Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 15: Ôn nhu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
790


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 15: Ôn nhu


Thiên Lạc vừa bước vào phòng thì thâu một cảnh tượng mà có lẽ anh không bao giờ quên.

Lục Minh Nguyệt đang ngồi thư thả trêи ghế, chân vắt chéo. Một vài chú chim sà xuống đậu quanh mặt bàn. Cô vừa cắm hoa vừa cho lũ chim ăn một ít bánh mì. “Cảm ơn các bạn đã đến với mình.” Cô nở một nụ cười thật tươi trêи môi, dường như không gian và thời gian đều ngưng lại, chỉ còn nụ cười xinh đẹp của cô.

Anh chưa bao giờ thấy cô cười, huống chi là thoải mái như vậy. Anh cứ thế đứng dựa vào tường, theo dõi từng hành động của cô.

Lục Minh Nguyệt rải từng vụn bánh dư cô lụm lặt lại khi nãy cho lũ chim ăn. Chúng cất tiếng hót như lời cảm ơn cô.

Khoảnh khắc hiếm hoi đọng lại sâu trong lòng Thiên Lạc. Ngay lúc này đây, cô như bao thiếu nữ tuổi mới lớn, hồn nhiên, ngây thơ, xinh đẹp và tinh nghịch, bướng bỉnh. Cô không còn là một người bị giam lỏng nữa.

Nhưng sự thật tàn nhẫn…

Lũ chim bỗng giật mình bay vội đi. Cô liền quay đầu về phía cửa, gương mặt đượm buồn, ánh mắt thất vọng nhìn anh.

“Ăn sáng.” Anh chỉ nói đơn giản như vậy rồi trực tiếp vào bế cô xuống lầu.

“Tôi tự đi được, anh bỏ tôi xuống!” Cô giãy giụa trong vòng tay anh. Cô có chân mà, cùng đâu chấn thương hay không đi nổi mà anh phải ôm như vậy?

Mặc cho cô la hét, anh vẫn im lặng. Từ trêи nhìn xuống có thể thấy khe ngực sâu hun hút. Trong đầu anh giờ chỉ toàn là hình ảnh bộ ngực no đủ của cô. Không thể chịu nổi nữa, phải tắm cho cô sớm thôi.

Đến phòng ăn, anh đặt cô xuống ghế. Mùi thơm thoang thoảng khiến cô ngừng la hét.

Đây là…

Cô nhìn tô phở nóng hổi thơm ngon trước mặt mình một lúc lâu. Trong lòng nghẹn ứ, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn phở…

Phở là món ăn yêu thích của Lục Minh Nguyệt. Hồi bé ba mẹ hay dẫn cô đi nhà hàng ăn. Sau khi ba mẹ mất, cô vẫn thường xuyên đặt về nhà để ăn. Nhưng từ khi được anh em Hàn mua về, cô không còn được ăn những gì mình muốn nữa. Họ cho ăn gì cô phải ăn đó, không sẽ chết đói.

Cô lặng lẽ nhìn xung quang, không hề thấy một phần ăn nào được đặt trêи bàn nữa. Tô phở này không phải của Thiên Lạc sao? Sao không có phần nào của cô.

Thiên Lạc ngạc nhiên vì thấy cô mãi không chịu ăn. “Cô không thích ăn phở à?” Anh hỏi. Vốn đó giờ không nấu nổi một món ra hồn cho cô nên hôm nay anh mới xuống bếp một lúc lâu chỉ để nấu cho cô tô phở. Anh còn làm theo công thức của một đầu bếp nổi tiếng. Thế mà cô lại không chịu khó ăn?

“Đây là phần của tôi sao?” Cô vẫn chưa tin vào mắt mình. Thiên Lạc nấu  phở cho cô? Trang trí tỉ mỉ và cả hương thơm càng khiến cô không thể tin nổi. Nó không có vẻ gì là “nấu cho có”.

“Ừ, ăn đi.”  Anh xoa đầu cô rồi ra khỏi đó.

Lục Minh Nguyệt vẫn còn ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào tô phở. Bao nhiêu suy nghĩ bủa vây. Có lẽ anh đã bỏ thứ gì đó như côn trùng vào hay hương vị rất mặn và tệ?

Cô cầm đũa ăn thử một miếng, húp một ít nước. Mọi nghi ngờ ngay lập tức tan biến.

Ngon quá!

Đây là tô phở ngon nhất mà cô từng được ăn cũng như món có hương vị tốt nhất từ khi cô đến đây. Vị thịt thịt bò trong nước lèo đậm đà, sợi phở dai. Cô ăn rất nhanh liền hết một tô đầy.

Cô đứng dậy mang tô muỗng đũa đi rửa. Vừa rửa xong thì Thiên Lạc vào bế cô lên. “Ăn xong rồi phải không, giờ đi tắm.” Anh ngạc nhiên bởi sự hạnh phúc hiện rõ trêи gương mặt cô. Chỉ một tô phở nhỏ mà cô vui đến thế ư?

Tâm trạng cô đang vui bỗng tuột dốc. Tắm…Cô rất sợ mỗi khi đến khoảnh khắc này. Một ngày Thiên Lạc tắm cho cô từ một đến hai lần. Hoặc sau khi làʍ ȶìиɦ.

Thiên Lạc pha nước ấm và lấy quần áo, anh để cô ngồi trêи trêи ghế nhựa trong phòng tắm. Mỗi lần như thế, cô đều biết tự giác cởi đồ ra.

Cảnh xuân hiện ra trước mắt anh.

Cô ngồi vào bồn tắm lớn để anh kì cọ. Hôm nay anh sờ vào ngực cô khá nhiều, cứ mỗi lần kì cọ vùng khác là anh lại xoa xoa ngực của cô, vân vê đầu иɦũ ɦσα.

Động tác của anh hôm nay thập phần ôn nhu cùng dịu dàng. Ngày thường anh xối nước lên đầu cô rất mạnh, nhiều lần nước tràn vào mắt, mũi, tai, miệng, còn khiến cô sặc nước, hít thở không thông. Nhưng nay anh ngửa đầu cô về phía sau, nhẹ nhàng dùng gáo dội, còn lấy tay che đi để tránh nước vào mắt.

Hằng ngày Thiên Lạc sử dụng “máy vệ sinh” bằng công suất lớn để rửa sạch hoa huyệt cho cô. Mỗi lần dùng đều khiến cô hét chói tai.  Vậy mà nay anh dùng tay để rửa. Những ngón tay anh luồn vào huyệt động, móc từng thớ thịt mềm. Cô chỉ rêи rỉ nhỏ nhẹ.

Tắm xong, anh lau khô người cho cô rồi mặc quần áo. Nay cô mặc một chiếc quần ngắn. Áo bao trọn vòng eo mảnh khảnh. Nhưng phần áo trêи ngực lại là dạng lưới lớn, làm lộ hết ngực, khiến cô “mặc như không mặc “. Hai núm иɦũ ɦσα lọt qua khe lưới.

Thiên Lạc vờ như đang chỉnh áo cho cô để sàm sỡ, anh lôi kéo hai núm ngực qua lại, bóp bóp ngực cô.

Anh thật sự muốn ngậm nó quá…

LLM.

P/s: Xin lỗi các cậu, tớ bận ôn thi nên không viết được.

Nếu thấy hay thì vote và cmt để mình có động lực ra chap nhanh hơn nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN