Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 72: Nguyên nhân “chướng ngại” của Thịnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 72: Nguyên nhân “chướng ngại” của Thịnh


Edit: Min

Beta: Cá Muối

“Ha…” Mỵ Mỵ dương dương tự đắc ngủ đủ giấc trong chăn ấm, duỗi lưng một cái rồi rời giường, đã là mười giờ sau chuyện tình kia. Nếu không phải do tiếng kêu từ cái dạ dày trống rỗng thì đúng là cô sẽ ngủ tiếp! Hai ngày trước không ngủ được, cuối cùng khi được ngủ rồi thì cô sâu sắc cảm nhận được ── ngủ là loại chuyện gì rất hạnh phúc đó!

Nghĩ đến hai ngày bị ba người đàn ông tra tấn, cô liền hận đến mức nghiến răng! Cô thật sự không nên tham lam như vậy, một lần nhận nhiều chồng như thế, không biết bây giờ hối hận thì còn kịp không nhỉ? Đặc biệt là Thịnh, Phàm và Dịch cũng đã ngưng chiến rồi, anh còn dây dưa với cô không dứt. Cái này cũng không nên trách cô lúc đang làm lại trực tiếp đi ngủ, không cho anh mặt mũi nha! Chỉ là…

“Thật kỳ lạ, sau đó nhất định Thịnh vẫn tiếp tục làm, vậy sao mình không tỉnh lại?” Thân thể của cô vốn rất mẫn cảm, dù là trong lúc ngủ bị khiêu khích vẫn sẽ mẫn cảm đáp lại, hơn nữa còn từ từ tỉnh lại nữa! Chẳng lẽ lần này Thịnh không mặt dày mặt dạn tiếp tục mà lại biết thương hoa tiếc ngọc sao?

“Mỵ Mỵ tỉnh rồi sao?” Bước vào vẫn là người nắm giữ chính xác thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, Phàm. Nghĩ lại thì, hình như mỗi lần không lâu sau khi cô tỉnh lại thì Phàm đều cùng lúc bước vào nha! Cô đâu biết rằng, Phàm vì lo lắng nên hở một chút là sẽ bước vào xem cô!

“Ừm.” Ôm lấy cổ của Phàm, cô có thể nghe thấy mùi nước cạo râu trêи người anh, đầu vừa thấy tỉnh táo một chút đã bị mùi vị nam tính tự nhiên này làm cho hỗn độn.

“Chắc em đói bụng rồi, không ăn điểm tâm nữa, đây là cơm tối! Dậy ăn đi!” Cảm giác được Mỵ Mỵ tin tưởng ỷ lại thật là tốt đến đáng chết, tốt đến mức Phàm không muốn buông tay ra, hi vọng rằng hai người có thể như thế này cả một đời một kiếp. Chẳng qua cái bụng nhỏ của Mỵ Mỵ cứ réo lên như vậy khiến anh không thể không để ý đến dạ dày của cô, chỉ có thể buông tha thời gian không bị quấy rầy hiếm hoi của hai người. Ai, giờ anh đã hiểu bi ai của phụ nữ thời ba vợ bốn nàng hầu rồi!

Khi hai người đến gần nhà ăn thì nghe được âm thanh Thịnh và Dịch cãi nhau. Nói chính xác hơn là Thịnh thì lớn tiếng ồn ào, mà Dịch thì không để ý đến lời nói của anh.

“Này, mày cũng hơi quá đáng đó! Tao cố gắng sắc thuốc đến nửa ngày, bây giờ mày mới nói là cho Mỵ Mỵ!” Anh vừa định đưa cháo thuốc mềm mại ngọt thơm vào miệng đã bị Dịch lấy đi mất.

“Cho Mỵ Mỵ thì sẽ không làm?”

“Tao…, đương nhiên không phải! Ý tao là tao đã chờ đến nửa ngày mà bây giờ mày mới nói!” Làm cho Mỵ Mỵ ăn đương nhiên là rất tốt, nhưng “tiểu đệ đệ” của anh còn đang chờ được bồi bổ thì sao? “Tao hỏi mày nửa ngày, mày mới đưa mấy thứ thuốc này ra, tất nhiên là tao tưởng cái này để chữa bệnh cho tao!”

“Thuốc ngủ!”

“Thuốc ngủ gì cơ? Này, vậy mà tương lai mày muốn làm bác sĩ sao, một chút tinh thần thầy thuốc như mẹ hiền cũng không có! Có phải bây giờ mày còn muốn làm chỗ đó của tao không dậy nổi đúng không?…”

Trong ba anh em thì người có miệng lưỡi tốt nhất là Thịnh, không thích nói chuyện nhất là Dịch, hai người mà đụng tới nhau, nếu không phải cãi nhau thì là gì đây? Mắt nghi hoặc nhìn Phàm đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của anh thì chắc anh đã hiểu chuyện này rồi, nhưng Mỵ Mỵ vẫn không hiểu mà!

“Các anh ấy có chuyện gì à?” Hình như liên quan tới cô! Tốt nhất là vẫn nên hỏi trước để khỏi đi vào rồi lại động đến chỗ nguy hiểm thì hơn.

“Dịch cho em uống thuốc ngủ nhưng Thịnh không biết, còn tưởng là năng lực của nó không đủ nên trong lúc làʍ ȶìиɦ em mới có thể ngủ mất!” Nếu Dịch chịu tốn sức dùng võ mồm nói hai câu như vậy thì hai người tội gì phải tranh chấp nửa ngày. Hai người hai tính cách, anh đánh trống xuôi, em thổi kèn ngược, cũng được coi là thứ tốt nhất.

“…” Mà người lười ồn ào nói lý này lại kéo hai người đang đứng ở cửa xem náo nhiệt vào, bưng chén cháo thuốc lên đút cho Mỵ Mỵ.

“Chờ một chút, thuốc ngủ? Mày là nói Mỵ Mỵ uống thuốc ngủ nên mới ngủ sao?” Cuối cùng khi đang cực kỳ tức giận, chỉ số thông minh trong đầu Thịnh mới nhúc nhích một chút, anh mới nhớ lời nói ngắn gọn của Dịch có ý gì.

“…” Đến liếc cũng không muốn liếc, cảm thấy lúc trao đổi với Thịnh thì chỉ số thông minh của mình cũng bị hạ xuống, Dịch ngay cả trợn mắt cũng lười, tiếp tục đút Mỵ Mỵ ăn cháo.

“Vậy không phải là do tao yếu sao?” Thế anh nói mấy thứ lúc nãy làm gì? Anh còn cúi đầu xuống nhờ Dịch giúp! Vừa rồi anh còn đặt một đống thực phẩm tráng dương (tăng cường sinh lý) trêи mạng nữa chứ! “Này, sao mấy người không nói cho tôi biết!”

“Anh đã nói với mày Mỵ Mỵ mệt rồi nhưng mày vẫn không chịu dừng lại thì còn trách ai được?” Dù Phàm không phải người cho Mỵ Mỵ uống thuốc ngủ nhưng vẫn khuyên Thịnh một hai vừa phải, không cần làm Mỵ Mỵ đến chết đâu, ai bảo anh không nghe chứ!

“Em…, em tính làm xong lần đó thôi!” Dù anh nghe cũng không có sức thuyết phục mấy!

“…” Ba người không lưu tình ném sáu ánh mắt “không tin” nhìn vào anh.

“Được rồi, sau này không như vậy nữa.” Dù không được tin tưởng nhưng tốt xấu gì thì anh cũng không có vấn đề nào, vẫn rất đáng mừng nha. Mấy thứ anh mua lúc chán nản kia thì bình thường vẫn có thể ăn nhiều bồi bổ một chút để không có hư hỏng gì! Hừ, lần này anh nhất định phải lén bồi bổ, không cho hai người đó biết.

“Mỵ Mỵ, đêm nay vẫn là anh làm được không! Buổi sáng nay tiểu đệ đệ của anh bị đả kϊƈɦ quá, cần em an ủi đó!” Đột nhiên anh cảm thấy tinh lực của mình thật dồi dào, chỗ đó không có gì gọi là không thoải mái. Thừa dịp bây giờ Mỵ Mỵ tỉnh rồi thì vội vàng bàn về thời gian với Mỵ Mỵ, tránh đến lúc Mỵ Mỵ bị hai người kia phân chia ra.

“…” Vẻ mặt Thịnh chờ đợi Mỵ Mỵ trả lời, nhưng mà đáp lại anh là mấy đồ vật không xác định bay đến.

“A, đừng ném anh! Dứa đâm đó! Ối, đây là cái gì…, sao lại lấy quả đào ném anh chứ? Toàn là nước! A, Mỵ Mỵ em không thể làm vậy đâu, sao lại lấy quả nho anh thích nhất ném anh chứ, như vậy là phung phí của trời đó em biết không…” Dù toàn là hoa quả nhưng tạm thời Thịnh còn chưa muốn tắm bằng hoa quả, chỉ có thể vâng lời chạy trốn. Đương nhiên trước khi đi còn không quên nói, “Mỵ Mỵ, buổi tối nhớ chờ anh nha…” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN