Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 76: Phàm và Dịch ghen tị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 76: Phàm và Dịch ghen tị


Edit: Min

Beta: Cá Muối

Khi hai người ngọt ngào tay trong tay xuống lầu dùng bữa sáng thì Thịnh đương nhiên dùng ánh mắt xem thường nhìn Phàm và Dịch! Hai người bọn họ thương tiếc cho thân thể của Mỵ Mỵ nên mất cơ hội cùng happy với Mỵ Mỵ, mùi vị này không tốt lắm nha!

Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy tay trái của Mỵ Mỵ đang cầm lấy dao cắt chân giò hun khói thì nhận ra sự xem thường của Thịnh không phải là đơn giản. Bốn mắt như bốn tia laser nhìn Thịnh như muốn chia bốn xẻ năm anh ra rồi nghiền xương thành tro!

Tên nhóc này vậy mà đánh lén!

“Nhẫn của Mỵ Mỵ thật đẹp nha, là Thịnh tặng sao?” Tiếp tục ăn bữa sáng như không có ý gì, mặc dù biết chắc chắn là Thịnh nhưng Phàm vẫn muốn xác nhận, chủ yếu để xem phản ứng của Mỵ Mỵ.

“Vâng, em biết nó rất đẹp mà! Hì hì, buổi sáng lúc rửa mặt em mới phát hiện tối hôm qua Thịnh lén đeo cho em đó!” Cô còn chìm trong hạnh phúc khi được Thịnh vất vả dành tiền mua cho cô chiếc nhẫn kim cương đẹp như vậy, hoàn toàn quên mất lúc ba người đàn ông này lên cơn ghen thì cực kỳ đáng sợ, cô như vậy đã bán rẻ Thịnh rồi!

“Ồ! Lén đeo trong lúc em đang ngủ sao!” Xem ra là thằng em này cố ý chọn lúc không có bọn họ thì đeo cho cô! Ánh mắt như lửa đốt nhìn về phía Thịnh, nghĩ rằng sao mình không đi trước bước đó cho rồi? Không bàn bạc với bọn họ mà đã tặng nhẫn trước! Chết tiệt, ngón tay duy nhất đại diện cho tình yêu bị Thịnh chiếm rồi, khi anh tặng nhẫn thì cô sẽ đeo thế nào đây?

“Ừm!” Càng nhìn chiếc nhẫn chói lóa này cô càng thích, nhịn không được mà buông dao ăn, để ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm rọi vào kim cương khiến nó bóng loáng lên. Cô phát hiện ra mình cũng chỉ là một người bình thường không khác gì những người con gái khác, cũng rất yêu thích châu báu và trang sức! “Thật đẹp mà!”

Dù hình ảnh Mỵ Mỵ thưởng thức chiếc nhẫn kia đẹp như thế, nhưng Phàm và Dịch vẫn thấy hơi chói mắt nên nhắm mắt lại. “Nếu chiếc nhẫn đó là do mình tặng thì tốt biết mấy!” Hai người suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn Thịnh càng thêm nóng rực, muốn nướng chín anh!

“Mỵ Mỵ, anh đã giúp em xin nghỉ đến thứ sáu rồi, lát nữa ăn xong điểm tâm thì nghỉ ngơi một chút đi, thứ hai đi học lại là được rồi!” Anh bỏ bữa sáng không có chút khẩu vị để ăn ra, Phàm và Dịch trao đổi ánh mắt. “Thịnh, chúng ta cần thảo luận với nhau một chút!”

“Aizzz.” Vẫn là trốn không thoát được, Thịnh trừ việc thấp giọng nguyền rủa ra thì không còn cách nào khác, chỉ có thể buông tha cho bữa sáng còn chưa được nhét vào bụng, theo bóng dáng của hai người đàn ông như mang theo ánh lửa đi vào thư phòng của Phàm. Ai, tuy là dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc của Mỵ Mỵ làm anh cũng hạnh phúc đến muốn chết, nhưng hai anh em của anh đang có ý định lấy mạng của anh, có khi nào anh sẽ chết thật luôn không? Không còn cách nào nữa, anh nên nghĩ tới việc điều trị cái đã. “Mỵ Mỵ à, luộc giúp anh mấy quả trứng nhé”

“A? Anh muốn ăn trứng gà luộc sao? Được!” Người con gái nhỏ hạnh phúc, nghĩ đến anh tối hôm qua trêи giường đem đến cho cô kɧօáϊ hoạt, buổi sáng lại khiến cô cảm nhận được tình yêu nồng đậm của anh, chỉ nhờ cô nấu mấy quả trứng thôi mà, đương nhiên là cô ngọt ngào đáp ứng rồi.

“Thịnh, nhanh lên! Đừng lề mề!” Mỵ Mỵ càng hạnh phúc ngọt ngào, bọn họ lại thấy càng chói mắt! Lúc này khuôn mặt tươi cười của Phàm đã hiện ra hai hàm răng trắng phát ra âm thanh thanh kẽo kẹt, không muốn nói lời dư thừa.

“Các anh bàn bạc cái gì vậy? Em cũng không thể tham gia sao?” Nhìn qua chắc là chuyện nghiêm trọng, vẻ mặt Phàm và Dịch đăm đăm trầm lặng, Thịnh lại mang một bộ dáng sắp anh dũng hi sinh.

“Được chứ!” Nhưng người trả lời được lại là Thịnh, anh ước gì Mỵ Mỵ cũng có thể tham gia để anh tránh đòn được một lúc!

“Không được!” Trả lời không được là Phàm và Dịch, nếu Mỵ Mỵ tham gia thì lòng đố kỵ đang hừng hực trong lòng bọn họ bây giờ phải tìm ai để phát tiết đây? Không tiếp tục kéo dài thời gian, Dịch một mạch kéo Thịnh còn đang dây dưa vào thư phòng. Khi cửa sắp đóng lại, Thịnh vẫn không quên gọi to về hướng Mỵ Mỵ đòi đồ ăn. “Mỵ Mỵ, đừng quên trứng gà luộc!”

“Rầm!” Hình như cửa bị đóng sầm lại.

Thiếu ba người đàn ông, nhà ăn trở nên yên tĩnh khác thường.

“Ai, không đến trường cũng thật chán, làm cái gì đây? Vẫn là nên làm trứng gà luộc ha? Nhưng mà Thịnh không phải không thích trứng gà luộc sao? Anh ấy nói trứng gà luộc thối mà!” Tuy rằng được ba người đàn ông chăm sóc cực kỳ tốt nhưng cô vẫn có chút hứng thú với việc nấu ăn, nếu không đến trường và không ở chung với bọn họ thì cô nói không chừng đã đạt tới trình độ bà chủ của gia đình! Cho nên, chuyện luộc trứng gà nhỏ nhặt này đương nhiên không làm khó được cô!

Lúc này trong phòng bếp to như vậy, bởi vì có một bóng người xinh đẹp nên không hề vì màu trắng tinh mà có vẻ lạnh như băng, gió mát theo ánh nắng ấm áp chiếu vào xung quanh cô bé bận rộn, tạo nên một bức tranh rất đẹp đẽ.

Còn bên trong thư phòng thì hình ảnh lại không được đẹp như vậy!

“Này, các người không được ngược đãi tôi! Tốt xấu gì cũng là anh em mà, đừng vô nhân tính vậy chứ!” Giờ đây Thịnh đang quỳ rạp trêи mặt đất, bị Phàm và Dịch trói nửa người trêи và nửa người dưới không thể nào nhúc nhích, anh mặt mũi bầm dập bây giờ chỉ có thể dùng tình thân cố gắng dập tắt lòng đố kỵ làm mất đi lý trí của hai người.

“Ai ai ai, em sai rồi, em không dám nữa! Hai người tha cho em đi!” Hiển nhiên, tình thân không phải lá bài tốt để dùng, tốt nhất vẫn nên tiếp tục cầu xin tha thứ! Nếu không gân tay gân chân của anh sẽ bị hai cái người vô tâm này cắt đứt mất.

Cuối cùng hơn một tiếng sau, trứng mà Mỵ Mỵ nấu cho Thịnh cũng đã lạnh ngắt thì Thịnh mặt mũi bầm dập mới xuất hiện ở nhà ăn, vẻ mặt ủy khuất ôm chặt Mỵ Mỵ kêu khổ.

“Nhưng mà… anh đúng thật là không có sự đồng ý của hai anh ấy mà…” Tuy rằng được Thịnh tặng nhẫn rất hạnh phúc, nhưng sự lo lắng cũng như tức giận của Dịch và Hoàn cô cũng thấy được rồi.

“Mỵ Mỵ…, em cũng không thương anh!” Lại không được Mỵ Mỵ ủng hộ, Thịnh lúc nãy giả khóc bây giờ sắp khóc thật luôn rồi. Anh thành ra như thế này là cũng vì ai đây hả!

“Thịnh, anh đừng giận nha! Em cực kỳ thích nhẫn anh tặng, đeo trêи tay em rất đẹp nè, anh xem! Nhưng mà nếu em giúp anh tìm hai anh ấy tính sổ thì hai anh ấy cũng sẽ buồn đó! Anh là đại nhân không ghi thù, tha thứ cho Dịch và Phàm được không! Em cam đoan, nếu không có sự đồng ý của anh, em nhất định sẽ không tháo vật giá trị này ra, được không?”

Ngón áp út bên tay trái chỉ có một đã bị Thịnh chiếm trước, Phàm và Dịch tức giận cô cũng có thể hiểu. Vừa rồi đầu cô bị hạnh phúc làm cho hôn mê, vốn là không nên khoe nhẫn đẹp trước mặt bọn họ.

“Anh đồng ý không hả?” Thịnh thì thào nói, vừa rồi anh vừa mới đồng ý sẽ khiến Mỵ Mỵ lấy cái vật giá trị này xuống đấy! Ai, số anh đúng là khổ quá, đánh cũng đã bị đánh rồi, vậy mà nhẫn của anh cũng không thể chiếm lấy ngón áp út tay trái của Mỵ Mỵ! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN