Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo
Chương 115: Hôn Lễ Tràn Ngập Hạnh Phúc
Berlin, Đức
Hứa Tiểu Niệm đẩy hành lý rời khỏi sân bay bắt taxi đi đến khách sạn mà cô đã đặt từ trước, nhận phòng xong cô thay đồ nằm xuống ngủ một giấc đến chiều.
Ánh nắng chan hòa, ấm áp của buổi chiều khiến Hứa Tiểu Niệm dễ chịu vô cùng, sau khi ăn xong cô đi dạo quanh thành phố, bước vào một tiệm cà phê gần đó cô cất giọng gọi cà phê trùng hợp bên cạnh của cô cũng có một giọng nói vang lên gọi giống cô giọng nói ấy vô cùng quen thuộc.
Hứa Tiểu Niệm quay đầu nhìn sang phía bên cạnh của mình, ánh mắt bất ngờ, ngạc nhiên:”Tại sao anh/em lại ở đây?”
Người đứng bên cạnh của cô không ai khác chính là Dương Diễn anh cũng không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi cô.
Cô mỉm cười không nhanh không chậm trả lời:”Em sang đây để đi du lịch thật sự không ngờ lại có thể gặp anh ở đây đấy thì ra anh sang đây để lập nghiệp.”
Cà phê của hai người đã có, Dương Diễn thanh toán luôn phần của Hứa Tiểu Niệm, hai người rời khỏi tiệm cà phê vừa đi vừa trò chuyện.
“A Diễn! Công việc của anh như thế nào rồi? Thuận lợi chứ?”
“Ừm…khá là thuận lợi em cũng biết là anh đam mê về rượu vang nên anh đang cố gắng học hỏi để trở thành một nhà thẩm định và đang trong quá trình trồng nho để biến nó thành một khu vườn nho rộng lớn.” Dương Diễn gật gù mỉm cười ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng, ôn nhu.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng Dương Diễn khá là luống cuống không biết phải nói chuyện gì với cô, anh cười cười nói:
“Chúng ta thật là có duyên đó, hôm nay đúng lúc anh có việc nên mới đến thành phố này nếu không chúng ta đã không thể gặp nhau rồi.”
Hứa Tiểu Niệm cười mỉm, xoa xoa mũi của mình khẽ nói:”Chúng ta quả là có duyên thật, vốn dĩ em chỉ muốn sang đây du lịch một thời gian nhưng bây giờ em nghĩ không đơn giản là chỉ du lịch nữa rồi. A Diễn! Hiện tại, vườn nho của anh đã có một ông chủ là anh rồi vậy thì anh có cần thêm một bà chủ giúp anh quản lý không?”
“Em muốn đến giúp anh sao? Vậy tốt quá…” Dương Diễn vẫn chưa phản ứng kịp câu nói của Hứa Tiểu Niệm đến khi anh nhận thức được anh ngay lập tức đứng sựng lại quay người nhìn cô, cứ ngỡ mình nghe nhầm anh vội hỏi lại một lần nữa:
“Em mới vừa nói gì? Em hãy nói lại thêm một lần nữa đi.”
Cô khẽ cười, hai tay chắp hờ phía sau người hơi nghiêng về phía trước khẽ nói vào tai của anh:”Em nói là anh có cần thêm một bà chủ để giúp anh quản lý không?”
“Cần! Tất nhiên là anh cần rồi.” Dương Diễn gật đầu như băm tỏi, trong lòng rộn ràng tưng bừng hết cả lên.
Dương Diễn kéo người Hứa Tiểu Niệm ôm chặt lấy cô vào lòng, anh có chút xúc động, miệng cười muốn lên tận cả mang tai, vui sướng như sắp phát điên:
“Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội.”
Thấm thoắt ba tháng đã trôi qua, hôn lễ giữa Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng đã đến, hôn lễ của hai người được tổ chức ở bãi biển tất cả mọi người đều có mặt để tham dự ngày trọng đại của anh và cô.
Lục Dĩ Tường nhìn thấy Black đứng một mình gương mặt đượm buồn, anh tiến đến vỗ vai Black cất giọng hỏi:”Cậu là đang nhớ đến Lan Minh sao?”
Black khẽ gật đầu, ngày nào anh cũng cầu nguyện rồi đến thăm Bạch Lan Minh chỉ mong cô có thể tỉnh lại mà thôi, Lục Dĩ Tường vỗ nhẹ vai của Black an ủi anh:
“Tôi tin là Lan Minh sẽ sớm tỉnh lại thôi, em ấy sẽ không để cậu một mình đâu.”
Hoa Châu Châu đang cùng Hạ Tử Quyên, Clara và những người khác nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, bỗng đôi mắt Hoa Châu Châu sáng rực lên, khóe môi cong lên nở một nụ cười thích thú:
“Cuối cùng hai người cũng đã về rồi tớ cứ tưởng là hai người không về nữa chứ.”
Mọi người hướng mắt về phía Hoa Châu Châu đang cất tiếng nói, Bùi Tư Nam vừa nhìn thấy Dương Diễn cùng Hứa Tiểu Niệm đến liền nở nụ cười, anh đột nhiên nheo mắt lại chỉ chỉ xuống cánh tay của Dương Diễn và Hứa Tiểu Niệm:
” y ây…tay trong tay luôn à? Chỉ mới có mấy tháng không gặp mà hai người đã trở thành một cặp rồi sao? Hai người hẹn hò từ lúc nào sao lại không nói cho tôi biết gì hết vậy?”
Mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng thích thú nhìn hai người, Dương Diễn nhìn Hứa Tiểu Niệm rồi nhìn Bùi Tư Nam:”Nếu nói thì đâu còn gì bất ngờ nữa chứ?”
Bùi Tư Nam nghiêm mặt dáng vẻ trông rất đáng yêu, trầm giọng nói:”Một lát nữa tôi sẽ hỏi cung hai người sau.”
Hôn lễ bắt đầu, Bạch Nhã Băng trong bộ váy cưới màu trắng trễ vai phần đuôi xòe lộng lẫy trông cô giống như một nàng công chúa cao quý, tay cầm hoa cưới từ từ bước về phía của Lục Dĩ Tường, bên dưới mọi người đứng dậy không ngừng vỗ tay chúc phúc hai người.
Lục Dĩ Tường nắm lấy tay Bạch Nhã Băng chầm chậm dìu cô bước lên bục, hai người cùng nhau chia sẻ về những kỉ niệm, ký ức từ lúc hai người bắt đầu gặp nhau khiến cho những khách mời không khỏi xúc động cùng với anh và cô.
Lục Dĩ Tường vẫn nắm chặt tay Bạch Nhã Băng không rời, nhìn cô cười rất tươi:”Cả đời này điều khiến anh hạnh phúc nhất, khó quên nhất đó chính là có thể lấy được em làm vợ, cùng anh đi hết quãng đời còn lại.”
Bạch Nhã Băng rưng rưng nước mắt, gật gật đầu:”Em cũng vậy và em cũng phải cảm ơn một người đó chính là ông ngoại nếu không nhờ có ông thì em đã không thể lấy được một người chồng tốt như anh.”
Hai người bắt đầu trao nhẫn cho nhau tiếp đó anh và cô trao nhau nụ hôn nồng thắm, ngọt ngào tràn ngập hương vị hạnh phúc, tiếng vỗ tay mỗi lúc một lớn hơn tất cả khách mời đều vỗ tay chúc phúc cho Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường từ tận đáy lòng mình.
Những cô gái độc thân đều nhanh chóng bước lên bục chuẩn bị bắt hoa cưới, Bạch Nhã Băng vui vẻ quay người lại ném hoa cưới, các cô gái vội bắt lấy nhưng bó hoa ấy đã rơi trúng vào Black, anh ngẩn người tròn mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường, Hạ Tử Quyên cười nhẹ lên tiếng:
“Xem ra người kết hôn tiếp theo chính là anh rồi.”
Black cười nhạt nhìn bó hoa cưới trong tay:”Tôi cũng muốn là người kết hôn tiếp theo lắm chứ nhưng không có cô dâu thì phải làm sao đây?”
“Ai bảo là không có chứ?” Từ phía xa có một giọng nói vang vọng đến, ngay tức khắc mọi người quay lại nhìn.
Black nhận ra giọng nói quen thuộc ấy giọng nói ấy chính là của người con gái anh yêu Bạch Lan Minh, anh vội quay người ánh mắt mong chờ khi nhìn thấy Bạch Lan Minh đang từ từ tiến đến, anh chạy nhanh về phía của cô ôm chầm lấy cô trong sự mừng rỡ, hạnh phúc:
“Lan Minh! Là em thật sao? Anh không có nằm mơ đúng không? Anh biết mà anh biết là em sẽ không bỏ anh một mình, anh biết em nhất định sẽ tỉnh lại mà.”
“Bây giờ anh đã có cô dâu rồi anh có đồng ý là kết hôn tiếp theo không hả?”
“Đồng ý! Tất nhiên là anh đồng ý rồi, chúng ta kết hôn ngay bây giờ cũng được.”
Bạch Lan Minh đẩy Black ra cô bĩu môi nói với anh:”Anh vẫn chưa chính thức tỏ tình với em mà đòi kết hôn gì chứ?”
Black nhìn cô miệng của anh không thể ngưng cười được không thể diễn tả được sự hạnh phúc bây giờ trong lòng của mình, anh hét lớn tỏ tình với cô trước tất cả mọi người:”Lan Minh! Anh yêu em.”
Mọi người thích thú, phấn khích ngay lập tức vỗ tay, hú hét không ngừng, Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường tay trong tay đứng trên bục nhìn mọi người ai nấy cũng đều có đôi có cặp càng cảm thấy hạnh phúc hơn.
Lục Dĩ Tường cười mỉm mỉm khẽ nói vào tai của Bạch Nhã Băng:”Tiểu Băng! Chúng ta đã kết hôn rồi tiếp theo đây chúng ta sẽ sinh những tiểu bảo bối thật đáng yêu có được không?”
Bạch Nhã Băng khẽ nâng mày, nheo mắt hỏi anh:”Anh có chắc không đấy em sợ sau khi sinh xong thì anh sẽ bị giành mất vợ đấy.”
“Chỉ có con trai mới giành vợ với anh thôi, chúng ta nhất định sẽ sinh con gái không sinh con trai, con gái vừa giống em vừa không giành em với anh được.”
Lục Dĩ Tường đáp lại với ngữ điệu rất chắc chắn, chắc chắc rằng anh và cô sẽ sinh con gái chứ không phải là con trai.
“Để xem.” Bạch Nhã Băng khẽ gật gù, bật cười tuy cô không biết sau này mình sẽ sinh con gái hay con trai nhưng nếu thật sự là con gái thì cô cũng không chắc là con gái sẽ không giành vợ với anh đâu, cô cũng có sức hút với con gái cơ mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!