hằng: Wayne và Andrew đều bị đưa ra tòa án quân sự với tội danh phản quốc, cuối cùng phải nhận lấy hình phạt tàn khốc nhất liên minh loài người là ở trong ngục tối cả đời. Tuy rằng người ủy thác không có yêu cầu nhưng sau khi tiến vào thế giới này một thời gian ngắn, không hiểu tại sao Lục Hằng cảm thấy mình phải có trách nhiệm diệt trừ tai họa ngầm của Thunder. Có lẽ bởi vì người nào đó không thích hợp dính phải những chuyện đấu đá tranh giành như thế này.

Nhưng hình ảnh kế tiếp đã khiến cho Lục Hằng và tiểu trợ lý sợ đến ngây người.

Sau khi tỉnh lại, Hewitt biết được mọi chuyện. Hắn nhốt bản thân trong phòng cùng với hộp đen của Lục Hằng suốt ba ngày. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi ra ngoài đó là báo cho đội chấp pháp mang Carlo và Andrew đi.

Hewitt xử lí Andrew vô cùng thỏa đáng cũng là điều mà Lục Hằng đã dự tính đến. Thế nhưng Hewitt lại để đội chấp pháp đưa Carlo đi, đồng thời báo cáo với cấp trên chuyện Carlo sử dụng thuốc cấm thay đổi thể chất gia nhập Thunder. Điều này làm Lục Hằng phải trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn, dựa theo việc Hewitt luôn chăm sóc Carlo thì hành động này hoàn toàn không hợp lý chút nào cả. Dù sao tội mà Carlo phạm phải cũng không hề nhỏ, lại còn ở trước mặt toàn thể công dân làm ra chuyện sai trái như vậy, nếu như Hewitt không che giấu giúp y thì khi đưa ra tòa án quân sự có thể bị xử trọng hình.

Tuyến tình cảm của thế giới này thực sự đã cua gắt đến cháy cả bánh. Carlo bị phán hình phạt nặng nhất đối với một omega, con đường đang chờ y ở phía trước chỉ có hai loại: Một là đến làm lao dịch ở quặng mỏ tinh đến suốt đời. Hai là vào trung tâm ghép đôi tự do. Carlo liền lựa chọn phương án thứ hai.

Bên trong trung tâm ghép đôi tự do đều là omega mắc trọng tội nhưng không muốn trở thành lao dịch, các alpha muốn có con nhưng không thể cưới được omega ưng ý thì chỉ cần tốn một khoản tiền là có thể chọn omega sinh con cho mình. Carlo có huyết thống thuần khiết, cấp bậc tinh thần lực cũng cao, đương nhiên vô cùng được “Hoan nghênh”. Hình ảnh của Carlo hiện lên, y ở trong một căn phòng chật hẹp, bụng nhô cao, ánh mắt đờ đẫn ngồi ở trên giường nhìn cánh cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Hằng và tiểu trợ lý vẫn đang vô cùng khiếp sợ thì trên màn hình đã tiến triển đến mười năm sau đó.

Quân bộ ở thủ đô.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng tự ý đẩy cửa phòng làm việc của nguyên soái ra. Vệ binh canh gác để mặc cho y muốn làm gì thì làm không phải vì y là viện trưởng viện nghiên cứu mà do y là anh trai của vị kia. Nguyên soái đối xử với ai cũng cực kì nghiêm khắc, chỉ có đứng trước người nhà mới khoan dung vô điều kiện như thế này.

“Cậu biết tôi tới đây để làm gì rồi đấy.” Alex thẳng thắn lên tiếng.

“Câu trả lời vẫn như cũ, tôi sẽ không đưa cho anh minh bài (*) của Reiner đâu.” Người đàn ông tóc đỏ ngồi đằng sau bàn làm việc đặt cây bút xuống, ngẩng đầu lên, day day ấn đường. Mái tóc của hắn được vuốt chỉnh tề ra sau gáy, bộ quân phục được cài đến cúc áo trên cùng, quầng thâm trên mắt hiện lên rõ ràng, ánh nhìn sắc bén có chút âm hiểm, nếp nhăn hằn sâu nơi ấn đường.

(*Minh bài: Tương tự với ID Card, chứng minh thư nhân dân)

Alex nghe được đáp án này cũng không tức giận. Sau khi Reiner hi sinh, hài cốt cũng không còn, chỉ có mỗi minh bài chứng nhận thân phận khi tòng quân. Đối với một quân nhân đã hi sinh mà nói, minh bài chính là thứ cuối cùng có thể chứng minh tồn tại của họ trên thế giới này, cũng là món đồ an ủi duy nhất dành cho người thân. Mười năm qua, Alex đã vô số lần tìm Hewitt để lấy lại minh bài của Reiner nhưng đều bị từ chối. Ban đầu y cũng rất tức giận nhưng rồi lại dần dần trở nên hờ hững.

Thời gian từ từ trôi qua, Alex và gia đình đều chậm rãi thoát khỏi mất mát sau sự ra đi của Reiner, nhưng người đàn ông trước mắt đây lại không được như thế. Mười năm nay, Alex chứng kiến Hewitt từ một lãng tử phóng túng bất kham trở nên thâm trầm khó lường, nghiêm túc cứng nhắc, trở nên giống…một Reiner thứ hai.

Sau khi Reiner hi sinh, tinh thần Hewitt sa sút một thời gian, tiếp đó liền tóm thâu quân đoàn thứ 5 của Wayne. Hắn không bao giờ rời khỏi trung tâm quyền lực mà dấn thân vào vũng nước đục kia. Trong vòng mấy năm liền khuếch trương thế lực, cuối cùng lấy sức mạnh tuyệt đối ngồi lên vị trí nguyên soái trẻ nhất trong lịch sử. Mà chuyện đầu tiên vị nguyên soái này làm sau khi nắm quyền chính là đưa từng quân đoàn trưởng năm đó bỏ phiếu tán thành việc không tiếp viện Thunder ra tòa án quân sự.

Alex đứng dậy rời đi, nhưng rồi bỗng nhiên dừng bước, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ Reiner cũng không muốn nhìn thấy cậu tự đày đọa bản thân như vậy.”

Phía sau không có ai đáp, Alex nhẹ nhàng thở dài rồi đóng cửa, để lại căn phòng vắng vẻ, hiu quạnh sau lưng.

Lục Hằng và tiểu trợ lý nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào cho phải. Sự tình tựa hồ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Cậu đã nói tuyến tình cảm của đứa con số mệnh sẽ không thay đổi mà…” Lục Hằng quả thực khóc không ra nước mắt, A cái gì mà A, được D đã là may lắm rồi. Hơn nữa, cậu có cảm giác bản thân là một tên vô cùng xấu xa, đùa giỡn tình cảm của người khác rồi phủi mông bỏ chạy.

“Tôi cũng không biết đây là tình huống gì nữa. Lúc trước tôi đã gặp không ít người vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà đứng trước mặt đứa con số mệnh xoát độ hảo cảm nhưng cũng có ai thành công đâu.” Hệ thống tiểu trợ lý hoảng loạn bứt lông “Bên Bộ vận mệnh chắc sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức đâu nhỉ? Tôi sẽ không bị đưa đi tiêu hủy đâu ha! A a a! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây! Tôi phải đi báo cáo cho Bộ trưởng chuyện này mới được.”

Lục Hằng nhìn tiểu trợ lý còn sợ hơn cả mình thì chỉ có thể cưỡng ép làm cho bản thân bình tĩnh lại, động viên tiểu trợ lý. Sau đó cứ phó mặc cho số phận mà xem cấp trên quyết định thế nào.

Kết thúc thế giới thứ nhất.

* Chú thích tên gọi

  1. Eddie Valentine 埃迪 · 瓦伦丁: Ai Địch – Ngõa Luân Đinh
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN