Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo
Chương 92: Độc Ác
Buổi chiều, Dụ Bối gọi điện cho Bạch Triết, ngữ điệu lễ phép, hiền lành:”Ông ơi, ông đang ở đâu vậy? Cháu có chút chuyện muốn nhờ ông giúp.”
Bạch Triết đang đi dạo cùng với mấy ông bạn của mình, ông không nhanh không chậm đáp lại:”Ông đang đi dạo gần trung tâm mua sắm, cháu muốn nhờ ông giúp chuyện gì?”
Dụ Bối gương mặt đầy vẻ gian ác, giả vờ ngoan ngoãn, lễ phép trả lời:”Dạ cũng không có gì, để cháu lái xe đến đó đón ông rồi cháu sẽ nói luôn ạ.”
“Được, vậy ông đợi cháu.” Bạch Triết vui vẻ cúp máy rồi quay sang nói với mấy ông bạn của mình:
“Các ông tiếp tục đi dạo đi tôi đứng đây đợi cháu của tôi đến đón.”
Mấy ông bạn của ông gật đầu rồi cùng nhau đi dạo tiếp, Dụ Bối rất nhanh đã lái xe đến nơi, cô bước xuống tươi cười rạng rỡ tiến về phía ông. Bạch Triết mỉm cười cất giọng hỏi cô:
“Sao? Cháu có chuyện gì muốn nhờ ông, cháu cứ nói đi.”
Dụ Bối lấy từ trong xe ra một tờ giấy cùng với một cây viết đưa cho Bạch Triết, chậm rãi cất tiếng nói với ông:
“Dạo này trí nhớ của cháu cũng đã dần dần hồi phục rồi, ông cũng đã lớn tuổi rồi bây giờ ông hãy chuyển hết cổ phần của mình sang cho cháu đi, cháu sẽ giúp ông quản lý, ông yên tâm cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng đâu.”
Bạch Triết vừa nghe như thế liền kinh ngạc, sững sốt, mắt mở to nhìn cô cháu gái của mình, thấy ông đứng hình, sững sờ nhìn mình Dụ Bối vội vàng nắm lấy tay của ông, nói:
“Ông sao vậy? Ông đừng hiểu nhầm, cháu chỉ là muốn ông nghỉ ngơi không còn vướng bận gì chuyện của tập đoàn nữa cả, chẳng lẽ ông không tin tưởng cháu gái của ông sao?”
“Không phải, ông không phải là không tin…” Chưa kịp nói hết tiếng, ông chợt im lặng, cau chặt đôi mày lại khi vô tình nhìn ngang qua cánh tay của Dụ Bối, ông trừng mắt ngay tức khắc đẩy cô ra xa, nghiêm giọng nói:
“Cô không phải là Tiểu Băng, không phải là cháu gái của tôi.”
Dụ Bối giật nảy mình vội tiến đến, vẫn cố khẳng định rằng mình chính là Bạch Nhã Băng:”Ông đang nói cái gì thế? Cháu chính là Tiểu Băng, là cháu của ông.”
“Không phải, cô không phải là cháu gái của tôi, trên cánh tay của cô không có vết bớt.”
Dụ Bối cắn khóe môi, nếu như Bạch Triết đã phát hiện ra thì cô cũng không còn gì để giấu nữa, cô nghênh mặt lên, dáng vẻ không biết sợ là gì:”Đúng thế thì đã sao? Tôi quả thật không phải là Bạch Nhã Băng, bây giờ ông đi nói với những người khác chắc gì họ tin, lúc đó tôi sẽ nói là do ông già lẩm cẩm rồi.”
“Cô…rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại giả mạo cháu gái của tôi?” Bạch Triết tức giận lớn tiếng hỏi, ông chưa bao giờ gặp một người trơ trẽn đến như vậy.
Dáng vẻ của Dụ Bối tràn đầy sự đắc ý, khóe môi nở một nụ cười độc ác:”Tôi là Dụ Bối là vợ tương lai của Dĩ Tường.”
Cô bỗng kìm lấy tay của Bạch Triết, nhíu mày, nghiến răng nói:”Đừng nói nhiều nữa, ông hãy mau kí tên chuyển hết toàn bộ cổ phần của ông cho tôi đi.”
Bạch Triết dùng hết sức lực của mình kháng cự, ông tuyệt đối không để cho Dụ Bối đạt được mục đích của mình, ông và cô bắt đầu giằng co dữ dội, trong lúc này cơn đau tim của ông đột ngột tái phát khiến ông ôm ngực ngã khụy xuống đất.
Ông lấy thuốc ra định uống thì Dụ Bối giật lấy chai thuốc quăng đi rồi vội vàng lên xe rời khỏi đấy, trên xe cô vẫn không một chút cắn rứt, lẩm bẩm một mình, những lời nói vô cùng độc ác, vô tình:
“Đó chính là hậu quả mà ông phải nhận lấy, ngay từ đầu nếu như ông đồng ý ký vào thì đâu có xảy ra chuyện như vậy, ông chết thì cũng là do lỗi của ông không phải tại tôi. Đợi đến khi ông chết tôi sẽ đi lấy dấu vân tay của ông in vào tờ chuyển nhượng cổ phần này, sau đó cả Bạch thị và Bạch gia đều sẽ là của tôi.”
Cùng lúc ấy Dương Diễn đi ngang qua nhìn thấy có người nằm bất tỉnh ở trên đường, anh vội chạy đến xem, vừa chạy đến anh hoảng hốt khi nhận ra đó là Bạch Triết:”Đây chẳng phải là ông ngoại của Nhã Băng sao? Ông ơi…ông ơi…ông làm sao vậy?”
Dương Diễn vội vàng dìu Bạch Triết lên xe rồi nhấn ga chạy nhanh để đi đến bệnh viện gần nhất, bây giờ thần kinh của anh căng còn hơn cả dây đàn, trong lòng thầm cầu nguyện rằng ông không sao.
Bệnh viện Ái Tâm
Anh cõng ông chạy nhanh vào bên trong bệnh viện, Hạ Tử Quyên nhìn thấy Bạch Triết liền trợn mắt, hốt hoảng chạy đến, cất giọng hỏi:”Ông bị làm sao vậy?”
Dương Diễn lắc đầu gấp gáp đáp lại:”Tôi không biết, cô hãy mau cứu ông ấy đi.”
Anh cùng Hạ Tử Quyên đưa ông đi đến phòng cấp cứu, bên trong phòng cấp cứu Hạ Tử Quyên tập trung cao đô, cố gắng hết sức cứu sống Bạch Triết, cô tuyệt đối không để ông xảy ra chuyện gì được.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Hạ Tử Quyên từ bên trong đấy đi ra, Dương Diễn nhanh chân tiến đến, lo lắng hỏi cô:”Sao rồi? Ông ấy không sao đúng không?”
“Ừm…” Hạ Tử Quyên tháo khẩu trang, đầu khẽ gật, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên đôi mày cô cau chặt lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nghiêm mặt hỏi:
“Mà anh là ai? Theo cách nói chuyện của anh thì anh có quen biết với ông ấy?”
Dương Diễn giật mình, hiện tại thì anh vẫn chưa thể để lộ thân phận của mình được, anh lắc đầu lia lịa, giải thích:”Tôi…tôi không có quen biết với ông ấy, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy ông ấy nằm bất tỉnh ở trên đường nên mới đưa ông ấy đến đây thôi chứ không hề quen biết gì cả.”
Hạ Tử Quyên nheo mắt nhìn anh, cô vẫn còn bán tín bán nghi không biết lời nói của anh có phải là sự thật không, nếu không quen biết gì thì tại sao anh lại còn đứng ở đây lo lắng, đợi cô ra thông báo tình hình chứ? Mặc kệ, bây giờ cô không muốn để tâm đến chuyện này, lo cho ông vẫn là quan trọng hơn.
Rời khỏi bệnh viện, Dương Diễn vuốt ngực thở mạnh một hơi, thầm nói:”Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng là bị phát hiện rồi chứ, bây giờ mình phải đi báo cho Nhã Băng và mọi người hay chuyện này mới được.”
Lục gia
Lục Dĩ Tường nhìn thấy Dụ Bối về nở một nụ cười vô cùng giả tạo chào đón cô, tiếng chuông điện thoại của anh bỗng vang lên, đôi mày anh bỗng cau lại khi thấy đó là một số lạ, anh bắt máy chậm rãi cất giọng:”Alo?”
Bên kia vang lên một giọng nói trầm trầm, khá lạnh:”Ông Bạch hiện tại đang nằm ở bệnh viện, anh hãy mau đến đó đi.”
“Cái gì? Anh là ai?” Lục Dĩ Tường đứng bật người dậy, kinh ngạc, sững sốt, vội vàng hỏi.
Tút…tút…người đàn ông bên kia đã cúp máy, Lục Dĩ Tường lấy áo khoác vội vàng cầm chìa khóa chạy ra ngoài xe, Dụ Bối gấp gáp chạy theo anh:
“Dĩ Tường! Có chuyện gì vậy?”
“Ông ngoại đang nằm ở bệnh viện.” Lục Dĩ Tường ngay lập tức đáp lại rồi lái xe rời đi.
Dụ Bối cắn môi, trừng mắt, lẩm bẩm một mình:”Còn chưa chết? Đúng là mạng lớn thật, không được mình phải vào đó xem sao tuyệt đối không để ông ta nói ra bí mật của mình.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!