Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 36: Buổi sáng hạnh phúc nhất
Beta: Hazjkd
Trước khi ngủ Mỵ Mỵ đã uống thuốc bổ và bôi thuốc mỡ mà Dịch điều chế, ngày hôm sau khi thức dậy nơi kia không hề có một chút khó chịu, ngược lại được cùng ba người làʍ ȶìиɦ, cô cảm thấy trong lòng ngọt đến mức sắp tràn ra. A, thật xấu hổ quá đi.
Mỵ Mỵ đang tắm. Khi nhìn trong gương phản chiếu lại thân thể của mình, sao nó trở nên không giống với lúc trước rồi? Giống như từ một nụ hoa ngây ngô biến thành một đóa hồng đào đang chờ đợi được rắc phấn.
Nụ hoa hồng diễm lệ sắp nở kia trong khí lạnh cũng đã vểnh cao lên, иɦũ ɦσα hình như cũng đã lớn hơn một chút, vùng tam giác giữa hai chân sạch sẽ, rõ ràng lúc trước hoa hạch không lớn, nhưng bây giờ lại nảy nở, lấp lánh như vậy, mép huyệt đỏ bừng hơi hơi lộ ra, nước không ngừng chảy xuống, sáng bóng động lòng người.
Đôi môi vốn đầy đặn bây giờ càng thêm ướt át kiều diễm, hai mắt long lanh ánh nước, hai má hồng nhuận, một chút cũng không nhìn ra dấu vết túng ɖu͙ƈ quá độ!
Vậy là tình ái thật sự sẽ làm cho phụ nữ trở nên đẹp hơn sao?
“Đang nhìn gì vậy?”
Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên, là Phàm.
Phàm ngày thường mặc âu phục làm góc cạnh trêи mặt luôn ẩn nét lạnh lùng và u ám, cả người thâm thúy bắn ra tia sáng lạnh giá, mang theo hơi thở vương giả uy hϊế͙p͙ người khác.
Lúc này Phàm đã không còn bộ dạng chật vật bị cô đá xuống giường như hôm qua, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt. Anh đang cười xán lạn, so với thường ngày anh càng thêm anh tuấn. Ngày hôm nay anh mặc áo sơ mi caro cùng quần bò, khác với ngày thường mang giày Tây, phong cách thể thao.
“Sao không nhìn chính mình nữa a? Sao nhìn anh sững sờ đến thất thần vậy?”
Đó không còn là nụ cười tỏa nắng khi nhìn thấy cô ở cửa, nhưng lại có biểu cảm quyến rũ đi đến trước mặt cô, bày ra vẻ mặt muốn quyến rũ cô, giọng nói cố tình trầm xuống, cúi đầu.
“Ha ha…”
Nhìn trong quần bò của Phàm có chỗ phồng lên, cô biết Phàm suy nghĩ cái gì. Cô cảm thấy rất tốt khi có thể dễ dàng khơi dậy “thú tính” của người đàn ông của mình, mặc kệ trêи người chưa lau khô nước, hai tay treo lên cổ của Phàm, gót chân nhón lên, lại gần khóe miệng của Phàm.
“Nhớ anh!”
“Ồ ! Nhớ anh như thế nào?”
Anh không cảm thấy có gì sai khi làm ướt quần áo mà là sợ Mỵ Mỵ bị lạnh, nhanh chóng lấy khăn ra lau khô nước giúp cô và ôm cô ấy trở lại phòng để giúp cô mặc quần áo.
“Em đang nghĩ, anh giống như Song Seung-heon khi anh mặc bộ đồ này!”
Dù sao, ba người đàn ông này đã chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, cô rất quen thuộc và rất vui khi được đàn ông phục vụ, tự động giơ cánh tay lên cho Phàm mặc một chiếc váy lên người cô.
“Vậy em là Song Hye Kyo sao?”
Tất cả họ đều muốn hiểu tất cả những gì Mỵ Mỵ thích, vì vậy khi Mỵ Mỵ ca ngợi Seung-heon oppa đẹp trai và đẹp trai như thế nào mỗi ngày, họ ghen nên làm sao họ không biết người đàn ông này đẹp trai thế nào!
Hừ, Nếu không phải là người đàn ông đó ở Hàn Quốc, Mỵ Mỵ có thể chưa bao giờ có cơ hội gặp anh ta thì họ thực sự muốn sử dụng sức mạnh của mình để khiến người đàn ông Mỵ Mỵ yêu thích biến mất khỏi thế giới này!
“Em có đẹp như vậy không? Song Hye Kyo rất đẹp!”
Con gái đều thích được khen ngợi, cô cũng không ngoại lệ, nghe Phàm thổi phồng rằng mình giống Song Hye Kyo, trong lòng tuy rằng vui vẻ, nhưng vẫn có chút đạo đức giả. Than ôi, chỉ có thể nói, đây là bản chất của các cô gái!
“Em xinh đẹp gấp trăm lần cô ấy!”
Nhìn Mỵ Mỵ được khen xinh đẹp, cô ấy mỉm cười hạnh phúc, hai mắt to long lanh cong thành hai vầng trăng khuyết. Buồn cười sờ sờ tóc của cô, hôn nhẹ lên má vì tươi cười mà gồ lên như một quả táo đáng yêu.
“Được rồi, đi ăn sáng thôi, chúng ta xuống lầu đi!”
“Được!”
Vui vẻ đưa cánh tay vòng qua khuỷu tay của Phàm như vô số lần hai người đi chung trước đó, nhưng lần này Mỵ Mỵ lại đứng gần Phàm hơn.
Đối với Mỵ Mỵ, sau khi làʍ ȶìиɦ với bọn họ, sẽ có một số động tác nhỏ thân mật khác so với trước đây. Phàm thấy rất có ích, đặc biệt lúc này nụ hoa của cô cách một tầng vải mỏng cọ vào tay anh, làm cái lều phía dưới của anh lại lớn hơn một chút.
Cô gái nhỏ này chắc hẳn đã không nhận ra rằng cô ấy không mặc đồ lót, Phàm ở trong lòng trộm vui theo.
“Chà, thơm quá!”
Khi cô ngửi thấy mùi thơm của cháo, cô biết đầu bếp hôm nay nhất định là Thịnh. Trong nhà trừ đầu bếp ra cũng chỉ có tài năng nấu nướng của Thịnh là là cao nhất, đặc biệt cô thích ăn cháo cá chính gốc Thịnh làm nhất.
“Mau tới đây! Cháo vừa đủ độ ấm!”
Thịnh đang đeo tạp dề kiểu hầu gái đáng yêu, và khuôn mặt trông giống quỷ đó nhìn chung rất đẹp, một chút cũng giống bộ dạng hại nước hại dân, lúm đồng tiền dễ thương rõ ràng hơn khi cười lớn, giống như một người con trai tươi tắn và hoạt bát.
“A! Won Bin!”
Giọng nói không lớn, chỉ có Phàm đứng bên cạnh nghe được! Hai người đều hình dung ra mà bật cười, hai nhân vật chính của một bộ phim truyền hình Hàn Quốc đều xuất hiện trong ngôi nhà này.
“Sao vậy?”
Không nghe thấy tiếng thì thầm của Mỵ Mỵ, với vẻ khó hiểu, tay chống ở hông, dừng lại động tác đang khuấy nồi cháo cá.
“Không có gì! Ý em là cháo cá rất ngon!”
Nếu giải thích cho Thịnh thì lại phải kể ra cuộc đối thoại với Phàm để Thịnh có thể hiểu. Nhưng giờ Mỵ Mỵ ngửi thấy mùi cháo ngọt ngào cảm thấy đói dữ dội và dường như đủ đói để ăn hết một con bò. Cô chỉ muốn ăn cháo ngay lập tức và không muốn nói chuyện.
Không chút khách khí, cô liền cầm thìa trêи tay Thịnh, múc lấy một thìa cháo đưa vào miệng.
“Ưmm, ngon quá! Đút em!”
“Ăn chậm thôi, còn nhiều mà!”
Nữ vương Mỵ Mỵ ra lệnh, Thịnh không dám làm trái lại, phục vụ cô gái yêu dấu của anh!
Vì vậy, khi Dịch chật vật tiến vào vì phải tắm cho Đại Tuyết như thể đi đánh nhau thì chứng kiến cảnh một người thì đút cháo cho Mỵ Mỵ, một người thì cầm khăn lau miệng cho cô, hai người đàn ông bộ dáng thật hạnh phúc, kết quả làm cho Dịch thực ghen tị!
“Dịch, anh đến rồi sao! Anh vất vả rồi!”
Phát hiện ra tâm tình của Dịch lúc này rất khó chịu, Mỵ Mỵ ngay lập tức xóa sạch tâm trạng chán nản của Dịch bằng một nụ cười và giọng nói ngọt ngào.
Cô cũng biết tắm cho Đại Tuyết thực sự là một công việc rất khó khăn. Ai đã khiến Đại Tuyết mười hai tuổi càng ngày càng không muốn nhúc nhích! Trước kia khi Đại Tuyết ngủ ở phòng của cô, rất ngoan ngoãn tắm trước khi đi ngủ mỗi tối. Nhưng từ khi các anh thay nhau ngủ cùng cô, nó lại bị chuyển về phòng riêng, Đại Tuyết liền bày ra tư thế “Không bạo lực, không hợp tác”.
Bình thường các anh đều nhờ người hầu chăm sóc nó, nay họ cho người hầu nghỉ, chỉ có thể cử Dịch – người nhỏ tuổi nhất đi xử lý Đại Tuyết, ai bảo anh sinh ra muộn vài năm chứ.
“…”
Tuy rằng Dịch không sao, nhưng mà được Mỵ Mỵ ngọt ngào an ủi, tâm tình thoáng chốc trở nên rất tốt, ngay cả khi vừa rồi phải chứng kiến dáng vẻ hạnh phúc chói mắt của Phàm và Thịnh, lúc này cũng trở nên thuận mắt.
Kéo lấy tay của Dịch để anh ngồi bên cạnh mình, cô lấy khăn trong tay Phàm ở phía đối diện lau nước trêи mặt anh.
“Đại Tuyết lại nghịch đúng không?”
Bình thường Dịch luôn sạch sẽ chỉnh tề, hơi thở trêи người tươi mát như không khí sáng sớm dưới tàng cây, thấm vào ruột gan. Hiện tại bộ dạng chật vật này làm giảm bớt khí chất, giống như kiểu ông chú mà mấy cô gái thích! Ha, hóa ra gu của cô là ông chú.
“Ừ!”
Thực ra Dịch bất mãn không phải vì Đại Tuyết, mà là thấy được hình ảnh hạnh phúc kia lại không có anh, lại nhìn bộ dáng chật vật của mình, tâm trạng có chút mất mát mà thôi. Nhưng giờ Mỵ Mỵ giống như một cô vợ dịu dàng, lau mặt anh, an ủi tâm tình của anh, làm anh muốn biểu lộ hạnh phúc ra ngoài !
Phàm và Thịnh vừa rồi đang hầu hạ Mỵ Mỵ ăn, nhưng giờ Mỵ Mỵ lại hầu hạ em trai của bọn họ, tuy rằng lòng có bất mãn, nhưng nhìn Dịch vì tắm cho Đại Tuyết mà biến thành bộ dáng chật vật này thì lại thôi.
Haiz! Ba người đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, sau này tình huống ghen như vậy sẽ thường xuyên xuất hiện, nếu đã quyết định, cũng sẽ không hối hận, vì mọi người có thể hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ như vậy, ghen có khi có thể tăng thêm tình cảm, tính toán quá mức ngược lại sẽ mất đi càng nhiều.
Không có biện pháp, yêu cùng một người con gái chính là phiền toái như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!