Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc) - Chương 22: Ba tái bệnh rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1146


Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc)


Chương 22: Ba tái bệnh rồi


Thực sự thì Thuyền kể cho Phong nghe gần hết, nhưng vẫn có những cái nàng giữ cho riêng mình.

[Trở lại hiện tại]

Tôi nghe Thuyền kể xong mà cứng hết cả người, đũng quần đương nhiên là chỗ cứng nhất. Thì ra Thuyền giúp ba thủ ɖâʍ lúc sáng rồi bị kϊƈɦ thích cho đến bây giờ, nên hôm nay mới đặc biệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn khăn tắm để khiêu khích tôi mau chóng làʍ ȶìиɦ. Tôi ôm thân thể mềm mại của nàng nói: “Cảm ơn vợ yêu!” “Anh cảm ơn chuyện gì?”

– Cảm ơn em đã giúp ba giải quyết bứt bối trong lòng, cảm ơn em chiều lòng những suy nghĩ biến thái lσạи ɭυâи của anh. Em có biết hiện tại anh hưng phấn cỡ nào không? Sờ thử đi!” Tôi vừa nói vừa háo hức.

Thuyền nghe xong liền lấy tay sờ xuống quần tôi một cái rồi đỏ mặt lên. Chắc chưa bao giờ nàng thấy ƈôи ȶɦịt của tôi cứng như vậy. “Sáng nay tuy rằng có lên đỉnh chút xíu, nhưng giờ cu chồng cứng như vậy, người mình nóng ran lên rồi, lỗ bướm cũng chảy nước rồi…” THuyền len lén nghĩ trong đầu.

– Thì ra ha, thì ra hôm nay em ăn mặc kiểu này là có lí do hết! Tôi vừa cười vừa nói với vợ.

– Anh biến thái quá nha, vợ anh bị người ta sờ ngực mà anh còn ở đây ham hố, còn cứng lên như này nữa chứ! Thuyền giả vờ giận dỗi nói với tôi, nhưng sau đó thì cũng lấy tay đụng đụng vào chỗ ƈôи ȶɦịt tôi.

– Haha, chịu thôi, giờ anh có kiểu suy nghĩ đó rồi biết làm sao được!

– Còn không mau… ấy đi! Thuyền đã nứиɠ lắm rồi, khẽ nói với tôi. Tôi cũng không chịu được nữa rồi, liền xoay người nằm trêи người nàng….

Sáng hôm sau, Thuyền đã vào phòng bé Mây để sửa soạn đồ đạc cho con. Tôi đi xuống bếp thấy ba đang nấu bữa sáng, lòng cảm kϊƈɦ lắm, 60 tuổi rồi mà sáng nào ba cũng dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Theo tự nhiên tôi nói: “Ba mệt không?” “À, con dậy rồi hả?” BA không còn ngại như tối qua nữa, liền quay đầu lại nói chuyện với tôi.

– Giờ ba cảm thấy sao rồi? Tôi quan tâm nên hỏi tình hình của ba.

– Ba…Ba không sao…À con…Thuyền khó xử rồi…ba thật sự hết cách… – Ba nghe tôi hỏi chuyện kia, liền lúng ta lúng túng trả lời.

– Ba đừng nói vậy, chỉ cần ba khỏe là tụi con yên tâm rồi. Ba cực khổ nuôi dạy con khôn lớn, giờ ba xảy ra chuyện thì con phải chăm sóc lo lắng cho ba. Chỉ cần ba đừng đòi về quê nữa là con vui lắm!

Ba vẫn chưa biết chuyện Thuyền kể cho tôi chuyện sờ иɦũ ɦσα, nên trả lời:

– Ba không có về quê nữa, chỉ là… – Ba ngập ngừng, có điều gì khó nói.

– Chỉ là gì ba?

– Chỉ là Thuyền phải chịu thiệt thòi, sợ vợ con nghĩ nhiều…

– Không sao đâu ba, vợ con không trách ba, cũng sẽ vui lên nếu ba không đòi về quê nữa.

– Vậy là tốt rồi, tốt rồi… – Ba vẫn còn chút lúng túng – À, Thuyền dậy chưa con? Gọi nó ra ăn sáng, để nguội không ngon.

– Dạ Thuyền dậy rồi, đang trong phòng Mây, để con đi gọi! Tôi vừa định rời nhà bếp, đi vào phòng con gái thì thấy Thuyền dắt tay Mây đi ra. Tôi liên nói với nàng “Ba làm bữa sáng xong rồi, ra ăn đi em!” Thuyền nghe xong không nói gì chỉ đỏ mặt chút rồi cùng con gái đi thẳng vào nhà bếp. Ba cùng nàng đều tránh ánh mắt của nhau, rất e ngại.

Tôi thấy hai người họ ngại ngùng, trong lòng có chút hưng phấn, nhưng cũng ghen đấy. Nhưng sợ mọi người cứ xấu hổ mãi, tôi mới vội vàng mở lời: “Ba, Thuyền, ăn sáng thôi!” Sau đó cả nhà bắt đầu bữa sáng, mỗi người một tâm trạng. Đang ăn, đột nhiên ba lên tiếng:

– À quên, Phong!

– Dạ, gì vậy ba?

– Ba tính bàn với con chuyện này! Ba nói chậm rãi.

– Ba nói đi!

– Ba tính nhờ con đưa ba vào bệnh viện, hôm qua giờ chưa ghé thăm anh sui rồi…

– À… – Tôi không phải không muốn ba vào bệnh viện, mà trái lại còn hơi lo lắng vì ba có thể tái bệnh, quay mặt sang nhìn Thuyền, thấy nàng cũng đang nhìn tôi, hình như nàng cũng không biết phải làm sao. Ba thấy chúng tôi có vẻ ngập ngừng, liền có chút thất vọng nói: “Vậy thôi, ba không đi bệnh viện cũng được!”

Ba nói xong lại cúi xuống ăn tiếp, tôi thấy không đành lòng, nhìn qua Thuyền lần nữa, chắc nàng cũng suy nghĩ như vậy, nên hơi đắn đo rồi nhìn tôi, gật đầu. Mặt tôi mới bớt lo lắng một chút, dãn ra rồi quay sang ba nói:

– Vậy ăn sáng xong con đưa ba vào bệnh viện nha!

– Ừ ừ, ba ở nhà cũng không làm gì, anh sui ở bệnh viện cũng buồn, vào đó có bạn già nói chuyện với nhau cho đỡ chán. Ba vui vẻ nói.

– Haha, đúng rồi, nhưng mà ba coi chừng, đừng có đi loanh quanh nhiều quá, ở trong phòng nói chuyện với ba Thuyền là được rồi! – Tôi dặn dò.

– Ba biết rồi! – Ba hiểu ý tôi nên gật đầu. Thuyền thấy vậy cũng mỉm cười đỏ mặt. Ăn xong, tôi chở cả nhà đi, ba ngồi sao đùa giỡn với Mây, còn vợ chồng tôi ngồi trước.

Về phần Thuyền, nàng đến công ty mà lòng vẫn lo lắng về chuyện của ba, không biết đến bệnh viện rồi có xảy ra chuyện gì hay không. Đúng là chuyện đời luôn có những thứ trùng hợp như thế, càng lo lắng càng dễ xảy ra chuyện. Giờ nghỉ trưa, Thuyền nhận được tin nhắn từ…ba, khiến nàng vô cùng lo âu, sốt ruột.

Hóa ra ba nàng nằm viện, hôm nay có ba chồng vào cùng nói chuyện rất vui vẻ. Đúng lúc có một người cấp dưới ăn mặc nhã nhặn mang trái cây, đồ bổ vào thăm bệnh, vốn đây là cách cư xử tốt, không có gì đáng nói.

Nhưng người cấp dưới này dẫn theo một người vợ cùng trạc tuổi, biết ăn vận, biết trang điểm và quan trọng là diện một bộ váy đầy khiêu gợi. Ba nhìn thấy vậy liền cứng lên không thể kiểm soát.

“Thôi xong!” Ba nghĩ trong bụng, rồi vô cùng hoảng hốt vội lấy tay che đũng quần lại, đi qua phía ghế salon trong phòng bệnh ngồi, lấy thêm mấy tờ báo che lên cho đỡ bị phát hiện. Nhưng ba biết rõ một khi đã cứng lên thì không có chuyện 1 2 tiếng sẽ mềm nhũn ra, hơn nữa mỗi lần cứng lên sẽ căng đau rất khó chịu, nên ba mới cảm thấy hoảng loạn, không biết làm sao.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có nên nhắn tin cho PHong không? Không được, mới hôm qua phát bệnh đã nhờ Thuyền dùng tay giúp, nay lại phát bệnh rồi nói cho Phong, nó lại nghĩ mình muốn nhờ Thuyền giúp tiếp nữa thì sao? Nó sẽ nghĩ thế nào? Cho dù nó có đồng ý đi nữa, nhưng là đàn ông, để vợ mình suốt ngày thủ ɖâʍ giúp cho người đàn ông khác, nó sẽ đau lòng lắm, rồi nó có tha thứ cho vợ hay không?” Ba nghĩ tới đây liền buông điện thoại mà không nhắn cho Phong nữa.

Nhưng không thể ngồi im mà chịu trận được, khi ba của Thuyền đang nói chuyện vui vẻ với 2 vị khách kia, nếu lát nói xong, ba phải trở lại chỗ đó đàm đạo tiếp thì phải làm sao. Trong lúc khó xử ba lại nhớ tới Thuyền, khi nhắn tin với nhau, nàng đã đồng ý giúp ba giải quyết căn bệnh này, nhưng có một yêu cầu là không được nói cho ai biết, đúng không?

Nghĩ tới chuyện này trong quần ba lại cứng lên thêm, nhớ lại lần trước đã được bóp иɦũ ɦσα bên ngoài lớp áo, rồi còn được đụng trực tiếp vào иɦũ ɦσα bên trong cổ áo, ba tự thấy hối hận, hối hận vì sao lúc đó không biết kiềm chế thêm một chút mà vội vàng bắn ra. Nếu không, ba đã được sờ иɦũ ɦσα Thuyền đã đời luôn rồi….

Ba càng nghĩ càng hứng lên, ƈôи ȶɦịt cương lên cứng vô cùng, đã bắt đầu cảm thấy đau đau. Liền cầm điện thoại lập tức nhắn tin cho Thuyền, nói hết tình hình hiện tại. Thuyền đọc tin nhắn xong rất lo lắng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại rồi trả lời ba:

– Ba có nói cho anh Phong biết chưa?

– Ba không nói cho nó biết, con cũng đừng, không nên để nó biết.

Thuyền thấy vậy hơi ngạc nhiên và bực mình trả lời: “Sao lại không cho anh Phong biết hả ba?” “Đàn ông không dễ tha thứ cho việc vợ mình giúp người khác thủ ɖâʍ đâu! Phong không nói ra, nhưng ba biết trong lòng nó rất khó chịu, đau khổ” Ba trả lời Thuyền.

Thuyền nhìn tin nhắn này mới hiểu được lòng ba, thì ra là lo cho cảm nhận của chồng mình. Nàng cũng ậm ừ đồng tình, trước mắt cứ giấu chuyện này, nếu mà Phong biết nàng thu ɖâʍ cho ba nhiều lần, nhất định trong lòng không ít thì nhiều sẽ đau khổ y như ba nói.

Nghĩ vậy, Thuyền bèn nhắn tin trả lời ba: “Vậy giờ mình cứ giấu anh Phong, ba về nhà trước đi, con về liền!” “Ba đang bị vầy làm sao mà về nhà đây?” Thuyền nhận được tin nhắn hơi nhíu mày lại, đúng rồi, ba đang đội một cục trong quần như vậy, đâu có dễ dàng đi ngoài đường. Nhưng nàng suy nghĩ và trả lời nhanh lắm: “Ba lấy gì che lại đỡ rồi đi bộ ra gọi taxi về nhà!” “Ba…ba lấy tờ báo che lại rồi nghĩ cách về liền!” Ba trả lời trong tin nhắn.

Thuyền tắt điện thoại, giờ cũng sắp tới giờ tan làm, nàng thu xếp đồ đạc, vào phòng làm việc của sếp xin về sớm một hôm vì nhà có việc gấp. Nàng là nhân viên xuất sắc, có nhiều đóng góp cho công ty, nên cấp trêи hay đồng nghiệp đều quý mến. Với lại đã làm xong công việc, nên xin về sớm không có ai phàn nàn.

Thuyền ra bắt một chiếc taxi về nhà, so với vị trí của nhà, thì công ty của nàng xa hơn bệnh viện, nên nhất định ba sẽ về trước. Nhưng nàng đang lo lắng chuyện khác, lo rằng Phong biết hai người giấu diếm sẽ giận. Nàng còn lo thêm một việc nữa, là lúc giúp ba thủ ɖâʍ, lỡ ba có yêu cầu gì khác nàng phải làm sao bây giờ? CÀng nghĩ nàng càng sợ hãi, nhưng lại len lỏi sự hưng phấn.

Quên đi, suy nghĩ nhiều làm gì! иɦũ ɦσα mình không phải là đã bị ba sờ rồi sao? Thuyền đang nghĩ ngợi thì xe dừng lại, nàng thanh toán tiền rồi thấp thỏm đi lên nhà. Tra chìa khóa vào ổ, nàng mở cửa ra, thấy giày của ba đã để trêи kệ, thở phào nhẹ nhõm là ba đã về nhà bình yên vô sự….

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN