Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc) - Chương 2: Căn bệnh của Ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1865


Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc)


Chương 2: Căn bệnh của Ba


Ngày hôm sau, tôi còn nằm ngủ, Thuyền đã rời giường, nàng mỗi ngày đều dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng.

Chỉ một lát sau, đột nhiên Thuyền chạy về phòng, gấp gáp đóng cửa rồi dựa lưng vào đó, bàn tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt lên ngực. Mặt nàng rất đỏ, lộ ra vẻ bất ngờ, kinh ngạc xen lẫn ngượng ngùng, lúng túng.

“Vợ yêu, em làm sao vậy?” Tôi vội vàng từ trêи giường nhảy xuống xuống, bước nhanh đến chỗ Thuyền và hỏi. Thuyền không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

“Vợ, trộm vào nhà hay sao?” Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ tới, bởi vì theo những biểu hiện trong ánh mắt, tôi biết nàng vừa bị thứ gì đó hù dọa.

Thuyền lấy hai tay che mặt, hét to: “Chết em rồi… Chết em rồi…” “Rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi sốt ruột hỏi nàng. “Em vừa gặp ba, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . .” Thuyền lại che mặt, vừa thẹn lại lúng túng dậm chân nói, dáng vẻ như một bé gái đang nhõng nhẽo.

Tôi bình tĩnh nhìn kĩ lại, thấy trêи người nàng vẫn mặc cái váy ngủ khiêu gợi tối qua. Bờ vai trần, cánh tay trắng nõn nà đều không có gì che đậy. Váy ngắn nên gần như toàn bộ từ đùi đến ngón chân chàng cũng lồ lộ.

Hiểu sơ vấn đề, tôi vội trấn an Thuyền: “Vợ à, bình tĩnh, ba vẫn chưa thấy gì nhạy cảm đâu!” Nói chưa dứt lời, thì Thuyền đã làm nắm đấm rồi nhắm thẳng vào ngực tôi: “Nếu nhìn đến chỗ kia thì chết rồi, chết rồi, còn nói gì nữa! Anh có biết vừa rồi em đã xấu hổ cơ nào hông?”

“Em còn đang ngái ngủ đã ra khỏi phòng, quên mất trong nhà còn có ba, cứ mặc đồ ngủ phải đi nhà bếp, chuẩn bị điểm tâm, tự nhiên gặp ba đứng đó, anh nói làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Vợ tôi lại vừa nói vừa dậm chân.

“Ai mà biết mới sớm thế này mà ba đã thức đâu trời?” Tôi vừa nói đột nhiên lại sực nhớ tới rồi bất giác kêu lên: “Thôi chết rồi!” “Sao vậy anh?” Thuyền đã hoảng sợ càng thêm phần hoang mang, gấp gáp hỏi tôi.

“Em có biết ba tối hôm qua tại sao cứ nói muốn về nhà hoặc muốn thuê phòng ở bên ngoài không?”

“Em nào biết, tối qua em còn hỏi lại anh mà?” Thuyền liếc mắt một cái rồi trả lời.

“Ba nói là ở trong nhà không có tiện, tối qua nói với anh ba sợ bình thường ở nhà em mặc thoải mái quá, lỡ nhìn thấy thì không hay. Không tiện là ở chỗ đó?” Tôi đem chuyện tối qua kể lại cho Thuyền.

“Vậy sao anh không với em nói sớm một chút, giờ hay rồi, xấu hổ gần chết!” Thuyền tức giận nói.

“Anh đâu nghĩ đến sáng sớm em mặc ít như thế, ba lại thức dậy sớm như vậy, rồi hai người gặp nhau ở nhà bếp đâu?” Tôi hiện tại cũng hối hận một chút, biết vậy tối hôm qua nói cho Thuyền là ổn rồi, tính nàng cẩn thận sẽ để ý chuyện tế nhị đó. “Chồng, làm sao bây giờ, nãy em thấy ba cũng có vẻ xấu hổ, anh mau qua phòng ba xem thế nào!” Thuyền đúng là người hiếu thuận, sau khi bình tĩnh lại, liền nhớ tới bổn phận phải lo lắng cho ba chồng.

Tôi mở cửa đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách cùng phòng ăn đều không thấy ba, nhìn qua nhà bếp cũng không có, đi đến phòng của ba, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy ba đang làm gì đó.

“Ba đang làm gì vậy?” Ba ngồi ở mép giường, đem quần áo từng cái từng cái bỏ vào trong túi đồ. “Ba nên về quê thì hơn, con đừng cản ba làm gì!” ba ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại cúi xuống xếp đồ vào túi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn rõ những nếp nhăn trêи gương ăặt ba, tự nhủ tuyệt đối không thể để cho ba trở lại quê nhà sống cô độc. Nghĩ là làm ngay, tôi giật lấy cái túi trong tay ba rồi nói: “Con không để ba về quê đâu!” “Con mau đưa túi lại cho ba! Ba thật sự không thể ở lại!” Ba cũng kiên quyết nói với tôi, có vẻ kϊƈɦ động.

Cái túi đang ở trêи đùi ba, tôi giật lấy, tự nhiên ba lại cầm một bộ quần áo đặt thế chỗ cái túi, dáng vẻ khá lạ. “Ba, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”

“Không có gì để nói, ba muốn về nhà!” Ba ngồi ở mép giường nói. “Ba không nghĩ cho con sao? Ba biết là con muốn làm tròn chữ hiếu mà” Tôi lại hơi mất bình tĩnh.

“Ba hiểu tấm lòng của con, nhưng ba thật sự phải về, con đừng cản ba!” “Con chính là muốn cản ba, ba đưa mấy bộ đồ kia đây, để con mang đi dẹp!” Tôi vừa nói vừa dẹp mấy bộ quần áo trêи giường, rồi cầm tới cái đang đặt trêи đùi ba. Ba dùng 2 tay giữ nó thật chặt như không cho tôi lấy đi. Trêи mặt lúng túng như giấu giếm chuyện gì. Tôi cuối cùng đã lấy được bộ đồ, bỏ vào túi.

Nhưng đồng thời tôi hết sức kinh ngạc!!!

Ba cũng hết hồn, trêи mặt càng lộ rõ nét xấu hổ! Hóa ra đũng quần ba nổi lên một cục to tướng, độn dưới lớp quần vải. Đương nhiên tôi biết trong lớp quần kia là gì? Nhưng to như thế, bảo sao tôi không há hốc mồm kinh ngạc. Căn phòng biến mất mọi âm thanh, tôi và ba đều nhìn về một chỗ.

Yên tĩnh một lúc lâu, ba mới nhìn tôi nói bằng nét khổ sở: “Con thấy hết rồi đó, con hiểu tại sao ba muốn về quê chưa!” Tôi nghe ba nói, trấn tĩnh lại rồi bắt đầu suy nghĩ, đầu tiên là phẫn nộ, một chút tức giận. Giận vì ba nhìn thấy cơ thể quyến rũ của Thuyền lại không kìm hãm được ý nghĩ nhục ɖu͙ƈ, chẳng lẽ lại có ý đồ với vợ mình?

“Tóm lại là vì sao?” Tôi hỏi khi đã bình tĩnh hơn nhiều, thoạt nghĩ nếu ba thật sự có ý xấu thì sao lại đòi về từ tối qua, trong khi sáng nay mới thấy Thuyền trong bộ áo ngủ gợi cảm? Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân sâu xa mà ba không tiện nói ra.

“Ba cũng không biết tại sao như vậy? Giờ con thấy rồi, ba làm sao mà giấu được nữa, ba cũng không sợ con chê cười, không phải ba nhìn con dâu mà lại cứng lên đâu, bất kể phụ nữ nào mặc quần áo mỏng manh, có chút xuyên thấu là ba đều như này… Chuyện này đã làm khổ ba nhiều năm rồi, con xem bây giờ ba như này thì có ra gì không chứ. Đứng lên còn xấu hổ không dám, ba rất khổ tâm. . .” Ba nói từ từ, giọng khổ sở.

Biết được chuyện gì đang xảy ra, tôi đồng cảm với ba, nhưng vẫn thắc mắc: “Tại sao lại như vậy chứ?”

“Mấy năm nay ba không dám lên thăm các con là vì chuyện này, ba sợ đi xa vì trêи đường đi gặp rất nhiều phụ nữ, nếu ai đó mặc đồ xuyên thấu thì ba lại không kiểm soát được và cứng lên. Mà chuyện này làm sao có thể nói ra, ngại lắm. Lúc bé Mây ra đời, ba vui lắm, cũng muốn thường xuyên lên thăm cháu gái, nhưng mà nghĩ tới lại không dám đi. Thật lòng ba rất thích cùng các con ở chung một nhà, có con, con dâu, còn có cháu gái, một gia đình 3 thế hệ hạnh phúc bên nhau. Nhưng loại bệnh này, ba không thể kiểm soát, tối qua ơới tìm cách đòi trở về quê càng sớm càng tốt, ở đây ba không lường trước sẽ gặp tình huống gì, nhưng con không thể hiểu nổi ý của ba, rồi ba phải buộc miệng nói ra một chút, về chuyện Thuyền ăn mặc thoải mái ở nhà…!”

Ba ngồi nói, tôi đứng lặng người mà nghe, nước mắt cũng chảy ra, đợi ba nói xong, nước mắt tôi đã chảy đầy mặt: “Sao ba không chịu nói sớm cho con biết, để con đưa ba đi bệnh viện trị liệu!” “Con trai à, chuyện này giữa hai cha con còn nói ra được. Mang đi bệnh viện, người ta lại tưởng ba là một lão già dê.” Ba tôi nói.

“Hiện tại con cũng biết rồi, hôm nay con đưa ba đi bệnh viện khám ngay, chuyện này không thể để lâu nữa. Bác sĩ trị liệu rất chuyên nghiệp, sẽ tận tâm mà trị cho ba.”

“Thôi được rồi, ba không dám đi bệnh viện đâu, ba ngại lắm!”

“Ba cứ yên tâm đi, bác sĩ tuyệt đối không trêu chọc ba, họ sẽ giúp ba trị dứt bệnh, sau này không cần lo lắng khi ở đây, yên tâm mà hưởng thụ tuổi già.” Ba suy nghĩ một chút rồi lúng túng nói : “Ba có thể đi bệnh viện kiểm tra, nhưng tuyệt đối không nói bí mật này cho vợ con, cả ba mẹ vợ con nữa!”

“Con sẽ giữ bí mật, ba yên tâm.” “Vậy giờ con chỉ cần nói Thuyền ăn mặc kín đáo là được. . .”

“Ba yên tâm, Thuyền vừa trải qua tình huống này thì cũng sẽ tự giác mà mặc kín thôi!” Thật sự bây giờ nghe ba nói đến chuyện Thuyền ăn mặc hở hang tôi không còn giận như ban đầu, trái lại còn có một chút hưng phấn! “Vậy là ổn rồi, con mau ra cùng vợ ăn sáng đi, ba dậy từ sớm đã đi mua bữa sáng rồi!” Ba tôi nói.

Tôi cảm động: “Cám ơn ba, nhưng sau này ba không cần ra ngoài mua đâu, vợ con không thích ăn ngoài, nói là không hợp vệ sinh, nên nàng vẫn luôn dậy sớm để nấu mỗi ngày đó!” “Ừ, ba biết rồi! Đúng rồi, con về an ủi Thuyền nhiều một chút, vừa rồi nó cũng sợ lắm!” Ba tôi dặn dò kĩ lưỡng.

“Dạ.” tôi trả lời rồi mở cửa phòng ba đi về phòng mình, gặp Thuyền ở trong phòng giống như đang suy nghĩ gì, nàng thấy tôi trở lại, liền đỏ mặt hỏi: “Ba sao rồi anh?” “Ba vừa dọn đồ đòi về quê, anh phải thuyết phục lắm ba mới nguôi ngoai ý định rồi ở lại. Sau này em nhớ ăn mặc kín đáo một chút, biết không?” Tôi lờ đi bí mật của ba, đây là lần đầu tiên tôi che giấu vợ mình.

“Này còn cần anh nói sao? Em sẽ mặc như bà già luôn.” Thuyền cười nói với tôi. “Nhưng vừa gặp chuyện này, em quên mất chuyện nấu bữa sáng rồi, giờ vợ chồng mình ra ngoài ăn rồi đi làm luôn.”

“Ủa em vẫn hay chê đồ ăn ngoài không vệ sinh mà?” “Ăn một hai lần có sao đâu? Cũng không phải ngày nào cũng ăn, mai em lại tự nấu mà!”

Tôi liền cười nói với nàng: “Hôm nay ba dậy sớm như vậy là đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mình đó, nên mới gặp phải tình huống hồi nãy!” Vợ tôi đỏ mặt trả lời: “Cũng khó trách ba được, nhưng mà ba đã mua về rồi hả anh?” “Mua về rồi, em mau đi thay đồ rồi ra ăn, tính mặc như vậy ra tiếp ha gì?” Tôi chọc ghẹo nàng.

“Đồ điên, vừa nãy không phải xấu hổ muốn độn thổ hả, còn chọc em?” Thuyền đỏ mặt nói với tôi bằng giọng làm nũng. “Vậy nãy gơờ ngồi đây sao không chịu thay? Hì hì!” Thấy nàng thẹn thùng nên tôi lại đùa giỡn nói với nàng.

“Anh nha. . . Anh nói hoài nha, em cứ như vậy đi ra ngoài, sợ anh hối hận cũng không kịp?” Thuyền bắt đầu chuyển giọng phản đòn. Tôi nghe xong trong lòng tự nhiên có chút hưng phấn, cũng không hiểu tại sao? Nhưng tôi cứ nhây và nói với nàng: “Em như vậy đi ra ngoài còn không sợ, thì anh sợ cái gì? Ha ha?” “Anh hay lắm, càng ngày càng biến thái? Đi ra ngoài trước đi để em thay đồ! Hừ!” Thuyền liếc mắt một cái sắc lẹm, tôi hiểu ý chuồn lẹ.

Ba tôi không ra cùng ăn sáng, tôi biết nên để lại một phần. Tôi biết cả ba và Thuyền đều ngại ngùng vì chuyện vừa rồi. Nên để cho hai người chút thời gian để bình tĩnh trở lại.

Ăn sáng xong, tôi đưa bé Mây đi nhà trẻ, rồi đưa Thuyền đến chỗ làm. Xong xuôi, quay về đưa ba vào bệnh viện để kiểm tra xem rốt cuộc là bệnh gì mà kỳ lạ như vậy.

ĐÓN ĐỌC CHAP 3: CĂN BỆNH KHÓ NÓI NHƯNG DỄ TRỊ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN