Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 77: Đây là nhẫn cầu hôn sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 77: Đây là nhẫn cầu hôn sao?


Edit: Eirlys

Beta: Cá Muối

“Đây là nhẫn cầu hôn sao? Có phải hơi khoa trương quá rồi không?”

Vừa mới ăn hết bữa tối dưới ánh nến Thịnh tự làm, ách, đương nhiên là bốn người cùng nhau làm! Lúc này cầm bó hoa hồng Dịch tặng, ba người cùng quỳ một gối trước mặt cô, tay kia của Phàm còn cầm chiếc nhẫn sáng chói chuẩn bị đeo cho cô.

Lúc Thịnh tặng chiếc nhẫn kim cương thành ý mười phần kia, mặc dù chỉ là nhẫn đính hôn nhưng cô cũng cực kỳ yêu thích. Đương nhiên lúc này cô cũng thích, thậm chí cái nhẫn khắc thành hình bông hoa này còn quý giá hơn ấy chứ. Thế nhưng nhẫn cầu hôn đắt tiền như vậy đối với một học sinh trung học có phải là hơi lố rồi hay không?

Ba viên kim cương hồng nhạt ở giữa được làm nổi bật bởi vô số viên kim cương nhỏ tạo thành một đóa hoa đính trêи chiếc nhẫn lóng lánh ánh bạc, nhìn vừa chói mắt vừa độc đáo!

Cách thiết kế độc đáo như vậy hoàn toàn làm cho người ta dùng ánh mắt thưởng thức mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó chứ không hề nghĩ rằng nó quá dung tục. Tuy nhiên, trọng lượng của viên kim cương kia quá lớn khiến cho ba viên trứng chim đeo trêи tay giống như là đang khoe của vậy.

“Các anh không sợ em ra đường sẽ bị cướp mất sao?”

Tuy rằng đồ bình thường cô đeo cũng không có gì đặc biệt, không chừng đeo cái này sẽ bị cho là đeo hàng giả ý chứ!

“Em không vui sao?”

Ba người đàn ông cũng không thực sự biết Mỵ Mỵ có thích hay không, dù sao bình thường Mỵ Mỵ cũng không giống những cô gái nhỏ khác, thích đồ lấp lánh gì đó cho nên bọn họ chỉ biết tận lực thiết kế một cái thật tinh xảo nhưng cũng không quá lóa mắt.

“Tất nhiên là thích! Nhưng mà lớn quá đi?”

Đưa cho cô nhẫn cầu hôn là định để cô ngày nào cũng đặt nó trong hộp sao? Cô không quá hiểu biết về châu báu nhưng cô vẫn biết đá quý rất đắt tiền, mà nhẫn đính hôn khảm đá quý không thể nào rẻ hơn được! Vậy thì, cái nhẫn đính ba viên kim cương còn vượt hơn cái nhẫn kia thì có giá trị lớn đến thế nào chứ?

“Mỵ Mỵ, đây không phải trọng điểm, chỉ cần nói cho anh biết em có thích hay không?”

Nếu cứ tiếp tục dây dưa ở vấn đề nhẫn lớn hay nhỏ thì mục đích hôm nay của bọn họ chắc chắn sẽ không đạt được! Mặc dù bọn họ cũng hiểu cái nhẫn này có hơi lớn quá, không hợp đeo lúc bình thường.

“Có thích chứ! Nhưng mà…”

Vẫn lớn quá mà!

“Vậy Mỵ Mỵ gả cho bọn anh đi!”

Không có nhưng nhị gì hết, trực tiếp vào chủ đề chính đi! Từ ngày Thịnh bị đánh, bọn họ đã bận rộn nửa tháng để thiết kế, tìm viên kim cương hoàn mỹ nhất, dùng tiền mà chính mình kiếm được chứ không phải đợi ba mẹ đưa tiền cho họ mua. Ngày bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng tới!

“A?”

Suy nghĩ của cô vẫn đang tập trung vào vấn đề chiếc nhẫn quá quý giá mà quên mất tư thế của ba người đàn ông lúc này chính là tư thế cầu hôn tiêu chuẩn! Bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi, nhẫn kim cương!

“Gả cho bọn anh đi!”

Tuy rằng Mỵ Mỵ đã là người của bọn họ, nhưng mẹ đã ra sắc lệnh, chỉ khi Mỵ Mỵ đồng ý thì bọn họ mới có thể đến với nhau. Cho nên ba người đàn ông to lớn lúc này đang cố làm cho mình trông thật bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra đã sớm đổ mồ hôi lạnh làm áo sơ mi dưới lớp âu phục ướt đẫm!

Thình thịch thình thịch, âm thanh tim đập dồn dập, to đến nỗi Mỵ Mỵ cũng có thể nghe thấy! Còn không phải là âm thanh trái tim đang đập mạnh sao!

Nhưng mà làm sao đây, mấy người đàn ông không có tế bào lãng mạn này vì sao lại không học kịch bản phim Hàn của người ta, tạo cho cô chút bất ngờ chứ?

“Được rồi!”

Tuy rằng rất muốn tiếp tục tra tấn ba người đàn ông này nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bọn họ cô lại không nỡ. Ai, ai bảo Ngô Mỵ Mỵ cô tâm địa thiện lương cơ chứ.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Vừa định nhảy lên sung sướиɠ đã bị một câu “nhưng mà” của Mỵ Mỵ dội cho một gáo nước lạnh. Lòng tràn đầy chờ mong câu “nhưng mà” của Mỵ Mỵ không phải yêu cầu nào quá khó khăn là được rồi.

“Màn cầu hôn của các anh đúng là chả ra gì cả!”

Đến cả việc này cũng không tự ý thức được hay sao?

“Lúc nào các anh cho em một màn cầu hôn làm em hài lòng, lúc đó mới được phép lên giường của em!”

Dùng ngón trỏ luân phiên chỉ vào mũi ba người đàn ông làm cho họ biết được cơn giận của Mỵ Mỵ rất nghiêm trọng. Mỵ Mỵ phát uy xong, bộ dáng tức giận ưỡn ngực quay ʍôиɠ trở về phòng, đương nhiên không quên quay lại lấy cái nhẫn Phàm đang cầm chưa kịp đeo vào cho cô rồi đi mất. Ba người đàn ông ngu ngốc này, bộ dáng khôn khéo ngày thường lặn đi đâu rồi chứ, cầu hôn còn không biết đeo nhẫn cho cô trước còn đợi cô tự đeo vào.

Hì hì, bất quá cô không đồng ý với bọn họ thì còn có thể gả được cho ai chứ? Trêи thế giới này gặp được người đàn ông yêu cô giống bọn họ sợ rằng cũng quá khó đi, huống hồ cô cũng vô cùng yêu bọn họ. Cầu hôn á? Còn cần cô đồng ý đã! Nếu cô không hài lòng với màn cầu hôn thì sau này có thể trừng phạt lại mà!

“Hì hì…, bạch bạch bạch…”

Mỵ Mỵ chạy về phòng đeo nhẫn lên tay, cái nhẫn vì thế càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn thon dài. Mỵ Mỵ rốt cuộc cũng không cố kỵ mà trình diễn tiết mục con gái yêu kim cương!

“Thật lớn nha! Thật sáng nha! Thật đẹp nha! Thật tốt… quá!”

Ai, vốn từ có hạn, không biết hình dung vẻ đẹp của nó như thế nào, cô chỉ biết việc con gái thích kim cương chính là bản tính trời sinh mà!

Mặt ba người đàn ông ngoài phòng nhìn qua cũng không tốt lắm! Vừa mới khôi phục “phúc lợi” như ngày thường chẳng lẽ sẽ bị cái nhẫn kia cướp mất sao? Cầu hôn chả nhẽ đều không phải như vậy?

“Hai người đừng trừng em! Mỵ Mỵ giận là vì em ngay cả bữa tối dưới ánh nến cơ bản cũng không có mà!”

Bị Phàm và Dịch dùng ánh mắt “quan tâm” nhìn chằm chằm, Thịnh có bị đánh chết cũng không nói cho hai người biết Mỵ Mỵ chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phim Hàn, thủ đoạn nhỏ đó làm sao có tác dụng chứ? Đánh chết anh cũng không nói cho bọn họ, ai bảo lần trước họ bắt nạt anh!

Anh muốn lén làm một mình, như vậy thì có thể lén leo lên giường Mỵ Mỵ rồi lén cùng Mỵ Mỵ vui vẻ bên nhau, hì hì hì.

“Ba!”

“Này… ai đánh đấy?”

Thịnh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới ảo tưởng vui vẻ cùng Mỵ Mỵ của bản thân mà quên mất hai người kia tính ghen tuông rất mạnh. Hai cái tay to hợp lực kɧօáϊ trá đập vào đầu anh, thiếu chút nữa đánh đầu anh từ 3D thành 2D (đánh bẹp đầu), sau đó theo chủ nhân của nó nhẹ nhàng lướt đi!

Hừ, bọn họ bỏ ra nhiều thời gian cùng Mỵ Mỵ xem phim Hàn là giả sao? Nghĩ đến thủ đoạn nhỏ đó có thể lừa được bọn họ? Chỉ số thông minh của Thịnh sao có thể thấp như vậy!

Bọn họ quên mất việc Thịnh với chỉ số thông minh thấp như vậy đã để bọn họ trong lần cầu hôn này chịu khổ như trận Waterloo* năm xưa! Vậy vừa nãy bọn họ tin tưởng Thịnh có phải do chỉ số thông minh bị kéo xuống trong nháy mắt hay không?

*Trận Waterloo: Đây là một trong những trận đánh nổi tiếng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon và ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon cũng như Vương triều Một trăm ngày của ông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN